• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở một phút giây, khoảnh khắc nào đó, em thầm mong anh quay lại, nhìn em... nhìn một lần cũng đủ rồi.





Buổi tiệc sinh nhật sớm được diễn ra trong căn phòng VIP nhất của Death bar, không khí vui nhộn và ấm cúng vô cùng. Sau khi Thiên Hoàng mất, nó cũng biệt tích, Thiên Tự càng không để ý đến những thứ vui vẻ bên cạnh mình. Cậu chỉ nghĩ đến việc trả thù, giết chết nó. Cuối cùng thì cậu cũng làm được rồi, nhưng một nụ cười cũng không có, trái tim cậu không những không hạnh phúc mà lại đau đớn tột cùng.





*Cậu chính là hoàng tử tồi tệ nhất trong những câu chuyện cổ tích, rất tồi tệ. Không có phù thủy ác độc, không có mẹ kế và chị kế hung dữ, không có quả táo đỏ huyền thoại, không có bất kì chướng ngại nào, chỉ có lọ lem và hoàng tử. Phải, chỉ hai người họ nhưng .... có kẻ âm mưu giết hại lọ lem, đó là Chàng Hoàng Tử Đáng Mến Của Các Câu Chuyện Cổ Tích Cũ Rích. Người đó chính là cậu - Lâm Thiên Tự.*








_Này, thẫn thờ gì vậy? Mau uống đi. - Jun đột nhiên cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, mọi người từ nãy giờ chơi oẳn tù tì uống rượu mà cậu là người thua đau nhất.





Trong mười ba ván, cậu đã thua hết mười, mà bọn người này ít có ác lắm, cốc đầu là Gin, cốc thứ hai là Black Label, cốc thứ ba là Volka, cốc thứ tư là... Đầu cậu váng hết cả rồi, rốt cuộc là bọn họ muốn cậu chết vì rượu sao? Mà vậy cũng tốt, cậu sẽ sớm gặp nó thôi, rất tốt luôn ấy chứ.








_Mọi người tha cho cậu ấy đi, cậu ấy không chịu được thêm nữa đâu. - Ngọc Ly im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên cất lời, bọn người kia cũng ngừng lại, quay sang nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh rồi lại đỏ hệt như Anna lúc nãy, cười xuề xòa vô tội hết sức :





_Aaa, vậy cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đến công ty. - Jack đã hơi đỏ mặt vì cồn, vật lên vật xuống đẩy cậu ra cửa. - Tạm biệt, ngủ ngon luôn.





Cái này rõ ràng là đuổi khách, nhưng Thiên Tự cũng không thể nán lại, liền vẫy tay :





_Tạm biệt, mọi người chơi vui vẻ. - nói xong không đợi ai đáp đã quay đi, nụ cười lập tức tan biến, chỉ còn lại đôi mắt chứa vô vàn đau thương. Mà không phải riêng cậu, căn phòng ồn ào, vui vẻ lúc bấy giờ, ngay khi cậu đi cũng rơi vào khoảng không im lặng, trầm mặc đến nghẹt thở. Dường như thời gian cũng như ngừng trôi, không gian đầy sự căng thẳng tột cùng, không biết đã trải qua bao nhiêu thế kỉ mới nghe thấy giọng nói của Jack phá tan bầu không khí chết người này :





_Chào... mừng chị trở lại.








Chiếc Bugatti dừng lại trước biệt thự Gin của nó ở Pháp, hai vệ sĩ lập tức dìu cậu vào nhà rồi túc trực trước cổng.





Thiên Tự vào phòng tắm, vùi mình vào dòng nước mát lạnh, gương mặt dần lãnh đạm trở lại. Vừa rồi là cậu giả vờ say để tìm cách trốn đi, chứ với tâm trạng hiện giờ, cậu thực sự không vui nổi.





Cơ thể dần thoải mái sau khi tắm, dường như vẫn còn hơi choáng vì lượng cồn quá cao, Thiên Tự xuống bếp pha cốc trà giải rượu rồi lại thơ thẩn ngoài sân vườn.





Nơi đây không có bất kì loài hoa nào trừ cây xương rồng vô cùng rực rỡ trong lồng kính, rất ,mạnh mẽ, hệt như nó. Không khí trong lành, tĩnh mịch ngoài tiếng gió vi vu vui đùa với những cây cổ thụ vĩ đại. Rất yên bình, thư thái, khiến trái tim như được sưởi ấm vậy.





Phốc... âm thanh rất nhỏ vang lên khiến Thiên Tự ngay lập tức biến bình thản thành cảnh giác. Đôi mắt được mài giũa sắc như chim ưng quét quanh khu vườn, theo âm thanh nghe được thì có kẻ đang ở trên cành cây nào đó âm thầm theo dõi cậu.





Nhưng cậu nhìn mọi ngóc ngách đều không thấy, chứng tỏ một điều, kẻ này thực sự rất mạnh, mạnh hơn cậu là điều tất nhiên. Thiên Tự cảm thấy hơi nghi ngờ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện lạ, ở công ty thì việc ngày càng ít đi, D.O.D cũng vậy. Hơn nữa, cậu luôn cảm giác có ai đó theo dõi mình, một người có khí chất rất quen thuộc, mà không phải một, là hai mới đúng, nhưng nhiều lần truy tìm manh mối đều vô vọng.








Thiên Tự cũng đã nghi ngờ vài người xung quanh mình, lại chỉ rút ra được một phát hiện, chính là từ sau khi nó mất, Vương Triệu biến mất như chưa từng hiện diện. Cậu dùng tên tuổi của nó tìm kiếm thân phận, tung tích cậu ta suốt một tuần cũng chỉ có một thông tin : Vương Triệu là con của một thương nhân người Úc.





