• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lửa đã tắt, người cũng không còn, người đi thanh thản, để lại những nổi buồn sâu thẳm cho người ở lại.... em của người, đồng đội của người.... cha của người..... đều phải bậc khóc... Người đã từng nghĩ, sự ra đi của người có đem lại hạnh phúc không? Người nói... yêu.... nhưng hành động của người... có chắc là yêu.... Có ai yêu mà để người mình yêu phải bậc khóc... phải đau đớn... phải dằn vặt.... Vậy nên, sự ra đi của người chính là sự ích kỉ, sự thờ ơ của tình yêu họ dành cho người.... Người quá độc ác..

- Gaa......gaaaaa.....

Luffy gào lên không ngừng nghỉ, mặt ngước lên trời, đôi mắt to tròn trắng trông rất tuyệt vọng, đôi ngươi khô cạn, không một giọt mắt nào rơi xuống, đó đã không đơn thuần là nỗi buồn của cậu, giờ đây nó đã thành một con dao, một đã kích lớn đâm sâu vào tim hồng, vĩnh viễn không thể rút, vĩnh viễn không thể vượt qua..


- GAGAAAAA.....AAaa...aaaa.....a...ah...

Luffy đột nhiên im bật, toàn thân đã hoàn toàn cứng đờ, cậu đã đánh mất hết ý thức, giờ đây cậu chỉ là một cái vỏ xác không hồn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gϊếŧ chết

Uỳnh! Uỳnh! Từ xa, một lớp nhầy đỏ tiến tới, lớp nhầy nóng, bốc khói trên những nơi nó đi qua, cũng vì nó mà hải tặc đã bị thương vong vô số. Tuy là một chất nhớt nháp, ghê tởm nhưng tốc độ di chuyển của nó đúng là đáng nể, thoáng cái đã không còn cách Luffy bao xa. Từ trong đống dung nham, một cách tay lớn được gương lên và chuẩn bị lao tới..

- Ta sẽ hành quyết ngươi bây giờ, Luffy Mũ Rơm!!!- tên Akainu gào lên

- Cậu Luffy!!!!

Vù, vù, 2 luồng gió lớn nổi lên từ 2 phía rồi uỳnh!!!, một cơn chấn động nổ ra, có một cái gì đó hay một ai đó đang chặn lại những dòng nham thạch nhớt nháp, gió cùng khói liền bốc lên mù mịt.


Akainu ngước nhìn 2 người ngu ngốc mới lao lên, ông có chút kinh ngạc khi thấy phe mình.

- Ngươi đây là ý gì, Victor?

- Ace Hỏa Quyền đã chết, trận chiến kết thúc tại đây thôi.

Tôi nhướng mày, đôi tay được bao bọc bởi hải lôi thạch đang dần nóng lên và sắp tan chạy, cơn bỏng bắt đầu lan vào đôi tay của bản thân, thật rát..

- Dù hắn đã chết nhưng còn rất nhiều hải tặc, đến khi nào hải tặc biến mất trên thế giới này, khi đó trận chiến mới kết thúc!!

Marco đứng kế trở nên hoảng, anh cảm thấy chân mình đang bị đè xuống một cách từ từ, răng bắt đầu nghiến lại, trụ mạnh chân còn lại, nếu hắn ta vượt qua được Mũ Rơm sẽ chết mất.

- Ace còn sống, Ace vẫn còn sống trong Mũ Rơm!!!! Vì vậy hỡi băng Hải Tặc Râu Trắng, hãy bảo vệ thằng bé, nếu để thằng bé chết.... đó chính là nỗi sỉ nhục lớn của băng chúng ta!!!!!


Đó đơn thuần chỉ là một lời nói, có lẽ khi phát ra từ một tên lười cũng sẽ chả có bấ kì sự hào hùng, hoành tráng gì lạ. Nhưng, kì lạ làm sao, những người tưởng chừng đang sắp bỏ cuộc giờ đây lại đứng hiên ngang bên những cây giáo cao chọc trời, những kẻ khóc than bất ngờ bừng bừng hào khí, tất cả mang một tinh thần, một hào khí rực cháy của Ace, bức phá mạnh mẽ, dũng mãnh lao lên không nun nán, sợ hãi.

Ohhhh!!!!! tiếng hét vang lên ngút trời, nó làm bản thân tôi bất giác muốn cười, cảm giác này.... tôi nhớ nó...

