Hóa ra mọi chuyện đã được nó sắp đặt từ trước, đám cưới của nó và Nhật Phong là giả nhưng trên thiệp cưới lại đề tên Dương Ngọc Ly - Hoàng Nhật Phong. Khi hai người phát hiện ra thì cha mẹ hai bên của họ đã đồng ý, hoàn toàn không có cơ hội hủy hôn.
Nó làm việc này chỉ vì hai điều :
Thứ nhất : Dương Ngọc Ly kiêu ngạo, lạnh lùng kia đã sớm "tim đập chân run" trước Hoàng Nhật Phong, từ lúc nào thì tôi cũng chẳng biết, cô ấy quá thầm lặng thế kia mà.
Thứ hai : nó muốn Hoàng Nhật Phong phải gạt bỏ đi tình cảm hắn dành cho nó mà tiếp tục một tình yêu mới không ai khác ngoài Dương Ngọc Ly.
Hai lý do đơn giản đó thôi, nhưng người như Ngọc Ly lại có cái tôi quá lớn, cô không muốn bản thân chấp nhận rằng mình thực sự yêu một ai. Trớ trêu thay là cô lại nhìn trúng hắn, như một vòng xoay vậy : cô thích hắn là người đầu tiên, hắn thích nó cũng là người đầu tiên, cả nó lẫn Thiên Tự cũng không khác. Cái vòng xoay này phải có người thoát ra trước và phá vỡ nếu không họ chỉ làm đau nhau thêm.
Sau khi kết hôn (bắt đắc dĩ) hai người họ cũng buộc phải ra ở riêng, đợi đủ độ tuổi phải sinh cháu cho họ. Nhưng ba năm trôi qua, hai người vẫn phòng ai nấy ở, gặp mặt nhau cũng chỉ vài câu cho có lệ. Căn bản bởi vì, hắn không hề yêu cô.
Ngọc Ly cũng tuyệt nhiên không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ có điều.... dạo này cô lại làm bạn với rượu. Mỗi ngày sau khi xong việc, cô về phòng tắm rửa rồi lại ngồi bên cửa sổ uống rượu, lâu dần thành quen, đến một đêm cô nốc cả chai rồi ngủ thiếp luôn bên cửa sổ, miệng lẩm bẩm một câu mà người nghe cũng phải đau lòng :
_Hoàng Nhật Phong, tôi không phải là Ngân Thiên trong lòng anh, tôi không có yêu anh, không bao giờ.
Cô đau, đau hết mọi tế bào, đau như chưa từng được đau. Cô tài giỏi đó, thông minh đó, giàu có đó, đàn ông con trai theo đuổi đếm không xuể nhưng tại sao ngoài nó ra, hắn không một chút quan tâm đến cô, một chút cũng không. Nhưng cũng đúng, ngay cả cô còn cảm thấy muốn yêu nó (tình yêu trong sáng, xin đừng hiểu lầm) huống hồ là hắn. Cô có thể sống lạc quan thế này đều là nhờ nó vào mười năm trước :
[ Khi đó là mùa đông, trời khá lạnh...
Cô là người rất hay khóc, mè nheo đến độ bạn cùng tuổi cô luôn gọi cô bằng những cái tên mỉa mai : đại tiểu thư, chảnh cún, nước mắt dư thừa... Họ bắt đầu giả tạo với cô, mục đích chỉ là dựa vào thế lực Dương Gia. Người thông minh như cô tất khắc hiểu, cô lại càng vờ khóc nhiều hơn, để nhận biết được kẻ nào đang thật hay không thật lòng với cô.
Hôm đó, cả lớp chơi bịt mắt bắt dê, cô cùng mọi người chạy toán loạn, đang lúc vui vẻ, cô chợt nhận ra có một chiếc bóng khá cao, khắp người tỏa ra sát khí dọa người - Ngô Nhất Thiên. Cô từ lâu đã rất muốn tìm hiểu về con người này nhưng thậm chí đến gần còn khó khăn. Lần này, cô nhất định phải tóm lấy cơ hội.
Nghĩ là làm, Ngọc Ly vờ như bị đẩy, dần dần tiến ra phía nó, linh hoạt nhắm ngay đúng người nó mà ngã nhào. Bọn nhóc đang chơi vui liền dừng lại, tất cả ánh mắt lo lắng, sợ hãi đều đổ dồn về phía hai người.
_Aaa...- Ngọc Ly còn nghĩ nó sẽ lấy thân mình chắn cho cô nhưng nào ngờ, hai tay của nó vẫn cắm trong túi quần, cơ thể cao lớn vô cùng nhanh nhẹn lách sang một bên. Và... như mọi người nghĩ, Ngọc Ly ôm hôn đất mẹ vô cùng ngọt ngào.
Cô không nghĩ nó lại lạnh lùng đến vậy, cú ngã tuy có hơi đau nhưng cô vẫn cố nặn ra nước mắt rồi bù lu bù loa lên :
_Oa.. oa... hu hu... hức hức... - (Chị khóc kiểu gì vậy? -.-) Tuy có phần hơi gượng gạo nhưng vẫn khiến bọn trẻ xung quanh tin sái cổ, mà nó làm sao có thể bị lừa bởi trò này được. Đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo và sâu không thấy đáy nhìn gương mặt đáng yêu ướt nhẹp nước mắt nước mũi kia.
_Nín ngay! - hai chữ tuy ngắn gọn nhưng độ uy hiếp gấp bội phần và hàn khí trên người càng khiến bọn trẻ xung quang sợ hãi lùi lại. Nhưng Ngọc Ly vẫn đứng đực ra đó, thậm chí còn khóc to hơn.
Khóe mắt nó hơi giật giật, con bé này cố tình chạy đến ngã vào người nó, bây giờ còn dùng chiêu ăn vạ. Nó cất giọng trầm thấp, phả ra khí lạnh, hơi cúi đầu xuống, trong mắt ngập tràn ý cười :
_Này cô bạn, bạn tưởng nếu cứ khóc như vậy thì có người đến dỗ bạn sao? Bạn thích dựa vào nước mắt mà sống, cần sự thương hại của kẻ khác à? Tiểu cô nương, nếu cô muốn như vậy thì tốt nhất là tránh xa tôi ra, tôi rất kinh tởm những người như vậy. Nước mắt lại là thứ đáng ghê tởm nhất!
Bọn trẻ xung quanh lần đầu nghe nó nói nhiều đến vậy, riêng Ngọc Ly là chấn động nhất, nước mắt cô cũng đã thôi từ lúc nào, đôi mắt mở to vô cùng kinh ngạc. Lời nói của nó thấm vào từng tế bào, từng thần kinh của cô, con người lạnh lùng này, nói một chữ cũng không thừa.
"Nước mắt là thứ đáng ghê tởm nhất!"
Đúng,ngay cả cô cũng kinh tởm chính bản thân mình, ghê tởm sự giả dối này. Nhưng nếu cô thật lòng với bọn họ, kẻ đau đớn chỉ có cô, vậy ngoài cách tạo ra vỏ bọc yếu đuối chết tiệt này còn có cách khác sao? Ngô Nhất Thiên này dường như có thể đón được con người cô chỉ qua một cái nhìn. Con người này, cô muốn biết tất cả, mọi thứ, mọi bí mật và đặc biệt là cô muốn thân thiết với nó.
Nhìn vẻ mặt như tượng đá của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười, nó đứng thẳng dậy, aty đặt lên đầu cô vò vò, chất giọng vơi đi vài phần lạnh :
_Sống thật với con người mình đi, Ngọc Ly."
Cuộc gặp gỡ đó là chìa khóa giúp cô thành thật với bản thân mình, yêu mọi thứ xung quanh hơn và đặc biệt là cô đã có thêm một người bạn mới - nó, Ngô Nhất Thiên.
Cốc...cốc...cốc..- tiếng gõ cửa sổ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cơ thể nồng nặc mùi rượu cố gắng gượng dậy. Ánh trăng chiếu qua cửa kính làm sáng bừng khuôn mặt ửng hồng vì men say, đôi mắt băng lãnh còn vương giọt ước trong suốt, càng khiến cô thêm đẹp động lòng người.
Cô đưa tay với lấy điều khiển của căn phòng, nhấn một cái, đèn phòng vụt sáng, cô cau mày, khẽ lẩm bẩm :
_Định mệnh, nhầm nút rồi! - (cái tật xấu khi say là nói tục -.-). Cô nhấn thêm một nút khác, quạt đang chạy đột ngột tắt.
_Chết tiệt, cái nút chạy đâu rồi. - giọng nói lè nhè cùng trạng thái lắc lư qua lại trông như một gã bợm rượu, khó mà tưởng tượng ra được đây là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Dương, sát thủ có thắng không thua. "Tửu nặng không say nhưng lòng người say." thật quá đúng mà.
Cuối cùng, Ngọc Ly cũng nhấn đúng nút cần tìm, cửa sổ được kéo lên, cô đưa mắt nhìn ra chẳng thấy ai. Lúc này cô mới chợt tỉnh, ai lại đêm hôm khuya khoắt gõ cửa sổ phòng cô, lẽ nào là sát thủ, bọn chúng muốn khử cô trong tình trạng này sao?
_Ai? - cô lấy lại vẻ sáng suốt bình thường nhưng bước chân vẫn hơi chao đảo. không có lời đáp lại cô, chỉ có tiếng gió cùng ánh trăng soi rọi bên thềm cửa sổ, cô chớp mắt, chớp mắt lần nữa, dụi dụi mắt : Bên thềm cửa sổ là cái cà mèn màu xám, cô thận trọng mang vào, do dự một lúc rồi mở ra thì thấy cháo gà thơm phức và trà gừng giải rượu.
_Cái này là... - câu nói lấp lửng ở đó, thay vào là nụ cười trên môi cô, rất hạnh phúc.