Bây giờ, nghi hoặc về kẻ theo dõi cao nhất là Vương Triệu, cậu còn nhớ ngày đầu gặp, cậu ta có gì đó rất quen thuộc. Sau đó là phản ứng cực kì kinh ngạc của nó đối với Vương Triệu, cả việc đổi phòng nữa. Lúc trước cậu cũng hơi thắc mắc là khi nó và Vương Triệu ở cùng phòng ngoài việc có xảy ra quan hệ mờ ám thì nó luôn kìm chế mệt mỏi, lại thường xuyên dùng áo kín cổ, dài tay, còn có mùi thuốc bôi ngoài da. Đặc biệt là hôm cậu và nó thân mật ở sô pha. Vương Triệu nhìn thấy rồi đột nhiên tức giận như là...ghen. Lẽ nào...





Trong lúc cậu mãi suy nghĩ, một khẩu súng giương cao nhắm ngay thái dương bên trái của cậu. Đôi tay thon dài kéo băng đạn, ngón tay chạm có súng, đôi mắt ánh lên sự thù hận tột cùng. Chỉ cần bóp cò, con người ka sẽ vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này. Khóe môi ma mị nhếch lên, nhưng ngay khi chiếc bóng kia định bóp cò thì một chân thon dài đá ngay khẩu súng, chưa đến một giây.





Chiếc bóng kia chưa kịp đảo mắt nhìn kẻ phá đám đã cảm thấy một cơn đau truyền đến từ ngón tay, vô cùng đau. Hắn cúi đầu nhìn xuống tay cầm súng, tay còn nhưng súng mất. Hắn bàng hoàng quay sang kẻ phá hỏng chuyện tốt của mình, vì trời khá tối nên chỉ thấy được một bóng người cao ráo, một tay đút túi, một tay cầm khẩu súng của hắn, đôi chân dài đứng chễm chệ trên cành cây không một chút khó khăn.





Hai chiếc bóng nhìn nhau nhưng không lên tiếng, vì nếu làm vậy đói phương chắc chắn sẽ nhận ra. Họ cũng không động thủ, nếu không Thiên Tự phát hiện ra thì nguy.





Chiếc bóng cao lớn kia ném khẩu súng về phía hắn, môi mỏng chứa đầy ý cười. Hắn ngạc nhiên tóm lấy khẩu súng lại cảm thấy nhẹ bẫng, nâng khẩu súng hướng ngay bóng dáng kia bóp cò nhưng không viên đạn nào bay ra. Hắn còn chưa hết ngạc nhiên thì bàn tay đang nắm chặt của kẻ kia chợt buông thỏng, dưới ánh trăng sáng những thứ đang rơi phản lại màu vàng của đồng rồi đáp êm ái trên bãi cỏ như đang trêu ngươi hắn.





Hắn giật mình, chỉ một khoảng thời gian cực ngắn mà kẻ kia có thể lấy hết đạn trong băng ra....





Nghe thấy tiếng động, Thiên Tự quay về phía cây cổ thụ lớn nhất :


_Ai? - không có tiếng trả lời, chỉ có cành cây khẽ lay động. Đôi mắt cảnh giác nhìn xuống thì giật mình, sáu viên đạn còn mới cáu nằm gom lại một chỗ trên đám cỏ xanh, quả thật có kẻ ám sát cậu. Nhưng tại sao hắn lại không xuống tay, còn để lại đạn như muốn cậu biết vậy?





Ngẩng đầu, cậu nhìn trân trân cây cổ thụ cao lớn, đúng lúc một làn gió vấn vít ở mũi cậu từ từ dịu tan mất, Thiên Tự chợt lẩm bẩm :





_Mùi thuốc sát trùng?





Đâu đó trong màn đêm tĩnh mịch, thân ảnh cao lớn đứng từ sân thượng tòa nhà đối diện, dáng vẻ cô tịch não lòng. Làn gió khẽ lay chuyển mái tóc dài quá vai, lay chuyển luôn cả những nếp áo của bộ vest sang trọng màu đen đang muốn hòa vào bóng đêm. Ánh trăng sáng vằng vặc in rõ chiếc bóng kia, vì đứng nghịch sáng, thấp thoáng chỉ thấy đôi mắt ưu thương, nhớ nhung khôn nguôi, cùng... đau đớn. Đôi mắt đó nhìn về một bóng hình khác - Lâm Thiên Tự, nhìn rất lâu rồi khóe môi vẽ lên một nụ cười. Cậu đang loay hoay dùng khăn nhặt những viên đạn lên rồi nói gì đó với vệ sĩ và quay lưng bước đi. Hình ảnh đó, bước chân đó, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót bởi đôi mắt kia.








*Ở một phút giây, khoảnh khắc nào đó, em thầm mong anh quay lại nhìn em... một lần thôi.*





Thiên Tự vừa đến cửa trong liền quay lại, nhìn thẳng lên sân thượng nhà đối diện, tuy nhiên chỉ nhìn thấy ánh trăng kia bị che phủ bởi đám mây đen xấu xí. Cậu lắc đầu, khẽ nói :





_Mình say thật rồi!








Các nàng nghĩ hai chiếc bóng khả nghi kia là những ai nào? Ai trả lời và bóc tem đầu tiên thì nhớ cmt nhé, ta sẽ tặng chương cho người đó. Mà chắc chẳng ai muốn đâu nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK