Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức hoạt động từ thiện, Diệp Thời Tầm đã sớm liên lạc với Đường Hiểu Chi cùng đám người Giang Ngữ Nhu Trần Tử Hân, nàng cần buổi từ thiện này được nhân sĩ xã hội các giới chú ý cao độ, cũng chỉ như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả mong muốn.
Thời điểm bắt đầu yến hội từ thiện, Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm ở chung một chỗ, nhưng mà giữa đường Diệp Thời Tầm cần đi xã giao, mà Cố Tô An vì để tránh hiềm nghi cũng tận lực kéo giãn khoảng cách với Diệp Thời Tầm.
Trong quá trình Diệp Thời Tầm trò chuyện với những người khác, Cố Tô An từ trong đám người thấy được Trần Dược một thân tây trang giày da hào hoa lịch sự.
Trần Dược tay bưng ly rượu đứng trong đám đông tìm người hắn tâm tâm niệm niệm, kết quả lại thấy Diệp Thời Tầm cùng một đám đại lão thương giới trò chuyện với nhau, xa xa nhìn một hồi liền sinh lòng khϊế͙p͙ đảm, tựa hồ bản thân cùng đối phương chênh lệch quá nhiều. Bất quá sau đó Trần Dược lại phấn khởi, tình yêu không phân biệt biên giới tuổi tác thậm chí còn chẳng phân biệt được giới tính, hắn sao có thể bởi vì thân phận địa vị mà buông tha?
Ngay lúc hắn lấy lại được tự tin, liền thấy được Cố Tô An đứng trong góc, vừa vặn Cố Tô An cũng đang nhìn hắn, hai người đối mặt nhau một hồi. Tiếp đó Trần Dược liền bưng ly rượu đi tới trước mặt Cố Tô An.
"Cố tiểu thư, không ngờ sẽ gặp ngươi ở nơi này." Trần Dược ở trong bệnh viện thấy Cố Tô An không để ý thân phận minh tinh để chăm sóc Diệp Thời Tầm, rất là tán thưởng, hôm nay có thể gặp nhau ở đây cũng cảm thấy là một loại duyên phận, liền lập tức tiến lên chuyện trò.
Nhưng mà Cố Tô An không hề thích Trần Dược, Cố Tô An có trực giác rằng người này tuyệt đối không hiền lành như hắn thể hiện, mặc dù nghề nghiệp cứu người cùng dáng vẻ công tử khiêm tốn của hắn giúp hắn tăng điểm.
Bất quá cho dù Cố Tô An không thích hắn, nàng cũng biết làm thế nào ngụy trang tâm tình. Cho nên ở trước mặt Trần Dược, Cố Tô An vẫn là vị hảo khuê mật ôn nhu lại nhân hậu của Diệp tổng.
"Trần tiên sinh, ta vừa rồi còn đang nghĩ người có thiện tâm lại có uy tín như bác sĩ Trần nhất định sẽ tới, không ngờ ta thật đoán trúng rồi." Ly rượu trong tay Cố Tô An có số độ không cao, cho nên khẽ chạm ly với Trần Dược xong, nàng cũng tượng trưng nhấp một miếng.
Trần Dược bị Cố Tô An khen một phen vô cùng vui mừng, hắn cười nói: "Cố tiểu thư nói đùa rồi."
"Làm gì có, ta nói đều là nói thật." Ngữ khí của Cố Tô An nghe rất chân thành, Trần Dược cũng rất thích loại tính tình này của nàng, ngặt nỗi Trần Dược khóe mắt dư quang liếc thấy Diệp Thời Tầm đã trò chuyện xong với đám người kia.
Cho nên hắn lập tức bỏ lại Cố Tô An đi tới chỗ Diệp Thời Tầm, đáng tiếc Diệp Thời Tầm đi được nửa đường thì bị Giang Ngữ Nhu ngăn lại.
Trần Dược thấy vậy nhàn nhạt thở dài, tiếp tục xoay người lại trò chuyện với Cố Tô An, Cố Tô An thấy Giang Ngữ Nhu nháy mắt với mình, nàng không nhịn được bật cười, bằng hữu của A Tầm đúng là rất thú vị.
Bởi vì một câu nói trước khi đi của Tiêu Luyến, Giang Ngữ Nhu hiện tại cứ hễ thấy Trần Dược liền cẩn thận đề phòng, điểm này Trần Dược cũng phát giác, nhưng hắn không nghĩ ra vì sao lại như vậy, bản thân và vị thiên hậu kia cũng đâu có tiếp xúc quá nhiều.
Nếu sau này Trần Dược biết đó là do ban đầu hắn đắc tội Tiêu Luyến, không biết có cảm thấy hối hận hay không.
Giang Ngữ Nhu kéo Diệp Thời Tầm, nàng nhỏ giọng nói với Diệp Thời Tầm: "A Tầm, ta lại giúp ngươi một lần, ngươi muốn làm sao cảm tạ ta?"
"Cảm ơn? Chờ ngươi và Tử Hân kết hôn, ta đưa một phần đại lễ tặng các ngươi." Diệp Thời Tầm biết hai người kia thích nhau, nhưng mà trước mặt còn chưa chính thức tỏ tình, bất quá thỉnh thoảng lấy chuyện này trêu ghẹo các nàng ngược lại là một chuyện vui.
Quả nhiên, Diệp Thời Tầm vừa dứt lời, Giang Ngữ Nhu liền xấu hổ liếc nhìn Trần Tử Hân đang trốn ở góc phòng ăn đồ ăn với Đường Hiểu Chi, bực tức nói nhỏ: "Ai thèm cái đồ ngốc kia, ta còn lâu mới cùng nàng cùng một chỗ."
Diệp Thời Tầm như có điều suy nghĩ gật đầu: "Vậy sao, ta cảm thấy Phong Lưu thích Tử Hân thật đấy, nếu ngươi đã không muốn vậy ta đi nói với Phong Lưu?"
"Ngươi dám! Bớt lừa ta đi, Phong Lưu mấy ngày nay đều cùng với người đại diện của chị dâu dính một khối, nàng mà vừa mắt ngốc tử?" Giang Ngữ Nhu đối điều này ngược lại nhìn rất rõ ràng, thuận tiện còn hướng về chỗ Phong Lưu đang đứng liếc một cái.
Diệp Thời Tầm nhìn theo tầm mắt nàng, đích xác thấy được Phong Lưu cùng Trịnh Dư Khiết ở cùng nhau. Diệp Thời Tầm hơi giơ lên khóe miệng, nhưng mà nụ cười còn chưa hoàn toàn hiện lên liền cứng ngắc trêи mặt, Diệp Thời Tầm nhìn bóng người trong góc, nàng lập tức kéo cánh tay Giang Ngữ Nhu, nhanh chóng ôm lấy Giang Ngữ Nhu.
"Sao vậy?" Giang Ngữ Nhu không rõ nguyên do, nhưng mà Diệp Thời Tầm nhỏ giọng nói: "Suỵt, ngươi bây giờ đi nói với Quả Đào, trong yến hội có chuột."
"Chuột?" Giang Ngữ Nhu đang muốn quan sát hội trường, kết quả bị Diệp Thời Tầm đè lại: "Đừng nhìn bậy, chúng ta hiện tại xem như cái gì cũng không biết, tương kế tựu kế, đi nói với Quả Đào, chuyện còn lại nàng sẽ an bài."
"Vậy thì ngươi cẩn thận, Quả Đào chưa tới ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ." Giang Ngữ Nhu không yên tâm liếc nhìn Diệp Thời Tầm, thấy Diệp Thời Tầm gật đầu bảo đảm nàng mới yên tâm đi tìm Đường Hiểu Chi.
Kỳ thực Đường Hiểu Chi đã nhận ra hội trường có gì đó không đúng, nàng ôm chặt Hứa Tiểu San bên cạnh: "Gã mặt vest hướng 9 giờ, tên công tử hướng 3 giờ, còn có bạn gái sau lưng hắn khả năng đều có vấn đề, một hồi bất kể xảy ra chuyện gì đều đừng rời khỏi ta."
"Ừ." Mặc dù Hứa Tiểu San không biết những người kia là ai, nhưng Đường Hiểu Chi nói với nàng những người kia có vấn đề, vậy thì nàng sẽ cảnh giác bọn họ.
Trong lúc Đường Hiểu Chi cùng Hứa Tiểu San nói chuyện, Giang Ngữ Nhu bưng ly rượu nhàn nhạt cười đi tới: "Đây không phải là Đường đại ký giả sao? Tới, ta kính ngươi một ly, về sau xin chiếu cố nhiều hơn a."
Đường Hiểu Chi bưng ly rượu bên cạnh lên tượng trưng cùng Giang Ngữ Nhu cụng ly: "Một ký giả nho nhỏ như ta làm sao dám chiếu cố Giang thiên hậu, ngược lại là ngài, về sau có chuyện gì xin trước tiên thông báo ta một tiếng."
Mấy người bên cạnh nhìn Đường Hiểu Chi cùng Giang Ngữ Nhu hỗ động, rối rít cảm thán: Hóa ra đồn đãi Giang thiên hậu cùng Đường cẩu tử bất hòa là thật, hai người này cứ gặp nhau là thành tràng Tu La.
"Được a, có thời gian chúng ta trò chuyện một chút." Giang Ngữ Nhu nhìn Đường Hiểu Chi, ngữ khí ôn hòa nhưng ánh mắt lại tựa như cất giấu lưỡi dao sắc bén.
Đường Hiểu Chi cũng không khϊế͙p͙ đảm, buông xuống ly rượu: "Ngày mai 9 giờ sáng và 3 giờ chiều ta đều có thời gian, chỉ là không biết Giang thiên hậu có rảnh hay không."
"Được Đường đại ký giả hẹn, không rảnh cũng có thể rảnh." Giang Ngữ Nhu kiêu ngạo hừ lạnh, dáng vẻ như cùng Đường Hiểu Chi thủy hỏa bất dung lại ngại nơi này nhiều người không tiện, không thể không nhịn tính tình cùng Đường Hiểu Chi nói chuyện bình thường.
Hội trường không ít người đều bắt đầu chú ý tràng Tu La giữa hai người, dẫu sao con người đều có bản năng bát quái. Huống hồ còn là bát quái trong giới giải trí, mọi người xem càng hăng say.
Xa xa Trần Tử Hân và Phong Lưu cũng chú ý tình huống nơi này, Phong Lưu lấy điện thoại ra gửi tin cho Trần Tử Hân: 【 Xảy ra chuyện? 】
Trần Tử Hân: 【 Ừ. Hướng 9 giờ và 3 giờ của Quả Đào đều có vấn đề, tìm người nhìn chằm chằm những người này. Lâm Lam còn chưa tới, hội trường không thể xảy ra ngoài ý muốn. 】
Phong Lưu đọc tin nhắn xong lập tức liên lạc an bài nhân viên.
Tô Vận không phải Diệp Thời Tầm, nàng không cảm thấy hoạt động từ thiện sẽ có gì ngoài ý muốn, cho nên không thời thời khắc khắc cảnh giác tình huống hội trường. Mà nàng cũng không phải Đường Hiểu Chi, không thể bén nhạy nhận ra được khách mời dị thường trong hội trường.
Trước mắt Tô Vận chính đang ở trong hội trường tìm Trịnh Khải cùng Trịnh Lập, nhưng mà tìm một vòng lại không thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Tô Vận mơ hồ có chút lo lắng, tuy không biết tại sao sẽ có loại cảm giác này, nhưng nàng cũng không coi thường, đôi lúc bản năng trực giác của con người mới là chính xác.
Diệp Thời Tầm nhận được tin tức, Tô Vận ở trong hội trường tìm huynh đệ Trịnh gia, trước mắt tuy chưa xác định được con chuột trong hội trường có quan hệ với Tô Vận hay không, nhưng nàng biết chuyện này khẳng định có liên quan đến huynh đệ Trịnh gia.
Những khách mời này đều là nàng mời tới, nàng nhất định phải bảo đảm bọn họ an toàn, cho nên đã liên lạc với vệ sĩ thuê trước đó, nhắc bọn họ đề cao cảnh giác.
Sau khi Đường Hiểu Chi và Giang Ngữ Nhu kết thúc trò chuyện, phòng khách xuất hiện thêm mấy người, mà đi đầu đám người đó chính là một nữ nhân mang nụ cười ôn hòa trêи mặt, khí chất quanh thân rất giống Trịnh Dư Khiết, đều mang cho người ta cảm giác khôn khéo giàu kinh nghiệm. Khác biệt chính là, vẻ mặt Trịnh Dư Khiết không có nụ cười ấm áp giống như nàng.
Trần Dược đang cùng Cố Tô An giao lưu, nhìn đến nữ nhân kia thì lập tức cảm thán: "Lâm Phó thị trưởng đúng là không dễ dàng a."
"Hm?" Cố Tô An biết người đó là bạn thân Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm tổ chức hoạt động từ thiện mục đích cũng là để trợ giúp đối phương thành công tranh cử Thị trưởng nhiệm kỳ kế. Nhưng mà vẫn có chút không rõ vì sao Trần Dược cảm khái như vậy.
Trần Dược thoáng thu lại một ít ý cười trêи mặt, đến gần Cố Tô An nhỏ giọng nói: "Nàng sinh ra trong gia đình bình thường, thời bé gặp một trận hỏa hoạn mất hết gia đình. Sau đó ở cô nhi viện lại gặp phải sự kiện ngược đãi nhi đồng kinh hoàng năm ấy, cô nhi viện khi đó còn bị niêm phong, sau đó đại khái là phía trêи có người bao che, sự kiện đó không giải quyết được gì.
Không bao lâu sau, mọi người phát hiện trẻ con ở cô nhi viện càng ngày càng ít. Hơn nữa những người thường xuyên quyên từ thiện còn phát hiện những đứa nhỏ mình quen mặt càng ngày càng ít, khuôn mặt xa lạ càng ngày càng nhiều, viện trưởng giải thích là những đứa bé kia được nhận nuôi rồi.
Cho đến một ngày có người đi tỉnh khác công tác, ở dưới gầm cầu địa phương kia gặp được mấy đứa nhỏ tàn tật gãy tay gãy chân nằm ven đường ăn xin, mọi người mới biết được đám trẻ cô nhi viện đã đi đâu.
Nghe nói nếu không phải phát hiện kịp thời, kết quả của Lâm Lam đã giống như đám trẻ đó rồi.
Nghe nói lúc ấy có tổng cộng bảy đứa bé, bị giam trong một cái lồng sắt, bên ngoài lồng chính là tay chân đã bị chặt của những đứa trước đó, thậm chí có đứa bị khoét cả mắt, tàn ác vô nhân đạo a.
Sau đó mấy đứa bé đó được cứu ra, trong đó điên mất hai đứa, ngốc mất một đứa. Mấy đứa còn lại cũng chịu đả kϊƈɦ không nhỏ. Nhưng so với những đứa trẻ khác thì đã may mắn hơn nhiều, ít nhất không bị chặt tay chân đưa ra đường kiếm tiền."
"Hóa ra là như vậy." Cố Tô An như có điều suy nghĩ gật đầu, trong số những đứa trẻ bị điên có lẽ có Tiêu Luyến, thỉnh thoảng còn có chứng vọng tưởng bị hại, thường xuyên nghe ảo giác, nửa đêm cho dù ngủ cũng cảm thấy bất an.
"Đúng vậy, cho nên Lâm Lam về sau theo con đường làm quan. Sau khi nhậm chức điều tra không ít người, trùng hợp là những người kia đều nằm trong đám người đã từng xử lý sự kiện cô nhi viện năm đó. Cho nên có người nói nàng dùng việc công báo thù riêng, nhưng mà bất kể có tồn tư tâm đi báo thù hay không, chỉ cần những con sâu làm sầu nồi canh kia bị trừng phạt, với lão bách tính chúng ta mà nói đã là một chuyện may mắn rồi." Trần Dược đối với Lâm Lam rất là bội phục.
Đang cùng Trần Dược nói chuyện qua lại một hồi, đột nhiên một nam nhân mặc trang phục phục vụ tới, cung kính nói với Cố Tô An: "Xin chào, Diệp tổng mời ngài đến một chuyến."
Cố Tô An nhìn xung quanh hội trường, lại không thấy được Diệp Thời Tầm, liền hỏi: "Diệp tổng ở đâu?"
"Mời theo ta."
Cố Tô An buông ly rượu xuống, đáy lòng vẫn có chút nghi ngờ. Mà vừa vặn lúc này Trần Dược cũng muốn gặp Diệp Thời Tầm, vì vậy cũng buông ly rượu xuống đi theo Cố Tô An nói: "Ta cùng ngươi đi."
"Xin lỗi, Diệp tổng chỉ mời Cố tiểu thư." Ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng thanh âm không khỏi gia tăng chút.
Trần Dược ngượng ngập sờ mũi một cái: "Vậy được rồi, các ngươi nhanh đi đi."
Mắt thấy Cố Tô An cùng người phục vụ kia rời khỏi, Trần Dược tâm tình rơi xuống ngàn trượng, chẳng lẽ Diệp Thời Tầm đối hắn một chút cảm giác cũng không có sao?
Đương lúc Trần Dược ngẩn người, Diệp Thời Tầm đột nhiên xuất hiện trước mặt.
"Thời Tầm ? Sao ngươi lại tới?" Trần Dược thấy được Diệp Thời Tầm, tâm tình liền tốt lên, đột nhiên nghĩ đến Cố Tô An rời khỏi, chẳng lẽ Diệp Thời Tầm cố ý tránh đi Cố Tô An, muốn tìm cơ hội cùng hắn một mình sao?
Trần Dược còn chưa kịp nở nụ cười, Diệp Thời Tầm liền vội vàng hỏi: "Cố Tô An đâu? Nàng vừa rồi không phải luôn ở cùng ngươi sao?"
"Ta, nàng... Vừa rồi không phải ngươi tìm người kêu nàng đi sao?" Trần Dược ngốc lăng nhìn về phía Diệp Thời Tầm, chẳng lẽ người vừa rồi không phải Diệp Thời Tầm phái tới?
"Nguy rồi." Cố Tô An không thấy bóng dáng, làm Diệp Thời Tầm cuống cuồng lên, đang chuẩn bị liên lạc Đường Hiểu Chi tìm người giúp đỡ, di động đột nhiên vang lên.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