Tiến vào giới giải trí diễn xuất cũng không phải ta muốn, thế nhưng lại là lời hứa của ta với tỷ tỷ. Vì cứu tỷ tỷ, ta nghĩ tới rất nhiều loại phương pháp, thậm chí tìm tới chợ đen lựa chọn bán thận.
Chỉ bất quá lần đó không bán thận, lại bán thân. Kim chủ là một nữ nhân, nói chính xác là nữ nhân có tiền nhất tỉnh S. Nàng lúc nào cũng rất tự tin, bất luận ở trêи thương trường hay ở trêи tình trường. Ta hẳn là nên hận nàng, cũng quả thật rất hận nàng.
Ngoại giới đồn đãi nàng nam nữ thông ăn, tình nhân vô số. Nhưng trong trí nhớ của ta, nàng mệt mỏi lại bất đắc dĩ, nàng cùng rất nhiều người giữ mối quan hệ mập mờ nói không ra, nhưng đáy lòng nàng như cũ có một người yêu không thể chạm vào, ta cùng vô số tình nhân của nàng đều giống nhau, chẳng qua là vật thay thế cho người kia. Chỉ bất quá ta so với người khác may mắn hơn một ít, bởi vì nàng từng nói ánh mắt ta nhìn nàng, cực kỳ giống vị người yêu trong lòng nàng kia.
Luôn luôn vô tri vô giác ở bên cạnh nàng, ta cho rằng một đời này của ta đều sẽ như vậy, hoặc là chờ ngày nào đó ta mất đi dung nhan hiện tại, ta sẽ bị vứt bỏ giống như những người khác.
Đúng như ta tưởng tượng, bảy năm sau diễn xuất của ta càng thêm tinh xảo, ánh mắt sẽ không còn sạch sẽ như lúc mới gặp nàng nữa, nàng lại gặp một tình nhân làm nàng si cuồng, ta rất tự nhiên bị từ bỏ.
Đầu đường vô tình gặp một nữ nhân rất kỳ quái, hoặc có thể nói là một đứa nhỏ kỳ quái. Rất đơn thuần rất sạch sẽ, Tô Vận cũng từng gặp đứa bé kia, nàng nói người kia giống như một giọt mưa trêи trời rơi xuống, bất quá có sạch sẽ thuần túy làm sao rơi xuống đất cũng sẽ trở nên dơ bẩn không chịu nổi.
Mấy lần tiếp xúc, người nọ rất thú vị, thậm chí đã sớm vì bản thân chuẩn bị nghĩa trang, đúng lúc ở ngay bên cạnh nghĩa trang của tỷ tỷ ta. Người thú vị bao giờ cũng có thể khiến người muốn tiếp xúc nhiều hơn.
Tô Vận, cũng chính là vị kim chủ kia của ta, nàng có bệnh chiếm hữu, sau khi ta cùng người kia nhiều lần tiếp xúc, ta nghênh đón sự trả thù của Tô Vận, vì để bảo vệ người mình muốn bảo vệ, ta hết sức cố gắng tránh cùng đối phương tiếp xúc, đem tất cả tinh lực vùi đầu vào quay phim.
Ngoài ý muốn lấy được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, cũng chính là ngày đó, dung mạo ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo nhất bị một nữ minh tinh tạt a xít, người nọ tên Đông Thiên Nhã, là tình nhân mới của Tô Vận. Dung mạo bị hủy, kim chủ có tân sủng, ta vốn nên đau buồn lại ngoài ý muốn rất vui vẻ.
Ta bởi vì co rúc trêи đường phố chờ tử thần, ngoài ý muốn chờ được thiên sứ.
Bị người nọ mang đi bệnh viện, vì trị thương cho ta, nàng đem nghĩa trang đã sớm chuẩn bị cho bản thân chuyển nhượng cho một lão nhân sắp chết.
Có nhiều lần ta ở trêи giường bệnh nhớ lại tỷ tỷ, khả năng trong lúc vô tình toát ra tâm tình bi thương, ngược lại làm người kia lo lắng, nói một đống lời an ủi không rõ đầu đuôi.
Ta rất thích nghe nàng nói chuyện, bởi vì có thể làm bản thân cảm thấy an lòng.
Ở bệnh viện trôi qua rất vui vẻ, cho dù vết thương khắp người nhưng có thể nhìn thấy nàng là tốt rồi. Cho đến một ngày Tô Vận tới, thay đổi cường thế bá đạo trước kia, nàng tựa hồ có chút tịch mịch. Mặc dù là quan tâm, nàng nói lên cũng rất không được tự nhiên.
Vết thương trêи mặt khá hơn rồi, ta lại ỷ lại vào người kia, vào trong nhà nàng ở. Nàng có một người bạn tên Tiêu Luyến, là một nhà văn. Nghe tên người thì ta không có ấn tượng, nhưng nhắc tới bút hiệu của đối phương thì ta nghĩ không chỉ là ta, cả cái giới giải trí đều có thể chấn kinh.
Đó là một nữ hài vô cùng tài hoa, bất quá lại mang theo tâm lý bất thường, ta từng chính mắt nhìn thấy nàng tự hủy hoại mình, có thể nói là một người tâm tình cực đoan đến đáng sợ, vết thương trêи cổ tay nhìn thấy mà giật mình, bất quá lúc bình thường nàng lại như một đứa nhỏ thời thời khắc khắc nghĩ đến ăn kẹo.
A Tầm, cũng chính là thiên sứ mà ta yêu. Nàng nói Tiêu Luyến có một đoạn quá khứ không tốt đẹp, cho nên tạo thành loại tâm lý dị dạng này.
Từ trong miệng Tiêu Luyến, ta biết A Tầm nguyên là một homophobia, đã từng thử thăm dò nói ra ba chữ đồng tính luyến ái, nàng lập tức đổi sắc mặt, tựa như thấy được thứ quỷ quái chán ghét gì đó, khó chịu co rúc ở một chỗ.
Có lẽ ta thật ích kỷ, cho dù nàng khó chịu, vẫn từng bước một mang nàng lên con đường này. Cho đến khi cùng nàng cùng một chỗ, mới hoàn toàn đắm chìm trong giấc mộng.
Cùng nàng bên nhau không lâu, nàng nảy sinh ý niệm muốn kinh doanh. Không có tiền có thể giúp nàng, liền đem sợi dây chuyền độc nhất vô nhị tỷ tỷ đưa ta tặng cho nàng, bất quá nàng cũng không dùng sợi giây chuyền kia đổi vốn, ngược lại đem bán chiếc đàn violon duy nhất của mình.
Nhìn công ty từng bước một làm lớn, trong lòng ta dâng lên một chút bất an. Luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng gia tộc cổ xưa Tề gia tìm về thiên kim mất tích nhiều năm, vị thiên kim kia ta đã từng có mấy lần gặp, bởi vì nàng và A Tầm tướng mạo tương cận, cho nên từng chú ý, thật đúng là một nữ nhân hung hăng hống hách.
Từng nghe Tô Vận nói qua, nữ nhân tên Tề Nhược rất coi trọng đứa con gái đã mất đi, quả nhiên Tề gia vô cùng rình rang nhận trở về vị thiên kim kia.
Số lần A Tầm đi sớm về trễ càng ngày càng nhiều, trong lúc vô tình nghe nàng nói, là Tô Vận tận lực nhằm vào nàng, cho nên nàng cần phải khẩn cấp đứng lên ngăn cản phong ba bên ngoài.
Tô Vận đã từng kiêu ngạo, hiện tại lại thay đổi, trở nên xa lạ mà buồn cười. Đương lúc ta bị người trói vào kho hàng bỏ hoang thấy được nàng một khắc kia, đột nhiên hưng phấn, yêu nghiệt ngày xưa trong nháy mắt này biến thành tên hề vừa xấu xí vừa đáng thương, thật là một chuyện làm người ta tâm tình kɧօáϊ trá.
Rất nhanh nụ cười của ta liền ngưng, cùng nhau dừng lại còn có tiếng tim đập. Chỉ là không biết tại sao, ta cũng chưa chết, hoặc có thể là chết mà không thể hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Phiêu bạt trêи thế gian giống như hồn ma trong truyền thuyết, nhưng trôi nổi rất lâu lại không thể thấy được hồn ma nào khác, điểm này làm ta rất khó khăn, bởi vì muốn đi địa phủ đầu thai lại không tìm được ma quỷ nào khác để có thể hỏi đường.
Có thể là cùng A Tầm ở bên nhau đã lâu, ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta chết rồi cũng có thể trở nên đạm nhạt như vậy, hết thảy đều có thể buông xuống, duy chỉ không bỏ được nàng.
Đi theo cạnh nàng nhìn nàng, nhìn nàng lo liệu hậu sự cho ta xong, ta nghĩ tới rất nhiều kiểu cuộc sống tương lai của nàng, nhưng ta không nghĩ tới nàng sẽ vì ta dốc toàn lực, nàng dùng hết tất cả đối kháng Tô Vận.
Nguyên bản hết thảy đều nắm chắc phần thắng, đáng tiếc Tô Vận là con gái Tô Tiệp, là người thừa kế của thế gia. Tô Tiệp chỉ dùng ba ngày liền đem công ty A Tầm khổ cực kinh doanh ba năm dài đè xuống, cuối cùng thành công thu mua.
Nhưng mà hết thảy những thứ này cũng còn chưa kết thúc, A Tầm không biết là lúc nào chọc giận vị thiên kim Tề gia nhận trở về kia, đối phương âm thầm tìm Tô Vận, hơn nữa để cho Tô Vận trù tính tai nạn xe cộ, A Tầm của ta cứ như vậy ở trong tiếng cười nói của các nàng mất đi sinh mệnh.
Ta tưởng rằng A Tầm sau khi chết cũng sẽ giống như ta ở thế giới này phiêu bạt, nhưng mà ta lại không tìm được nàng, giống như ta không tìm được bất kỳ hồn ma nào vậy.
Mà ngoài ý muốn ta thấy được Tiêu Luyến, thật là đứa nhỏ ngốc nghếch, nàng đem bản thân khóa trái trong nhà, dùng dao rạch ra da thịt, máu tươi chảy xuống nhỏ lên sàn nhà, nàng không ngừng khóc kể giống như một đứa nhỏ bị người đoạt mất kẹo, một mồi lửa đốt nhà, trong ánh lửa chói mắt, Tiêu Luyến hiếm có cười rất vui vẻ.
Sau khi Tiêu Luyến chết, fan hâm mộ của nàng nửa năm sau mới phát hiện. Bởi vì trước khi nàng chết đã viết xong một thiên văn cuối cùng, bản thảo còn tồn liên tục được tự động đăng cả nửa năm, cuốn truyện cuối cùng ra mắt nguyên vẹn. Một chương cuối cùng viết ra tuổi thơ bị khổ nạn, cũng viết ra giãy giụa dồn nén trong đoạn thời gian cuối đời kia.
Bởi vì chương cuối cùng này quá mức âm u, phần lớn fan hâm mộ không tiếp thụ nổi, thậm chí có mấy người cực đoan trèo lên cao ốc, tuyên bố thiên đường cô lạnh, bọn họ phải đi bầu bạn Tiêu Luyến.
Có chút đáng cười cũng thật đáng buồn, nhưng mà chuyện vẫn chưa kết thúc. Chương cuối cùng tuy rằng bị các website ra sức xóa bỏ, nhưng vẫn đã có rất nhiều người thấy qua, bao gồm một vị bằng hữu phóng viên của Tiêu Luyến.
Người kia rất lợi hại, trong giới giải trí phần lớn xì căng đan đều do một tay nàng nắm giữ. Sau khi Tiêu Luyến chết, nàng từ bỏ công việc ký giả, trở thành một thám tử.
Luôn luôn không hiểu ký giả đổi nghề sao lại sẽ đi làm thám tử, sau đó mới biết nàng vốn chính là một vị thám tử.
Bởi vì trong một vụ án bạn gái bị bắt cóc giết con tin, nàng lại vô lực cứu vãn, cuối cùng mất hết ý chí mới đổi nghề làm ký giả.
Cái chết của Tiêu Luyến khiến cho nàng nhớ lại ước nguyện ban đầu khi trở thành thám tử, nàng ra sức cố gắng tiếp nhận điều tra các vụ án mất tích, hy vọng có thể giúp càng nhiều hài tử tìm được gia đình.
Nàng điều tra, lại là nguyên nhân chính hại nàng bỏ mạng. Bởi vì nàng tra ra một vụ án lừa bán con nít 25 năm trước, cuối cùng lại tra ra thiên kim Tề gia tìm về là hàng giả, lúc nàng chuẩn bị tiến thêm một bước điều tra, lại đánh mất sinh mệnh.
Dần dần ta cảm giác được thân thể lơ lửng giữa không trung đang từ từ tiêu tán, không biết lần này rời khỏi có thể thấy được A Tầm hay không. Không có tin tức của nàng đã hơn nửa năm, rất nhớ rất nhớ nàng.
Cuối cùng lúc có lại ý thức, ta phát hiện hết thảy đều thay đổi.
Ta đi tới thế giới mười năm trước, không biết tại sao lần này A Tầm trước một bước quen biết "ta". Từ đó về sau hết thảy đều thay đổi, A Tầm rất thương "ta" của hiện tại, Tiêu Luyến tuy rằng tâm tình như cũ không ổn định, nhưng so với trong trí nhớ của ta, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Vị bằng hữu thám tử kia như cũ bởi vì chuyện bạn gái sa sút chán chường.
Ở nơi này ta vẫn là một luồng vong hồn phiêu bạt trong thiên địa, không sờ tới bất kỳ ai, cho đến ngày nào đó trong đầu vang lên một tiếng máy móc cứng ngắc, nó nói ta đã không còn thuộc về thế giới này, thậm chí không thuộc về bất kỳ thế giới nào.
Nó muốn mang ta rời khỏi, ở trong ba nghìn đại thế giới chín nghìn tiểu thế giới tìm một thân thể thích hợp hoàn thành nhiệm vụ chúng nó muốn hoàn thành. Mặc dù không biết nguyên nhân bị chọn trúng, nhưng trừ nghe theo nó an bài ra ta không có lựa chọn nào khác.
Bất quá trước khi đi ta cũng không yên tâm A Tầm, ta hy vọng có thể gặp nàng một lần, dùng thân phận người mà không phải là hồn phách lơ lửng.
Nó đáp ứng yêu cầu của ta, ta lấy được nửa giờ.
Lúc A Tầm nhìn thấy ta, biểu tình rất thú vị, không dám tin tưởng lại rất vui vẻ. Đúng vậy, nếu người yêu đã chết đột nhiên xuất hiện, sau khi kinh ngạc chính là hưng phấn.
Bất quá ta chỉ có nửa giờ, bởi vì ta luôn luôn ghét mùi rượu, cho nên chưa bao giờ cùng A Tầm cùng nhau uống rượu, nhưng nửa giờ này ta muốn nàng bồi ta say một hồi.
Trong đầu tiếng máy móc nói với ta, một bản thân khác của ta trong thế giới này chính đang ở trong nguy hiểm. Chỉ chốc lát sau điện thoại di động của A Tầm reo, nhìn biểu hiện trêи màn ảnh hai chữ An An, ta đoạt lấy cắt đứt cuộc gọi của nàng, sau đó tùy hứng đem di động tắt máy. Nửa giờ cuối cùng, ta không muốn bị quấy rầy.
Để cho ta ích kỷ thêm một hồi, từ nay về sau ba nghìn đại thế giới chín nghìn tiểu thế giới sẽ không còn A Tầm của ta nữa. Cho dù người nàng yêu vẫn là Cố Tô An, nhưng người nọ lại không phải là ta.
Trong quán rượu, ánh mắt nàng đầy lo âu, bởi vì trong trí nhớ nàng ta chưa bao giờ uống qua rượu.
Người nọ vẫn trước sau như một ôn nhu, nàng hỏi ta tại sao lại xuất hiện, tại sao hiện tại mới xuất hiện, về sau sẽ đi nơi nào...
Ta nghĩ nói cho nàng, ta sẽ không có tương lai. Bất quá nếu về sau đã không gặp lại, ta cũng không cần phải nói chân tướng với nàng, đồ ngốc này cứ để cho nàng tiếp tục ngốc đi. Không muốn để cho nàng bởi vì ta có một tia buồn bã nào, bởi vì ta sẽ đau lòng.
Ta không muốn nói dối nàng, cho nên hết thảy vấn đề của nàng ta lựa chọn tránh mà không nói.
Nàng cùng ta nói rất nhiều chuyện liên quan tới một "ta" khác, ta ghen tị đến phát điên, lại chỉ có thể không biến sắc uống rượu, bởi vì nàng chỉ có hàn huyên tới đây mới sẽ giơ lên nụ cười vui vẻ, cho dù ta không muốn nghe những thứ này, ta cũng lựa chọn yên lặng để nàng nói tiếp, bởi vì quá mức tham luyến nụ cười kia, thiên sứ của ta—— lúc ta gặp phải ngươi, nhìn thấy chính là nụ cười này; hiện tại ta phải rời đi, ta không bỏ được ngươi, không bỏ được nụ cười ôn nhu của ngươi.
Hy vọng về sau, ngươi còn có thể trước sau như một mang theo nụ cười đơn thuần này.
Trong đầu tiếng nói máy móc không ngừng nhắc nhở ta thời gian còn dư lại không nhiều lắm, phút thứ 28, ta buông xuống ly rượu hỏi nàng có thể ôm ta một lần nữa hay không.
Nàng sít sao ôm ta vào lòng, vẫn là vòng tay trong trí nhớ quen thuộc nhất an toàn nhất ấm áp nhất, nhưng sau này vòng tay này sẽ không lại thuộc về ta nữa.
Phút thứ 29, ta hỏi nàng có thể lại hôn ta một lần hay không, một lần cuối cùng.
Ngoài dự đoán, nhưng lại trong dự liệu, bị nàng cự tuyệt.
30 giây cuối cùng, ta đưa lên vẻ mặt vui vẻ nhất trong cuộc đời này, nói với nàng: "A Tầm quả nhiên vẫn để ý nhan sắc đúng không, ngươi thích chính là ta trước khi chưa hủy dung đúng không?"
3 giây cuối cùng, ta bắt đầu dần trở nên trong suốt, nàng lại giống như phát điên nhào tới, la lên tên ta, ta thật muốn ở bên cạnh nàng thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi —— bởi vì còn một lời chưa nói với nàng.
A Tầm, ta yêu ngươi.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Huyền huyễn? Yên tâm, về sau không có nội dung huyền huyễn nữa!
Chương này có phải rất ngọt? Nhìn chương này, các ngươi nên tin tưởng ta là tác giả điềm văn đi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P/s: Editor tặng các bạn bản nhạc trêи header để vừa nghe vừa đọc. Ko hiểu sao đọc chương này cứ liên tưởng tới Kikyo.
( ಥ ʖ̯ ಥ)