Giọng nói vô cùng quen thuộc! Dường như mấy ngày trước nàng đã nghe thấy rồi. Mà dáng dấp của người đàn ông này đẹp như vậy, hẳn chính là cái tên Đạm Đài Minh Nguyệt có dung mạo tuần tủ đeo mặt nạ quỷ nhiều lần suýt bị mình chọc tức phát điện kia đây mà?! Nhưng Nam Cung Cẩm lại nhanh chóng loại bỏ suy đoán đó đi, hiện giờ Mạc Bắc đang hỗn loạn như vậy, Đạm Đài Minh Nguyệt làm gì có thời gian rảnh chạy đến Dương Châu! Nhìn thoáng qua Linh Nhi, nàng thầm đoán ý đồ của đối phương cũng không phải tử tế gì: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha...” Đạm Đài Minh Nguyệt bước vài bước vào trong phòng, nhìn nàng từ khoảng cách gần, sau đó chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn nói, thật không ngờ thì ra Thừa tướng Tây Võ lại là phụ nữ!”
Mắt Nam Cung Cẩm căng lên, cố gắng bình tĩnh cười một tiếng, quay đầu nhìn hai quả táo kia: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy hai quả táo kia sao? Hơn nữa, dưới hàng ta còn có.”
“Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu xuẩn như tên Mộ Dung Thiên Thu kia sao?” Đạm Đài Minh Nguyệt không trả lời mà hỏi ngược lại, trong giọng nói đầy vẻ khinh bỉ đối với Mộ Dung Thiên Thu.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Mộ Dung Thiên Thu được, thật sự là hành vi và lời nói của Nam Cung Cẩm bình thường hoàn toàn không giống một cô gái chút nào! Đặc biệt là sau chuyện lần trước Nam Cung Cẩm cưỡng hiếp hoa cúc của hắn ta, chuyện đó là chuyện một cô gái có thể làm được sao?! Chưa nói đến là lần này, ngay trước mặt đàn ông, nàng còn có thể nhét táo vào ngực mình, còn ưỡn ưỡn bụng dưới ra nữa....
Hắn ta vừa nói vậy, Nam Cung Cẩm liền nhẹ nhàng rút cây trầm trên đầu mình xuống, cầm nghịch trong tay: “Các hạ thông minh như vậy, hắn cũng biết, những kẻ biết quá nhiều thường không sống thọ!”.
Vừa dứt lời, nàng ra tay rất nhanh, cây trâm kia lao vút trong không trung như một lưỡi dao sắc bén, bay như tên bắn về phía Đạm Đài Minh Nguyệt. Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không ngờ nàng lại có thân thủ tốt như vậy, vội vàng lách người ra tránh nhưng vẫn nghe thấy tiếng vải áo bị xé toạc vang lên. Không ngờ tay áo rộng của hắn ta đã bị nàng cắt rách rồi!
Đạm Đài Minh Nguyệt vốn đầy một bụng lửa giận muốn giết chết người con gái này, thoáng chốc cảm thấy khả tán thưởng! Một cô gái lại có thể có thân thủ tốt như vậy, thậm chí suýt nữa còn khiến mình bị thương, thì thực sự đáng nể. Hắn ta đúng cách Nam Cung Cẩm khoảng hai bước, cong môi cười, nốt ruồi son trên khóe mắt cực kỳ bắt mắt: “Xem ra, ta đoán đúng rồi!”
Đoán đúng rồi?! Nam Cung Cẩm chợt phẫn nộ, không ngờ tên này lại dám lừa nàng! Cũng có thể nói, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Nam Cung Cẩm nang sơ xuất như vậy. Trước giờ chỉ có năng đi lừa người ta, làm gì đến lượt người khác lừa nàng chứ. Mà đáng ghét nhất là nàng lại bị sa bẫy! “Vậy thì người chết đi!”
Nàng lại ra tay tiếp, chiêu thức tàn nhẫn hơn rất nhiều, từng chiều đều muốn lấy mạng người ta!
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không phải kẻ bỏ đi, hắn ta có nội lực giúp đỡ nên ứng phó cũng không tốn sức lắm. Có điều, nụ cười lơ đễnh vốn treo trên môi hắn ta cũng dần biến mất, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Cạch!” một tiếng, cây trầm trên tay Nam Cung Cẩm bị hắn ta đánh rơi xuống đất!
Hắn ta vốn cho rằng mặc dù chiêu thức của đối phương kỳ quái nhưng không có nội lực, sau khi trên tay mất đi vũ khí, thì lực tấn công sẽ yếu đi rất nhiều. Nhưng hắn ta lại phát hiện ra hắn ta sai hoàn toàn rồi. Đối với nàng mà nói, dường như bất cứ thứ gì bên cạnh nàng đều có thể trở thành vũ khí, mà vũ khí sắc bén nhất, có ích nhất lại chính là hai bàn tay kia của nàng!
Ngón tay ngọc nhìn vô cùng nõn nà mềm mại kia, lại có thể lấy đi tính mạng của người khác chỉ trong chớp mắt! Đạm Đài Minh Nguyệt nhíu mày, vận nội lực, tung một chưởng về phía nàng, lại bị nàng dùng độ công khiến hắn ta không thể tưởng tượng nổi để né tránh. Sau đó, chưởng kia đập vào cửa sổ không xa. “ m” một tiếng giòn giã, cánh cửa sổ vỡ tan thành năm bảy mảnh!
Tiếng động lớn như vậy đương nhiên cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trên thuyền hoa. Đạm Đài Minh Nguyệt hơi tiếc nuối nhìn Nam Cung Cẩm, không thể giết được tên khốn kiếp này để trả thù cho chính mình, thực sự đáng tiếc, rất đáng tiếc! Nhưng hiện giờ thân phận của mình tuyệt đối không thể bại lộ được. Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng về phía Nam Cung Cẩm một lúc, sau đó phi thân qua cửa sổ kia ra ngoài!
Nhưng Nam Cung Cẩm lại không muốn từ bỏ ý định, vì nếu người đàn ông này loan truyền chuyện này ra ngoài thì mình chỉ có một con đường chết! Nàng tuyệt đối không thể để lại một mối họa như thế được! Nghĩ vậy, nàng cũng phi thân ra ngoài theo hắn ta, túm được cơ thể của đối phương trên không trung, đưa tay muốn dồn đối phương vào chỗ chết!
Có điều, tôm một tiếng, hai người lại cùng bị rơi xuống hổ! Fuck! Nàng lại quên mất họ đang trên thuyền, bên ngoài cửa sổ là hồ mà! Đạm Đài Minh Nguyệt cũng cực kỳ tức giận, hắn ta vốn chỉ cần nhón chân lấy điểm tựa một cái rồi nhảy lên là có thể rời khỏi nơi này, nhưng con đàn bà điên khùng này lại cũng nhảy qua cửa sổ tủm mình rơi xuống nước!
Trong trời đông giá rét thế này mà bị rơi xuống nước khiến cả hai người đều lạnh đến run cả lên!
Nam Cung Cẩm vẫn không chịu bỏ qua. Nàng bay người lớn tung một cước đạp mạnh về phía đối phương, ra tay vô cùng tuyệt tình ác độc! Nếu cú đá này rơi xuống một người không biết võ công, ít nhất cũng sẽ gãy một cái xương!
Đạm Đài Minh Nguyệt chật vật né tránh, cơn giận dâng lên trong lòng, hắn ta nghiến răng nói: “Yến Kinh Hồng, người điên rồi à?!”
“Ngươi thử đứng ở vị trí của ta xem, liệu người có giết ta diệt khẩu không?!” Dù nàng không biết hắn ta là ai, nhưng rõ ràng trên người hắn ta có khí thế của kẻ làm vương giả. Mà phàm là những kẻ vương giả đều sẽ không có chuyện nhân từ nương tay cho ai cả!
Đạm Đài Minh Nguyệt tác nghẹn họng: “Nếu ta muốn nói ra, thì lúc Mộ Dung Thiên Thu ở đó ta đã vạch trần ngươi rồi, cần gì phải chờ hắn đi rồi mới nói chứ?”
“Dù sao ngươi cũng không có ý tốt gì!” Vừa rồi lúc đánh nhau, đối phương cũng đâu có chút nể nang nào. Từng chiều của nàng đều là chiêu chí mạng, thì chính hắn cũng luôn xuất chiều muốn lấy mạng nàng đó thôi.
Cuối cùng Nam Cung Cẩm lại phát hiện ra hắn ta có gì đó không bình thường. Tuy hắn ta vẫn giao đấu với mình, nhưng cánh tay kia gần như không dám buông cánh tay nàng ra, chuyện gì thế này?!
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng nhanh chóng hóa giải sự nghi hoặc của nàng: “Ta không biết bơi! Nhưng mà Yến Kinh Hồng, nếu muốn chết, thì ta nhất định phải kéo người chết cùng!”
Khóe môi Nam Cung Cẩm giật lên vài cái, thì ra tên này không biết bơi ư? Đã vậy chẳng phải mình chỉ cần đạp hắn ta ra xa là hắn ta cũng sẽ có thể tự chết chìm ở đây sao? Nghĩ vậy, nàng thực sự giơ chân lên đại hắn ta một cước, nhưng chiều nào cũng bị tránh thoát, đã vậy, chính nàng còn bị hắn ta làm cho uống mất vài ngụm nước!
Chơi đùa giữa hồ trong mùa đông giá rét thế này tuyệt đối không phải chuyện đáng hưởng thụ. Nam Cung Cẩm muốn hất hắn ta ra, nhưng làm thế nào cũng không hết được. Nàng đánh mạnh vào tay hắn ta, hắn ta không buông tay đã đành, còn định không chế cả hai tay nàng. Xem ra tên này quyết tâm muốn kéo nàng cùng chết! Hắn ta muốn chết thì kệ hắn ta, nàng đâu có muốn chết! Đến đường cùng, nàng đành phải lên tiếng thỏa hiệp: “Ngươi buông ta ra, nếu không cả hai đều sẽ chết đuối đấy!”
“Buông ra thì chỉ có mình ta chết đuối, không buông ra còn có kẻ thù chết cùng ta. Người nghĩ ta nên buông ra hay không?” Rơi xuống nước, Đạm Đài Minh Nguyệt gần như đứng bên ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhưng đầu óc hắn ta vẫn rất tỉnh táo!
Nam Cung Cẩm túc nghẹn: “Được rồi, ta đưa người lên cùng. Người buông cánh tay ta ra!”
Lúc này Đạm Đài Minh Nguyệt mới nghe lời, nhưng vô cùng cảnh giác, không tùy tiện buông tay ra mà là dùng một tay túm lấy eo nàng trước sau đó mới buông tay còn lại ra.
Nam Cung Cẩm vô cùng tức tối xách cổ áo hắn ta, kéo hắn ta lên bờ. Giết không giết được, đạp cũng không đạp được đi, giờ còn muốn kéo nàng chết cùng. Có điều toàn bộ thần binh bất tử lại ở lại kinh thành để bảo vệ Kinh Lan, hiện giờ nàng cũng chẳng có ai giúp đỡ. Không biết tên khốn Bách Lý Kinh Hồng kia chết dẫm ở đâu rồi nữa. Nàng mà biết trước thế này thì đã giữ mấy thần binh bất tử bên cạnh rồi! Nghĩ tới đây, Nam Cung Cẩm mới chợt nhớ ra dường như nàng không nhìn thấy hắn một lúc lâu rồi!
Dưới hành vi cố ý của Nam Cung Cẩm, Đạm Đài Minh Nguyệt uống mất vài ngụm nước, mặc dù ý thức hơi mông lung nhưng cánh tay túm lấy Nam Cung Cẩm lại tủm rất chặt, không có đối phương có nửa phần cơ hội vùng ra khỏi mình!
Trên thuyền hoa cũng biết có người rơi xuống nước, vội vàng hô hào mọi người đến! Nhưng lúc này, Nam Cung Cẩm đã kéo Đạm Đài Minh Nguyệt lên bờ rồi!
Nàng ném con vịt cạn độc ác kia lên bờ, lông mày dựng ngược lên vì tức. Đạm Đài Minh Nguyệt ho khan mấy tiếng, dùng nội lực ép nước trong phổi ra. Lần này hắn ta đến Dương Châu là vì sau khi hắn ta quay về Mạc Bắc, trong mắt các dũng sĩ Mạc Bắc, Đạm Đài Minh Nguyệt hắn ta mới là Vương của Mạc Bắc, cho nên khá nhiều người đều bạo động để ủng hộ hắn ta. Nhưng trong lúc chiến loạn, đệ đệ nhỏ tuổi nhất của hắn ta, cũng là người đã toàn lực kích động mưu phản lần này lại chạy trốn! Hắn ta đuổi theo mãi đến Dương Châu, mà tiểu tử kia cũng thông minh, biết hắn ta không biết bơi, cố tình chạy về phía hồ!
Hắn ta nghĩ có thể tiểu tử đó lẻn lên thuyền nên mới lên theo, không ngờ lại phát hiện ra chuyện tay Yến Kinh Hồng này là con gái!
Nam Cung Cẩm ngồi xổm xuống, túm lấy ngực áo hắn ta, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Nghe cho rõ đây, hôm nay bà đấy có ơn cứu mạng người, cho nên, nếu ngươi dám nói ra bí mật này, thì ngươi chính là kẻ lấy oán trả ơn, không bằng cả súc sinh!”
Khuôn mặt như vẽ của Đạm Đài Minh Nguyệt chợt như nứt ra. Rõ ràng hắn ta đang phi thân tử tế, tự dưng cô nàng này túm mình kéo xuống nước, nếu không phải do hắn ta thông minh, nói muốn kéo nàng chết cùng, thì hôm nay Đạm Đài Minh Nguyệt hắn ta đã mất mạng luôn rồi. Thế mà cô nàng này còn dám mặt dày nói mình là ân nhân cứu mạng của hắn ta sao?!
“Không phục à?” Nam Cung Cẩm nhướng mày, tay đã bóp vào cổ hắn ta.
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không phải kẻ dễ chơi. Dù hắn ta bị sặc nước nhưng vẫn có thể vận nội lực rất tự nhiên. Hắn nhẹ nhàng đẩy tay Nam Cung Cẩm ra: “Này cô gái, ta không đến mức muốn lấy mạng ai mà còn cần dùng tay người khác đâu!”
khôi năm nay thuộc về ai rồi!
“Bắt đầu bỏ phiếu!” Trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc hộp, mà cái gọi là phiếu kia, chính là vé vào cửa mà đám đàn ông này phải mua để lên thuyền!
Cuối cùng, không có gì ngoài ý muốn, Nam Cung Cẩm trúng giải hoa khôi, mà danh hiệu thanh lâu đệ nhất Dương Châu cũng rơi xuống Cẩm Tú các!
Cô nàng Xuân Hương múa thoát y kia chợt nhảy ra, mặt đỏ phừng phừng, chỉ vào Nam Cung Cẩm, rất không phục gào to: “Nàng căn bản không phải người của Cẩm Tủ các, có tư cách gì mà dự thi thay Cẩm Tủ các?”
Cô ta vừa dứt lời, cả hội trường đều tĩnh lặng! Người của các thanh lâu khác cũng lập tức phản ứng ngay, không phục hùa theo: “Đúng thế, nàng có phải người của Cẩm Tú các đầu, người của Cẩm Tú các mời người ngoài vào tham gia thi đấu, rõ ràng là vị phạm quy tắc!”
Ban tổ chức cuộc thi Hoa khôi cũng hơi khó xử, nhìn về phía Nam Cung Cẩm như đang chờ nàng nói một lời giải thích với mọi người.
Lúc này Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy toàn thân đều khó chịu, đầu hơi nóng nóng, hẳn là triệu chứng cảm lạnh rồi. Vì thế, giọng nói của nàng cũng yếu ớt hơn bình thường vài phần. Nàng chậm rãi nói: “Hôm qua tiểu nữ vừa mới vào Cẩm Tú các, mọi người không biết cũng là bình thường thôi!”
“Cô có chứng cứ gì không? Giấy bản thân đâu? Hiện giờ Cẩm Tú các có thể lấy giấy bản thân ra không?” Xuân Hương tiếp tục truy vấn.
Nam Cung Cẩm nhíu mày, mấy thứ như giấy bản thân thực sự không thể muốn là làm giả ngay được, hơn nữa, nếu nói là giấy bản thân cất ở Cẩm Tú các, chắc chắn đối phương sẽ nói cho người đi theo về lấy, cũng không kịp mà làm giả được! Vì thế, Nam Cung Cẩm quyết định rất nhanh, nàng chỉ vào Xuân Hương kia, bắt đầu khóc lóc: “Ta vốn là tiểu thư thế gia, nhà ta gặp phải tại họa bất ngờ, bất đắc dĩ mới phải bản thân vào thanh lâu. Ma ma ở thanh lâu thương tình ta lẻ loi cô quạnh mới hứa với ta, cho phép ta chỉ cần bán nghệ không bán thân, ở đó kiếm miếng cơm ăn. Ta vốn còn băn khoăn chần chừ, muốn ký giấy bản mình, nhưng ma ma nói ta là tiểu thư thế gia, nếu có cơ hội có lẽ còn có thể được chuộc thân, tìm được vị hôn phu như ý, nên kiên quyết không đồng ý cho ta vào tiện tịch. Người bắt ta phải lấy giấy bán thân gì ra bấy giờ!”
Nói rồi Nam Cung Cẩm ra vẻ đấm ngực giậm chân nhìn lên trời cao: “Cha ơi, mẹ ơi, hai người đều không còn nữa, con gái vốn cũng không nên sống chui sống nhủi trên thế gian này, càng không nói đến chuyện rơi vào chốn thanh lâu, bại hoại gia phong. Con gái có lỗi với hai người, chi bằng bây giờ con đi theo hai người luôn vậy!”
Nói rồi nàng lao đầu về phía cây cột bên cạnh. Mọi người đều ngớ cả ra. Một số người biết võ vội vàng lao lên cứu người.
Nam Cung Cẩm cũng chỉ diễn kịch vậy thôi, được nửa đường động tác đã chậm lại rồi nên nhanh chóng bị người ta kéo lại, rồi gục đầu “khóc” như chết đi sống lại trong lòng Linh Nhi!
Đảm công tử đều chỉ vào Xuân Hương mà chửi mắng, tiểu thư này vốn đã đáng thương lắm rồi, vậy mà cô ta còn cố tình lên tiếng ép người ta đến chỗ chết, đúng là lòng dạ như rắn độc! Không ít người còn nói sau này sẽ không đi đến thanh lâu mà Xuân Hương đang ở nữa, khiến Xuân Hương sợ đến trắng bệch mặt mũi, vì cô ta đã đoán được nếu ma ma biết chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho cô ta đầu!
Cũng đúng lúc này, Mộ Dung Thiên Thu chợt bước ra: “Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, nếu đã xuất thân từ danh môn thế gia, thì có lẽ cũng có thể xứng với trẫm!”
Hắn ta vừa nói vậy, mọi người đều tĩnh lặng hẳn. Vừa quay đầu, họ nhìn thấy ngay đôi mắt màu xanh lục đặc trưng của Mộ Dung Thiên Thu, tất cả đều quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Sao Hoàng thượng lại ở đây?! Phải rồi, thời gian trước Hoàng thượng đi Ngọc Môn quan mà, về qua đây nổi hứng ghé vào xem cũng dễ hiểu thôi!
Không ai nghĩ được rằng trong tình huống thế này mà có thể gặp được Hoàng thượng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ! Mộ Dung Thiên Thu nói với Nam Cung Cẩm: “Nàng có bằng lòng theo trẫm về cung không?” Sắc mặt hắn ta rất xa lạ như thể hoàn toàn không quen biết vậy!
Nam Cung Cẩm làm ra vẻ ngại ngùng cúi đầu: “Nô gia bằng lòng!” Nàng biết Mộ Dung Thiên Thu này đang giúp nàng thôi!
Một là giúp nàng giải vậy.
Hai là biết vừa rồi nàng khóc lóc kể lể như vậy, thực ra mục đích là vì muốn để cao hình tượng và địa vị của Cẩm Tú các trong lòng mọi người, khiến mọi người biết ma ma ở đó là người lương thiện, sau này đại đa số các cô nương không còn chỗ nào để đi cũng sẽ chọn Cẩm Tú các của nàng. Mà sau khi Mộ Dung Thiên Thu nói câu này, Cẩm Tú các lại có một vị nương nương, chẳng phải sẽ khiến địa vị của Cẩm Tú các một bước lên trời sao? Sau này không cần mình phải làm gì thì quan viên địa phương cũng sẽ nể mặt vài phần. Dù sao trước kia Cẩm Tú các này cũng từng giúp phi tử của Hoàng thượng cơ mà.
Thứ ba là hôm nay nàng nói nàng là người của Cẩm Tú các, qua mấy hôm nữa có người gọi đến nàng mà Cẩm Tú các không đưa được nàng ra, thì chẳng phải tự đập biển hiệu sao? Mà Mộ Dung Thiên Thu nói thế này rồi, coi như đưa nàng vào cung, cũng là nói cho mọi người biết hướng đi của Yêu Nghiệt cô nương đó thôi!
Tóm lại, danh hiệu họa khối đệ nhất và thanh lâu đệ nhất này coi như đã được bảo toàn. Hơn nữa, địa vị của Cẩm Tú các ở Dương Châu cũng đạt được một độ cao bất ngờ!
Cứ như thế, giai thoại này đến đây kết thúc! Tuy còn khá nhiều người đàn ông vẫn nhớ nhung Yêu Nghiệt, nhưng ai dám giành phụ nữ với Hoàng thượng chứ?
Thế nên, dù Yến Kinh Hồng không nói, cũng sẽ không có chuyện hắn ta nói chuyện này ra! Chưa nói đến chuyện hắn ta không có thói quen mượn tay giết người, mà chỉ nói đến việc, hắn ta nói ra thì giải quyết vấn đề gì?! Triều đình Tây Võ rối loạn à? Chẳng qua chỉ thay một tên Thừa tướng là xong việc rồi. Mà với thái độ của Mộ Dung Thiên Thu với nàng, nếu biết nàng là con gái, e rằng hắn ta còn vui vẻ nạp nàng vào cung làm phi tử ấy chứ? Hắn ta điện đến mức cho kẻ thù tiến cung hưởng vinh hoa phú quý hay sao? Thế nên chắc chắn hắn ta sẽ không nói!
Có điều, nếu Mộ Dung Thiên Thu vẫn chưa biết nàng là phụ nữ, thì chứng tỏ chuyện lấy sắc hầu vua ấy cũng chỉ là tin đồn thôi nhỉ?!
Nghĩ vậy, trong mắt Đạm Đài Minh Nguyệt thoáng có vẻ nghiền ngẫm, quần thần Tây Võ này cũng thú vị thật đấy!
Nam Cung Cẩm cũng biết nếu mình mà đánh nhau với người đàn ông này thì cũng không chiếm được thế thượng phong, trừ khi có người giúp đỡ. Thế nên nghe hắn ta nói vậy, nàng chỉ đành thu tay lại, chọn cách tin hắn ta: “Ta tin tưởng người lần này, nhưng người đừng quên, hôm nay người nợ ông đây ơn cứu mạng, sau này nhất định phải bảo đáp ta!”
“Khụ khụ... khụ khụ...” Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi, rồi không kìm được ho sù sự lên. Hắn ta còn phải báo đáp nàng á?! Phải rồi, sao hắn ta lại quên mất chứ, dù tên khốn kia biến thành con gái, thì nàng cũng vẫn là tên Yến Kinh Hồng vô sỉ chỉ biết chọc người ta tức chết kia mà!
Nam Cung Cẩm nói xong cũng không cần biết người ta có chịu đựng nổi sự vô sỉ của mình hay không, đứng dậy bỏ đi luôn, chỉ để lại một bóng lưng huênh hoang kiêu ngạo cho Đạm Đài Minh Nguyệt!
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng giống như nàng vậy. Hắn ta biết rõ muốn giết cô gái này cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hơn nữa nếu nàng nhảy xuống hồ, mình cũng không có năng lực nhảy xuống nước đuổi theo nàng. Thế nên hắn ta chỉ đành nhẫn nhịn cảm giác kích động muốn nôn ra máu kia nhìn nàng bỏ đi. Vả lại, hắn ta còn nợ nàng ơn cứu mạng, sau này nhất định phải báo đáp à?!
Lúc này hắn ta thực sự chỉ muốn chửi bậy, biến con mẹ nó đi, ơn cứu mạng cái cút chó ấy!
Nam Cung Cẩm run lẩy bẩy quay về trên thuyền, đám người bên trong vẫn còn đang kêu gào đòi Yêu Nghiệt quay lại, không ai chú ý đến nàng nên nàng cũng lẻn vào trong dễ dàng. Lúc này Linh Nhi cũng đã tỉnh rồi, đang đi tìm nàng. Vừa thấy toàn thân nàng ướt nhẹp quay về, cô ấy sợ hết hồn, vội với lấy chiếc áo lông cáo khoác lên cho nàng: “Chủ nhân, ngài làm sao thế này?”
“Không sao!” Miệng thì nói không sao nhưng nàng vẫn hắt xì một cái rõ to. Trời lạnh thế này mà bị rơi xuống nước, không sao mới là lạ ấy! Nàng quay đầu nhìn Linh Nhi: “Có nhìn thấy hắn đấu không?”
“Hắn ạ? À, ngài hỏi bệ hạ ạ? Không ạ!” Linh Nhi cũng rất buồn bực, lúc nãy sau khi chủ nhân vào trong đã không thấy bệ hạ đầu nữa rồi, cả Tu luôn đi theo bệ hạ cũng chẳng thấy đâu cả.
Nam Cung Cẩm khẽ nhíu mày, trong lòng cũng hơi lo lắng. Chắc chắn hẳn sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng tự dưng không nói không rằng biến mất thế này, lẽ nào hắn thực sự tức giận đến thế sao? Vừa nghĩ đến đây, nàng lại thấy hơi sợ hãi. “Đi tìm đi, không ai có thể làm gì được hắn, hẳn là chưa đi xa đâu!” Trừ khi hắn đi thật rồi, không cần nàng nữa.
“Vâng!” Linh Nhi đáp lời, thật ra cô cũng nghĩ có thể hôm nay bệ hạ thật sự tức giận nên bỏ đi rồi, nếu không vì sao cô gửi bao nhiều tín hiệu như vậy mà cũng không liên lạc được với Tu chứ. Hơn nữa, Dạ Mạc sơn trang cũng không truyền đến tin tức bệ hạ có chuyện gì. Như vậy chứng to, bệ hạ không muốn để cô nương biết ngài ấy đang ở đâu thôi. Nếu thực sự là như vậy, thì cô kết luận rằng, người bực bội không chỉ có cô nương, còn có cả vị Hoàng đế kiệm lời kia của họ nữa. Không thể để chuyện như vậy xảy ra được! Nghĩ vậy, cô vội vàng đi phân phó hạ nhân đi tìm.
Một ma ma già đứng ngoài cửa hô to: “Vẫn chưa tìm được Yêu Nghiệt cô nương nhà các ngươi sao? Người bên ngoài thực sự sắp phá thuyền hoa rồi!”
“Về rồi, về rồi!” Vừa rồi mọi người đều cho rằng chủ nhân rơi xuống nước, nhưng với một lúc lâu cũng không tìm thấy người nên lại cho rằng chắc chủ nhân ra ngoài thôi. Họ quay sang nhìn Nam Cung Cầm một cái, nói: “Chủ nhân, ngài xem, chuyện này.”
“Thay quần áo!” Nói rồi Nam Cung Cấm đi luôn vào phòng trong. Nàng chợt cảm thấy rất nóng ruột, trước đây tuy hắn thường giận dỗi với nàng, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, không nói tiếng nào đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Cảm giác này khiến nàng rất bất an, trong lòng cũng vô cùng hối hận vì sự lỗ mãng của mình! Chỉ là một cuộc thi Hoa Khôi thôi mà để xảy ra rối loạn thế này, còn khiến hắn tức đến mức không biết bây giờ đang ở đâu, thì thực sự là quá lỗ!
Cô nương của các nhà khác đều đã chuẩn bị xong rồi, Nam Cung Cầm mặc một chiếc áo gấm làm từ gấm tử hoa vàng, đi ra ngoài theo các cô gái kia. Bộ quần áo này hoàn toàn khác với bộ váy múa màu đỏ rực như lửa lúc nãy. Màu tím nhạt này càng làm tôn lên vẻ cao quý của nàng, xinh đẹp không gì sánh bằng. Mà dáng vẻ của nàng lúc này mang theo cảm giác quý phái từ trong cốt cách, nhìn như một cổ thiên kim đại tiểu thư được nuôi dưỡng chốn khuê phòng, đứng giữa đám cô nương trên sân khấu kia lại tự có khí chất xuất trần, chênh lệch rõ ràng!
Đám đàn ông vốn kêu ầm ĩ nãy giờ cũng yên lặng hơn, có lẽ họ không thể ngờ được một cô gái như yêu tinh đó lại có thể trầm tĩnh cao ngạo như thế này.
Càng lúc Nam Cung Cẩm càng cảm thấy đầu óc mơ hồ, nàng che tay lên miệng hắt xì một cái. Đám đàn ông bên dưới nhìn thấy nàng như vậy lại không hề cảm thấy bất nhã hay mất phong thái, ngược lại còn cho rằng nàng yếu ớt như cành liễu trong gió, yêu kiểu như cánh hoa, kích thích dục vọng muốn bảo vệ trong lòng đám đàn ông.
Ma ma kia giới thiệu hết một loạt xong, sắc mặt của các cô gái khác đều xám xịt, vì kết quả của trận đấu này đã quá rõ ràng rồi. Từ khi thấy ánh mắt nóng bỏng của những tài tử, công tử dưới kia luôn hướng về phía một người, thì họ đã biết danh hiệu Hoa
Trận thi đấu kết thúc.
Nhìn bộ ngực đẫy đà của Nam Cung Cẩm, sắc mặt của Mộ Dung Thiên Thu rất kỳ quái, tên tiểu tử này nghiện nhét táo luôn rồi à?!
Hắn ta quay đầu đi không nhìn nàng nữa, chỉ cười nói nhỏ: “Yến khanh, hôm nay trẫm đã giúp thanh chuyện lớn như vậy, khanh phải nhớ kỹ ân tình này đấy nhé”
Nói rồi hắn ta bật cười to, sải bước ra về, vì hắn ta thực sự không muốn tiếp tục ở bên cạnh hình dạng này của Nam Cung Cẩm nữa. Cứ nghĩ đến trước ngực y là táo, hắn ta lại cảm thấy vô cùng kỳ quặc! Nhưng hắn ta nào biết rằng, hiện giờ ngực của Nam Cung Cẩm là thật chứ!
Chờ hắn ta đi khuất, đám hạ nhân đi tìm người cũng quay về. Tất cả đều lắc đầu với Nam Cung Cẩm tỏ ý không nhìn thấy vị công tử áo trắng kia đâu cả.
Nam Cung Cẩm cảm thấy tim như lạnh ngắt, mũi cay xè. Đi rồi, hắn đi thật rồi!
Nàng cắn môi, gục đầu đi vào thay đồ cùng Linh Nhi nhưng lại thấy đầu váng vật, chấn hụt hẫng, trước mắt hoa đi một cái rồi ngã nhào xuống.
Cùng lúc đó, nàng cảm nhận được một vòng tay đón lấy mình, bên tai còn vang lên tiếng thở dài khe khẽ...