Marco và Victor không hẹn nhau, nhanh chóng cùng nhau tung một đòn dữ dội, kẻ đấm, kẻ đá tạo một luồng xoáy lửa xanh khổng lồ. Đã kích trước sức mạnh 2 con thú hoang, Akainu lùi chân vài bước, bản thân chưa kịp định hình tình huống, liền bị Marco giáng một cước từ trên không, và tất nhiên ông chả có si nhê gì. Nhưng chưa dừng lại ở đó, bỗng chốc ngay phía sau, một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ, chúng trong suốt bay vụt tới, dễ dàng đi xuyên qua cái thân nham thạch kia rồi... Bùng!! Bùng! Đồng loạt chúng nổ hết như một vụ nổ pháo đồng loạt, dữ dội vô cùng. Mọi chuyện cứ nghĩ đó chính là kết thúc, nhưng không, Marco và Victor, 2 người 2 phía, lao vút tới, cùng giáng những đòn kinh trời.
- Phản rồi.... Phản rồi... Victor, thằng nhãi này...- vị thủy sư Sengoku ôm đầu bức bối, mặt đã xanh hơn tàu là chuối

Nhưng trong khi thủy sư đang hoản loạn, 2 phe hải quân với hải tặc rơi vào tình trạng hoang mang, hải quân với hải tặc cùng nhau hợp tác để đánh một đô đốc?

- Victor, ngươi có vẻ muốn từ chức nhỉ?- Akainu từ đám khói bước ra, thân có vài vết trầy xác

- Sai rồi nhé ông bạn, chức phó đô đốc tôi vẫn chưa chơi đủ nên chưa muốn từ đâu- tôi cười khiêu khích

- Vậy thì ........ VÔ IMPEL DOWN ĐIIIIII!-

Ông lao vút đi, cách tay bốc khói tưởng chừng sẽ đấm được tôi, tức khắc lại trở nên dừng lại. Ông đứng sững, cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh lên, một chuôi giáo lớn đang chắn trước mặt, một cái bóng to lớn che hết ánh mặt trời phía sau, có một ánh mắt quỹ dữ đang chuẩn bị gϊếŧ người.
Newgate không chào hỏi gì dài dòng, ông đấm một cú mạnh và nhanh, tên Akainu không tránh được, ăn trọn cú đấm liền bị hất văng ra xa, nhưng điều đó không đủ cho một đô đốc vĩ đại gục ngã.

Ông nhìn những người con của mình, nói một câu ngắn gọn: Đi đi.. bảo vệ thằng oát con kia!

- Bố già....- họ run bần bậc, đắn đo suy nghĩ một hồi lâu rồi nhanh chóng rời đi, chỉ có tôi ở lại

- Đi đi,  ta không cần thằng nhóc rỉ mũi chưa sạch như ngươi ở đây- ông trừng tôi

Tôi không thèm đếm sỉa, tháo đôi găng tay đã cháy rồi cứt đi, sau đó xoay xoay khớp một hồi

- Tôi là hải quân, không phải con ông- nói rồi tôi xoay lưng rời đi, hướng đi của tôi vẫn là trung tâm thánh địa này, tôi thấy được sự chần chừ, do dự của những tên hải quân kia, chắc do họ đang nghi ngờ tôi..

Tôi đi được một đoạn, khi ấy Akainu cũng lấy lại phong độ của mình, hắn lao tới tay đôi với Râu Trắng, nhưng tôi thấy được sự yếu thế của hắn, bị đấm những cú tưởng chừng sẽ chết, bị đá, bị chém, hắn đúng là trâu bò thật. Cuộc chiến của họ, phải nói rằng đó là cuộc chiến gay gắt nhất kể từ khi bắt đầu thời kì mới, 2 bên đôi co rất lâu, sức phá hủy rất kinh khủng và Râu Trắng đã đánh bại hắn bằng 1 đường chém, tách đôi hòn đảo này, hắn rơi xuống vực và biệt tích...
Cứ ngỡ cuộc chiến sẽ kết thúc, nào ngờ một vụ nổ lớn ập tới ngay tòa thành , nó phá banh thành lớn, đống đá nát vụn rơi xuống vô số, đè chết bao nhiêu người.

Chà... chúng ta lại có khách..

Râu Đen, hắn xuất hiện quả thật rất hoành tráng.

- Lâu rồi không gặp! Thật mừng khi chứng kiến cái chết của ông! Bố già! Ga ga ga ga!!!

- Teach!

...

