"..." Diệp Thời Tầm vô cùng không ưu nhã liếc mắt điện thoại di động, tự nhận xui xẻo lái chiếc xe hiện tại trở về nhà đổi xe, lại đổi một chiếc xe "vừa nhìn liền có vẻ rất khoe của" trong truyền thuyết.
Chờ Diệp Thời Tầm đến chỗ Phong Lưu, Phong Lưu ghét bỏ nhìn nàng: "Ngươi có biết để một vị nữ sĩ xinh đẹp ưu nhã cao quý chờ ngươi, là một hành động cực kỳ không lễ phép hay không."
"Nói nhảm nữa ta đi à." Diệp Thời Tầm mở cửa xe, nháy mắt với Phong Lưu: "Chiếc xe này thế nào? Bản giới hạn toàn cầu, ta tốn rất nhiều quan hệ nhân mạch mới lấy được. Nhìn qua có thấy khoe của không ?"
Phong Lưu càng thêm ghét bỏ: "Ta nói là vừa nhìn liền rất khoe của cơ mà, chiếc xe này của ngươi ném trêи đường chính có mấy người nhận ra được? Đến lúc đó đừng nói là khoe giàu, bọn họ không chừng cười ta lấy một tên sơn trại."
"..." Diệp Thời Tầm đột nhiên cảm thấy lòng mệt mỏi, vỗ vỗ đệm ngồi: "Nếu không thì ta trở về đổi một chiếc nữa?"
"Thôi thôi, còn không đi nữa chúng ta tới trễ mất. Cứ như vậy tạm đi, hy vọng đến lúc đó có thể có mấy người biết hàng, nhìn như vậy mới đủ giàu sang." Phong Lưu ngồi lên miệng lẩm bẩm.
Diệp Thời Tầm vô lực cười một tiếng: "Tiền nhiệm của ngươi hiện tại bám đại gia, không đến mức để ngươi bị đả kϊƈɦ như vậy chứ? Ngộ nhỡ nàng về sau tìm đại quan, vậy ngươi có phải còn muốn tìm quan khác quyền lớn hơn?"
"Đến lúc đó ta có thể tìm Quả Quýt a, thỏa thỏa hồng tam đại*." Phong Lưu thật đúng là nghĩ tới vấn đề này, Diệp Thời Tầm không thể không phục. Nhớ năm đó Phong Lưu cũng là một sỏa bạch điềm con nhà có tiền, vì yêu vứt bỏ hết thảy. Kết quả gặp phải tra nữ, một trái tim thật lòng bị thương tổn tan tành.
(*) hồng tam đại: nhà ba đời làm quan chức
"Người mà tiền nhiệm của ngươi tìm là ai ? Cần ngươi thời thời khắc khắc nhắc tới việc khoe của?" Diệp Thời Tầm đối vị đương nhiệm của tiền nhiệm cảm thấy thật tò mò.
Sắc mặt Phong Lưu lập tức trở thành xanh đen, lấy điện thoại ra tìm tòi một hồi chỉ tin tức phía trêи nói: "Trước kia cùng một tên nhà giàu mới nổi cùng một chỗ, bây giờ người cùng nàng cùng một chỗ là —— Tô Vận! Đối thủ của ngươi đó, nàng công khai cười nhạo ngươi là mê tiền không hàm dưỡng, chẳng lẽ ngươi không muốn đả kϊƈɦ hai vị kia một chút ?"
"Tô Vận?!" Diệp Thời Tầm giờ thì không có hứng thú nữa, thắng gấp đem xe ngừng bên lề đường, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Phong Lưu: "Bạn gái cũ của ngươi cùng Tô Vận trộn lẫn chung một chỗ?"
Phong Lưu gật đầu, Diệp Thời Tầm tức muốn mắng người: "Đó là Tô Vận, cả thành phố S trừ không sợ chết ra ai dám chọc nàng? Đầu ngươi bị cửa kẹp sao, ngươi đi nháo với nàng ?"
"Cả cái thành phố S chỉ có Diệp Thời Tầm ngươi không sợ chết, đừng tưởng ta không nhìn ra ngươi ghét nàng, không đúng... Ngươi là hận nàng." Phong Lưu đối tâm tình của Diệp Thời Tầm nắm rất chuẩn, nhưng lại bỏ quên Diệp Thời Tầm đáy mắt sợ hãi, nàng trước mắt còn chưa đủ thực lực chống cự với Tô Vận.
"Ngươi thả lỏng một chút đi, Tô Vận có lợi hại mấy còn có thể giết ngươi chắc?" Lời của Phong Lưu không an ủi được Diệp Thời Tầm, ngược lại kϊƈɦ thích đầu nàng đau nhói, nhìn xe không dám chạy, nàng sợ một giây sau liền sẽ phát sinh tai nạn xe cộ, hết thảy nàng có được hóa thành tro bụi.
Phong Lưu nhẫn đủ rồi vỗ một cái vào trêи đùi Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm đau suýt nữa chảy nước mắt: "Ngươi điên rồi à? Đánh ta làm gì?"
"Tô Vận không có đáng sợ như ngươi nghĩ, mau lái xe bồi ta đi. Nếu không ta liền nói Sở Tích thay đổi nữ chính, đem tiểu diễn viên nhà ngươi đổi đi."
Những ngày qua Phong Lưu cùng Diệp Thời Tầm nghiên cứu kịch bản, nhìn Diệp Thời Tầm chú ý tin tức giới giải trí, cho dù không xác định Diệp Thời Tầm có phải cong không, nhưng nàng cũng có thể hiểu tiểu minh tinh kia ở trong lòng Diệp Thời Tầm có vị trí không bình thường, trước mắt uy hϊế͙p͙ Diệp Thời Tầm cũng không chút kiêng kỵ.
Diệp Thời Tầm thở dài tiếp tục chạy xe, cái này đúng là báo ứng.
Chờ đến địa điểm tụ họp, Diệp Thời Tầm xoa xoa lỗ mũi cau mày, Phong Lưu thấy bạn thân dáng vẻ như ăn con ruồi, hận không thể trùm bao bố nàng kéo tới ngõ hẻm đánh một trận.
"Được rồi, vào đi. Ta chỉ là muốn cho tiền nhiệm biết, không có nàng ta sống rất tốt, vô cùng tốt! Như vậy được chưa, ngươi và Tô Vận cũng sẽ không có màn đối đầu, căng thẳng cái gì?" Phong Lưu vỗ vỗ bả vai Diệp Thời Tầm tỏ ý nàng buông lỏng.
Diệp Thời Tầm bề ngoài lộ vẻ rất ung dung, nhưng nội tâm lại chẳng thoải mái, nàng kéo tay Phong Lưu làm ra bộ dáng ân ái, còn Phong Lưu chỉ cảm thấy móng phải của mình sắp bị Diệp Thời Tầm bóp bể.
"Thả lỏng một chút! Ngươi như vậy sẽ để bọn họ lầm tưởng ta đang bị gia bạo."
Diệp Thời Tầm nghe Phong Lưu nhạo báng cuối cùng nhàn nhạt bật cười.
Vừa đẩy cửa liền xảy ra một màn làm hai người giật mình, một nữ nhân đột nhiên khóc đẩy ra Diệp Thời Tầm nhào vào người Phong Lưu. Diệp Thời Tầm nhìn sững sờ, hướng Phong Lưu hỏi đây là chuyện gì xảy ra?
Kết quả Phong Lưu tràn đầy thương tiếc an ủi nữ nhân trong lòng, không chút nào chú ý tới Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm ngực nghẹn một bụng khí suýt nữa đem mình chết ngộp.
Diệp Thời Tầm thừa cơ hội này liếc nhìn người trong hội trường, tựa hồ cũng không nhìn thấy bóng dáng Tô Vận. Ngay lúc Diệp Thời Tầm nghi hoặc không hiểu, nàng đột nhiên bị Phong Lưu kéo qua, Phong Lưu làm ra vẻ ngàn vạn ân ái dựa vào người nàng, kéo kéo cánh tay Diệp Thời Tầm ngọt ngào giới thiệu với những người khác trong hội trường: "Vị này là bạn gái ta, nàng tên Diệp Thời Tầm."
Trong ánh mắt khϊế͙p͙ sợ không thôi của cả đám, Phong Lưu lại đem Diệp Thời Tầm kéo đến trước mặt nữ nhân lúc nãy mới nhào vào lòng nàng, hướng Diệp Thời Tầm nói: "A Tầm, vị này chính là hảo khuê mật ta thường xuyên nhắc tới với ngươi Bách Nhược Diệc. Nhược Diệc, đây chính là bạn gái ta."
Diệp Thời Tầm không thấy Tô Vận đến, toàn thân hiển nhiên buông lỏng không ít, hướng Bách Nhược Diệc cười cười nói: "Xin chào, thường xuyên nghe Tiểu Lưu Nhi nhắc đến ngươi. Nàng nói ngươi... Nói ngươi..."
"A Tầm, chúng ta đi chào hỏi với lớp trưởng bọn họ đi." Phong Lưu cười vô cùng vui vẻ, đem Diệp Thời Tầm kéo đi. Chỉ có Diệp Thời Tầm biết người này trong lòng lại đang khó chịu.
Ở trêи đường Phong Lưu theo sát Diệp Thời Tầm, sắc mặt thật không tốt, ở bên tai Diệp Thời Tầm vô cùng đau buồn nói: "Nhược Diệc nói nàng bị Tô Vận đá, hiện tại cái gì cũng không có. Nàng..."
"Phong Lưu! Ngươi nhớ cho kỹ, ban đầu cũng là nàng làm hại ngươi cái gì cũng không còn. Đường đường Phong thị đại tiểu thư bị gia tộc trừ tên, sao ngươi không dùng não nghĩ xem nàng còn gì đáng giá để ngươi yêu?"
Diệp Thời Tầm đối với Phong Lưu càng thêm ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh*.
(*) ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh: thông cảm với bất hạnh của đối phương nhưng tức giận vì đối phương hèn nhát không dám tranh đấu
Phong Lưu lắc đầu một cái: "Ngươi không hiểu, yêu một người làm sao có thể đơn giản buông xuống như vậy. Ngươi chưa từng yêu, ngươi càng chưa từng yêu gian nan như ta, ngươi sẽ không hiểu."
Diệp Thời Tầm trầm mặc, nhìn Phong Lưu nhàn nhạt thở dài, nàng làm sao không hiểu, nàng một mực yên lặng yêu một người, thậm chí đã từng vì đối phương bỏ ra hết thảy bao gồm cả sinh mệnh, nếu như đây không tính là yêu, vậy thì nàng tình nguyện vĩnh viễn không biết yêu.
"Lát nữa định làm sao? Nếu đã khó chịu không bằng sớm một chút trở về, uống chút rượu ngủ một giấc là được." Diệp Thời Tầm thương tiếc đỡ Phong Lưu.
Đột nhiên Diệp Thời Tầm nhíu chặt chân mày, vừa rồi tựa hồ có đèn chớp sáng lên. Nhìn khắp bốn phía cũng không thấy ai đang chụp trộm, nhưng đáy lòng cảm giác có chút quái dị.
Diệp Thời Tầm rất tin tưởng trực giác, cảm thấy không đúng liền lập tức nói với Phong Lưu, Phong Lưu vốn muốn an ủi nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Diệp Thời Tầm bộ dáng khẩn trương, nàng cũng liền bỏ ý định, chỉ nói với lớp trưởng muốn rời khỏi trước, kết quả trước khi rời đi bị người đổ không ít rượu.
Phong Lưu vừa mới uống nhiều rượu, trước mắt có chút mơ hồ, thời điểm đi ra cơ hồ toàn thân đều treo trêи người Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm nhẫn nhục chịu khó đem người ôm lên xe.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Diệp Thời Tầm hướng Phong Lưu hỏi, Phong Lưu hồi lâu không trả lời, đến khi mở miệng nói chuyện thanh âm lại rất nhỏ, Diệp Thời Tầm bất đắc dĩ kê lỗ tai vào lắng nghe xem nàng nói gì.
Cách đó không xa người phía sau ống kính cười rất vui vẻ, loại tin tức này tin tưởng có thể dẫn tới sóng lớn dư luận ngày mai. Thiên tài thương nghiệp Diệp Thời Tầm mang theo bạn gái đêm khuya hẹn hò, bạn gái lại là đại tiểu thư bị Phong thị trừ tên.
Diệp Thời Tầm nghe Phong Lưu nói nhỏ: "Đi đâu? Đi chỗ ngươi ở một đêm, nếu không thì ngươi ném ta trêи đường chính nằm tạm một đêm?"
"Ta ngược lại thật muốn đem ngươi ném xuống." Diệp Thời Tầm phẩy phẩy tóc giữa trán Phong Lưu sau đó thở dài lập tức lái xe rời khỏi.
Thật vất vả về đến nhà, Diệp Thời Tầm nhìn nhà Cố Tô An, một lần nữa thở dài than thở, cũng không biết lúc nào mới có thể quang minh chính đại bật đèn vào phòng.
"Ta đúng là kiếp trước... kiếp trước thiếu nợ ngươi." Diệp Thời Tầm khẽ cắn răng cõng Phong Lưu lên, về đến nhà đem Phong Lưu ném tới phòng dành cho khách liền mặc kệ không hỏi tới.
Ngày kế, bộ bí thư tập đoàn Hồng Âu.
Trương Hân thét một tiếng chói tai nghênh đón ánh nhìn chăm chú của Lưu bí thư.
"Làm sao vậy? Chuyện bé xé ra to?" Lưu bí thư nhìn nàng đầy cưng chiều hỏi.
Trương Hân chỉ màn ảnh điện thoại di động nói: "Diệp tổng lên đầu đề, thiên tài thương nghiệp Diệp Thời Tầm mang theo bạn gái đêm khuya hẹn hò, đáo hoa cao lãnh lái xe sang bản hạn chế ở đầu đường khoe giàu rải thức ăn chó, Diệp Thời Tầm come out, bạn gái Diệp tổng ra ánh sáng, Diệp Thời Tầm sinh hoạt hỗn loạn, thiên tài thương nghiệp lại là đồng tính luyến ái..."
"Loại xì căng đan này có cái gì hay mà chú ý? Nhanh làm việc đi." Ánh mắt Lưu bí thư nhìn Trương Hân chợt đổi, xem ra tổng tài bên kia đã động thủ. Thế đạo này ngoại tình có thể nhẫn nhịn, come out lại không được, kỳ thị đối với đồng tính luyến ái so với mọi người tưởng tượng còn sâu hơn nhiều.
Diệp Thời Tầm ngày thường không chú ý những thứ này, ngặt nỗi dư luận lần này tình thế bão táp quá lớn, tin tức tài chính sáng sớm đều là bát quái về nàng, Diệp Thời Tầm đã có thể nghĩ đến trêи mạng nhấc lên sóng gió bao lớn. Mở điện thoại di động lên, quả nhiên một đống tin nhắn, điện thoại di động kêu không ngừng, tin nhắn một cái lại một cái, thậm chí một nhóm lớn người không nhận thức gửi tin cho nàng nhục mạ nàng, nói nàng là biến thái mắc ói.
Diệp Thời Tầm đối việc này khịt mũi coi thường: Lúc ta kì thị đồng tính các ngươi còn đang xem phim Hàn lau nước mắt nước mũi.
Những tin tức này Cố Tô An tự nhiên cũng nhìn thấy, nàng mờ mịt không dám tin tưởng những thứ này, cầm điện thoại di động vô thức đi tới bên ngoài nhà Diệp Thời Tầm nhấn chuông cửa nhà nàng.
Diệp Thời Tầm đang chuẩn bị nấu bữa sáng, lại nghe được chuông cửa vang lên, cũng không nghĩ là ai liền trực tiếp đi mở cửa.
"An An? Sao ngươi lại tới đây?" Diệp Thời Tầm đột nhiên nhớ đến Phong Lưu còn ở nhà, tuy rằng giữa hai người không có chuyện gì, nhưng nàng chỉ cảm thấy điện thoại di động trong tay đang nóng lên, Cố Tô An chắc là nhìn những xì căng đan bát quái kia nên mới tới gõ cửa.
"Ta..."
"Tiểu Tầm Nhi, người ta muốn tắm rửa sạch sẽ. Ngươi giúp ta lấy đồ lót cái, nhanh lên một chút nga. Cứ dùng của ngươi..."
Cố Tô An nói được một nửa, thanh âm làm nũng lại tiện tiện kia của Phong Lưu từ trong phòng truyền tới, một lát sau Phong Lưu ý thức được cái gì, đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm ôm lấy Diệp Thời Tầm: "Sao ngươi dậy sớm vậy? Tối hôm qua khổ cực ngươi, sao không ngủ thêm một lát?"
Phong Lưu thấy Cố Tô An, thả Diệp Thời Tầm ra hướng Cố Tô An cười nói: "Xin chào a."
Diệp Thời Tầm mặt mày xanh lét, há miệng như muốn cùng Cố Tô An giải thích, lại thấy Cố Tô An nói với Diệp Thời Tầm: "Ta vốn dĩ muốn hỏi hôm nay đi đâu, bất quá bây giờ có chút không thoải mái, đi về trước đây."
"An An, An An..." Diệp Thời Tầm đẩy ra Phong Lưu muốn đuổi theo, lại bị Phong Lưu một phen níu lại: "Này, ngươi chạy cái gì, giúp ta lấy đồ lót, ta muốn tắm."
"Phong Lưu!!!" Diệp Thời Tầm đứng yên tại chỗ, căm tức nhìn Phong Lưu, trừng đến Phong Lưu tim nhỏ run lẩy bẩy, không phải là cái loại cảm giác run rẩy khi gặp mối tình đầu, mà là chuột bạch nhìn bác sĩ quái dị mặc đồ trắng toát cầm dao nhỏ run lẩy bẩy.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