• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong cuộc đời Hỏa Quyền chưa từng phải sống chui rúc như thế. Hắn lúc nào cũng phải khiến cho bản thân kín mít trong cái áo choàng rách nát, luôn phải đeo trên khuôn mặt một chiếc mặt nạ đen mất thẩm mĩ, cái trang sức đó vừa khiến hắn ngứa ngáy và nóng nực. Một kẻ từng hô với biển rằng sẽ sống một đời tự do giờ đây lại phải sống như con hầu của Victor, ngày nào cũng nay đây mai đó để thu thập những thông tin cho hắn ta, cũng nhờ vậy từ một đứa ẩu tả như hắn giờ lại vô cùng cẩn trọng tỉ mỉ. Chắc chẳng ai có thể tin rằng hắn là Ace.

Ace còn sống nhăn răng như vậy cũng nhờ công ơn của Victor vào 2 năm trước. Sau cuộc chiến với tổng bộ, trước khi Râu Trắng siêu thoát, điều cuối cùng trong cuộc đời ông muốn gửi gắm cho đứa con đã phản bội kia. "Ta muốn con cứu Ace!" Một Râu Trắng lừng danh thề mà lại dùng giọng cầu khẩn với một đứa hải quân, hơn nữa còn là một cấp cao của tổng bộ. Victor cũng vì lời cầu khẩn ấy mà hy sinh rất nhiều.


Mỗi trái ác quỷ đều có năng lực tối thượng của chúng, tất nhiên trái Kuro Kuro của Victor cũng không phải là ngoại lệ. Và năng lực tối thượng của trái ác quỷ đó chính là hồi sinh người chết. Nói là hồi sinh thì cũng không đúng lắm, đúng hơn là đưa linh hồn trở về xác người. 

Khi con người chết, linh hồn sẽ xuất ra, vì thế muốn để họ sống lại chính là để linh hồn trở lại. Nhưng không phải linh hồn nào cũng đều muốn trở về cái xác đã chết của mình, vì thế để tái sinh cái xác như một người sống là một điều không thể làm được.

Năm đó khi Hỏa Quyền và Râu Trắng được chôn cất một thời gian, 1 tháng sau đó, Victor đã lén tới đó đào mộ Ace, tất nhiên là không một ai biết điều hắn đã làm. Khi đã đào mộ thành công, Victor đã vận chuyển Ace đến một hòn đảo tuyết tại Tân Thế Giới, đó là một hòn đảo hoang nằm giữa vành đai tĩnh lặng, không một ai biết đến và đầy rẫy mọi nguy hiểm. Cứ ngỡ rằng sẽ không ai sống ở đó nhưng lại có một cụ bà kì lạ sống nghìn năm ở đó.


Bà ta là Inari, một thánh nữ sống. Vài trăm năm trước, bà ấy chính là thần y, không bệnh gì là không thể chữa, không độc nào là không giải được. Vì thế để phục sinh thân xác của Ace, công lao lớn nhất chính là bà ta. 

Inari mất 1 tháng để khâu vá lại cơ thể đã hổng một lỗ của Hỏa Quyền, bà ta dùng tơ của con sâu tuyết trên đảo, mỗi ngày may lại một tế bào, một lục phủ ngũ tạng, khâu lại từng tuyến màu đến xương và thần kinh. Sau một tháng, thân thể của Ace đã hoàn toàn như cũ, và Inari đã đem thân xác đó bọc trong một lớp kén sâu dày trong vòng 2 tháng, để cơ thể người hoàn toàn hồi phục.

Điều khó nhất trong quá trình phục hồi thân xác của Hỏa Quyền chính là máu. Gia đình có cùng huyết thống với Ace đều đã mất hết vì thế muốn lựa chọn một loại mảu vừa phù hợp với thân xác và vừa phù hợp với huyết thống là một điều cực kì khó khăn. Victor cũng mén bỏ cuộc trong hành trình hồi sinh Ace.