- Ruốc cuộc ngươi đến đây làm gì hả, tên  khốn!!!!- Sengoku tức điên, ở đây đã quá rối, giờ còn thêm hắn với những tên vượt ngục đáng khinh, ông chắc sẽ khùng mất

- Gagagaga, ta đến đây để chuẩn bị một điều vĩ đại, ngươi sẽ sớm biết thôi!!- hắn cười lên hống hách

Vĩ đại? Tôi nhíu mày

Râu Trắng làm lơ trước lời nói  của hắn, tay gồng lên thu về phía sau

- Ta không quan tâm điều ngươi muốn làm!!!!

Một lớp vỏ tròn trong suốt phóng ra, uy lực rất mạnh, nó càn quét mọi nơi nó đi qua, mục tiêu chính là đài tử hình mà chính ông rất căm ghét cùng tên Teach kia. Uỳnh! Đài ngay lập tức bị độ sập hoàn toàn.
- Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thật không nương tay à, tôi cứ tưởng ông vẫn còn xem tôi là con ông chứ?- hắn từ lớp si măng nặng mà nhô lên

Đôi mắt hổ nheo lại, nó mang cho người ta cảm thấy lạnh run người, cho ta một sự sợ hãi tưởng chừng bãn thân sẽ bị nuốt chửng, ông không một chút yêu thương, một chút luyến tiếc, cất giọng nói:

- Ngươi là đứa con duy nhất ta từ bỏ, Teach! Thuyền của ta chỉ có một luật lệ, ngươi đã gϊếŧ đồng đội và vi phạm luật lệ đó!- ông hất tay chĩa thanh đao về phía hắn- Đội trưởng đội 4, Thatch! Ta sẽ đánh đổi cái mạng già này để trả thù cho nó!

- Hãy trả món nợ này đi, Teach!!!

- Ta chỉ đợi mỗi nó thôi!- người hắn đột nhiên tỏa ra một luồng khói đen, chúng trải dài xuống nền đất, lập tức nuốt chửng mọi thứ chúng chạm phải.
Râu Trắng cũng từ từ bị lúng xuống nhưng ông không hề một tí lung lay.

- Cảm nhận đi, sức mạnh trái ác quỷ của tên Thatch đó.

Ông không hề một tí cảm xúc, mắt dán chặt đến hắn, thanh đao giờ càng uy lực hơn

- Nói gì đi lão già, Thatch đã chết và giờ là Ace.. Ta đã từng rất ngưỡng mộ ông và muốn trở nên như ông, nhưng ông già quá rồi! Ngay bây giờ, thậm chí ông còn chả giữ nổi mạng của mình nữa. Ở đảo Banaro, ta đã nương tay và cố không gϊếŧ Ace là vì ông đấy.

Râu Trắng chả đếm xỉa gì lời nói của hắn, bản thân thu tay về sau vai, chuẩn bị tung đòn..

- Ấy ấy, vô ích thôi. Không một trái ác quỷ nào có thể đánh được ta!- hắn với bàn tay bao bọc bởi làn khí đen mà xông tới- KURAZU!!!

2 đòn tấn công va vào nhau, và quả thật đòn của Râu Trắng không có tác dụng gì với hắn ta, tất cả đều bị xoáy hút trọn. Râu Trắng kinh ngạc vài phần.
- Gagaga, ông có thích bóng tối của ta không hả, ông già?! Sức mạnh của ta sẽ hút lấy sức mạnh của những trái ác quỷ khác và vô hiệu chúng! Và thế có nghĩa là giờ ta có thể tạo ra động đất!

Bộp! Hắn đánh mạnh vào lồng ngực ông, chưa dừng lại, hắn tung thêm 1 cú từ dưới đánh bật lên hàm của ông, ông bị bật lên không cao lùi lại phía sau. Hắn chưa dừng lại, kéo dật mạnh lại, ông mạnh tay hất bay tay hắn, lại tung thêm 1 đòn chấn động, nhưng lại một lần nữa bị hắn vô hiệu hóa.

- Ông còn chưa hiểu sao?- Teach đấm 1 cú vào tay Râu Trắng, cánh tay buông lỏng, thanh đao bị đánh bật lên cao

- Thế nào, ông có thích sức mạnh của ta không?

Vẫn là môt sự im lặng không hồi đáp nhưng giờ đây lại có 1 sự khác thường đôi mắt của Râu Trắng lóe lên một ánh sáng kinh dị, cái khí áp như muốn phá tung vạn vật
Ông đấm một cú, và thật nó đã vô dụng nhưng cùng lúc đó từ trên cao thanh đao đã rớt thẳng xuống, ông bắt được chém chéo hắn một đòn rất sâu, máu liền văng lên tung tóe

- Gaaaa...ga.. Đau quá!.. Đau quá!..- hắn nằm lăn lóc trên đất, miệng liên tục kêu thật giống một đứa trẻ ăn vạ

Uỳnh Uỳnh Uỳnh! Một chân, một giáo giữ 2 tay hắn, tay còn lại vóp cổ hắn đầy hung bạo

- Kiêu ngạo, to gan.. đó chính là điểm yếu của ngươi!

Đôi tay đang bóp cổ hắn xuất hiện một vòng sáng trắng, nó to dần..

- Hự...a Khoan đã! Bố... xin dừng tay! Con là con trai bố mà!.. Bố định gϊếŧ con sao?! - hắn kêu gào

Ông không một tí dao động, vòng sáng trắng đã trở nên vô cùng lớn và bùng!!!!, một vụ nổ kinh trời đã xuất hiện., lớp đá bị xổ ra bay vút lên cao, một đám khói lớn bùng bùng nổi lên, chấn động kinh khủng.
- Gaaaa hahaha!!! Bố hạ được rồi!! Tuyệt lắm bố già!!!

Tôi ngồi ở một vị trí an toàn, nở nụ cười thỏa mãn. Trông con ông vui mừng làm sao...

Hự...khự... hắn đang khó khăn đứng dậy.

- Cho hắn trầu trời đi bố ơi!!

- Chỉ một cú đấm thôi!!

- Bố già!!!

Ông ấy... .. Victor thoáng kinh

- Không phải bố muốn đứng yên đâu! Mà bố đã yếu đi nhiều rồi và cũng do tất cả các vất thương cuộc chiến gây ra, cơ thể bố đã vượt qua giới hạn rồi...

Marco nắm tịt đôi mắt, anh run bần bậc...

Cộp.. cộp.. cộp... tiếng bước chân bước lên đều đều, Râu Trắng với thanh đao to bước dũng mãnh trên con đường kia, uy lực và đáng sợ như một con quái vật.. Teach sợ hãi, cố gắng lết thân về phía sau

- Ông là đồ quái vật!

Ông đưa tay về sau, chuẩn bị tung một cú kết liễu, đòn đánh cứ ngỡ sẽ được lao tới nhưng rồi "Đoàng!" 1 tiếng súng vang trời, hành động kia cũng dừng lại.. hắn cười, liên tục bắn một cách điên loạn, không những thế đám đồng đội của hắn cũng lao lên tấn công.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! tiếng súng vang lên giòn giã, không ngừng nghỉ..

Đoàng!

Bố ơi...

Keng!! Keng!!..

Hự, hức...hức...

Đúng! Đùng!

...

Đôi mắt vàng kim nhìn sâu vào trời xa, chắc đang nhớ đến một điều gì đó xa xôi..

-  Ông, chết á? Roger...?

- Ờ, tôi không còn nhiều thời gian nữa..

-Ông có muốn tôi nói cho ông đường đến Raftel không, Râu Trắng!

- Tôi chẳng tới đó đâu.... tôi chẳng có hứng thú.

- Ông có biết chính phủ gọi tôi là gì không? " Gold Roger".

- Sao cơ?! Đó là tên thật của ông hay sao ?

- Không, không, tên tôi là Gol D Roger.

- Thỉnh thoảng tôi có gặp vài người có chữ "D" trong tên của họ, trên tau tôi cũng có một người như thế tên là Teach.

- Vậy chữ "D" là sao?

- Ông muốn biết hả? Được, tôi sẽ nói cho ông!.

- Câu truyện này đã từ rất lâu rồi....
Cuối cùng vụ xả súng cùng dựng lại, nguyên lai tất cả khẩu đều hết đạn.

- Mau đưa ta khẩu súng khác!

- Chẳng cần nữa đâu, Râu Trắng bất đông rồi. Chỉ cần búng một cái, hắn ngã ngay.

....

