• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Victor có một người cha, đó là người mà hắn rất tự hào. Mỗi khi nhìn thấy hình bóng người ấy trước mắt, tâm trạng của hắn cũng phấn khích hơn, cũng cảm thấy hạnh phúc hơn. Victor sẽ là người chẳng có nổi buồn nào nếu cha hắn vẫn luôn kề bên. Nhưng Victor ấy đã thay đổi từ lâu rồi, một kẻ hay cười giờ đây tâm trạng suốt ngày trầm lặng, hắn trở thành kẻ vô tình, một người mà hắn nghĩ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong tính cách hắn.

Hắn còn nhỏ đã sống lưu lạc trên những đại dương rộng lớn. Victor khi ấy tự hỏi tại sao bản thân lại chẳng hề giống những đứa trẻ khác, rằng sẽ có một gia đình ấm áp trên đất liền, có cha, có mẹ hằng ngày cùng hắn làm việc, hằng ngày cùng hắn đón những sự náo nhiệt của thành phố. Nhưng hắn sinh ra đã khác người, sự ra đời của hắn gián tiếp đem cái chết xuống cho người phụ nữ đã nặng công bao bọc lấy Victor suốt 9 tháng ròng rã. Cha hắn thì bị truy đuổi bởi chính phủ và đội quân Kaido. Hắn suốt ngày sống lênh đênh cùng cha trên biển, ngày ngày cũng lo lắng sẽ có kẻ thù ập tới bắt lấy hai người.


Victor từ khi ra đời đã học được cách mưu sinh trên biển. Tuy những tháng ngày đó có vất vả đắng cay đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ trách mắng chính số phận mình. Bởi thay vào số phận nghiệt ngã hắn có được một người cha luôn yêu thương hắn hết lòng.

William.K.Edric, một kiếm sĩ mà ai nghe danh cũng đều phải sợ hãi, cũng đều phải trốn để bảo toàn tính mạng mình. Ông ấy là một thánh kiếm, không có gì là không chém được, cũng chẳng có gì có thể chặn được những đường kiếm nhanh chớp nhoáng vô hình ấy. Ông trở thành người khiến thiên hạ phải khiếp sợ, cũng là người khiến bất cứ kiếm sĩ nào cũng nể phục mà trao danh Đệ Nhất Thánh Kiếm Sĩ cho ông.

Với thế giới, cha hắn là một con quái vật đáng sợ, nhưng với Victor lại không như thế. Người ta nói ông mặt mày dữ tợn,  nhưng điều Victor thấy chính là một ông cha ngốc nghếch, ngáo ngáo, suốt ngày làm những chuyện điên khùng. Người ta nói mỗi lời ông ấy nói đều khiến người nghe thấy phải sợ hãi quỳ xuống. Victor lại thấy những lời cha nói đều vô cùng nhảm nhí, đều không có sự thật, cha luôn nói những thứ điên điên để thể hiện bản thân hài hước như thế nào.


Tuy nhiên, Victor chưa từng xem thường ông ấy, hắn nể phục cha mình hơn bất cứ ai. Những điều ông ấy nói tuy điên điên khùng khùng nhưng mỗi như thế đều khiến tâm trạng của hắn trở nên vui vẻ hơn. Với lại, những điều ông ấy nói có thể không triết lý như những tên khoa học kia nhưng mỗi lời ấy đều nhắm đúng vào những nghiệt ngã, những dơ bẩn của thế giới này. Ông thấy thế giới này đã vô cùng thối rửa và nên được cải tạo lại, tất nhiên cha không phải là người làm việc cao cả kia. Cha nói rồi tương lai sẽ có một người mạnh hơn Vua Hải Tặc sẽ xuất hiện, cậu ấy sẽ là người lập ra kỉ nguyên mới. Hắn đã tin lời cha nói và chờ đợi người ấy xuất hiện.

Cha hắn tuy hay tỏ ra thờ thờ ngốc nghếch nhưng thật ra ông thông minh hơn bất cứ ai. Ông ấy có thể nhận ra mọi lỗ hổng của đối thủ để dễ dàng chạy khỏi thế gọng kiềm mà chúng đã giăng ra. Cha là một hoa tiêu giỏi, cũng là một đầu bếp và bác sĩ chuyên nghiệp. Nhờ thế mọi chuyến hành trình trên biển của hai cha con trên chiếc thuyền nhỏ đầu diễn ra thuận lợi trước những thất thường của thời tiết. Mọi điều Victor biết cũng đều học được từ cha mình.


Ông ấy còn là một người có tấm lòng nhân hậu và sẵn sàng cho đi lòng tốt của mình hơn bất cứ ai. Nhờ sự nhân hậu của ông ấy mà họ đã 3 lần 4 lượt rơi vào bẫy của quân địch. Victor đôi lúc phải trở nên mệt mỏi với lòng tốt bụng quá mức của ông ấy. Hắn nghĩ rằng sẽ có ngày cha sẽ bị chính lòng tốt của mình hại bản thân đến chết. Tuy vậy, cũng nhờ sự tốt bụng của cha mà họ đã có những người bạn tuyệt vời.

Cha hắn trong một lần tình cờ giúp đỡ Râu Trắng liền hai người liền trở thành đôi bạn tốt của nhau. Cha hay dẫn hắn lên con tàu Moby  Dick chơi, hắn cũng từ đó quen và trở nên thân thiết với lão Râu Trắng và đội trưởng đội 1- Marco. Edric là một bác sĩ nên việc ở trên con cá voi to lớn ấy chăm sóc cho lão Newgate trong một thời gian dài cũng là chuyện bình thường. Lâu lâu, cha còn vứt con mình trên tàu ấy suốt một tháng trời ròng rã để đi đâu đó. Đôi lúc, hắn tự nghĩ có phải cha đang rũ bỏ trách nhiệm hay không.
Khi ấy hắn là một con người cởi mở nên không dễ dàng chìm vào nỗi buồn lâu dài. Vì thế, việc bị cha bỏ rơi, hắn không quan tâm mấy. Hắn ngày nào cũng chơi đánh bài ăn tiền cùng với thủy thủ đoàn băng Râu Trắng, lúc nào cũng vui vẻ như thế thì quan tâm người suốt ngày đi chơi kia làm gì.

Victor bị bỏ rơi trong một thời gian dài đến mức hắn dường như quên mình đang có một người cha và hắn tưởng mình là thành viên trên con tàu to lớn ấy. Cha hắn nhiều lần khóc hết mặt mũi để cầu hắn trở về, mọi  hình tượng về Đệ Nhất Thánh Kiếm Sĩ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, chính ông ấy đã hủy diệt mọi tất cả. Hắn chỉ biết bất lực thở dài trước con người nước mắt nước mũi chảy lòng thòng kia. Hắn khi ấy đột nhiên không muốn nhận cha nữa.

Victor đã cùng cha mình băng qua rất nhiều đại dương, rất nhiều hòn đảo khác nhau. Họ cùng nhau chiêm ngưỡng được mọi vẻ đẹp của thế giới, mọi sự xinh đẹp của con người và thiên nhiên và cùng với mọi thứ dơ bẩn, ô uế của lũ cầm quyền, tất cả đều được cha hắn cảm nhiệm rõ ràng. Chỉ vì khi đó hắn còn nhỏ, nên cái xấu tốt bản thân vẫn chưa hiểu rõ, dù gì thì trong mắt của những đứa trẻ những thứ lấp lánh đều trở nên tốt đẹp cả.
Victor chưa từng có khái niệm xấu cho tới khi cái ngày ấy xảy đến. Ngày mà biển cũng phải oán giận, gào thét làm rung chuyển cả đất trời.

"Cha, hôm nay chúng ta ăn gì đây?" Victor 5 tuổi hỏi. Nhóc khi ấy lùn tịt nên khi muốn xem trên bàn có những gì luôn phải bắt cho mình một cái ghế cao. Trên bàn thực phẩm phong phú đa dạng, tất cả đều có thể chế biến nhiều món khác nhau.

"Ùm.... ăn món gì không chết là được!" người thanh niên kia cao hơn Victor gấp ba lần. Ông ấy sở hữu cho mình một mái tóc đen mượt luôn buộc đuôi ngựa, con ngươi màu xanh của biển lấp lánh phản chiếu những tia nắng của mặt trời. Ông ấy luôn mặc cho mình một bộ kimono xanh, trên cổ thì luôn đeo chiếc khăn choàng đỏ thẫm. 

"Đừng nói cha sẽ chế biến món mới nữa nhé...?!" Victor biết ông ấy là người có tài nấu ăn rất ngon và cũng rất dinh dưỡng, chỉ là lúc nào những món mới ông ấy sáng tạo ra bắt hắn phải thử hết, liền có chút lo sợ.
Edric cười tủm tỉm hiền dịu càng khiến Victor sợ hú vía hơn. Nhóc không dám có can đảm ăn những món mới cha sáng tạo đâu. Có lần nhóc bị tuyệt thực hết một tuần vì món ăn quái đản mà cha đã làm cho ăn đấy. Victor nhân lúc cha mình còn đang chăm chú gọt khoai môn, bản thân đã nhảy xuống khỏi ghế, lén lút rời khỏi căn bếp này.

Victor biết chẳng ai có thể ngăn chặn lão cha mình trong việc sáng chế thức ăn cả, nhóc dù có trốn tới đâu thì đằng nào cũng bị bắt lại nên đã âm thầm gọi điện cho viện binh cứu trợ.

#

Trên con tàu cá voi hùng tráng, có một nhóm hải tặc đang tất bật trong việc sửa chữa lại con tàu. Sau nhiều đợt chơi mèo vờn chuột với hải quân, con tàu này đã chịu những tổn thất nặng nề, họ phải sửa lại nếu không nay đây mai đó, con tàu này sẽ đưa tất cả thủy thủ đoàn về với đất mẹ mất. Marco phận làm đội trưởng cũng là người điều hành công việc sửa chữa này nên anh tắp bận hơn thường ngày.
Reng.... reng... reng... 

Tiếng den den mushi của Marco kêu inh ỏi. Anh liền trở nên bực tức, đang bận sấp mặt còn gặp tiếng gọi nhức đầu như thế, anh thật quá cảm thấy phiền phức với mọi thứ. Tuy vậy, anh vẫn lịch sự cất máy để xem đầu dây bên kia là ai.

"Alo- yoi?!"

[Yo Marco! Anh rảnh không thế?!]

Marco nghe giọng Victor lại cảm thấy ảo nề, thằng nhóc này đúng là hay kiếm chuyện cho anh làm, nói năng tử tế thế kia chắc chắn đang định nhờ vả rồi. Marco vừa đọc bản thiết kế con tàu vừa nói "Anh mày đang bận sấp mặt đây! Nhóc có vẻ rảnh rỗi đi kiếm anh này tám chuyện phiến quá nhỉ- yoi?"

{Ông già nhà em đang chế biến món mới, anh biện lý do lão già bị bệnh hay tàu bị hư gì đó để đưa ông ấy đi đi!  Cứ thế này, em sẽ bị ngộ độc thực phẩm mất!!!]

Marco có thể nghe thấy tiếng oan thân trách phận của thằng nhóc kia, càng có thể tưởng tượng cảnh thằng nhóc đang ngồi trốn một góc khóc than cả trời đất. Anh chỉ có thể đành bật cười trước sự ngây thơ đó thôi.
"Chà, có vẻ hơi căng đây... bố già nhà anh còn khỏe mạnh phết đấy- yoi!!!" Marco cười tủm tỉm, ánh mắt của anh nhìn qua người cha to lớn đang được các cô y tá truyền nước bởi vì lão mới hoạt động mạnh.

[Vậy em mới kêu anh bịa đó!!!] 

Marco cười trừ, anh thật bất lực với thằng nhóc suốt ngày kiếm chuyện để anh làm kia. Tuy vậy, anh chưa từng tỏ ra phàn nàn về nó, anh cảm thấy sự xuất hiện của nó như đang tô thêm một màu sắc mới vào cuộc sống của anh. Từ khi nó xuất hiện, mọi ngày đều trở thành những ngày đặc biệt khác nhau, đặc biệt mới mẻ.

"Anh sẽ thử nhưng phải xem món quà được bồi đắp với lời nói dối ấy đã-yoi" 

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, Marco đoán chắc thằng nhóc đang vừa thầm chửi anh trăm ngàn câu cũng vừa suy nghĩ món quà cho phù hợp. Anh tuy không phải là người làm việc không công cho người khác nhưng là một người khá cởi mở, rất dễ sẵn sàng giúp đỡ đối phương. Marco tất nhiên sẵn lòng giúp đỡ Victor nhưng anh cũng muốn đùa thằng nhóc ấy một chút.
[Em sẽ chia một nữa món ăn mới cha mới chết biến!]

Marco nghe câu ấy thật muốn ngã ngửa, đưa cái nhóc ấy ghét cho anh cũng được xem là tặng quà sao? Marco ôm đầu ảo nề, đúng là muốn lấy được quà của Victor không phải là chuyện đơn giản đâu.

"Này Marco!! Phần này đóng sao?"

Marco nghe tiếng gọi của thủy thủ đoàn ở phía sau tàu, anh là người cầm bản thiết kế nên phụ trách việc hướng dẫn. Từ nãy giờ tám phiến với nhóc Victor nên vô tình làm lơ công việc của mình.

"À chờ chút!" Marco trả lời "Victor, đợi anh tí, lát nữa sẽ giúp nhóc nhé- yoi" anh vội vàng ngắt máy. Đầu giây bên kia ngơ ngác một hồi.

Victor ôm chiếc den den mushi trong lòng, nhóc xanh mặt lại, thế là cái số trời này nhóc không thể tránh nổi. Nhóc phải trở thành chuột bạch thí nghiệm của cha rồi, kiểu này không biết có toàn mạng sống đến ngày hôm sau không.
"Victor, con đâu rồi? Ra ăn nào!"

Nhóc nghe tiếng gọi từ cha như tiếng gọi từ tử thần, thôi xong, địa ngục đã mở cửa chào nhóc rồi.

"Vâng ~" Victor ráng lết cái thân đã mất hồn phách đi ra ngoài bàn ăn. Khi nhìn những món ăn được trang trí vô cùng bắt mắt trên bàn đang tỏa mùi thơm phưng phức, nhóc đột nhiên có chút cảm thấy địa ngục đang từ từ đóng lại, lòng hy vọng tràn trề với những món ăn cha mới sáng chế này. "Món này là gì thế?"

"Ưʍ.... cha vẫn chưa đặc tên cho nó. Con nghĩ cái tên gì thích hợp nhỉ? Khoai tây bào cá hay cá trộn khoai tây?" Edric trở nên vô cùng hứng thú trong việc này, mày ông cau lại để suy nghĩ một cái tên vừa hay và vừa sang chảnh.

"Không phải nó như nhau cả sao?" Victor lườm ông ấy, tên thôi mà có gì đâu mà quan trọng chứ.

"Sai rồi, khoai tây bào cá chính là đem khoai tây lên đi bào và trộn với những cá băm nhỏ. Còn cá trộn khoai tây thì là đem cá băm nhỏ trộn với khoai tây đã được bào sẵn!"
Victor nghe cha mình giải thích mà hoàn toàn trở nên lú lẫn. Tóm lại là đem cả hai món khoai tây và cá trộn vào nhau thì có gì khác nhau đâu chứ. Có lẽ điều duy nhất khác nhau là câu từ được đảo ngược lại mà thôi. Victor bất lực chẳng muốn nói, lâu lâu cha nhóc đúng là đần hết sức.

"Vậy mời mọi người cùng ăn...." Victor chắp đũa, nhóc định gắp lên ăn thử một miếng liền bắt gặp ánh mắt hết sức trìu mến của cha liền chả buồn ăn nữa.

Edric mỗi lần nào chế biến những món mới cũng đều trở nên như thế. Ông ấy sẽ trở nên đầy hy vọng lấp lánh, ánh mắt long lanh sáng ngời chăm chú nhìn nhóc như đang trông đợi điều gì đó. Victor cũng đã quá quen cái cảnh bị cha dòm mình ăn rồi. Đang định đưa món vào miệng để nếm thử thì một chấn động xảy tới khiến tất cả bàn đũa trên bàn liền rung chuyển dữ dội.
Uỳnh! Uỳnh!

Edric có thể nghe tiếng đạn pháo đang bay tới. Có vẻ vị trí hiện tại của họ đã bị lũ chính phủ biết được. Ông chạy nhanh lấy thanh kiếm được đặt trên kệ, vội ra ngoài xem tình hình ngoài biển. Bên ngoài, hướng Nam có 3 chiếc chiến hạm của hải quân đi tới, ông nhìn được người chỉ huy ba chiếm hạm này là một Tân đô đốc vừa mới kế nhiệm, Akainu!

"Lần này chúng cử cả đô đốc đến luôn sao?" Edric có thể nhận ra sự nghiêm trọng của ngày hôm nay, bình thường sẽ chỉ có mấy tên phó đô đốc đến vây bắt họ. Hiện tại đô đốc cũng đã xuất hiện, chứng tỏ việc Ngũ Lão Tinh thật sự muốn lấy mạng ông và Victor.

Edric vội chạy vào khoang tàu kiểm tra nhiên liệu. Nhiên liệu tuy đủ nhưng cũng không thể chạy thoát nỗi những chiến hạm kia và đạn pháo bắn ra như mưa rơi trút nước. Victor có thể nhận ra cha trông căng thẳng hơn hằng ngày.
"Cha... có chuyện gì sao?"

Edric nhẹ nhàng xoa mái tóc của đứa nhỏ, nở một nụ cười trấn an "Không có chuyện gì cả, chỉ là những tên tôm tép thôi. Đáng ghét thật đấy! Bữa ăn của hai cha con mình bị chúng phá rồi!"

Victor thấy cha mình vẫn tự tin như thế cũng thấy an tâm hơn, nhóc cười nhe răng "Vậy nhanh dẹp chúng để đi ăn cha nào!!" 

Edric bật cười lớn "Được!". Ông quỳ thấp người xuống, tháo chiếc khăn choàng đỏ trên cổ mình rồi cuốn vòng quanh cổ thằng nhóc. Nhóc quá nhỏ còn chiếc khăn ấy lại quá lớn, nó che hết nữa khuôn mặt Victor khiến nhóc cảm thấy nóng "Um...?"

Edric nhận ra con mình đang khó chịu, ông liền nới ra một chút để Victor cảm thấy mát mẻ hơn. Khi chiếc khăn được cuốn chỉnh tề trên người Victor, ông liền xoa nhẹ đầu nhóc ấy "Cho con đấy, nhớ giữ cẩn thận vào!"
Victor không hiểu tại sao ngay lúc đang đối đầu với kẻ địch, cha lại bình tĩnh làm những việc đó. Nhóc biết cha rất trân quý chiếc khăn choàng này, bởi nó được đích thân mẹ nhóc đan. Cha luôn không bao giờ tách rời với chiếc khăn choàng ấy, nhưng tại sao bây giờ lại cho nhóc.

Edric nhìn vẻ mặt đứa con trai ngây ngô đang không hiểu chuyện gì xảy ra kia liền nhớ tới hình bóng người thương. Mẹ của Victor cũng là dạng khi không biết chuyện gì, biểu cảm liền ngáo ngáo, đờ đẫn ra trông đáng yêu cực kì.

"Victor nè, con nghĩ cha có thể hạ những kẻ ngoài kia không?"

"Tất nhiên là có thể rồi, lũ tép riêu đó sao có thể thắng cha được cha chứ?"

"Ừ, cha con là mạnh nhất mà. Hehehe!!!"

Khi nhìn gã đô đốc bên ngoài, Edric có phần lo lắng. Nhưng khi nhận được những lời động viên kia, tâm trạng liền thay đổi hơn hẳn. Ông bắt đầu có lòng tin với bản thân mãnh liệt hơn. Edric tay đặc trên thanh kiếm, ánh mắt rõ sự kiên cường đến khí chất.
Victor luôn thích nhìn ngắm cha mình vào lúc này, trông ông khi này ngầu hơn bất cứ ai mà nhóc biết. Cái vẻ ngang tàn, mạnh mẽ và không bao giờ chùng bước trước đối thủ, cái khí thế khiến ai nhìn cũng kính sợ và nể phục. Vào những lức thế này, trong ông rất đáng tin tưởng, mọi lo lắng trong lòng Victor cũng chẳng thể nào còn khi được sự bảo bọc mãnh liệt ấy.

"Hãy ở đây đợi cha, nếu có tên hải quân nào dám lén phén lên tàu, con cứ thẳng tay cho hắn ta về với mẹ đại dương là được!"

"Vâng!"

Edric khoát trên mình tấm áo choàng rồi nhanh chóng rời khỏi con tàu của họ để lên một chiếc thuyền cứu sinh nhỏ. Ông đứng giữa lòng biển, ánh mắt ngước lên nhìn vị chỉ huy đang đứng uy hùng trên con chiến hạm to lớn kia.

"William.K.Edric! Ta được lệnh tới bắt ông cùng với đứa con trai nghiệt chủng kia!" Akainu hai tay khoanh trước ngực, lời nói uy lực đáng sợ.
"Rất tiếc con trai ta không có trên tàu! Vả lại nó không phải đứa nghiệt chủng như ngươi nói!" Edric trừng mắt, đôi đồng tử xanh lạnh dần như màu nước biển. Vẻ tức giận đều được hiện rõ trên khuôn mặt kia.

"Một thứ hạ đẳng được sinh ra từ hải tặc và Thiên Long Nhân, với ta nó còn thấp kém hơn những tên dân đen kia!"

Đó là lần đầu tiên nhóc được nghe danh tính từ mẹ mình. Cha Victor ngoài kể cho nhóc về tính cách, sở thích, điểm đặc biệt và điểm xấu của mẹ thì những điều về thân phận mẹ, cha chưa từng nói ra, ngay cả tên bà ấy nhóc còn không biết.

Hôm nay, nhóc cũng hiểu ra rõ được tất cả. Tại sao chính phủ lại đòi muốn gϊếŧ cùng gϊếŧ tận cha con William, tại sao Kaido lại luôn muốn bắt được nhóc... Mọi ẩn tình cuối cùng cũng có đáp án. Không phải do cha nhóc từng là một thành viên Kozuki hay là một hải tặc khét tiếng, tất cả đều do một mình Victor mà ra. Victor là một Thiên Long Nhân lai và lũ chính phủ xem thường cái sự dơ bẩn ấy, vả lại một Thiên Long Tinh được nuôi dưỡng bởi hải tặc, tương lai tất sẽ có chuyện đứa nhóc ấy trở thành kẻ thù đáng gờm với chính phủ, vì thế chúng quyết định gϊếŧ nhanh gọn để tránh hậu quả sau này. Còn băng Kaido tại sao lại muốn có nhóc? Bởi nhóc là con trai của hộ vệ tộc Kozuki, có thể dễ dàng đoạt được lòng tin từ dân chúng. Còn nữa nhóc còn là Thiên Long Nhân, tương lai còn có thể trở thành con dao nhọn để đêm lũ chính phủ kia.
Ngay từ lúc ban đầu, người bị truy đuổi chẳng phải cha nhóc mà là chính Victor. Cũng là chính Victor đã 3 lần 4 lượt dồn cha mình vào con đường cùng mén bị mất mạng. Cũng vì bảo hộ Victor mà cha không thể có cuộc sống bình thường. Thật ra, ngay từ khi nhóc sinh ra, nhóc đã đem mọi xui xẻo cho mọi người xung quanh rồi. Mẹ chết vì kiệt sức khi sinh Victor, cha buôn ba khắp mọi nơi bỏ mặc đi niềm vui tự do của bản thân chỉ vì muốn bảo vệ nhóc con an toàn.

Chợt nhiên Victor nhận ra, nhóc chính là mọi nguồn gốc của những bi kịch suốt ngày xảy đến kia.

Edric không thể nhẫn nhịn những lời khiếm nhã của gã ta về đứa con trai quý báu của mình. Ông bấu chặc tay mình đến thâm tím, khuôn mặt đen lại cùng những đường gân xanh nổi lên rõ ràng trên từng lớp da ngâm.

"Con trai của ta không phải thứ thấp kém!!! Nó là báu vật của ta và Alva!!! Ngươi không có quyền chế giễu nó!!!"
"Không phải nó chính là thứ đem lại mọi bất hạnh xuống ngươi sao? Phu nhân nhà Shizenjin không phải cũng vì sinh nó ra mới chết sao? Cũng nhờ nó mà tình yêu của hai ngươi âm dương cách biệt đấy! Con trai ngươi chính là đứa ác quỷ không đáng được sinh ra!"

Victor bị câu nói đó làm cho chấn động tinh thần, nhóc tưởng chừng như sắp gục ngã tới nơi. Toàn thân run rẫy yếu sức, chẳng biết vì sao những suy nghĩ tiêu cực cứ chạy lởn vởn trong đầu.

Vì mình mà mẹ mới chết ư?

Edric trầm mặt, ông phẫn nộ tột cùng rồi. Ai cũng được đều có thể đụng tới ông nhưng dám sỉ nhục đứa con trai mình yêu thương không hết, ông nhất định sẽ khiến tên đó tứ mã phanh thây.

Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng lóe lên khiến lũ binh sĩ hải quân đều sợ hãi phải lùi lại. Chưa từng ai thấy Đệ Nhất Thánh Kiếm Sĩ xuất kiếm hoàn toàn, đây là lần đầu tiên họ được chiêm ngưỡng cảnh sắc ấy. Cái khí áp của đối phương khiến không ai là không run rẫy, dè chừng.
Tay Edric cầm thanh Ichimonji, một trong những Đại bảo kiếm của Wano. Thanh katana được rèn một cách điêu liệu, sắc bén. Lưỡi đao được chạm khắc tỉ mỉ. Thanh katana ấy được rèn rất đẹp. Nó mang màu xanh lam của biển nhẹ nhàng, dường như một vẻ đẹp như thế không nên bị nhiễm máu. 

Hải quân liền nhận ra lý do thanh kiếm đó không bao giờ xuất vỏ. Là bởi nó không nên bị vấy bẩn bởi mọi vẻ xấu của thế giới bên ngoài.

Victor không thể ngờ được sau nhiều năm dài sống với cha như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy vẻ đẹp của thanh kiếm đó. Nhóc hoàn toàn tin rằng cha đã nổi cơn lôi đình thiệt rồi, sẽ chẳng có một ai có thể ngăn sự tức giận của cha nữa.

"Ta sẽ khiến ngươi hối hận với những điều ngươi nói!" Edric hướng mũi katana về phía gã kia.
"Đừng có mà ngông cuồng quá sớm, đối thủ của ngươi không phải chỉ riêng mình ta đâu!"

Từ đáy biển những con tàu hải tặc ngầm liền trồi lên mặt biển không ngừng. Từ phía sau Edric, xuất hiện thêm 3 con tàu hải tặc được bao bọc bởi bóng nước. Khi bóng nước bên trong vỡ ra, thì ngọn cờ hải tặc được đón cơn gió liền có thể bay phấp phới trên bầu trời. Lá cờ đen có hình đầu lâu trắng có sừng với 3 chiếc xương người vây quanh. Đó chính là biểu tượng của một băng Tứ hoàng khét tiếng khắp Tân Thế Giới, Kaido Bách Thú! Mà người chỉ huy là một trong nhóm 3 Thiên tai- Queen Bệnh Dịch.

"Hải quân đi hợp tác với hải tặc sao?" Edric cảm thấy thế giới thật nực cười. Kẻ suốt ngày đi quyền rủa những tên hải tặc dơ bẩn lại đang hợp tác với những thứ dơ bẩn ấy để bắt hải tặc thấp hèn này.
"Do lũ Ngũ Lão đáng ghét kia thôi!" Akainu tạch lưỡi với những suy nghĩ của mấy lão già đó. Gã cũng chả ưa những tên hải tặc kia lắm đâu.

"Ta nói này William, chỉ cần ngươi về trướng ngài Kaido và giao con mình cho bọn ta. Thì bọn ta hôm nay sẽ bảo toàn mạng cho cả 2 ngươi!" Queen cầm trong tay một chén cháo đậu đỏ, gã đang lười đánh nhau nên đi đàm phán cho lẹ.

"Về dưới trướng Kaido? Nằm mơ đi!" Edric cười khinh bỉ bọn chúng. 

Victor trong con tàu nhận thấy cha mình hoàn toàn gặp bất lợi. Nhóc rất lo lắng, liền chạy loạn lên trên tàu để tìm kiếm den den mushi. Nhóc phải gọi người cứu trợ đến ngay lập tức, nếu không, nếu không cha sẽ bị chúng gϊếŧ mất.

Reng... reng... reng... Den den mushi của Marco vang lên liên tục nhưng chẳng ai nhấc máy cả. Marco có vẻ đang rất bận trong việc sửa chữa tàu cá voi kia.
"Làm ơn... làm ơn ai đó nghe máy đi...."

Gọi cho Marco 3,4 lần không được, Victor cũng chuyển qua gọi những thành viên khác nhưng tất cả đều bất thành, nhóc không thể gọi được bất cứ ai cả. Victor lo đến mức bản thân cuống lên, chưa từng Victor trở nên hấp tấp như vậy cả.

Bên trong tàu Victor liên tục gọi những cú điện thoại. Ngoài kia trận chiến cũng đã bắt đầu. Edric một mình chống lại những thuộc hạ của 2 tên thủ lĩnh kia. Số lượng rất đông, gần như cả ngàn tên đang đều nhìn ông như một con mồi ngon mà ra sức lấn tới tấn công dữ dội. Edric tuy đơn phương độc mã nhưng chẳng hề tỏ ra sự yếu kém của mình. Một đường kiếm vung lên là hơn chục tên phải đều ngã rạp xuống mà chịu thua. Đường kiếm của Edric rất đẹp mà cũng rất uy lực. Nó chớp nhoáng nhanh vô hình chẳng ai thấy rõ. Mỗi khi bị lưỡi kiếm chém đến đa số sẽ không bị bất cứ thương tích gì ngoài da mà ngay bên trong nội tạng đều bị chém nát hết tất thảy. Nói Edric vô tình, đúng, ông tuy tốt bụng rộng lượng nhưng hễ ai đụng tới con trai của ông liền trở nên sống không toàn vẹn.
"Đúng như lời đồn, hắn ta đúng như một quái vật!" Queen cũng phải rùng người khi nhìn thấy những tên thuộc hạ của mình liên tục bị hạ thế kia.

Edric biết nếu bản thân cứ liên tục dây dưa với lũ thuộc hạ của bọn chúng, bản thân cũng liền mất sức rất nhiều. Ông nhảy vọt lên, tay cầm thanh katana để ngang ngực "Vô Ảnh Phái... Nhất Kiếm! Bách Lốc!" 

Ngay lập tức hàng chục cơn gió xoáy xuất hiện, chúng cuộn lại với nhau tạo thành một vòi rồng khổng lồ. Cơn gió di chuyển với tốc độ kinh khủng tạo thành những lưỡi kiếm vô hình sắc bén. Nó cuốn lấy hàng chục binh sĩ vào bên trong, liên tục chém nát người đến từng mảnh. Và khi gió xoáy kết thúc, hàng chục xác người thương tích đầy mình rơi xuống như những cổ thi thể. Ngay lập tức, vùng biển quanh Edric đều được nhuốm bằng dòng máu đỏ tươi. xác người phơi thây lênh đênh trên mặt biển. Mà người duy nhất còn đứng lại ở đó trong tay cầm thanh katana không dính máu, thần thái lại trở nên ảm đạm lạ thường.
"Cứ tiếp tục lên nếu các ngươi muốn chết!"

Những binh sĩ chuẩn bị tiếp ứng cũng chẳng còn khí thế như ban đầu. Chúng có thể đông nhưng chúng lại chẳng thể nào so được sức mạnh với người đối diện. Chúng run rẫy sợ hãi khi chứng kiến cả hàng chục mạng người chết gọn lẹ trước mắt, cái tinh thần chiến đấu cũng chẳng còn nữa.

"Các ngươi không lên nữa à?" Queen thôi thúc đám thuộc hạ của mình. Chúng chẳng nghe theo chỉ biết lùi lại từng bước.

Akainu nhìn sự nhát gan của binh sĩ mình liền phát bực, gã rất muốn thiến chết những con chuột chỉ biết cục đuôi ấy "Đúng là lũ hèn nhát!"

Hai tên thủ lĩnh cuối cùng cũng ra trận. Hai người bao vây phía trước và phía sau của đối phương để chặn mọi đường thoát của hắn ta. Edric cười lạnh, ông biết điều gì sắp sửa xảy ra đến với mình rồi... có lẽ đây là hành trình cuối đời của bản thân. Edric dấu trong tay áo một con den den mushi nhỏ, ông không ngừng bấm tít tít chỉ ám hiệu cho đứa con trong chiếc thuyền kia.
Victor trong chiếc thuyền con nhận được tín hiệu của cha mình. Nhóc kinh ngạc sợ hãi.

[Phía dưới tàu còn có một tàu cứu sinh ngầm, con hãy dùng nó mà chạy đi!]

Victor luống cuống đáp lại lời cha dặn dò, sự mạnh mẽ ban đầu cũng chẳng còn nữa, từng giọt nước mắt cứ đều đều chảy ra.

[Con không đi! Cha nhất định phải ráng trụ một chút, lão già Râu Trắng sắp tới rồi!]

Nhóc hoàn toàn nói dối câu ấy, Victor không thể nào liên lạc được với thuyền viên con tàu Moby Dick ấy. Nhưng nhóc vẫn nói thế, nhóc muốn cha nhóc có động lực hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút. Và nhất định cha sẽ cùng nhóc thoát khỏi nơi đây an toàn.

Nhưng Edric có thể nhận ra lời nói dối ấy của đứa con trai mình. Nhưng ông không hề tỏ ra trách mắng mà còn tự nhiên thuận theo lời nói dối ấy.

[Ừ! Họ sẽ tới! Vì thế con hãy rời đi trước, cha sẽ cùng Râu Trắng theo sau!]
[Cha hứa rồi đấy nhé!]

[Hứa mà!]

Victor thật ra không nghe theo lời nói của cha. Nhóc vẫn ở yên trong tàu, nước mắt dãy dụa cầm con den den mushi gọi về con tàu Moby Dick liên tục. Nhóc gọi gần như cả chục cuộc mà bên kia vẫn chẳng tài nào bắt máy. Mà bên ngoài, trận chiến đã trở nên găng go nảy lửa hơn rất nhiều. Edric tuy có một sức mạnh như quái vật nhưng ông không thể nào có thể trụ được trước hai con quái vật kia. Nếu chỉ có một tên, ông nhất định sẽ hạ được nhưng hai tên thì không thể. Chúng còn hợp lực với nhau, tấn công ăn ý và liên tục dồn ép Edric vào thế bị động không thể phản công lại nổi. Khi bản thân đã ăn quá nhiều đòn thì thể lực cũng liền đuối đi vài phần.

Nhưng danh Đệ Nhất Thánh Kiếm Sĩ không phải chỉ là cái tên để trang trí cho đẹp mắt. Kiếm pháp của ông cũng khiến hai đối thủ cũng phải e dè khi tiếp cận, họ chỉ đành giữ một khoảng cách an toàn để tấn công từ xa. Cận chiến đối với Edric là chiếm ưu thế nhất nhưng hai tên kia cứ giữ một khoảng cách xa với ông khiến việc tấn công gặp rất nhiều khó khăn. Vì thế Edric luôn là tâm để những tên bên ngoài liên tục nhào vô phản đòn.
Tuy vậy, ông vẫn có thể cho hai tên đó từng vết thương chí mạng vào người, mà ngay chính ông còn bị thương nặng gấp đôi những gì chúng mắc phải.

Victor nhìn một samurai thương tích đầy mình, máu đổ ra như mưa rơi không ngừng nghĩ, nhóc chỉ biết òa khóc lên đau đớn. Cha nhóc đứng trước những vết thương đó vẫn chẳng thể nào cúi đầu gục ngã, tấm lưng thẳng tắp kiên cường cùng đôi đồng tử lạnh canh bất khuất khiến ông không dễ dàng bị đổ gục. Tuy bản thân gặp bất lợi nhưng vẩn ngang ngược chống chọi, vẫn mạnh mẽ vức bỏ những đau thương ấy để quyết chiến với chúng.

[Alo Victor? Xin lỗi nhé, lúc nãy con tàu anh bị bọn hải quân tấn công nên không thể trả lời nhóc được! Có chuyện gì không thế?-yoi]

Den den mushi cuối cùng cũng hồi âm lại, nghe giọng của Marco vang lên khiến mọi cảm xúc của Victor vỡ òa trong chớp mắt, nhóc khóc lớn, giọng nghẹn ngào bi thương. Marco đầu dây bên kia nghe thằng nhóc của mình khóc đau đớn thế kia, bản thân liền có dự cảm chẳng lành.
[Victor? Nhóc có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?!]

"Marco.... anh cứu cha em với... cha sắp bị gϊếŧ chết rồi... cứu cha em với....guahhhh" 

[Victor, bình tĩnh nào, đã xảy ra chuyện gì? Nhóc đang ở đâu thế hả?]

"Hải quân.... Kaido... chúng... chúng sắp gϊếŧ cha em rồi...."

Marco liền nhận ra hiện tại Victor và Edric đang bị bọn chúng dồn vào thế tấn công. Anh biết bây giờ Victor đang rất hoang mang và bất lực, rất nhanh chóng Marco đã xác định được vị trí tín hiệu den den mushi mà Victor đang liên lạc. Marco nhận ra việc ban nãy họ bị hải quân tấn công nhất định là có sắp đặt trước. Chúng làm vậy để cố kéo dài thời gian việc truy bắt Edric và cũng tránh quân băng Râu Trắng tham gia vào.

[Victor, nhóc ở yên đó! Bọn anh sẽ nhanh tới thôi! Cha em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu! Chờ bọn anh!]
Nhưng lời an ủi của Marco không thể khiến tinh thần của Victor trở nên tốt hơn. Nhóc vẫn còn suy sụp như thế, chứng kiến cha mình chịu nhiều thương tích trí mạng trên người khiến nhóc chỉ biết đau đớn khóc lớn. Mọi suy nghĩ tiêu cực trong đầu chẳng hiểu sao cứ chạy dài trong đầu không lối thoát nổi, như một hố sâu đau khổ không cách nào vươn lên được. 

Sau suốt một thời gian dài, cha nhóc cũng đã cạn kiệt sức lực, những bước đi của ông chao đảo không còn vững bước như trước nữa. Đôi tay cầm thanh katanna cũng đã gãy xương, máu chảy rất nhiều, từ tay, trán và khắp thân thể. Không nơi nào trên người Edric là không có máu, vết chém và vết cháy do đối thủ gây ra. Ánh mắt của ông cũng không còn rõ nữa, đôi ngươi xanh đã bị đốt cháy, mọi hình ảnh phía trước cũng đen đen ảo ảo.
Nhưng dù ông đứng không vững thế nào, chân cũng không khụy xuống, tấm lưng kia vẫn vững chải, thẳng tắp như ban đầu. Hai đối thủ của ông cũng bị thương khá nặng, chúng cũng thân đầy máu, đều có những vết thương nặng nhưng không hề chí mạng. Chúng nhìn sự quật cường của ông đến ngứa mắt. Dù có cố gắng hành hạ thêm đối thủ nặng hơn bao nhiêu thì tinh thần của Edric vẫn thế, vẫn là không chịu sự khuất phục.

"Ngươi thua rồi!" Akainu khàn giọng.

"Đúng! Ta thua rồi nhưng không có nghĩa là ta chịu quy phục ngươi... Ngươi nghĩ ta thua ngươi sao? Sai rồi... phải nói ta thua chính hai ngươi mới đúng..." Edric bản thân lao đảo, tưởng chừng như sắp ngã tới nơi.

Queen nhìn ánh mắt xanh ngọc kiên cường của Edric đến phẫn nộ. Gã muốn lao lên dần tên kia đánh thêm mấy cái để chứng minh rằng ông ta chính là kẻ bại trận. Nhưng khi gã định tiến lên, những tên thuộc hạ liền nháo nhào lên, chúng nói rằng thấy tàu Râu Trắng ở phía xa.
"Không phải ngươi đã nói đã cản được lão rồi hay sao?" Queen tức giận lên. Akainu nhìn chiếc tàu to lớn thấp thoáng phương xa, gã chẳng hiểu vì sao Râu Trắng có thể đến lẹ như thế.

"Trước tiên vẫn phải gϊếŧ kẻ này trước!" Akainu biết bây giờ bản thân đang bị thương tích đầy mình không thể đấu lại đội quân của lão Râu Trắng đó, gã nên hoàn thành nhiệm vụ trước. Gã tiến về Edric, đôi tay đã hóa thành dung nham rực cháy.

Edric bây giờ vừa cạn sức cũng vừa cạn hoàn toàn haki, ông cũng chẳng là đối thủ lúc này của Akainu nữa, bản thân cũng chẳng thể tránh nổi đòn gϊếŧ người ấy. Ông nhận ra rằng cái chết đang đến với mình.

"KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG TỚI CHA TAAAA!!!!" 

Akainu dừng lại trước sự xuất hiện của thằng nhóc trước mắt. Chẳng biết nhóc ta từ đâu lao ra liền chắn trước Edric. Khuôn mặt thì lấm lem nước mắt nước mũi nhưng cái khí chất kiên cường ấy cũng chẳng biến mất, nó hoàn toàn giống hết cái gã phía sau nhóc ta.
"Vậy ngươi là con trai hắn ta sao? Tự xuất hiện đúng là đỡ tốn công tìm kiếm!" Akainu hoàn toàn không để nhóc con kia vào mắt mình, gã ta từ từ bước lên, chuẩn bị sẽ gϊếŧ nhóc và Edric cùng một lúc.

Edric trở nên hoảng loạn khi đứa con trai đột nhiên xuất hiện như thế. Ông nhớ rằng đã bảo thằng nhóc ấy trốn đi rồi cơ mà, tại sao lại vẫn còn xuất hiện ở đây thế kia.

"Vic...tor...?" giọng ông thều thào. Edric nhận ra đứa con mình đang đứng trước cửa tử nguy hiểm, chẳng biết sức lực đâu ra liền khiến ông trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Victor là một đứa nhóc nhỏ, nhóc đứng trước con người to cao hơn nhóc cả chục lần, sức mạnh còn kinh khủng nhóc hơn rất nhiều lần, tất nhiên nhóc cũng bị khí áp của đối thủ làm cho dọa sợ. Nhóc cũng run rẫy lẫy bẫy khắp mình khi tên ấy đang tiến tới mình khi trên tay là thứ dung dịch nham hỏa có thể nung chảy mọi thứ. Nhưng nhóc không thể lùi bước, cha đang ở phía sau, nhóc phải đứng đây kéo dài thời gian cho đến khi băng Râu Trắng tới gần hơn.
Akainu có chút nể phục bởi tinh thần ngoang cố của đứa nhỏ kia. Nhưng không có nghĩa là gã sẽ không thực hiện nhiệm vụ của mình.

"Ta sẽ đưa hai cha con ngươi cùng xuống suối vàng. Đó cũng là một phần thưởng ta dành cho sự mạnh mẽ của hai cha con các ngươi!"

Gã không bước đi từ từ chậm bước nữa, nhanh như thoắt xuất hiện trước mặt Victor trước khi nhóc kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cú đấm gã giáng xuống rất nhanh, Victor cảm nhận được cái nóng đến cháy người đến từ những nham thạch kia. Nhóc nhắm tịt mắt lại, sẵn sàng chờ đợi cái chết đến với mình. Nhưng cái nóng kia không hề tới trong một thời gian dài.

