Thấy Diệp Thời Tầm, Trần Tử Hân hướng nàng phất phất tay: "A Tầm."
Diệp Thời Tầm nhìn tiền Trần Tử Hân đặt cạnh bàn, cầm lên đếm đếm: "Ba nghìn năm?"
"Ừ, ba nghìn sáu đi. Vừa rồi ta mua chút đồ ăn vặt cho mọi người dùng một trăm." Trần Tử Hân giãy dụa cánh tay và eo, thân thể đau nhức cuối cùng thư giãn chút.
Trần Tử Hân từ trong tay Diệp Thời Tầm rút ra năm trăm khối: "Còn lại coi như của ngươi."
"Được, tiền không đủ dùng đến tìm ta." Diệp Thời Tầm đối nàng cũng giống như đối Tiêu Luyến, cũng sẽ không tận lực phân rõ.
Hai người đang chuẩn bị rời khỏi quán net, đám nam nhân sa sút vừa nãy vây lại: "Đợi đã."
"Hả? Còn muốn chơi?" Trần Tử Hân quay đầu nhìn nhìn mấy người kia, nguyên bản nếu dựa theo ước định tiền cược hôm nay nhiều nhất thắng khoảng hai ngàn, không ngờ mấy người này càng đánh càng hăng, về sau một ván cược đến năm trăm, đến mức hôm nay tổng cộng thắng hơn ba nghìn.
Mấy nam nhân kia còn không đến mức thua không thả người rời khỏi, chỉ là nhìn Trần Tử Hân mang mặt nạ, cùng máy quay sau lưng nàng, bọn họ cắn răng mấy cái nói: "Đánh cả buổi chiều, dù thế nào cũng để cho chúng ta biết bại dưới tay ai chứ?"
Nghe vậy Trần Tử Hân liếc nhìn Diệp Thời Tầm, phảng phất là đang hỏi có nên lấy mặt nạ xuống hay không. Diệp Thời Tầm thu lại ánh mắt xảo quyệt, đối Trần Tử Hân nói: "Lấy xuống đi."
Đám người này cho dù không chú ý đến đội tuyển chuyên nghiệp, nhưng người quen với thể thao điện tử đều sẽ không bỏ sót Tổng quán quân thể thao điện tử thế giới lần này.
Ngay lúc Trần Tử Hân lấy mặt nạ xuống, bên trong quán net hoàn toàn không có thanh âm, chờ Trần Tử Hân chuẩn bị rời khỏi, mấy nam nhân kia trêи mặt hiện ra biểu tình dở khóc dở cười, thua dưới tay vô địch thế giới, đây là vinh hạnh hay bi ai?
Trêи đời này được bao nhiêu người có thể cùng quán quân chơi cả buổi chiều? Tuy rằng bọn họ luôn trong trạng thái bị treo đánh, nhưng vẫn là học được không ít kinh nghiệm.
Diệp Thời Tầm thấy khe hở cắm châm nói: "Chúng ta sẽ ở đây nghỉ ngơi bảy ngày, sau đó mỗi ngày từ năm giờ đến sáu giờ chiều Trần Tử Hân đều sẽ tới đây chơi game, quy tắc trò chơi giống như hôm nay. Bất quá người nào thua, nàng buổi tối sẽ trở lại hướng dẫn chuyên nghiệp, hiện tại chúng ta phải quay về dùng bữa tối. Tối nay chín rưỡi, Trần Tử Hân sẽ đến hiện trường dạy học nửa giờ, mấy vị bằng hữu nếu có hứng thú xin đến đúng giờ."
Có thể được quán quân chuyên nghiệp hướng dẫn, buổi chiều hơn ba nghìn cũng coi như xài đáng giá. Mấy người kia không những không mất hứng, ngược lại rất vui vẻ cùng Trần Tử Hân chụp hình lưu niệm.
Ra khỏi quán net, Trần Tử Hân cười nói: "Ta còn tưởng bọn họ sẽ đánh ta một trận nữa chứ."
"Ngươi về trước đi, ta phải tìm Lâm Thiển cùng Triệu Vũ." Diệp Thời Tầm nghĩ đã đến lúc đi xem một chút.
Đến bờ hồ, fan hâm mộ và người đi đường đem Lâm Thiển cùng Triệu Vũ vây quanh hàng đoàn, mà táo của Triệu Vũ thì đã sớm bán xong, giờ phút này đang bận rộn giúp Lâm Thiển cùng cho thuê cần câu, vừa bồi fan hâm mộ chụp hình vừa thu tiền vừa bồi fan hâm mộ nói chuyện phiếm, bận quên cả trời đất.
Diệp Thời Tầm nhìn người hàng hàng lớp lớp sợ là không có năng lực chen vào, vì vậy gọi điện thoại trước cho Lâm Thiển.
Lâm Thiển không ngờ cho thuê cần câu có thể kiếm tiền như vậy, chẳng qua bận rộn cả buổi chiều thật sự là toàn thân mệt mỏi. Giờ phút này cuối cùng nhận được điện thoại kết thúc công việc của Diệp Thời Tầm, Lâm Thiển thật sâu thở phào nhẹ nhõm.
"Triệu quyền vương!" Lâm Thiển kêu một tiếng, Triệu Vũ thuận thế quay đầu: "Ừ?"
"Nên trở về nhà ăn cơm rồi." Lâm Thiển hoạt bát kêu một tiếng, Triệu Vũ không khỏi tức cười, lắc đầu liên tục nói: "Cảm giác cứ như mẹ gọi vậy."
Hai người thu dọn xong, tiền đều đặt chung kiểm lại. Cuối cùng tổng cộng khoảng năm ngàn, Diệp Thời Tầm cầm ba nghìn còn lại đều là của Lâm Thiển và Triệu quyền vương.
Fan hâm mộ hai người đặt chung một khối số lượng vẫn là rất dọa người, đám người nước chảy không lọt thật vất vả để cho Diệp Thời Tầm chen vào, lại hậu tri hậu giác phát hiện không ra được.
Diệp Thời Tầm ở hàng rong phụ cận đó mượn cái loa, sau đó hướng về những fan hâm mộ kia hô: "Chúng ta sẽ ở đây dừng lại bảy ngày, về sau mỗi ngày từ năm giờ đến sáu giờ chiều Lâm Thiển nữ thần và cả Triệu quyền vương của chúng ta đều sẽ tới nơi này bán táo cho thuê cần câu, hy vọng đến lúc đó mọi người cổ vũ nhiều hơn."
Dưới sự sắp xếp của tổ tiết mục, ba người cuối cùng chen ra được. Ở trêи đường Lâm Thiển hỏi: "Cả ngày hôm nay kiếm quá nhiều rồi, tại sao còn muốn ra tiếp?"
"Tiền nhiều hơn?" Diệp Thời Tầm nhìn hai người Triệu Vũ cùng Lâm Thiển, ý tứ bên trong ánh mắt kia làm người ta suy nghĩ không ra, phảng phất như đang nhìn kẻ ngu.
Lâm Thiển nghĩ một chút lời mình vừa nói, ừ —— đích xác là kẻ ngu. Ở trước mặt một tên gian thương chê tiền nhiều?
Bởi vì là show thực tế, cho nên tổ tiết mục đều sắp xếp nhà dân, trở lại địa điểm ba người liền tách ra.
Diệp Thời Tầm vừa vào sân liền thấy Cố Tô An ngồi chồm hổm dưới đất, nàng đến gần nhìn mới phát hiện là giúp đại nương hái rau.
"Ta trở lại rồi." Diệp Thời Tầm trong lúc nhất thời không biết nên làm sao mở miệng, vì vậy cứng rắn nói ra những lời này.
Cố Tô An nghe vậy thất kinh, ngẩng đầu nhìn đến Diệp Thời Tầm mới bình tĩnh lại: "Ngươi đi đâu?"
"Ra ngoài dạo một chút." Diệp Thời Tầm cũng không nói chuyện tự ra ngoài kiếm tiền, bởi vì đột nhiên nhắc tới tựa hồ có vẻ rất đột ngột.
Cố Tô An hái rau xong, sau đó vào nhà lấy thẻ làm nhiệm vụ nói với Diệp Thời Tầm: "Vừa rồi phó đạo diễn đưa tới thẻ nhiệm vụ, để cho chúng ta dựa theo chuyện trêи này đi làm, hoàn thành theo mức độ nhất định có thể nhận được tiền lương."
"Hái rau một nguyên, đón con nhỏ nhà dì Lâm tan học ba nguyên, giúp Trương nãi nãi quét dọn vệ sinh năm nguyên, tưới hoa trong viện năm nguyên..." Diệp Thời Tầm nhìn mấy cái nhiệm vụ còn lại phía sau, đều là nhiệm vụ ba nguyên đến bảy nguyên vân vân.
Bởi vì là thành phố nhỏ mới phát triển mấy năm gần đây, cho nên khu du lịch bên trong thành nội rất sầm uất, mà địa phương sát biên thì rất đơn giản, giống như nhà nông gia mà Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An mượn trụ, phía trước là quán cơm, phía sau là một đại viện, phía sau nữa chính là phòng dân cư.
Đoàn tiết mục có thể tìm được một địa phương phù hợp quay như vậy cũng thực không dễ.
Cố Tô An có chút chán chường ngồi lên băng đá trong viện, chỉ nhiệm vụ trêи thẻ nhiệm vụ nói: "Phía trêи này quá khó khăn, một buổi chiều bận rộn chỉ kiếm được mười một đồng tiền. Hẳn là đủ ăn bữa tối. Bất quá một tuần trôi qua có thể sẽ không còn tiền dư, ta vốn dĩ còn nghĩ đi dạo nơi này một chút."
Diệp Thời Tầm theo bản năng nhìn nhìn cái túi nhét đầy sáu ngàn nguyên của mình, cuối cùng đem thẻ nhiệm vụ đưa cho Cố Tô An: "Không sao, muốn chơi thì đi chơi đi."
"Hả? Nhưng mà tiền làm sao bây giờ?" Cố Tô An mâu quang lóe sáng, tuy rằng rất muốn đi xem phong cảnh nơi này, nhưng mà vốn không đủ là cái vấn đề lớn.
Diệp Thời Tầm chỉ cần vừa nghĩ tới sau lưng có máy quay liền toàn thân mất tự nhiên. Gương mặt lạnh lùng không chút nhiệt độ nào nói: "Không đủ tiền ta đi kiếm, ngươi chơi cho vui là được rồi."
Diệp Thời Tầm nói xong liền đi vào phòng, Cố Tô An một mình ngồi trong sân nhìn tiểu ca quay phim ha ha cười ngốc nói: "Diệp tổng soái như vậy, đột nhiên muốn ôm đùi quá."
Tiểu ca quay phim phối hợp giật giật ống kính, hắn một đường đi theo Diệp Thời Tầm, tin tưởng chờ kỳ tiết mục này phát sóng, phần lớn người đều muốn đi ôm đùi Diệp tổng. Không mang một phân tiền nào ra ngoài, miễn phí uống ly cà phê còn mang về sáu ngàn khối.
Cố Tô An không hiểu biểu tình táo bón của tiểu ca quay phim, cầm lên thẻ nhiệm vụ nghiên cứu thêm một hồi nữa.
Tổ tiết mục không quy định rõ ràng khách mời không thể kiếm tiền, hơn nữa những nhiệm vụ này cũng không cưỡng ép yêu cầu bọn họ hoàn thành, cho nên mỗi kỳ tiết mục nhìn giống như là mấy diễn viên ở đất lạ nghèo du vậy.
Bọn họ trôi qua căng thẳng túng thiếu, vì giữ vỏ bọc thần tượng nên sẽ không âm thầm tìm việc làm, ngược lại dựa theo thẻ nhiệm vụ đoàn phim cung cấp để hoàn thành. Cho nên dù đến lúc đó không làm xong, người xem cũng sẽ đổ tội cho rằng tổ tiết mục tận lực an bài, thần tượng bọn họ làm sao mà ngốc nghếch ngơ ngác, ngu ngu xuẩn xuẩn như vậy được? Ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng làm không được? Chắc chắn sẽ không, cho nên đều là tổ tiết mục sai!
Lần này tiết mục quá ngoài dự liệu, thậm chí từng xem qua mấy kỳ tiết mục trước như Lâm Thiển cũng bày tỏ không tưởng tượng nổi. Tiền cứ như có thể tự động chui vào túi ngươi, còn hết sức nhiệt tình chui vào trong túi.
Đến lúc sắp ăn tối, Lâm Thiển cố ý đi cách vách nhìn xem Quý Ngữ, phát hiện Quý Ngữ đang mặt đầy lo lắng nhìn thẻ nhiệm vụ ngẩn người.
Lúc này Diệp Thời Tầm so với bọn họ đã coi như là tiểu thổ hào, nàng trước mắt đang ở trong phòng hoạch định tất cả tiền kiếm được hôm nay.
Dùng xong bữa tối, dựa theo thông lệ sẽ bị đoàn phim đơn độc phỏng vấn, đến lúc đó sẽ trò chuyện một chút ấn tượng đầu tiên đối với các khách mời khác, đến thời điểm kết thúc vào ngày thứ bảy, sẽ lại bị tìm để trò chuyện một chút về việc bảy ngày ở chung với nhau có thay đổi cách nhìn với các diễn viên khác hay là càng hiểu sâu cái gì đó không.
Đầu tiên bị tìm chính là Lâm Thiển, được tôn sùng là nữ thần Lâm Thiển luôn tương đối thả lỏng, trò chuyện cũng rất biết kéo bầu không khí, cho nên để nàng đánh trận đầu không thể tốt hơn nữa.
Tổ tiết mục đặt câu hỏi: "Có thể nói một chút về cảm thụ khi ở cùng các khách mời khác trong ngày đầu tiên không?"
Lâm Thiển trầm mặc hồi lâu mới đáp: "Cùng các khách mời khác ở chung cảm giác rất tốt, rất vui vẻ. Bất quá hôm nay xong ta đột nhiên muốn gọi điện thoại cho người đại diện."
Tổ tiết mục: "Hả? Có thể nói một chút tại sao không?"
Lâm Thiển cười thật to: "Ta muốn hỏi nàng một chút, ta hiện tại giải nghệ đi Diệp thị phát triển có được hay không?"
Tổ tiết mục: "Cái ý nghĩ này dám chắc được, chúng ta cũng dự định này mùa này quay xong đi Diệp thị phỏng vấn, chính là không biết Diệp tổng có chịu thu nhận chúng ta hay không. Ha ha ha."
Vị thứ hai bị hỏi chính là Triệu Vũ, tổ tiết mục đặt câu hỏi: "Có thể cùng mọi người nói một chút ngày hôm nay ở chung với nhau, ngươi đối với các khách mới khác cảm nhận ra sao không?"
Triệu Vũ một bộ biểu tình khóc không ra nước mắt: "Cảm thụ sao? Để cho ta cảm thụ sâu nhất là Diệp tổng, ta lần đầu tiên biết kiếm tiền dễ dàng như vậy. Ta còn cho rằng cướp ngân hàng là đơn giản nhanh gọn nhất, từ nhỏ khổ luyện công phu, không ngờ a, bắp thịt bại bởi đầu."
Tổ tiết mục: "Ồ, cho nên quyền vương ban đầu luyện võ là vì dự tính cướp ngân hàng sao?"
Triệu Vũ thoáng ngơ ngác nhìn trần nhà: "Ta không biết, ta không có nói gì hết."
Lại một trận cười ầm lên sau đó nghênh đón vị khách mời thứ ba.
Tổ tiết mục đặt câu hỏi: "Thông qua một ngày sống chung với nhau, có thể trò chuyện một chút quan điểm của ngươi đối với các khách mời không?"
Cố Tô An không chút nghĩ ngợi nói: "Hôm nay trừ cộng sự của ta và Lâm Thiển tiền bối tới đưa bữa ăn, ta không chung đụng với khách mời nào khác."
"..."
Đây là tổ tiết mục lần đầu tiên vì bản thân cảm thấy lúng túng, nhϊế͙p͙ ảnh gia nắm lấy cơ hội chụp cho Cố Tô An mấy tấm hình manh manh ngơ ngác, Diệp tổng thời điểm đầu tư rõ ràng yêu cầu không thể mang vết nhơ đến cho Cố Tô An. Lời tuy nói như vậy, nhưng cẩn thận lý giải không phải là Diệp tổng yêu cầu bọn họ "chiếu cố" Cố Tô An sao?
Cố Tô An ngày thường chính là cho người ta cảm giác mối tình đầu, ôn nhu tựa như một ly nước trong vắt, hơn nữa bộ phim《 Thủy Kính 》 phát sóng, Cố Tô An dùng diễn xuất tinh xảo lấy được công nhận, bình xịt cũng theo độ nổi tiếng của nàng càng ngày càng nhiều, show thực tế chính là con dao hai lưỡi trong giới giải trí, làm tốt liền có thể tăng lên nhân khí, làm không tốt dẫn tới bị anti toàn mạng xã hội cũng không tính là khoa trương.
Bất quá nếu tổ tiết mục cố ý muốn lăng xê ai, vậy thì nóng sốt lên cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lại hỏi Cố Tô An mấy vấn đề tương đối khả ái, liền thả người rời khỏi.
Lúc sau lại hỏi những người khác, đợi đến cuối cùng một vị khách mời chốt sàn ra sân, người phỏng vấn của tổ tiết mục cũng kϊƈɦ động. Nàng hôm nay xem quay, thật rất nghĩ đổi nghề đi theo Diệp tổng mò tiền a.
Diệp Thời Tầm sau khi tới cũng giống như các khách mời khác, xem như là cung kính lễ độ. Không chút nào bởi vì bản thân là người đầu tư mà ra oai, xoát một đợt ấn tượng tốt với người trong tổ tiết mục.
Tổ tiết mục đặt câu hỏi: "Diệp tổng cả ngày hôm nay kiếm được bằng tiền lương một tháng của ta, xin hỏi Diệp tổng có thể trò chuyện một chút bí quyết trong này không?"
Diệp Thời Tầm biết câu hỏi của bản thân không giống như những người khác, ánh mắt nhìn ống kính không tự chủ lạnh mấy phần, ngữ khí tương đối cứng rắn trả lời: "Bí quyết sao? Đại khái kiên định một tín niệm là được rồi."
Tổ tiết mục đặt câu hỏi: "Tín niệm gì?"
Diệp Thời Tầm đáp: "Tiền của người khác mới gọi là tiền, tiền của bản thân thì gọi là tiền gửi ngân hàng. Ta chỉ tiêu tiền, không dùng tới tiền gửi ngân hàng."
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ tiết mục: Vậy ngươi tích trữ nhiều tiền gửi ngân hàng như vậy làm gì?
Diệp tổng: Giữ lại cưới vợ a. Ta không tiêu tiền gửi ngân hàng, không có nghĩa là tức phụ của ta cũng không tiêu.
Tổ tiết mục:... Chúng ta cự tuyệt thức ăn chó!
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