Trần Tử Hân ngồi trêи giường, nhìn Giang Ngữ Nhu ở bên cạnh nàng thích thú chế truyện ma.
"Giang Ngữ Nhu, ngươi có thể ngưng lảm nhảm một chút không?" Trần Tử Hân thật vất vả chờ được tổ tiết mục phát xuống điện thoại di động mười tiếng đồng hồ, nàng vốn muốn đánh vài ván game, lại không nghĩ rằng Giang Ngữ Nhu luôn luôn ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui.
"Ê này, Trần ngốc tử ngươi đi đâu?"
Trần Tử Hân bỏ di động đã có chút nóng lên vào trong túi, đi ra ngoài cũng không quay đầu lại: "Ra ngoài tìm chỗ an tĩnh một chút."
"Mang ta đi theo..." "Rầm "
Giang Ngữ Nhu chưa dứt lời liền nghe được một tiếng vang thật lớn, rất hiển nhiên là vì cửa bị hung hăng đóng lại.
Trần Tử Hân cũng không loạn dạo bốn phía, mà là hỏi người quay phim đi tìm chỗ ở của Diệp Thời Tầm.
Gần tới trưa, Diệp Thời Tầm nhìn một ít nguyên liệu nấu ăn còn sót lại từ hôm qua, những thứ này rất rõ ràng không đủ để làm một bữa trưa. Ngay lúc nàng chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu, nghe có người gõ cửa.
Diệp Thời Tầm ra mở cửa, chỉ thấy Trần Tử Hân vẻ mặt không tốt lắm đứng ở cửa.
"Có thể ăn chùa cơm không?"
"Có thể, mua thức ăn đi đã."
Trần Tử Hân khẽ gật đầu xoay người lại đi ra ngoài, người quay phim sau lưng nhìn không nổi, khách mời kỳ này sao nhiều người không bình thường như vậy? Khách mời mấy kỳ trước đều là lăn lộn đủ thứ mong có thể lên ống kính nhiều một chút để tăng tỷ số xuất hiện trêи truyền hình, mà bây giờ mấy vị này thì lại đều không thích nói nhiều. Đây là cái gì chuyện a.
Ngày hôm qua là nhiệm vụ đi chụp hình, nhiệm vụ chính hôm nay là rút thăm ra bốn người trong số các khách mời đi hoàn thành công việc tổ tiết mục an bài sẵn.
Thật bất hạnh Cố Tô An bị rút trúng.
Triệu Vũ phải làm tiểu ca chuyển phát nhanh một ngày, Tiêu Tử Ân bị một đám sinh viên tìm làm người mẫu, tuy rằng bản thân hắn chính là người mẫu, nhưng lần này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Quý Ngữ ở một nhà trẻ, ngày thường nhìn có vẻ rất tàn ác ngạo mạn, giờ phút này đối mặt một đám con nít lại dị thường ôn nhu, cử động này của Quý Ngữ sau khi tiết mục phát sóng hút fan không ít.
Công việc của Cố Tô An là tài xế, đối với một người có thuộc tính ẩn là mù đường mà nói, nhiệm vụ này suýt nữa làm nàng tan vỡ.
Mà bốn người còn lại thì có thể nêu ra một yêu cầu với tổ tiết mục, Trần Tử Hân lựa chọn muốn lấy lại điện thoại, bất quá chỉ có thể sử dụng một ngày. Giang Ngữ Nhu yêu cầu tổ tiết mục cung cấp một phần thức ăn ngon, hiện tại đã ăn xong rồi.
Lâm Thiển yêu cầu tổ tiết mục miễn trừ làm nhiệm vụ một ngày, nàng muốn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.
Yêu cầu của Diệp Thời Tầm thì rất không bình thường, nàng muốn tổ tiết mục dừng quay nàng một ngày, hơn nữa đem máy quay trong phòng đóng lại.
Cố Tô An vừa quay đầu xe vừa lầm bầm lầu bầu: "Tại sao không ai tới a?"
"Ta chẳng lẽ cả ngày cũng không kéo được khách?" Mặc dù không có người quay phim đi theo, nhưng mà trước mặt ống kính Cố Tô An vẫn cần nói gì đó điều hòa không khí, dẫu sao sau khi tiết mục phát sóng khán giả vẫn sẽ xem đoạn này, nàng không thể mặt không biểu tình im lặng không lên tiếng làm việc.
"A, trước mặt hình như có người đang chờ xe. Ta qua thử vận may một chút." Cố Tô An chỉ mơ hồ thấy được một bóng lưng.
Chờ lái xe qua, nàng nhấn còi hỏi: "Xin hỏi..."
"Cố tiểu thư?" Xe của Tô Vận tạm thời gặp trở ngại, công ty nàng mấy ngày qua rất không an bình, giờ phút này đang gấp rút đi công ty chi nhánh kiểm tra tình huống.
Cố Tô An không ngờ đến nơi này sẽ gặp phải Tô Vận, Tô Vận trực tiếp mở cửa xe, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Tô An báo địa chỉ xong liền lấy điện thoại di động đọc tin tức.
Cố Tô An thấy nàng có vẻ rất gấp gáp, cũng không do dự nữa, may trêи xe có phần mềm dẫn đường.
Tô Vận hiển nhiên thấy được máy quay trêи xe, bất quá cho dù không có máy quay, nàng trước mắt cũng không có tâm tư trêu đùa Cố Tô An, công ty thường xuyên xuất hiện đủ loại tình trạng, mấy ngày nay nàng bận rộn cả người đều mỏi mệt.
Dọc đường đi hai người đều không nói gì, bầu không khí lộ vẻ rất lúng túng. Mà nửa giờ sau cuối cùng đã tới đích.
Tô Vận rất gấp, cho nên trực tiếp cho Cố Tô An một khoản tiền liền rời đi.
"Thừa..." Cố Tô An còn chưa nói xong, Tô Vận cũng đã rời khỏi.
Cố Tô An hướng về máy quay nhàn nhạt cười: "Được rồi, hiện tại ta phải tiếp tục công việc."
Trần Tử Hân đi chợ bán thức ăn phụ cận, nhìn nơi đó bày đủ loại đồ tươi sống, đầu mày nhướn một cái sững sờ nhìn máy quay.
Nàng căn bản không biết mua thức ăn, cũng không biết Diệp Thời Tầm muốn nấu gì.
Lấy điện thoại ra gửi tin cho hảo hữu: 【 Ta ở chợ bán thức ăn, bữa trưa cần mua thức ăn gì? 】
Trái táo đen tinh thần phân liệt: 【 Mua bừa đi, dù sao ngươi cũng không biết nấu. 】
Nước chanh chán nản: 【... 】
Nước chanh chán nản: 【 A Tầm bảo ta đi mua, nàng nấu. 】
Trái táo đen tinh thần phân liệt: 【 vậy thì càng bốc bừa đi, trù nghệ của A Tầm có thể xử lý phần lớn các loại thức ăn bán ở chợ. 】
Lúc sau không liên lạc gì nữa, Trần Tử Hân nhìn nữ nhân chọn thức ăn đứng bên cạnh mình, nữ nhân này nhìn có vẻ là thường xuyên đến chợ mua đồ.
Trần Tử Hân bản thân không biết mua, nhưng biết nhìn người khác mua. Chỉ nghe nữ nhân kia vừa chọn nguyên liệu nấu ăn vừa hướng nam nhân bên cạnh nói: "Mua chút câu kỷ tử, lòng cá cũng cần, còn có lòng heo. Về nhà làm món canh kỷ tử hai lòng."
Nam nhân đáp ứng, Trần Tử Hân suy tính sờ cằm một cái.
Chỉ chốc lát sau nữ nhân tiếp tục nói: "Còn nữa, về nhà làm canh ngải cứu trứng gà cho ta. Buổi tối trước khi ngủ uống, tốt cho thân thể."
"Vâng vâng vâng, đều ghi nhớ rồi." Nam nhân có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn liên tục gật đầu đáp ứng.
Nữ nhân thấy nam nhân có chút không nhịn được, nàng ngữ khí không tốt nói: "Còn có cháo cá diếc, canh lòng đỏ rượu vàng, ngươi đã nhớ chưa?"
"Nhớ rồi nhớ rồi, cũng không phải lần đầu tiên, cần đến mức như vầy sao? Được rồi, ta đi mua, ngươi tìm chỗ nghỉ ngơi đi." Nam nhân nói xong liền cầm giỏ thức ăn rời khỏi.
Trần Tử Hân khổ não gãi gãi đầu, dù sao cũng không biết mua gì, dứt khoát theo nam nhân kia mua đi.
Vì vậy đi một vòng, nam nhân kia mua nguyên liệu nấu ăn gì, nàng cũng theo thứ tự mua một phần.
Người quay phim nhìn mấy thứ Trần Tử Hân mua luôn cảm thấy có chút cổ quái, nhưng nhất thời lại không biết cổ quái ở đâu.
Trần Tử Hân mua xong, nghĩ một chút thấy những thứ này hình như đều là canh cháo, nàng lại đi mua thêm ba ba và cua, nàng nhớ hình như A Tầm thích ăn những thứ này.
Diệp Thời Tầm chờ trong nhà dân, chủ nhà đã đến giờ cơm, thấy Diệp Thời Tầm còn đợi ở nhà không nấu cơm, vì vậy tốt bụng tới hỏi.
Diệp Thời Tầm tiễn chủ nhà đi xong, đang chuẩn bị đóng cửa lại thấy Trần Tử Hân xách thức ăn trở về rồi.
"Ngươi mua cái gì đó?" Diệp Thời Tầm tràn đầy ghét bỏ, nhất là khi nhìn thấy mấy thứ gia vị bình thường căn bản không dùng bao giờ nhét dưới giỏ, khóe miệng không nhịn được co quắp.
Diệp Thời Tầm ngồi chồm hổm một bên nhìn cá diếc và câu kỷ tử trong túi, còn có...
"Đây là cái gì?" Diệp Thời Tầm cầm đồ vật nhìn như lá cây quơ quơ trước mặt Trần Tử Hân.
Trần Tử Hân sửng sốt, không ngờ cũng có đồ vật Diệp Thời Tầm không biết. Tức thì cũng ngồi xuống chỉ mấy thứ kia nói: "Đây là cá, đây là thịt, đây là cỏ."
Lá ngải cứu, thành công bị Trần quán quân sửa lại tên.
"Cỏ làm sao ăn? Câu kỷ tử làm sao nấu? Sợi dây gai này để làm gì? Còn có gạo nếp, đây lại là thứ gì nữa? Cái này hẳn là lòng heo đúng không?" Diệp Thời Tầm giờ phút này vứt đi hào quang tổng tài lạnh lùng, không chút vỏ bọc thần tượng nào ngồi chồm hổm dưới đất, mặt đầy ghét bỏ nhìn đồ vật Trần Tử Hân mua về.
Người quay phim bên cạnh lại hai mắt sáng lên đem ống kính hướng chuẩn Diệp Thời Tầm. Diệp tổng lúc này thỏa thỏa vỡ hình tượng a, bất quá như vậy càng giống với người phàm, tựa hồ sẽ không còn dáng vẻ không ăn khói lửa nhân gian nữa. Đoán chừng sau khi phát sóng có thể hấp dẫn một đám em gái mê muội.
Cuối cùng Trần Tử Hân nhỏ giọng nói: "Ta thấy người khác cũng mua a, bọn họ nói những thứ này có thể nấu canh kỷ tử hai lòng, canh ngải cứu trứng gà, cháo cá diếc, canh lòng đỏ rượu vàng. Nghe tên cũng có vẻ rất ngon."
"..."
Diệp Thời Tầm đột nhiên không biết nên nói gì nữa, chợt ngẩng đầu, lại thấy được máy quay đang quay bản thân cùng Trần Tử Hân. Nàng thoắt cái biến sắc, tuy rằng yêu cầu tổ tiết mục hôm nay dừng quay nàng một ngày, nhưng quay Trần Tử Hân vẫn tiến hành theo lẽ thường, nói cách khác dáng vẻ ngu si vừa rồi của bản thân đều bị quay lại rồi?
Diệp Thời Tầm xốc lên nguyên liệu nấu ăn trêи đất, vừa đến phòng bếp vừa nói: "Mấy thứ ngươi vừa nói ta không biết nấu, chúng ta làm mấy món bình thường là được. Vừa rồi chủ nhà đưa tới cho ta ít cà chua, lát nữa nấu chung với trứng gà ngươi mua. Cá diếc thì lát nữa kho, mấy thứ lòng heo kia ta không thích ngươi thích làm gì thì làm. Còn có cỏ (ngải cứu) cùng câu kỷ tử cái gì đó ngươi tự mình xử lý."
"A Tầm, ta có phải rất đần không?" Trần Tử Hân theo vào phòng bếp, kéo ống tay áo Diệp Thời Tầm một cái, tâm tình tựa hồ rất thấp.
Diệp Thời Tầm biết nàng là kẻ sinh hoạt ngu si, cho nên không an ủi cũng không lại mở miệng tổn thương người nữa, chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ là vừa vặn đụng phải chuyện mình không giỏi."
Trần Tử Hân không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ra xử lý những thứ nguyên liệu mua về lại không cần đến kia.
Bất quá lúc nãy hai người hỗ động cũng đều được tỉ mỉ quay lại, dựa theo quán tính phối CP khắp nơi của tổ tiết mục mấy mùa trước, fan CP của Diệp Thời Tầm cùng Trần Tử Hân đoán chừng rất nhanh sẽ xuất hiện.
Không phải là đần, chỉ là vừa vặn đụng phải chuyện không giỏi. Ví dụ như Cố Tô An, ở cùng một chỗ chạy quanh bốn vòng cũng không tìm được đường đi ra ngoài.
"A, ta hôm nay chẳng lẽ luôn phải vòng vo ở đây sao. Trời ạ, ta vừa rồi thấy di động hết pin rồi. Các vị khán giả thân ái, sau khi tiết mục phát sóng thỉnh các vị tỉ mỉ lưu ý một chút xem có xe taxi nào đang không ngừng đảo quanh trêи đường hay không. Khả năng đó chính là ta đang lạc đường." Cố Tô An sống chẳng còn gì lưu luyến đậu xe bên lề, thở ra một hơi dài dựa ghế ngồi nghỉ một lát.
Ở một mình, Cố Tô An bắt đầu nhớ Diệp Thời Tầm. Cũng không biết hôm nay nàng đang làm những gì.
Người mà Cố Tô An nhớ nhung, giờ phút này đang dùng bữa trưa.
Diệp Thời Tầm giúp Trần Tử Hân bới một chén cơm, Trần Tử Hân lúc này mới thoát game đi tới bên cạnh bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.
"Đinh đong "
Trần Tử Hân nhìn tin tức xuất hiện trêи điện thoại di động, nhướn mày một cái đưa di động cho Diệp Thời Tầm: "Đông Thiên Nhã là ai?"
Diệp Thời Tầm nhận lấy di động, nhìn tới tin tức trêи điện thoại di động tức thì tức giận không thôi. Trêи mạng có người đem Cố Tô An so sánh với một nữ minh tinh khác tên Đông Thiên Nhã, từ diễn xuất lúc xuất đạo của hai người, cho đến tác phẩm mới nhất, số lượng fan hâm mộ, tiếng đồn trong giới, còn có một ít tai tiếng liên quan tới Cố Tô An hoàn toàn bịa đặt.
Đang chuẩn bị ăn cơm Trần Tử Hân thấy Diệp Thời Tầm thay đổi sắc mặt, tức thì có chút không dám động, khẩn trương nhìn Diệp Thời Tầm, mong Diệp Thời Tầm có thể nói chuyện.
Đáng tiếc Diệp Thời Tầm luôn luôn trầm mặc, cuối cùng Trần Tử Hân nhẹ giọng nói: "Có người muốn bôi đen Cố tiểu thư, hơn nữa còn là một người có bối cảnh."
"Gọi điện thoại cho Quả Đào, bảo nàng giúp tra một chút. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, bất quá những thứ tin tức giải trí này, công ty quản lý của An An có vẻ cũng không tính giúp nàng thanh minh. Thậm chí còn có chút ý muốn quạt gió thổi lửa." Diệp Thời Tầm đối việc này rất bất mãn.
Lại thêm mấy tin bộc đi ra, hơn nữa còn kèm theo hình, đó là hình Vu Phong tỏ tình Cố Tô An lúc《 Thủy Kính 》 hoàn công. Hình chụp không rõ ràng lắm, bất quá nhìn ra được là có người cố ý nhìn chằm chằm mới sẽ chụp được một màn kia.
Hơn nữa tin tức còn tiết lộ Vu Phong tự bạo tai tiếng, Cố Tô An bị người bao nuôi, hơn nữa lúc ấy kim chủ của Cố Tô An có xuất hiện.
Bất quá trong hình cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thời Tầm cùng Tiêu Luyến. Có thể là vội vàng chụp trước lúc các nàng đi tới.
"Có người để mắt Cố tiểu thư, huấn luyện viên nói giới giải trí rất loạn, Cố tiểu thư nàng không sao chứ?" Trần Tử Hân có chút không yên lòng, dù sao cũng là người A Tầm thích, mặc dù chưa cùng Cố Tô An tiếp xúc, nhưng nghe Giang Ngữ Nhu nói qua mấy lần, là một người cũng không tệ lắm.
Diệp Thời Tầm nhàn nhạt cười một tiếng, coi như an ủi Trần Tử Hân: "Có ta ở đây, có thể xảy ra chuyện gì? Mau ăn cơm đi, ta đi ra ngoài một chút. Lát nữa đem chén... Được rồi, chén để đó đừng động vào, chờ ta quay lại."
"Ờ." Trần Tử Hân nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm rời khỏi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gì chứ, ta cũng không phải đồ ngu si Tiêu Luyến kia. Làm sao có thể ngay cả rửa chén cũng không biết làm."
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Hình như nghe được có người nói xấu sau lưng bổn bảo bảo.
Trần Tử Hân:... Quả nhiên là ngu si
Tiêu Luyến: Ta ngu si? Ta ăn mì gói cũng còn hơn kẻ đi theo bà bầu mua một đống nguyên liệu dưỡng thai╭(╯^╰)╮
Trần Tử Hân: Im miệng, đào hắc lịch sử của người khác dễ thối lưỡi đó.
Quả Đào: Nếu có thể nói ra tên của tỷ tỷ Cố Tô An là gì, ngày mai thêm mười ngàn chữ.
Trái Táo: Nếu như có thể nói ra tên bạn gái cũ của Phong Lưu là gì, ngày mai đổi mới sáu ngàn chữ.
Diệp tổng: Hờ, ta còn không biết tỷ tỷ tức phụ ta tên gì, các ngươi biết được sao?
Phong Lưu: Ta chỉ là vai phụ nhỏ, các ngươi đào bạn gái cũ của ta làm gì? Có bản lãnh tìm bạn gái cũ của Tiêu Luyến đi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