- Ng.ười đó không phải ngươi... người mà Roger vẫn mong.. ít nhất Teach... đó không phải là ngươi.. - Râu Trắng vẫn đứng uy nghi, giọng điiệu dũng mãnh như tiếng hổ gào

- Có người sẽ nối bước Roger và cũng sẽ có người nối bước Ace. Ngươi có thể chia cắt dòng máu của họ nhưng ngọn lửa trong họ không bao giờ dập tắt. Đấy là cách nó truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Và trong tương lai... đôi khi... lịch sử sẽ đặt hết trên vai người đó, một người sẽ xuất hiện và chấp dứt mọi cuộc chiến trên thế giới này. Sengoku.. ông và cả chính phủ thế giới đều e sợ. Một cuộc chiến nổ ra nhấn chìm toàn bộ thế giới!
- Ta không quan tâm đến bản thân mình... nhưng... khi ai đó tìm được kho báu, thế giới này sẽ bị đảo lộn. Và sẽ có người tìm được nó. Ngày đấy rồi sẽ đến! Haha!

Hắn ta....gừ...

Râu Trắng gồng mình lại, tâm trí đột nhiên xuất hiện hình ảnh bạn cũ, ông cười ngước mặt lên bầu trời, giọng nói hùng hồn hơn bao giờ hết:

- ONE PIECE.... THẬT SỰ TỒN TẠI!!!!!

Tất cả đồng loạt cứng đờ, cảm xúc hỗn tạp, là vui mừng hay lo lắng hay phấn khích đây. Nhưng câu nói kia đã thành công đánh vào tâm lý mọi người, là tâm lý của lòng khao khát, lòng tự do, lòng bức phá, vượt qua mọi sự xấu xí của đất nước này.

- Tên khốn khiếp!!!!

- Guaguaguagagaga. Lời trăn trối hoành tráng đấy!

Nhưng tại sao lời nói kia lại không thể đưa gia đình ông một niềm vui vẻ, họ gào khóc họ luôn miệng kêu một từ "bố", kho báu thật sự của họ giờ đây sắp rời bỏ họ mà đi. Họ không muốn, họ muốn bên bố, họ không muốn One Piece, đó là lý do cho tiếng khóc thanh của họ. Càm giác đau khổ, mất mát này liệu ai hiểu được.
Các con hãy tha lỗi cho ta..

Ta đã lớn lên như một kẻ ngốc.. Chính các con... đã cho ta mọi thứ.

Cuộc đời ta đến đây thôi...

Ta đã có một cuộc hành trình dài, rất dài...

" Gương buồm lên!!!"...

Đó thực sự là một cuộc phiêu lưu vĩ đại.

Thật quái lạ, hải tặc mà không quan tâm đến kho báu là sao? Thế cậu muốn gì hả?

Này, Newgate!!!

Từ lúc tôi còn nhỏ, một điều mà tôi luôn muốn có được.

Ồ thế sao! Sao cậu không nói với chúng tôi?

........

Là một gia đình!

Ta rất biết ơn các con...

TẠM BIỆT.... TẤT CẢ!

...

Chết rồi? Đùa tôi sao..

Victor loạng choạng đi tới, vụt qua những tên hải quân đang ngơ ngác, tay tôi cứ vươn tới, như muốn nắm bắt lấy một điều gì đó xa vời.. Tôi đi ngang qua tên Râu Đen, đôi mắt đỏ au nhìn con người to lớn kia đang ngủ, ngủ một giấc mà bất cứ ai cũng không gọi dậy được
- Này, ông đang đùa với tôi sao..

Tôi thều thào, giọng nghẹn ứ, gặng hỏi liên tiếp: Nói gì đi chứ! Ông không có câm mà! Nói đi chứ lão già khốn kiếp!!! Làm ơn.... nói gì đi... không phải đã hứa rồi sao...

Gua....gua.... gư gư....ga ga,..... cha ơi,,,, trả cha cho tôi.... ga gua...

Victor, bình tĩnh lại..... cha nhóc... đi rồi....

Gaaa.... cha ... cha hứa... sẽ về..... ai đó... đi kiếm cha đi..... gư gư....kiếm...

Victor...

Gư... sư...cha ơi... cha...

Edric đã nhờ ta.... Victor, từ nay ta sẽ là cha của nhóc.

Gư gư.. tôi không muốn... tôi muốn cha.... guaaaua..

Đừng cứng đầu nữa.

Hức hức... ông sẽ không rời xa tôi như cha......đúng chứ...hức

Ừ, ta hứa với nhóc đấy.

Gua gua ga gaa aaa... cha....aaaaaa

Tại sao... tại sao ai cũng rời bỏ tôi... tại sao...
Gư gư...ga ga aaaaaa

- CHA ƠI!!!!!!!!!!( ĐN One Piece ) Linh Hồn Của Biển - 18 Tạm biệt Vua Biển Cả...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK