May mà sau đó Quý Ngữ giúp nàng, cuối cùng lại gặp Lâm Thiển. Lúc này mới trước thời hạn trở về nhà.
Bụng trống trơn, đầu cũng trống trơn. Hai mắt vô thần nhìn chằm chằm phòng bếp, lòng nghĩ nếu bản thân biết nấu cơm xào món ăn giống như Diệp Thời Tầm thì tốt biết bao.
Không khỏi bắt đầu nhớ lại tài nấu nướng của Diệp Thời Tầm, mơ mơ màng màng bụng rỗng ngủ trêи ghế sa lon.
Mà vị nàng suy nghĩ trong lòng kia, giờ phút này chính đang ở trong quán bar của Phong Lưu ngủ khò khò.
Phong Lưu đi phòng vệ sinh một chuyến, lúc ra ngoài đã thấy xung quanh Diệp Thời Tầm bao vây không ít nữ nhân.
Diệp Thời Tầm ngủ cạn, nhưng mà một khi uống rượu thì ngủ đến sét đánh cũng không động đậy.
Phong Lưu nhìn mấy nữ nhân vây quanh bên cạnh Diệp Thời Tầm, bỏ qua những dung mạo làm nam nhân thất thủ kia, chỉ riêng vóc người xinh đẹp của các nàng thôi cũng đã là vưu vật có một không hai rồi. Phong Lưu lắc đầu một cái, cười nhạt cảm thán nữ nhân duyên của Diệp Thời Tầm.
Nhưng thấy có người muốn hạ thủ với Diệp Thời Tầm, Phong Lưu liền ném xuống ly rượu chạy tới.
Mấy nữ nhân kia đều là khách quen của nơi này, thấy Phong Lưu tới, hướng Phong Lưu trêu ghẹo nói: "Ngươi đây là cất giấu mỹ nhân?"
"Các ngươi cũng đừng làm loạn, nàng mặc dù là bạn ta nhưng không trộn lẫn trong giới này của chúng ta. Hơn nữa còn là dân sợ đồng tính, các ngươi đừng dọa đến nàng." Phong Lưu cũng là hậu tri hậu giác mới nhớ ra vụ này.
Xem ra mấy ngày nay cùng Diệp Thời Tầm ở chúng quá mức hài hòa, dẫn đến quên mất tâm lý sợ đồng tính của Diệp Thời Tầm.
Mắt thấy Diệp Thời Tầm khẽ rung động lông mi dài, Phong Lưu căng thẳng trong lòng.
Một người ở quán bar bỗng dưng ngủ, tỉnh lại thấy bên cạnh vây quanh đủ loại mỹ nữ vưu vật bất đồng, nếu là một nam nhân nhất định muốn cảm ơn thượng đế. Nhưng đối với một nữ homophobia mà nói, hình ảnh này quả thực không đẹp cho lắm.
Mấy nữ nhân kia thấy sắc mặt Phong Lưu thay đổi, các nàng tuy không rõ tình huống nhưng cũng không dây dưa nữa. Rời đi ngược lại cũng dứt khoát.
Sau khi các nàng đi, Diệp Thời Tầm cũng từ từ tỉnh lại. Hơi nhíu mày một cái: "Vừa rồi ai ở bên cạnh ta nói chuyện?"
"Không ai cả." Phong Lưu tức giận liếc nàng một cái: "Ngươi cho rằng mình là bảo bối a, thời thời khắc khắc có người nhớ?"
"Hì hì, à... Ta ngủ bao lâu?" Diệp Thời Tầm mới vừa dậy còn chưa tỉnh táo, ánh mắt nhìn Phong Lưu để lộ ra đơn thuần.
Phong Lưu nhìn thời gian một chút nói: "Khoảng bốn năm tiếng rồi."
Diệp Thời Tầm vỗ ót một cái vội vàng đứng thẳng người, cầm áo khoác bên cạnh lên liền muốn đi ra ngoài.
"Đợi đã, ngươi gấp gáp như vậy muốn đi đâu?" Phong Lưu nhìn bộ dáng cuống cuồng kia của nàng còn tưởng nhà nàng lửa cháy, vội chạy về cứu hỏa.
Diệp Thời Tầm nâng cánh tay lên đưa đến lỗ mũi Phong Lưu: "Ngươi ngửi xem, cả người mùi rượu. Nàng ghét nhất ta uống rượu, ta phải mau về nhà tắm."
Diệp Thời Tầm nói xong còn nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng không biết tối hôm nay nàng có trở lại dùng cơm không. Ta hẳn nên đi mua thức ăn trước."
"Được rồi, ta đi trước. Ngày mai nhớ giúp ta liên lạc ngươi bạn học cũ của ngươi một chút." Diệp Thời Tầm lần này đi dứt khoát.
Diệp Thời Tầm nhớ đến kiếp trước Cố Tô An đau dạ dày nằm ở trêи giường đổ mồ hôi lạnh, lúc ấy Diệp Thời Tầm hận không thể thay nàng đau.
Sau đó hỏi Cố Tô An, mới biết bởi vì lúc nàng mới vừa tiến vào giới giải trí sinh hoạt hỗn loạn, thường xuyên bữa đói bữa no, thời gian lâu dài liền hư dạ dày.
Hiện tại lần nữa làm lại từ đầu, Diệp Thời Tầm dĩ nhiên sẽ không lại để Cố Tô An đói bụng.
Cố Tô An cuối cùng tỉnh lại, sờ bụng rỗng. Nghĩ đi ra ngoài tùy tiện mua chút đồ ăn, kết quả vừa ra cửa liền thấy Diệp Thời Tầm xách thức ăn đứng ở cửa nhà mở cửa.
Có chút bất ngờ chính là khi Diệp Thời Tầm nhìn đến bản thân, trong ánh mắt nàng lại lộ ra hốt hoảng. Tựa như bản thân là nước lũ mãnh thú gì, ngay một giây sau sẽ nhào tới đem Diệp Thời Tầm tháo xương nuốt vào bụng.
Diệp Thời Tầm gặp phải Cố Tô An dĩ nhiên sợ hãi, bởi vì nàng còn chưa về nhà tắm. Cả người mùi rượu, lại thêm vừa rồi cùng mấy bà bác chen chúc ở chợ tranh thức ăn, giờ phút này người càng là đầy mùi mồ hôi thúi. Bản thân còn có chút không chịu nổi huống chi là có chút khiết phích nhẹ như Cố Tô An.
Lúng túng hướng Cố Tô An cười một tiếng: "Thật là trùng hợp a, lại gặp ở nơi này."
Cố Tô An nghe được câu này không khỏi bật cười: "Hai chúng ta là hàng xóm, gặp trước cửa nhà, tính là trùng hợp gì?"
"Khụ, phải... Đúng vậy. Vừa khéo ha." Diệp Thời Tầm gặp Cố Tô An liền suýt nữa đầu lưỡi cà lăm, khó khăn nói mấy câu, thấy Cố Tô An đeo túi xách như muốn đi ra ngoài. Diệp Thời Tầm hỏi: "Ngươi đây là muốn đi đâu?"
Cố Tô An nhìn thức ăn Diệp Thời Tầm xách trong tay, lại nghĩ đến mình là sát thủ phòng bếp, nàng ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Ta chuẩn bị đi ăn cơm."
Diệp Thời Tầm đột nhiên mất mát, tâm tình uể oải hỏi: "Ngươi đây là cùng ai ăn cơm?"
"Ta một mình tùy tiện ăn chút đồ lót dạ." Cố Tô An nhìn biểu tình quái dị kia của Diệp Thời Tầm, không biết vì sao theo bản năng khẩn cấp giải thích.
Nghe Cố Tô An nói, Diệp Thời Tầm vốn mất mát đột nhiên hưng phấn, xách nâng lên thức ăn cầm trong tay, như đòi thưởng quơ quơ trước mặt Cố Tô An: "Nếu đã không phải người khác mời khách, vậy ta mời ngươi là được rồi. Đến nhà ta, ta nấu cho ngươi ăn."