"Cha đã dặn bao nhiêu lần rồi... Đứng trước đối thủ... không nên nhắm tịt hai con mắt của mình thế kia..."

Victor choàng mở mắt ra. Phía trước chính là cảnh cha dùng thân mình đón lấy vết đánh chí mạng kia. Ông đã bảo vệ Victor bằng chính mạng sống của mình. Victor thấy toàn thân ông ấy đang bốc lửa, những ngọn lửa đang nuốt cháy ông ấy. Mắt Victor cay lên, nhóc khóc lớn, tay chân luống cuống dùng nước biển dập lửa. Nhưng nó hoàn toàn vô dụng.
"Tại sao.... tại sao nước lại không dập được lửa cơ chứ.... tại sao thế này..." Victor mất bình tĩnh, nhóc mơ mơ hồ hồ không thể tỉnh táo nổi, bản thân làm việc dội nước một cách liên tục như một con robot được lặp trình sẵn.

"Cha ơi... cha nói nước có thể dập lửa cơ mà.... nhưng... nhưng tại sao lửa vẫn cháy thế này..."

Edric xót xa, ông thật muốn đưa hai tay ôm thằng nhóc vào lòng. Nhưng ông không thể làm thế, bản thân ông đang rực lửa, ôm đứa trẻ ấy chỉ khiến nhóc bị thương bỏng. Edric không muốn thấy con trai mình chịu bất cứ tổn thương gì. Nên ông không ôm nó, chỉ nở một nụ cười hiền.

"Victor này... đừng khóc... cha đau lòng... "

Victor gắng gượng khống chế cảm xúc của mình lại. Nhóc đưa tay dụi dụi liên tục hai dòng nước mắt chảy ra ồ ạt. Ráng nở cho mình một nụ cười thật tươi. Victor nhất định sẽ nghe lời cha, như thế cha mới lại ở bên nhóc.
"Con cười lên... đẹp thật đấy...."

"Con sẽ luôn cười cho cha xem... đừng bỏ con... xin cha đấy...."

Edric cười khàn, ông không thể đáp ứng nguyện vọng đứa con mình nói. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông thất hứa với con mình "Victor, có thể tương lai của con... nhất định sẽ gặp trăm ngàn thử thách... nhưng đừng sợ hãi... đừng tuyệt vọng... cha... cha sẽ luôn luôn ở bên con... cha sẽ luôn ở ngay đây..." Edric chỉ vào trái tim đang đập của Victor.

Nhóc òa khóc lớn, Victor không chấp nhận, nhóc không chấp nhận điều ấy. Nhóc không muốn mất cha, nhóc không muốn mất cha. Cha là người thân duy nhất của Victor, là điểm tựa vững trải nhất cũng là nơi nhóc cảm thấy mình được an ủi nhất. Mất cha rồi, Victor như mất cả thế giới. Nhóc sẽ trở thành một kẻ cô đơn, một kẻ lạc lõng trong đại dương rộng thênh thang.
"Con không muốn... con không muốn.... "

"Victor này... cha yêu con nhất đấy!"

Edric cố gắng bọc haki trên hai bàn tay mình. Nhấc bổng Victor lên và ném mạnh về phương trời xa. Marco khi ấy bay đến để tấn công chúng trước, mà khi anh bay tới nơi liền bị Edric ném Victor về phía mình., anh nhanh chóng chụp lấy ôm trọn đứa nhóc kia vào lòng.

"Ngài Edric...?!" Marco kinh ngạc, anh không hiểu sao Edric lại làm thế.

"Làm ơn... xin hãy đưa thằng bé rời khỏi đây..."

"Nhưng!" Marco không thể bỏ mặc Edric ở lại như thế.

"ĐI ĐI!!!!"

Marco ngậm nuốt nỗi đau lòng trong cuốn họng, nước mắt lẻ loi chảy ra. Anh tuy không muốn làm thế nhưng nếu đó là nguyện vọng của ngài Edric, Marco phải thực hiện nó bằng mọi giá. Anh cúi gập người thật sâu thể hiện sự biết ơn từ trước đến nay, sau đó lại quay về hướng con tàu mà bay trở về. Victor trong lòng Marco không ngừng giãy dụa, nhóc ra sức thoát khỏi vòng tay ấy.
"BỎ EM RA!! BỎ EM RA!!! CHA EM VẪN CÒN Ở ĐÓ!!! EM PHẢI ĐI CÙNG CHA EM!!!"

Marco không đáp lại lời Victor, anh bay một mạch về rất nhanh con tàu kia.

"CHA ƠI!!!!"

Edric hướng về phía con trai mình, ông nở một nụ cười mãn nguyện.

Ngày ấy biển dậy sóng rất mạnh, bão bùm cứ ập tới lên tục, sóng thì dâng cao trót ngót, gió thổi vi vút lạnh hiu. Một bóng samurai đứng thẳng tắp trên một miếng gỗ nhỏ, bao quanh chính là khói lửa phập phùng cháy một cách tàn ác. Vị samurai ấy giơ kiếm cao, đâm một nhát kiếm sâu vào bụng tự xác. Bóng người cũng từ từ bị ngọn lửa nuốt chửng.

Vị Đệ Nhất Thánh Kiểm Sĩ đã tự ban cho mình một cái chết ngay thẳng. Một samurai chân chính  không bị gϊếŧ bởi những thứ rác rưỡi. 

Ông ấy đã mổ bụng tự vẫn...

Thân xác oanh liệt cũng chìm trong đáy biển sâu tận cùng....
Trên vùng biển ấy, suốt một thời gian dài biển động sóng lớn, nó như một lời phẫn nộ từ oan linh đã mất xuống những thứ cặn bã của lũ quý tộc chính quyền.

Thiên Long Nhân, Chính phủ, tổ chức cầm quyền, sẽ sớm muộn thôi, tất cả sẽ hoàn toàn bị sập đổ. Trong thời gian tới đây, các ngươi phải sống trong sự e sợ ngày ngày. D sẽ hồi sinh, họ là khắc tinh của các ngươi, họ sẽ đạp đổ thế giới các ngươi đang sống. Các ngươi rồi sẽ trở thành những kẻ tội đồ!!!

( ĐN One Piece ) Linh Hồn Của Biển - 50 William.K.Edric!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK