Ánh mắt Nam Cung Cẩm thoáng sững lại. Nàng chợt nhớ lúc ở cổng Huyền Cơ các, Lãnh Tử Hàn có nói một câu: “Tiểu Cẩm, trước khi đi, ta sẽ giúp muội một lần”, hắn nói giúp nàng, hóa ra không chỉ là giúp mình trộm bản đồ bố binh mà còn là cố tình bỏ đi tại thời điểm nhạy cảm như thế, dồn hết tất cả những ánh mắt hoài nghi lên người hắn, để cho Nam Cung Cẩm có thể thoát ra khỏi chuyện này.
Trong lòng Nam Cung Cẩm vô cùng hỗn loạn, cố gắng suy nghĩ thật nhanh nên nói thế nào để có thể rũ bỏ toàn bộ tội danh của nàng và Lãnh Tử Hàn, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ rằng Mộ Dung Thiên Thu không phải là một tên ngu ngốc, chắc chắn sẽ không dễ bị lừa gạt!
“Sao? Yến khanh, ngươi không biết nên nói như thế nào à?” Mộ Dung Thiên Thu đang rất giận dữ! Hắn không thể ngờ được rằng mấy năm nay hắn đã đối xử với Thiên Liệt tốt như vậy rồi, cho dù đối phương chưa chịu tha thứ cho những việc hắn làm năm đó thì cũng không nên vạch trần mọi chuyện cũ ra như thế chứ.
Nam Cung Cẩm cắn răng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là thần có nói chuyện với Liệt Vương gia, nhưng thực sự là Liệt Vương gia muốn khuyên thần hãy giao những thứ ngài muốn cho ngài. Hắn nói cho thần biết ngài là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích để tự thần cân nhắc mà thôi, chắc chắn không có ý muốn làm phản!”
Mộ Dung Thiên Thu lặng im không nói câu nào, Nam Cung Cẩm lại tranh thủ nói thêm: “Hoàng thượng, thần và Liệt Vương gia đều không phải kẻ ngốc! Ngài cũng biết từ trước tới nay Liệt Vương gia chưa bao giờ can thiệp vào chuyện triều chính, nếu hắn thật sự có ý muốn làm phản, thì chắc chắn hắn phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để có thể nắm giữ binh quyền và chính quyền của ngài chứ! Hơn nữa chỉ cần nghĩ một chút là rõ ràng, thế lực của tông miếu làm sao có thể chống lại được Hoàng thượng, chắc chắn là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết! Địa vị của thần đã cao lắm rồi, vì sao phải lấy tính mạng của mình ra mà mạo hiểm chứ?”
Nam Cung Cẩm vội vàng nói những điều này ra nhưng nói xong lại thấy sự âm u tàn độc trên người Mộ Dung Thiên Thu càng nồng đậm hơn! Tiếng nói lạnh lùng của hắn chậm rãi vang lên: “Xem ra quan hệ của Yến khanh và Liệt Vương gia cũng không tệ, nếu không sao phải nói giúp Liệt Vương như thế!”
Nghe vậy, tim Nam Cung Cẩm đập thịch một cái, nàng cũng biết vừa rồi nàng đã quá vội vàng! Vội vàng giải thích như thế chẳng phải chứng minh cho Mộ Dung Thiên Thu thấy quan hệ giữa nàng và Lãnh Tử Hàn rất tốt sao?
Hai con mắt nàng xoay chuyển, vội vàng lên tiếng trước khi đối phương kịp nói tiếp: “Hoàng thượng, cũng bởi vì quan hệ của thần và Liệt Vương gia rất bình thường nên thần mới phải vội vàng giải thích, tránh xảy ra trường hợp nếu hắn có vấn đề gì, Hoàng thượng nghi ngờ hắn thì lại liên lụy tới cả thần! Còn nếu quan hệ của thần với Liệt Vương gia rất tốt thì đã sớm đồng sinh cộng tử rồi, còn phải giải thích làm gì nữa!”
Câu này thể hiện rõ ràng bản chất ham sống sợ chết của nàng, khiến cho Mộ Dung Thiên Thu cũng không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng hắn vẫn còn rất giận dữ nên không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Thống lĩnh Cấm Vệ quân quay lại, bước tới rồi quỳ xuống: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Liệt Vương gia không có mặt ở phủ! Người ở Vương phủ nói buổi tối thấy hắn ra ngoài và không thấy trở về nữa!”
“Ầm!” một tiếng, Mộ Dung Thiên Thu đập mạnh tay xuống long ỷ! Bản đồ bố binh bị mất vào buổi đêm mà Mộ Dung Thiên Liệt lại bỏ đi lúc ấy, hai chuyện này mà không liên quan đến nhau thì có đánh chết hắn cũng không tin!
Nam Cung Cẩm lại nhịn không được mà nuốt nước bọt, long án đã bị đập nát, giờ lại đập long ỷ, hắn không sợ phải ngồi dưới đất à?
“Yến Kinh Hồng, ngươi còn gì để nói không?” Trong cơn giận dữ, Mộ Dung Thiên Thu gầm lên với Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm im lặng một lúc rồi nói: “Hoàng thượng, chuyện này rõ ràng không hề liên quan gì với thần! Không biết chuyện này có phải do Liệt Vương gia làm hay không, nhưng thực tế là hắn đi như thế mà thần lại không hay biết gì còn bị Hoàng thượng bắt tới đây. Do đó nếu như thần thật sự có liên quan đến chuyện này và quan hệ giữa thần với Liệt Vương gia lại rất tốt thì dù thế nào hắn cũng nên nói trước với thần một tiếng chứ. Như thế này không phải là hắn đã bỏ rơi toàn bộ tông miếu và cả thần sao, cả cái triều đình này hắn không có lấy một người thì cần bản đồ bố binh để làm gì? Chẳng lẽ để thay đổi triều đại sao?”
Chuyện thay đổi triều đại này hoàn toàn khác với chuyện mưu phản. Dân chúng có thể vì những chuyện Mộ Dung Thiên Thu từng làm trước đây mà yêu cầu đổi một Hoàng đế khác, nhưng họ không thể yêu cầu thay đổi cả triều đại vì biết được Hoàng đế đã làm gì được! Do đó Lãnh Tử Hàn không có ai trong triều đình mà còn đòi mưu phản thì chẳng phải là rất buồn cười sao?
Hiển nhiên là lời này của Nam Cung Cẩm làm cho Mộ Dung Thiên Thu im lặng, bởi vì nàng nói rất có lý! Im lặng một lúc, hắn day day thái dương, tỏ ra vô cùng mệt mỏi nói: “Ngươi về trước đi! Nhớ kỹ lời trẫm đã nói, ngày mai đưa Yến Kinh Lan vào!”
“Vâng! Thần cáo lui!” Nam Cung Cẩm nói xong liền đứng dậy rời đi. Nhất định không thể đưa Kinh Lan vào cung được, phải nghĩ cách gì bây giờ?
Đi tới cửa, lại nghe thấy giọng nói Mộ Dung Thiên Thu vang lên: “Phong tỏa Tây Võ, đuổi bắt bằng được Liệt Vương gia không cần biết sống hay chết!”
“Rõ!” Thống lĩnh Cấm Vệ quân đáp lại rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nam Cung Cẩm khẽ cắn môi, không hổ là gia đình đế vương, vì hoàng quyền mà có thể máu lạnh đến cùng cực! Thà rằng giết nhầm em ruột mình, cũng không thể buông tha bất kỳ người nào có khả năng mưu phản.
…
Trên kiệu trở về phủ, Nam Cung Cẩm nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ cách đối phó chuyện này!
Nếu không nghĩ được biện pháp gì thì chắc chắn Mộ Dung Thiên Thu sẽ không bỏ qua ý định muốn đưa Kinh Lan vào cung, nhưng nàng không thể chấp nhận chuyện này được, nhất định phải cố nghĩ ra cách đối phó! Còn cả chuyện Lãnh Tử Hàn nữa, bây giờ cả nước đã bị giới nghiêm, mà từ trước đến nay tên kia đều tự do thoải mái không bị trói buộc gì, cho nên có khi còn chẳng thèm cải trang, chắc chắn sẽ rất dễ bị phát hiện!
Trở về đến phủ Thừa tướng, Bách Lý Kinh Hồng đang đứng chờ nàng ở cửa. Nam Cung Cẩm xuống kiệu, bước nhanh tới trước mặt hắn, đám người hoàng cung cũng quay đầu đi về. Nam Cung Cẩm chưa kịp nói gì, Bách Lý Kinh Hồng đã nói trước: “Phong đã chạy về phía Đông Lăng rồi.”
Vừa nói xong, hai mắt Nam Cung Cẩm sáng rỡ lên nói: “Huynh đoán được Mộ Dung Thiên Thu sẽ hạ lệnh đuổi bắt Lãnh Tử Hàn nên để Phong cải trang rồi chạy trốn theo hướng khác à?”
Bách Lý Kinh Hồng chỉ gật đầu không nói gì.
“Chàng thông minh thật đấy, ta còn đang lo mình làm liên lụy tới Lãnh Tử hàn!” Nói xong Nam Cung Cẩm đi tới phòng hạ nhân, chuyện của tên Vương Nhị kia cũng nên xử lý rồi.
Bách Lý Kinh Hồng đi bên cạnh nàng thản nhiên nói: “Ta chỉ không muốn nàng nợ ơn hắn mà thôi.” Nếu không, Lãnh Tử Hàn bị Mộ Dung Thiên Thu bắt được, hoặc bị xử tử rồi, thì một tình địch như hắn đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ mới đúng.
Hắn nói quá nhỏ nên Nam Cung Cẩm không nghe rõ: “Chàng nói gì?”
“Không có gì.” Đã không nghe thấy thì không nghe thấy luôn đi.
Tới phòng hạ nhân, nàng không nói không rằng đạp văng cửa ra: “Ai là Vương Nhị?” Với loại bán đứng chủ nhân này, không giết gã thì không phải phong cách của nàng!
Cảnh tượng này khiến cho toàn bộ phủ Thừa tướng đều sợ hết hồn, bọn hắn chưa bao giờ thấy tướng gia giận dữ với hạ nhân như thế! Quản gia nhanh chóng bước tới nói: “Tướng gia bớt giận, nếu như bọn hạ nhân làm sai chuyện gì, thì giết đi cũng được, ngài cần gì phải tức giận vì mấy chuyện thế này chứ!”
Một người đàn ông trông rất trung hậu, đứng lên rồi quỳ xuống nói: “Tướng gia, tiểu nhân là Vương Nhị!”
Nhìn thì có vẻ rất trung hậu thật thà nhưng Nam Cung Cẩm vẫn nhận thấy được chút gian xảo trong ánh mắt gã! “Đúng, ta đang tìm ngươi đấy! Cầm cái túi bạc hay vàng gì đó kia, có phải trong lòng ngươi thoải mái đến mức ngươi có thể vì nó mà bán đứng chủ nhân không?”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, không dám tin mà nhìn Vương Nhị! Không phải chứ? Bán đứng chủ nhân ư? Chẳng trách tướng gia lại giận dữ như thế, chuyện kiêng kỵ nhất đối với các thế gia vọng tộc chính là lắm điều nhiều chuyện, sẽ dễ bị người ngoài lợi dụng! Thế nên các gia đình danh giá kiêng kỵ nhất là có người nói năng bừa bãi bên ngoài, chứ chưa cần nói đến chuyện bán đứng chủ nhân như thế này!
Vương Nhị kia vốn cũng đang nghĩ cách bao biện, nhưng vừa nghe thấy Nam Cung Cẩm biết cả chuyện túi vàng thì chứng tỏ y đã biết rất rõ ràng những chuyện gã làm! Nghĩ vậy, gã chỉ có thể nhanh chóng dập đầu cầu xin tha thứ: “Thừa tướng đại nhân, xin lỗi ngài, vì mẫu thân tiểu nhân bị bệnh nên tiểu nhân bất đắc dĩ mới phải làm như thế, hiện giờ mẫu thân của tiểu nhân vẫn còn đang nằm trên giường, Tướng gia không tin có thể phái người đi kiểm tra! Tiểu nhân cam đoan với Tướng gia chắc chắn sẽ không có lần sau nữa, Tướng gia, Tướng gia tha mạng cho tiểu nhân với! Tướng gia…”
Gã dập đầu từng cái từng cái một, đầu hắn đập “cồm cộp” trên mặt đất, chỉ chớp mắt đã khóc như mưa!
Nam Cung Cẩm không mảy may động lòng nói: “Người đâu, lôi gã ra ngoài, đánh chết hắn cho ta!” Chuyện như thế này mà nhân nhượng thì đã có lần thứ nhất chắc chắn sẽ có tiếp lần hai!
Quản gia có chút không đành lòng nói: “Tướng gia, thằng nhóc này cũng là một đứa bé đàng hoàng, ngài tha cho nó lần này đi!” Gã cũng vì mẹ của mình nên mới gây ra chuyện như thế, những người khác thấy vậy, cũng sẽ chỉ nói tướng gia bất nhân thôi!
“Ta đã bảo là lôi ra ngoài, đánh chết gã cho ta!” Nam Cung Cẩm lạnh lùng lập lại một lần nữa.
“Rõ!” Đám hạ nhân đáp rồi đành phải lôi Vương Nhị ra ngoài.
Cho đến khi tiếng kêu la thảm thiết của Vương Nhị vang lên đằng xa, Nam Cung Cẩm mới nói với đám hạ nhân trong viện: “Đã thấy rõ ràng chưa, sau này ai dám phản bản quan, thì dù là lý do gì đi chăng nữa, cũng chỉ có con đường chết! Nghe rõ chưa?!”
Người trong phủ Thừa tướng đều đã ký khế ước bán thân, cho nên Nam Cung Cẩm có thể tự do xử lý.
“Dạ rõ!” Đám hạ nhân trả lời, chỉ là ánh mắt đã thiếu đi sự ngưỡng mộ đối với Nam Cung Cẩm, chỉ còn lại sự e ngại, sợ hãi!
Sau đó, Nam Cung Cẩm lại nói tiếp: “Quản gia, lát nữa chuẩn bị một trăm lạng bạc, đưa đến cho người nhà Vương Nhị, sau đó tìm người chăm sóc mẹ gã, nói là có người ám sát bản quan, Vương Nhị vì đỡ một kiếm cho bản quan mà chết! Mong bà ấy nén bi thương. Đừng để bà ấy biết chuyện gã chết là vì đã làm điều bất nhân bất nghĩa, cũng không cần để bà ấy biết vì sao gã làm như thế, không bà ấy lại tự trách bản thân!”
“Vâng! Nhưng bẩm Tướng gia, bây giờ đã muộn rồi, sáng sớm mai lão nô sẽ đi làm chuyện này!” Lúc này quản gia mới có thể thở phào một hơi.
Thấy vậy, đám hạ nhân cũng bất giác nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh mắt cung kính hơn.
Nam Cung Cẩm nói tiếp: “Sau này, trong nhà ai có người bị bệnh mà không có tiền chữa trị, đều có thể đến nói với quản gia, chỉ cần đúng sự thật, bản quan chắc chắn sẽ hỗ trợ tiền cho các ngươi, nhưng ai mà bán đứng chủ nhân như tên Vương Nhị này thì kết quả của Vương Nhị ngày hôm nay sẽ chính là kết quả của các ngươi, nghe rõ chưa?”
“Dạ rõ! Đa tạ Tướng gia!” Giờ đây không chỉ cách nhìn của mọi người đối với Nam Cung Cẩm thay đổi mà cảm giác kính trọng trong lòng càng thêm nồng đậm. Tướng gia là một người tốt! Còn tên Vương Nhị kia, thật đúng là chết cũng chưa hết tội!
Tuy Nam Cung Cẩm vô sỉ, nhưng sử dụng kỹ năng vừa đấm vừa xoa cũng rất thành thạo. Nàng gật đầu cười với bọn họ, rồi cùng Bách Lý Kinh Hồng trở về phòng mình.
…
Sau khi vào phòng, Nam Cung Cẩm cầm một tờ giấy lớn đặt trước mặt Bách Lý Kinh Hồng rồi nói: “Chàng vẽ đi?”
Bách Lý Kinh Hồng ngước mắt lên, thoáng cái đã hiểu ý nàng, có điều…: “Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ không phát hiện ra chứ?”
“Còn phải xem khả năng của chàng như thế nào! Nếu như bản đồ chàng vẽ hợp lý thì sao Đạm Đài Minh Nguyệt có thể phát hiện ra?” Chỉ có điều là bản đồ này cần rất nhiều thông tin, tức là Bách Lý Kinh Hồng phải biết tường tận chuyện phân bố binh lực của Tây Võ thì mới có thể không bị phát hiện, ngoài ra, toàn bộ kết cấu của bản đồ còn phải được bố trí hợp lý thì người ta mới không thể tìm được sai lầm. Muốn như vậy thì phải hiểu thật rõ địa hình của Tây Võ.
Cũng chẳng khác nào là Bách Lý Kinh Hồng phải đặt mình vào địa vị của Hoàng đế Tây Võ để thiết kế ra một bản đồ bố binh! Nếu như làm được như thế thì chắc chắn sẽ không có một kẽ hở nào nữa, dùng để lừa gạt Đạm Đài Minh Nguyệt là quá thích hợp!
“Nàng đang sợ Mộ Dung Thiên Thu bị gài bẫy à?” Đến lượt Bách Lý Kinh Hồng có chút không vui.
“Ngu ngốc!” Nam Cung Cẩm đánh một cái lên đầu hắn: “Nếu ta sợ Mộ Dung Thiên Thu bị gài bẫy, thì đã để chàng vẽ luôn từ đầu cho xong rồi, cần gì phải mạo hiểm vào trộm như thế chứ?”
“Thế…” Vừa bị nói ngu ngốc, vừa bị đánh một cái lên đầu Bách Lý Kinh Hồng bỗng hiểu rõ, chỉ là trong lòng có hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì không ngờ nàng lại định dùng thủ đoạn như thế, với cá tính của nàng mà đặt vào lúc trước thì chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn này.
Nam Cung Cẩm nói: “Chàng nghĩ đúng đấy, ta vốn định như thế, đưa bản đồ giả cho Đạm Đài Minh Nguyệt còn bản đồ thật thì chúng ta giữ! Sao có thể đưa cho Đạm Đài Minh Nguyệt bản đồ thật được, nếu muốn dùng thì phải là Nam Nhạc chúng ta dùng mới đúng! Với tính tình của ta thì ta vốn không muốn làm thế. Nhưng là do Mộ Dung Thiên Thu có ý giết ta trước, sau đó còn phái người theo dõi, rồi cuối cùng hắn lại còn muốn ta phải đưa Kinh Lan và cung làm con tin. Hắn muốn dồn ta vào đường cùng! Dù sao không sớm thì muộn, ta với hắn cũng sẽ đối lập nhau, nếu đã vậy, cũng không cần thiết phải hạ thủ lưu tình!”
Quân Kinh Lan chính là ranh giới cuối cùng của nàng! Mộ Dung Thiên Thu dám động vào thì chắc chắn nàng sẽ cho đối phương thấy nanh vuốt của nàng! Về việc đưa Tiểu Kinh Lan vào cung thì bây giờ nàng đã có biện pháp đối phó rồi.
Đã đến nước này, Bách Lý Kinh Hồng cũng không còn gì để nói nữa, hắn nhấc bút lên bắt đầu vẽ. Nam Cung Cẩm đứng một bên châm đèn mài mực cho hắn.
Nhìn hắn vẽ từng nét từng nét ra, trên mặt nàng bất giác hiện lên vẻ sùng bái. Bản đồ hắn vẻ ra cực kỳ chi tiết, tỷ lệ cũng vô cùng chính xác, có thể thấy là trong đầu hắn đã có cả một mô hình về toàn bộ địa hình và kích thước của Tây Võ, không phạm phải một chút sai lầm nào!
Nhìn thoáng qua bản đồ mình chuẩn bị trước, Nam Cung Cẩm cảm thấy không có tác dụng gì, cũng bất chợt thở dài một tiếng, xem ra nàng đã quá coi thường tên này!
Bách Lý Kinh Hồng nghiêm túc như thế này nhìn rất đẹp trai, Nam Cung Cẩm si mê nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, miệng như sắp chảy cả nước miếng. Hắn chợt quay đầu, nhìn nàng với vẻ trêu tức, Nam Cung Cẩm thấy vậy suýt chảy cả máu mũi, lại còn sặc chính nước bọt của nàng, mẹ kiếp, đẹp trai như thế làm cái méo gì?
Nàng vội quay đầu đi, không nhìn hắn nữa: “Đừng tưởng rằng mình đẹp trai thì có thể tùy ý quyến rũ người khác!”
Hắn khẽ cười rồi tiếp tục cúi xuống vẽ tiếp.
Mãi cho đến khi trời sáng, cuối cùng tấm bản đồ này cũng hoàn thành, Nam Cung Cẩm cười tươi, lấy một chiếc bình sứ từ ống tay áo ra, vẩy bột phấn trong đó lên bản đồ rồi thổi nhẹ, các nét vẽ trên mặt giấy khô đi rất nhanh.
Khoảng năm phút sau, Nam Cung Cẩm rất đắc ý đưa cho Bách Lý Kinh Hồng xem: “Thế nào? Nhìn giống như là được vẽ từ mấy năm trước không?”
Thuốc bột này là do khi nàng nghiên cứu dược lý đã vô tình phát hiện ra, thí nghiệm rất nhiều mới có thể thành công, lại còn không màu không mùi, rất khó để phát hiện ra. Nếu đưa cho Đạm Đài Minh Nguyệt một tấm bản đồ vừa nhìn đã biết là mới vẽ mấy ngày trước thì không lộ mới là lạ!
Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi. Hắn cầm lấy tấm bản đồ, vò nhẹ các mép một chút, khiến cho nó càng có cảm giác là được vẽ từ nhiều năm trước.
“Như thế này thì Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ bị thiệt hại rất lớn trên chiến trường Tây Võ! Mà kẻ khống chế được quân đội Tây Võ chính là chúng ta!” Để xem hai tên khốn Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu có còn dám uy hiếp nàng nữa không! Nếu như coi Nam Cung Cẩm nàng là một con mèo nhỏ, thì nàng cũng không ngại cào bọn chúng một nhát vào lúc cần, để bọn hắn biết thế nào là lợi hại! Trận chiến này, kẻ thắng không phải Đạm Đài Minh Nguyệt mà chính là Nam Cung Cẩm nàng!
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng ồn ào. Quản gia cũng vội vàng chạy tới: “Tướng gia, người trong cung tới!”
Nam Cung Cẩm cười lạnh một cái, hành động nhanh thật, trời vừa sáng đã tới, hắn ta sợ mình đưa người nhà trốn đi đây mà! “Mời vào!”
“Rõ!” Quản gia đáp lời rồi vội vàng chạy ra cửa.
Không lâu sau, nội thị giám cùng mấy tiểu thái giám và mấy vú em đi vào, thấy Nam Cung Cẩm liền cúi đầu hành lễ: “Tướng gia, Hoàng thượng phái chúng ta tới đón tiểu công tử!”