"Sao có thể không biết ngượng như vậy được, lần trước đã ở nhà ngươi cọ cơm rồi." Cố Tô An từ chối, nhưng trong lòng lại bắt đầu nhớ tới tay nghề của Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm dĩ nhiên biết tính tình Cố Tô An, nàng tiếp tục mời: "Không có gì ngại ngùng, chúng ta là hàng xóm, chùa cơm nhau là nên làm."
"Nhưng mà..." Cố Tô An còn chưa dứt lời, Diệp Thời Tầm liền tiến lên đem thức ăn nhét vào trong tay Cố Tô An, bản thân quét vân tay mở cửa ra: "Không nhưng nhị gì cả, một bữa ăn tối thôi mà, thân là đầu bếp nghiệp dư có thể đem thức ăn mình làm ra chia sẻ với người khác đó là chuyện vui vẻ nhất. Ngươi coi như làm người tốt làm chuyện tốt đi."
Cố Tô An nhìn thức ăn nặng chịch trong tay mình, lại nghe lời nói ung dung của Diệp Thời Tầm. Hôm nay ở công ty chịu ủy khuất cùng bất an thoắt cái quét sạch, khóe miệng hiện lên một chút tiếu ý, vào nhà Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm vào phòng bếp cất thức ăn xong, lập tức chạy vào phòng ngủ lấy y phục đi tắm. Cho dù lát nữa nấu cơm sẽ dính khói dầu, nhưng trước hết phải giải quyết mùi rượu trêи người, nàng sợ Cố Tô An ngửi thấy sẽ khó chịu.
Vội vội vàng vàng cầm y phục từ phòng đi ra, vừa đến phòng tắm vừa nói: "Ta vừa mới ra chút mồ hôi, trêи người sền sệt có hơi khó chịu. Trước đi tắm đã, ngươi tự chiêu đãi mình đi. Thức uống đều đặt trong tủ lạnh, cứ tự cầm uống. Không cần khách khí với ta."
Đợi Diệp Thời Tầm đóng cửa phòng tắm, Cố Tô An thần xui quỷ khiến mở cửa tủ lạnh, thấy bên trong bày tràn đầy đồ uống. Phần lớn đều là nước chanh, nàng không khỏi ươn ướt khóe mắt. Từ nhỏ đến lớn nàng thích nhất là uống nước chanh, trước kia tỷ tỷ đều sẽ mua rất nhiều rất nhiều, đem tủ lạnh trong nhà để tràn đầy. Nhưng mà sau đó tỷ tỷ không có ở đây, từ lúc đó nàng tựa hồ không chạm qua nước chanh nữa.
Nhìn Diệp Thời Tầm đem tủ lạnh trong nhà bày đầy, xem ra Diệp Thời Tầm và nàng có sở thích giống nhau.
Chờ Diệp Thời Tầm tắm xong đi ra, thấy Cố Tô An ngồi trêи ghế sa lon yên lặng uống nước chanh. Bộ dáng yên lặng kia, Diệp Thời Tầm không khỏi cảm thấy bản thân lại trở về kiếp trước, trở lại thời điểm cùng Cố Tô An yêu nhau.
Cố Tô An nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn Diệp Thời Tầm, cho nàng một nụ cười, thật đơn giản lại thật tốt đẹp. Diệp Thời Tầm cảm thấy có nữ nhân này, nàng sẽ có toàn bộ thế giới.
Đi tới bên cạnh Cố Tô An, hỏi: "Uống ngon không?"
Cố Tô An gật đầu nói: "Uống rất ngon, có chút chua có chút ngọt, rất thích mùi vị này."
"Vậy thì tốt." Diệp Thời Tầm thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước Cố Tô An thích nhất uống thứ này. Tuy rằng nàng không biết loại mùi vị chua chua này uống có gì ngon, nhưng Cố Tô An thích nên nàng mua rất nhiều thả vào trong tủ lạnh, cái này đã dưỡng thành thói quen.
Nhìn nước chanh, Diệp Thời Tầm chỉ cảm thấy ê răng. Cười cười nói: "Ngươi uống ít thôi, ta đi nấu cơm trước. Chờ lát nữa uống nhiều chút canh."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