Nhưng Victor đã nhớ được một điều gì đó, có lẽ họ không có máu huyết thống của Ace tuy nhiên trong máu Sabo lại có dòng huyết thống ấy. Nếu Victor nhớ không lầm, rất lâu về trước Ace từng hiến máu mình cho cậu tóc vàng kia, không hiểu tại sao cả hai người đều không cùng nhóm máu nhưng hai dòng máu ấy lại hòa hợp một cách kì lạ. Đó là một kì tích kì lạ đấy.

Khi Victor một lần nữa đến căn cứ Quân Cách Mạng cũng là lúc Sabo đang trong tình trạng bất tỉnh vì cú sốc tâm lý quá mạnh.

Victor gặp rất nhiều khó khăn để vào căn cứ để thăm Tổng Tham Mưu kia, bởi vì danh tính hải quân của hắn đã bị lộ. Hăn xuất hiện ở đây là một điều quá bất cẩn và nguy hiểm, hắn còn nghĩ rằng sẽ xảy ra xung đột và hắn không thể toàn mạng trở về nữa chứ. Nhưng ai ngờ rằng, sau một câu của Dragon, hắn đã được an toàn đi vào thăm kẻ thứ 2 của quân cách mạng kia.
Nói hắn đến thăm cũng không đúng lắm, hắn chỉ đến lấy máu rồi về mà thôi. Nhưng dù gì Sabo cũng là anh em thân thiết và cũng là gu tóc vàng của hắn, vì thế nên đành chữa bệnh, giúp Sabo nhanh chóng tỉnh lại. Victor cũng là một bác sĩ, tuy không giỏi nhưng để đánh thức người bất tỉnh cũng không có gì khó khăn. 

Bất tỉnh chính là một trạng thái linh hồn tự đóng cửa với thế giới bên ngoài. Với linh hồn, bên ngoài quá hỗn độn, quá chân thật và quá đắng cay, vì thế nó sẽ tự tạo một thế giới của riêng mình, chính linh hồn sẽ xem thế giới đó chính là sự thật, nơi đáng để sống của nó. Nên thế giới đó đa phần là những điều tuyệt đẹp hoặc là những khoảng khắc đáng nhớ của bản thân.

Thâm nhập vào thế giới mới kia của Sabo không phải là một điều khó khăn đối với Victor. Khi hắn vừa bước vào nơi đó, cơ thể hắn liền nhỏ lại như một đứa trẻ 10 tuổi, chân đạp nền cỏ xanh mát rượi, hương gió có mùi mặn của biển cả, ánh sáng lấp lánh xuyên qua từng khẽ những tán lá cây cao. Hắn đang ở một khu rừng, Victor đang ở Mt. Colubo, hòn đảo quê hương của Ace, Sabo và Luffy!
"Victor!"

Hắn chợt giậc mình, quay qua là khuôn mặt chình ình mang vẻ non nớt của Luffy. Luffy 7 tuổi đang đứng trước mặt hắn, đằng sau chính là hai người anh kết nghĩa của nhóc. Một người mang vẻ ôn nhu, hiền dịu, đó là Sabo. Người còn lại mang vẻ cọc cằn, khó ở, chính là Ace. Victor liền nhận ra rằng, đây là thế giới mới, nơi mà Sabo cảm thấy tốt đẹp nhất.

"Cùng nhau đi săn nào!!!!" Luffy nắm lấy đôi tay đã teo nhỏ của hắn kéo đi về hướng 2 cậu bé kia.

Victor nhận ra một kí ức tuổi thơ. Hắn là một kẻ lập dị, siêu cấp lập dị, hắn thích ở một mình và làm mọi việc một mình, vì thế từ khi lão Garp ném hắn đến cái sơn trại này, hắn dường như chả tiếp xúc với bất cứ ai. Mỗi ngày, mỗi lúc đều tìm kiếm cách để trốn khỏi nơi này. Nhưng xui xẻo thay, lần nào cũng bị lão phó đô đốc kia đánh gãy chân mang về.
Bởi hắn lập dị như thế nên Luffy lúc nào cũng muốn tiếp xúc với hắn, mọi hoạt động thường ngày, từ săn thú đến ăn cơm, đi ngủ, hoạt động của hắn luôn bị chi phối bởi Luffy. Nhóc lúc nào cũng lôi kéo hắn đi làm chung việc với nhóc, khiến hắn chẳng bao giờ có thời gian riêng tư của bản thân.

Hiện tại, trong cái ảo cảnh này, bộ 3 phá hoại kia đang vây bắt một con gấu lớn. 3 lũ nhỏ có một sức mạnh phi thường hơn những thanh niên trai tráng, trong một vài phút ngắn ngủi, con gấu đã bị hạ, và chuẩn bị biến thành một bữa tối ngon lành.

"Victor, tớ và Ace sẽ đi chuẩn bị củi lửa, cậu chế biến nó nhé!" Sabo cười thân thiện, chưa đợi Victor mở miệng đồng ý, nhóc ấy đã đi mất cùng với thằng cọc cằn kia.

Hazz.... tại sao lại là mình?

Victor thở dài, than thân trách phận, chửi mười tám đời tổ tông, sau đó mới đi chế biến con gấu kia. Mặc dù Victor biết đây chỉ là một giấc mộng của Sabo nhưng hắn vẫn phải đi làm, ít nhất là trong mộng cũng cảm thấy no bụng đi, dù gì hắn cũng đang đói.
Nói Victor là một kẻ lắm tài cũng không sai cho lắm, hắn vừa làm một kiếm sĩ vừa làm một bác sĩ, kiêm luôn vị trí đầu bếp. Thật ra mọi tài lẻ của hắn đều do cha hắn dạy, hắn cũng chỉ là học bừa. Bởi Victor cũng là một đầu bếp nên lúc trước, mỗi khi ASL đi săn xong, hắn phải phụ trách nấu nướng. Từ việc rọc xương đến bỏ nội tặng, với chế biến món ăn, tất cả đều một tay hắn làm. Vì thế dường như bộ 3 kia không hề bị dư hay thừa chất dinh dưỡng. Nhờ vậy, bộ 3 đó mới trưởng thành phong độ như thế.

Khi Victor chế biến xong cũng là lúc củi lửa đã được chuẩn bị sẵn, tiếp đến chỉ cần bắt lên cây nướng đều là có thể ăn được. Cũng trong thời gian chờ đợi đó, Victor được nhìn thấy nhiều điều mới lạ, ánh mắt của Ace hoàn toàn không giống như một đứa trẻ, nó mang tia trưởng thành của một thiếu niên, và Victor cũng rất nghi ngờ điều đó.
"Ace? Mày là Ace?" Victor nhân lúc 2 thằng nhóc kia đang chăm chú trong việc ăn uống, liền quyết định giải mã thắc mắc này bằng cách hỏi người đó.

Bị nhận câu hỏi vừa bất ngờ lại vừa kì lạ khiến Ace không thể nhanh đáp trả lại. Cậu nhăn mặt, dường như là đang muốn làm từng chất xám trong não trở nên nhăn hơn để có thể hiểu được câu hỏi của Victor đưa ra.

"Ý mày là gì?" Ace hoàn toàn ngu dốt trong việc dùng não.

"Mày là Ace hay Hỏa Quyền?"

Ace liền kinh ngạc đến đơ người. Hỏa Quyền chính là cái danh hắn có được sau một vài năm quậy tung Đại Hải Trình. Nhưng đó là chuyện tương lai của hắn, giờ hắn còn nhỏ, làm sao có ai biết được việc sau này của hắn cơ chứ, nếu Victor biết, chứng tỏ hắn ta là kẻ đến từ tương lai.

Nhìn thái độ của Ace, mọi nghi vấn trong lòng Victor đều được giải đáp, hắn không đợi Ace trả lời liền nói "Mày chết rồi Ace!"
Victor nói vậy để đánh thức kẻ đang cố gắng chìm trong giấc mộng kia, Victor biết, không chỉ Sabo không chấp nhận thế giới kia mà ngay cả Ace cũng thế. Chính hai linh hồn của họ đã tạo ra cái thế giới mới này, Có lẽ trong thế giới này, Ace còn một chút định hình về bản thân nhưng Sabo thì không, anh ta hoàn toàn chìm đắm trong nó.

"Tao biết chứ!"

Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của Victor, hắn cứ nghĩ rằng tên cứng đầu kia sẽ liên tục phủ nhận hay trốn tránh nó. Không thể ngờ được hắn ta lại chấp nhận sự thật đó dễ dàng như vậy.

"Vậy tại sao....??" Victor hoang mang.

"Tao muốn đánh thức Sabo!" Ace cười nhẹ. Hắn biết cái chết của hắn hoàn toàn khiến cậu tóc vàng kia gục ngã. Phải! Sabo hoàn toàn gục ngã, anh ta tự tạo một thế giới mới, và tự sống trong đó với một thời gian lặp lại, liên tục như thế, trong thế giới của Sabo luôn xảy ra một chuyện, họ cùng đi săn, cùng ăn, cùng ngủ, cùng nói những câu nói y hệt hôm qua. Chính kiến mọi thứ trong một tuần như vậy, Ace hoàn toàn tin rằng, Sabo thực sự muốn chết trong cái giấc mộng đẹp này.
Ace muốn đánh thức cậu ấy, lời nói thật kiên cường làm sao, nhưng thật ra chính hắn cũng rất yếu đuối. Mỗi khi nhìn thấy Sabo cười cười vui vẻ thế kia, khiến hắn không nỡ lòng đánh thức. Cứ khi nghĩ đến lúc Sabo tỉnh dậy khóc một cách thảm thiết, tự dày vò bản thân, nó khiến hắn đau lòng biết bao. Nên cứ dần như thế, Ace dần trở nên một phần của giấc mơ, bên Sabo, mang vui vẻ cho cậu nhóc ấy.

"Nhưng mà... tao không nỡ... Lúc Sabo tỉnh dậy, biết tao đã chết,  cậu ấy nhất định sẽ rất đau khổ!"

Victor im lặng, bản thân hắn chẳng hiểu nổi hai con người kia. Một kẻ đau khổ vức bỏ thế giới để sống trong mộng cảnh, một kẻ đã chết nhưng không nỡ rời đi, sợ làm tôn thương người còn lại. Rõ ràng đều là suy nghĩ cho nhau nhưng tại sao cả hai lại cùng làm khổ mình vì đối phương. Hắn không hiểu và có lẽ hắn cả đời cũng không hiểu.
"Lu.... Luffy đã vượt qua được cái chết của mày. Ace, mày biết không.... Khi mày chết, Luffy đã làm thương tổn bản thân rất nhiều, tao cứ nghĩ rằng, nó sẽ sớm đi theo mày bởi chục vết thương chí mạng trên người...." lời nói của Victor dần trầm lại, nhỏ và êm dịu. "Nhưng nó đã vực dậy được, tự bản thân nó đem mày vào trong tim, không ngừng nổ lực bản thân, trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết... Mày biết tại sao không?"

Ace im lặng, hắn kinh ngạc rất nhiều. Victor giọng thay đổi hẳn, dần trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn "Bởi Luffy không muốn mất một ai nữa, những người quan trọng với nó, nó nhất định sẽ bảo vệ đến cùng!!!! Vì thế Ace, đến lúc mày nên buông bỏ rồi, có thể Sabo sẽ rất đau khổ nhưng hãy vực dậy cậu ấy đi, như cách Luffy tự đứng lên!"

Ace im lặng rất lâu, chắc đang đắn đo suy nghĩ. Ánh mắt của Ace cũng dần thay đổi, bỗng chốc lại rất kiên cường, mạnh mẽ, tuy rất đau thương nhưng lại rất thoải mái, dường như hắn đã kiếm được động lực để đưa Sabo trở về với thế giới thật, trở về nơi hắn đã chết.
"Sabo...."

Sabo nhỏ ngước nhìn cậu bé kia, nhóc có chút hoang mang bởi không hiểu sao Ace lại mang vẻ nghiêm túc, dữ dằn như thế "Ace?"

"Trở về đi, thế giới của cậu...!"

Sabo không hiểu điều Ace nói, trở về, cậu phải trở về đâu? Thế giới của cậu? Không lẽ là thế giới quý tộc kia? Ace là đang đuổi cậu về nơi đầy rẫy sự bẩn thỉu đó, nhưng tại sao?

"Tại sao cậu lại đuổi tớ về thế giới của đám quý tộc đó?" giọng Sabo vừa xem sự tức giận, vừa mang vẻ buồn bã khó chịu.

Ace lắc đầu "Không phải..."

Sabo liền cảm thấy buồn cười, không trở về với đám quý tộc, rốt cuộc là muốn đuổi cậu đi đâu? Không lẽ nảo của Ace có vấn đề, lâu lâu nói những điều điên khùng.

'Rốt cuộc cậu đang muốn nói những điều điên khùng gì thế?" Sabo cười.

"Hãy về đi.... làm ơn!!!! TRỞ VỀ THẾ GIỚI CỦA CẬU ĐI, TỔNG THAM MƯU TRƯỞNG!!!!!"
Dứt lời, cái thế giới mộng này hoàn toàn nức vỡ. Mỗi một tán lá đến ngọn cỏ, gió và ánh nắng dần dần biến mất, trở thành một vòng tối đêm, không một ánh sáng sự sống. Sabo cũng chẳng còn là cậu nhóc 10 tuổi, anh cao lớn khoác trên mình một bộ quý tộc, đôi mắt xanh màu trời bên trái có một vết bỏng lớn. Anh giờ là Sabo, nhưng là Sabo của quân cách mạng, là Tổng Tham Mưu Trưởng!!!!

Trước mắt Sabo cũng không còn là cậu nhóc Ace kia, mà là Ace Hỏa Quyền, đội trưởng đội 2 băng Râu Trắng. Người đã chết trong trận đại chiến ở tổng bộ.

"Xin lỗi.... " giọng Sabo thều thào, nhỏ dần, khuôn mặt nhăn nheo lại như đang cố gắng ngăn cho bản thân mình khóc. Anh có vẻ đã nhớ ra được mọi thứ.

"Tớ không trách cậu... thật thì mừng thật đấy!" Ace đảo mắt một vòng, đưa tay lên vò từng sợi tóc xoăn. Sabo trước câu nói của Ace, có vài phần kinh ngạc, tại sao lại mừng chứ?
"Tớ đã rất vui vì biết cậu còn sống đấy" Ace nở một nụ cười lớn, hai bên má ửng hồng vì hạnh phúc, cảm thấy được rằng, Ace cực kì vui vẻ " Cảm ơn cậu Sabo!!!! Cảm ơn vì đã sống!!"

"Ace.... tớ...Xin lỗi... hức... thật lòng cảm ơn.... Ace....gưa ahhhh"

"Trời ạ, 20 tuổi rồi mà còn khóc thế kia..." Ace vươn tay, xoa từng lợn tóc vàng kia, nhẹ nhàng đầy ấm áp "Sống tốt nhé! Sabo!"( ĐN One Piece ) Linh Hồn Của Biển - 38 Sabo (1)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK