Sau khi nàng tỉnh lại, đã bị nhốt trong một cái rương tối đen như mực, hài tử vẫn đang bên cạnh nàng. Đứa bé mới được nửa tuổi này, còn không biết là đã bị thay đổi chỗ ngủ, miệng nhỏ vẫn còn đang8ngày 0 0, còn thỉnh thoảng ú ớ mấy tiếng. Giờ đã là ban ngày, ánh nắng xuyên thấu vào cái rương, có thể thấy đứa bé đang ngủ rất rõ ràng.
Bộ dạng nhỏ bé này, khiến cho trong lòng Thượng Quan Nhược Tịch đầy nhu tình, nhưng lại vạn phần lo lắng,2đám người bắt cóc bọn họ, tám chín phần mười chính là người Mạc Bắc. Nàng biết rõ hoàng cung âm u, nếu rơi vào trong tay Quân Hạo Thiên, kết quả của bọn họ sẽ rất khó nói, cho nên hiện nay, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chạy thoát! Nhìn4quanh cái rương của bọn hắn một chút, sau một lát, bỗng nhiên nàng nhớ tới ngọc bội của mình! Sau đó, nàng vươn tay ra... “Bốp! Bốp! Bốp!” Nàng dùng sức gõ vào cái rương mấy lần.
Nhưng người bên ngoài chỉ đá một cước vào cái rương: “Gõ cái gì mà gõ?” Một cước này, khiến cho cái rương hung hăng chấn động một phát, nếu không phải Thượng Quan Nhược Tịch trước đó đã bảo vệ hài tử trong tay, chỉ sợ Tiểu Kinh Lan đã bị một cước này khiến cho tỉnh lại, sau đó sẽ khóc lớn.
“Ta muốn đi ngoài!” Nàng lớn tiếng gào to! Gào to xong, chính là một trận đỏ mặt, đúng là nàng đã nhiễm tính cách phóng khoáng của Nam Cung Cấm rồi, những lời như thế mà cũng có thể nói một cách ngang nhiên với đàn ông như vậy.
Sau đó nàng liền nghe được người bên ngoài hùng hổ nói: “Thật sự là phiền phức!” Tiếp sau đó chính là âm thanh mở khóa, nắp hương bị mở ra, lọt vào trong tầm mắt, chính là mấy người áo đen che mặt, ánh mắt bọn chúng đều âm lãnh, thần thái nơi đáy mắt như là mấy con quạ trong bãi tha ma, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Thượng Quan Nhược Tịch vừa muốn ôm hài tử ra ngoài, lại bị tên thủ lĩnh áo đen ngăn cản: “Dừng lại, ngươi có thể ra ngoài, nhưng phải để hài tử lại!”
“Thế nhưng mà...” Thượng Quan Nhược Tịch cố ý làm ra vẻ khó khăn, cũng khiến cho mấy người áo đen xác định tuyệt đối là có vấn đề, trong lòng bọn hắn hừ lạnh, đồ ngu xuẩn, còn định ôm con chạy đi đúng không, nghĩ chúng ta là kẻ ngu sao!
“Không có nhưng mà gì hết, đặt xuống!”
Thượng Quan Nhược Tịch nhìn bọn hắn đầy hận thù một chút, đầy mặt đều là vẻ buồn bực xấu hổ vì mưu kế bị vạch trần, nghiến răng phẫn nộ đặt hài tử lại trong rương, sau đó nhìn mấy người kia, lớn tiếng nói: “Ta muốn đi ngoài, các ngươi đều là đàn ông, chớ có đi cùng ta!”
“Được rồi, ngươi đi nhanh đi!” Bọn hắn cũng không muốn gây phiền toái gì! Dù sao thì cô gái này cũng từng là vợ của Quân Lâm Uyên. Thêm nữa, chỉ cần hài tử còn trong tay bọn hắn, những chuyện khác đều không quan trọng!
Nghe thấy bọn hắn đáp ứng, Thượng Quan Nhược Tịch mới làm bộ giận dữ rời đi, sau khi ra ngoài, trên mặt lại nở một nụ cười, vô cùng quỷ quyệt động lòng người. Nàng tự nhiên biết bọn hắn không thể cho nàng bể Kinh Lan ra, mà cố ý làm như thế, chính là để sự chú ý của bọn hắn đều tập trung ở nơi này, cho là mình muốn lừa gạt bọn hắn ra ngoài để bể hài tử chạy trốn, bọn hắn thành công “nhìn thấu” mưu kế của mình, tự nhiên tâm trạng đề phòng cũng giảm bớt. Thuận tiện cho mình hành động!
Sau khi Thượng Quan Nhược Tịch ra ngoài, xe ngựa cũng dừng lại, chờ nàng quay lại. Một người áo đến hỏi thăm: “Đầu lĩnh, cứ để cô ta đi như thế sao? Nếu cô ta chạy đi thì làm sao bây giờ?” Tên thủ lĩnh áo đen không để ý lắm nói: “Hài tử còn ở đây, ngươi nhìn bộ dạng khẩn trương của cô ta xem, sẽ chạy đi sao? Mà kể cả cô ta có chạy đi thì mặc nàng chạy, cấp trên chỉ giao nhiệm vụ đưa đứa bé này về, cũng không có nói phải đưa cả cô ta về. Nếu không phải lo lắng đứa bé này giữa đường chết đói, ta cũng không bắt luôn cô ta đi. Nếu cô ta thật sự chạy trốn, trên đường đi tìm nhũ mẫu là được!”
Hắn nói xong, những người áo đen khác mới yên lòng. Tất cả đều lớn tiếng tán dương thủ lĩnh anh minh!
Còn Thượng Quan Nhược Tịch ra “đi ngoài”, sau khi đi thật xa, xác định không có ai đuổi theo, mới lặng lẽ tháo tấm ngọc bội trên cổ mình xuống, phía trên ngọc bội khắc một con hồ ly, là hình tượng mà nàng thích. Sau khi nhìn quanh tứ phía, nghiến răng một cái, một tay nàng cầm ngọc bội đập xuống đất!
Cạch một tiếng, ngọc bội vỡ thành hai nửa, bên trong rơi ra một con cổ trùng, vùng vẫy mấy lần trên mặt đất rồi chết đi! Sau đó Thượng Quan Nhược Tịch làm bộ như là đã đi ngoài xong, quay lại xe ngựa.
Tấm ngọc bội kia, chính là tiêu chí của Thượng Quan gia, cũng là một phương thức truyền tín hiệu? Người Thượng Quan gia có câu nói, ngọc còn người còn, ngọc mất người vong! Cho nên ngọc bội của mỗi người đều dùng để truyền tin tức khẩn cấp nhất!
Ngọc bội của nàng vừa nát, ngọc bội trên cổ phụ vương sẽ phát ra tiếng kêu khẽ, cha của Thượng Quan Nhược Tịch chính là Quảng Lăng Vương, là vị Vương gia khác họ duy nhất của Bắc Minh, cho dù là năng lực, hay thế lực thủ hạ, ở toàn bộ Bắc Minh đều không thể khinh thường! Dẫn người của phụ thân tới, cho dù không thể cứu mình và Kinh Lan ra ngoài thì ít nhất cũng có thể khiến tốc độ những người này chậm lại, chờ cho Nam Cung Cẩm tới cứu mình!
Bắc Minh, vương phủ Quảng Lăng. Một trung niên mỹ phụ mặc cẩm y, đứng trước một người đàn ông mặc mãng bào màu đen nói: “Vương gia, ngài nhất định phải cứu Nhược Tịch về! Chúng ta đã mất Tử Ngôn rồi, nếu không có Nhược Tịch, ta sống làm sao được!” Người đàn ông thở dài: “Bà cho rằng bản vương không muốn sao? Bản vương chỉ có một đứa con trai, chỉ cần nhớ tới Tử Ngôn, bản vương liền hối hận! Nha đầu Nhược Tịch này cũng thế, lúc ra đi cũng không chào hỏi người làm cha như ta một tiếng, hiện nay rơi vào tay người Nam Nhạc, Bách Lý Kinh Hồng là một kẻ sâu không lường được! Cho dù là bản vương, cũng không có nắm chắc chút nào cứu bọn hắn trở về, càng lo lắng hơn là sợ rằng lại biến khéo thành vụng, chọc giận người kia, vậy thì phiền toái!” “Ông cứ luôn luôn lo lắng cái này cái kia, năm đó ông để con chúng ta đi chết vì người khác, sao ông không lo lắng?! Ta nói cho ông biết, nếu ông không cứu Nhược Tịch về, ta muốn ly hôn với ông!” Quảng Lăng Vương phi nói, quay người liền đi, không ngừng lau nước mắt.
Chuyện này, tự nhiên cũng là nỗi đau cả đời của Quảng Lăng Vương! Năm đó, ông dẫn theo con trai mình, đi theo Thái Tông Hoàng đế đi săn, Thái Tông Hoàng đế chính là cha của Quân Lâm Uyên và Quân Hạo Thiên, lại gặp phải người ta đặt bẫy, thả trong rừng bốn con gấu đen, cho dù ông ta và Hoàng thượng võ công cao cường, cũng không địch nổi.
Lúc ấy, Nhị Hoàng tử và Tử Ngôn cùng ở một chỗ, gấu đen bắt Nhị Hoàng tử, bất đắc dĩ, vì cứu Nhị Hoàng tử mà ném con mình ra ngoài! Ông nhớ rõ lúc đó, vành mắt ông đỏ ngầu, nói với con mình một câu: “Tử Ngôn, xin lỗi con, đây là trách nhiệm của phụ thân.”
Đây là trách nhiệm khi ông ta làm một thần tử!
Cho đến tận bây giờ, ông ta vẫn nhớ rõ khi con trai mình nghe thấy lời nói đó, ánh mắt kỳ dị của nó, có lý giải, có thất vọng, có kiên quyết, chỉ không có hận ý, nhưng cũng mất đi kính ý đối với ông. Ánh mắt như thể, như là muốn chém đứt tất cả quan hệ với ông vậy! Ánh mắt như thế, thấy thế nào cũng không giống như là một đứa bé chưa được mười tuổi sẽ có!
Ông vừa nhìn vừa thấy kinh sợ và đau đớn, sau đó nhanh chóng quay người, không dám quay đầu lại nhìn tiếp, dẫn theo Hoàng thượng trọng thương và Nhị Hoàng tử chạy trốn!
Sau đó, Ngự Lâm Quân chạy tới. Gấu đen bị bắn chết, mảnh quần áo con trai ông vương vãi đầy đất, nhưng lại không có thi thể con trai ông. Có lẽ là mất tích, có lẽ đã bị gấu đen ăn thịt. Ông cũng phải người đi tìm, nhưng một chút tin tức cũng không có, ông nghĩ, cho dù Tử Ngôn còn sống, cũng sẽ không thừa nhận người cha như ông nữa. Từ đó về sau, vợ ông đối xử với ông như với kẻ thù, động một chút là châm chọc khiêu khích, khen ngợi ông ta là đại trung thần trăm năm khó gặp, mỗi lần nghe vợ mình nói thế, ông lại hận không thể tự sát, để chuộc tội với Tử Ngôn!
Hiện nay lại nghe Vương phi nói lời này, trong lòng ông hối hận càng thêm chồng chất! “Phu nhân, bà yên tâm đi, kể cả phải liều cái mạng già này, ta cũng nhất định cứu Nhược Tịch về!”
“Hừ! Chỉ mong là như thế! Ta vạn vạn lần không muốn giờ ông lại vì hoàng vị của Hoàng thượng có thể vững vàng mà đi giết con gái và cháu ngoại chúng ta!” Quảng Lăng Vương phu chua ngoa châm chọc ông ta! Vốn tính tình của bà rất dịu dàng, sau nỗi đau mất đứa con trai yêu, về sau trở nên vô cùng bén nhọn! Quảng Lăng Vương muốn mở miệng giải thích gì đó, chợt nghe thấy tiếng nổ vang, ngọc bội trên người hắn rung lên dữ dội. Ngọc bội đó, trên người ông ta có một tấm, trên người Tử Ngôn và Nhược Tịch một người có một khối, bên trong ngọc bội của ông ta là mẫu cổ, còn bên trong ngọc bội của Tử Ngôn và Nhược Tịch là tử cổ, nếu ngọc bội của bọn họ bể nát, bên ông ta có thể nhận được tín hiệu! Hắn nhanh chóng tháo ngọc bội xuống, lớn tiếng nói: “Người đâu!”
Vừa nói xong, mấy người áo đen đi tới trước mặt ông ta: “Vương gia!” “Dựa theo ngọc bội này dẫn đường, nghĩ cách cứu viện tiểu thư, nhớ kỹ! Mọi việc lấy sự an toàn của tiểu thư và Hoàng tử điện hạ làm đầu!” Quảng Lăng Vương nói xong, đưa tấm ngọc bội không ngừng rung lên ra. Có lẽ người ra tay là người của Hoàng thượng, nhưng ông ta không quan tâm được nhiều như vậy! Vì Hoàng gia, ông ta đã mất đi đứa con trai duy nhất, giờ không thể tiếp tục lại mất cả con gái!
Huống chi, cháu ngoại ông ta cũng là huyết mạch hoàng gia! “Rõ!” Người áo đen lĩnh mệnh, cầm ngọc bội đi ra. Quảng Lăng Vương lúc này mới yên lòng lại, cũng giống như buông xuống được một gánh nặng to lớn, nghiêng đầu nói với Vương phi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã của mình: “Phu nhân, giờ bà yên tâm chưa?”
“Yên tâm ư? Nhược Tịch của ta hiện nay không rõ tung tích, không rõ sống chết! Tử Ngôn của ta bị cha nó nhẫn tâm ném cho gấu đen, đứa con đáng thương của ta ngay cả thị cốt cũng không còn, ông bảo ta yên tâm sao? Ha ha...” Quảng Lăng Vương phi ngẩng đầu cười to dừng lại, cúi đầu nhìn chồng mình giống như là đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, bà quát lạnh một tiếng. “Yên tâm à? Thượng Quan Thừa Đức, ông cũng không khỏi quá hài hước đi!”
Dứt lời, đi vào trong phật đường không quay đầu lại!
Quảng Lăng Vương đứng tại chỗ, cười khổ không thôi. Ông là thần tử, đấy là trách nhiệm của ông, ông không có lựa chọn nào khác. Hổ dữ không ăn thịt con, ông đã làm ra chuyện như thế, không phải là ngày đêm đều sống trong áy náy và tra tấn sao? Cuối cùng thì cả đời ông, ông cũng không thể quên được ánh mắt của Tử Ngôn khi đó, ánh mắt khiến ông đau đớn và kinh ngạc vô cùng. Đi về phía trước mấy bước, ông lại nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của phu nhân trong phật đường: “Bồ Tát, cầu ngài phù hộ nữ nhi của ta. Phù hộ Nhược Tịch của ta, có thể bình yên vô sự! Phù hộ cho Tử Ngôn của ta, sau này đầu thai có thể tìm một người tốt... Chớ có gặp lại dạng phụ mẫu như chúng ta!”
Lời này, giống như một thanh đao đâm vào trong trái tim Thượng Quan Thừa Đức, ông là một thần tử tốt, là một tướng quân tốt, nhưng duy nhất lại không phải là một người chồng tốt, càng không phải là một người cha tốt. Bên tại ông, lại là tiếng khóc nức nở của phu nhân, ông cắn răng, rời đi chạy trốn khỏi phòng...
Biên cảnh Bắc Minh, trên cổng thành.
Nhìn những người đang chớp nhoáng đánh tới kia, toàn bộ thành lâu đều giới nghiêm, bọn hắn đều đang tập trung mười hai vạn phần tinh thần, toàn thành đều đề phòng, nhìn những người đang chạy tới kia! Rõ ràng, những người kia đều là kỵ binh, Đại tướng thủ thành còn không kịp mặc quần áo cho tốt, vội vội vàng vàng chạy ra, mũ giáp nghiêng ngả, tay còn đang vội vàng buộc đai lưng, cũng không kịp mặc khôi giáp, nhìn phương xa chăm chú một chút, lập tức trợn to mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng được!
Trên mặt đất đúng là có người đang di chuyển, nhưng trên bầu trời thì đó là cái gì? Xa xa, hắn nhìn thấy một vật thể cỡ lớn, bay trên bầu trời tới phía bọn hắn! Hắn dụi mắt một cái, tự nhủ: “Là ta hoa mắt sao?”
“Tướng quân, hình như ta cũng hoa mắt, đó là cái gì thế!” Quá xa, trời lại rất tốt, thấy không rõ lắm, nhưng hắn thật sự rất sợ hãi! Tại sao lại có vật thể to lớn như thế bay trên trời!
“Nhanh! Nhanh, nhanh, nhanh phòng thủ, cung tiễn thủ chuẩn bị, trước khi phân rõ địch hay bạn, nhanh! Nhanh lên!” Đại tướng thủ thành bị dọa đến nói cũng không rõ ràng, lắp ba lắp bắp. Đây là sự sợ hãi của con người đối với thứ mình không biết là gì.
Nam Cung Cẩm đang ngồi trên kiệu mềm, bay giữa không trung, đối với người không biết khinh công như nàng mà nói, có cảm giác choáng váng, nhưng với tâm trí kiên định, với lại, nàng biết nếu nàng bị rơi xuống, cũng có Bách Lý Kinh Hồng đỡ được, nên mới ngồi an ổn trên đó. Sắc mặt Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ đang nâng cỗ kiệu đều vô cùng khổ cực! Giáo chủ gần đây thật vất vả mới không đi đâu, bọn hắn lại bị cho người khác mượn làm phu kiệu, bọn hắn là cu li sao? Là cu li sao?! Cũng may cô gái này cũng mảnh mai và không cần mang theo rượu ngon như Giáo chủ, không nặng lắm, nghĩ thế nên cũng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút!
Sau khi đội ngũ bọn hắn đi đến vị trí cách của thành chừng trăm mét, ngừng lại!
Đại tướng thủ thành lúc này mới nhìn rõ, hóa ra là một cỗ kiệu! Nhưng cỗ kiệu có thể bay trên bầu trời sao? Cho dù là người có khinh công tốt nhất thiên hạ này, cũng rất khó có thể làm như thế. Ánh mắt quỷ dị của hắn lại khiến cho đám người Thanh Long Bạch Hổ trong lòng tuôn trào nước mắt! Nhớ lại năm đó, Giáo chủ vĩ đại và tùy tiện của bọn hắn nở nụ cười, nói với bọn hắn: “Bản tôn muốn bồi dưỡng các ngươi thành người có khinh công tốt nhất thiên hạ!”
Bọn hắn lúc đó vội vàng rơi nước mắt, thậm chí là nước mắt tuôn đầy mặt! Thế nhưng mà... Sớm biết bị bồi dưỡng thành người có khinh công tốt nhất thiên hạ để khiêng kiệu bay trên trời thì có đánh chết bọn hắn cũng không học!
Đội ngũ Bách Lý Kinh Hồng dừng lại, cũng không có ý muốn tấn công, trạng thái này, khiến cho đại tướng thủ thành run rẩy trong lòng, cuối cùng hắn mới bình tĩnh lại một chút. Hắn gào to tới rách cuống họng: “Không biết các ngươi là người phương nào?”
“Làm càn! Chúng là phụng mệnh Hoàng thượng, thực hiện nhiệm vụ bí mật, ngươi là cái thứ gì, cũng xứng biết thân phận chúng ta?” Nam Cung Cẩm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, mắt phượng tràn đầy lãnh ý.
Ánh mắt này, khiến cho đại tướng thủ thành trong thời tiết nóng bức thế này mà cảm thấy như bị một chậu nước đá dội từ trên đầu xuống! Cảm giác lạnh thấu tim, ánh mắt này, người bình thường không thể có được, nhưng cũng chính vì người bình thường không thể có nên hắn mới càng thêm chú ý, tuyệt đối không thể để cho tình hình phức tạp hơn hoặc là người có động cơ không tốt tiến vào. “Thế trong tay các ngươi có gì chứng minh không?”
“Đây là chứng cứ!” Nam Cung Cẩm nói xong, liền lấy ra tấm ngọc bội mà nàng lấy được từ tay Quân Hạo Thiên trong tiệc cưới của nàng.
Ngọc bội đó, là ngọc tốt. Người thường không thể có, còn đối với Hoàng tộc mà nói, sau khi leo lên hoàng vị, sẽ ném đi hết đồ dùng trước đây, đổi sang dùng đồ của Hoàng đế, nhưng nếu có tân quân nào có sở thích đặc biệt, sẽ khắc lên một dấu ấn hình rồng, tất cả hoàng tộc trên đại lục này đều như thế, cho nên Nam Cung Cẩm mới phải trăm phương ngàn kế lấy cho được thứ gì đó trên thân Quân Hạo Thiên.
Hiện giờ là trung tuần tháng tám, trăng tròn treo trên không trung.
Mặc dù ánh trăng không đủ soi rõ vật Nam Cung Cẩm cầm trên tay, nhưng tấm ngọc bội đó ánh lên quang mang sáng chói, còn có thái độ ương ngạnh của đối phương, hắn đoán chuyện này tám chín phần mười là sự thật!
Nghĩ thế, hắn mới hỏi thăm: “Thế nhưng bản tướng quân cũng không nhận được tin tức cho người vào thành, nếu các ngươi không thể nói rõ nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho các ngươi là gì, bản tướng quân thật sự không thế cho các ngươi đi vào!”
“Chẳng lẽ, các hạ không biết tin đồn mấy ngày trước đây ở Nam Nhạc, rằng Hoàng tử điện hạ mất tích sao?” Bách Lý Kinh Hồng khẽ ngẩng đầu nói nhàn nhạt.
Hắn vừa nói xong, ánh mắt tên tướng quân kia lập tức chăm chú hơn! Trong lòng hắn nghĩ tới đủ loại khả năng, chẳng lẽ... Hẳn là...? Thân làm một tướng quân, hắn tự nhiên biết những chuyện bẩn thỉu của hoàng gia, những người này thần thần bí bí trở về lúc nửa đêm, lại là người Hoàng thượng phái đi, chuyện này tám chín phần mười... Nghĩ thế, ánh mắt hắn nhìn đám người Nam Cung Cẩm liền biến thành một tin tức thì ra là thế!
Nghĩ thông suốt chuyện này, hắn vội vàng nói: “Để bọn họ đi vào!”
“Rõ!” Binh sĩ lĩnh mệnh, chạy như bay đi mở cửa. Nam Cung Cẩm không nhịn được mà nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy sùng bái, tên này, một mũi tên nhắm mấy đích sao? Vừa có thể khiến đối phương tin tưởng, lại có thể chôn xuống một hạt giống hoài nghi đối với Quân Hạo Thiên, chuyện hôm nay, nếu có người tiết lộ, không bao lâu sau, toàn bộ Mạc Bắc sẽ hoài nghi Quân Hạo Thiên phải người đi mưu hại con của Tiên Hoàng.
Cửa thành mở ra, nghênh đón bọn họ đi vào.
Một đoàn người dựa vào ngọc bội của Quân Hạo Thiên, Nam Cung Cẩm làm bộ làm tịch, Bách Lý Kinh Hồng cơ trí, dễ dàng tiến vào quốc cảnh Bắc Minh. Ngay cả người không nói gì hồi lâu như Lạc Niệm Hi, cũng không nhịn được mà nuốt xuống một chút nước bọt, hơn hai vạn người cứ như thế đi vào sao? Có cần phải xốc nổi thế không?
Sau khi đi vào, tên đại tướng kia cũng tự nhiên phát hiện ra vẻ không thích hợp, nhìn thấy một đống tướng sĩ mặc quần áo Nam Nhạc, hắn nhíu mày nói: “Các ngươi đây là...”
“Ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi nghĩ chúng ta mặc quân phục Bắc Minh có thể chui vào Nam Nhạc sao?” Nam Cung Cấm quay lại quát tháo! Chỉ là riêng bộ dạng này của nàng đã có thể dọa cho người ta sợ hãi, huống chi nàng nói còn có lý như thế. Tên đại tướng kia vội vàng gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Cho dù là Bách Lý Kinh Hồng, cũng phải sợ hãi than thở vì năng lực ứng biến của Nam Cung Cẩm, vốn hắn nghĩ rằng, trước tiên lừa gạt đối phương mở cửa thành tiến vào, sau đó cho dù là bị phát hiện ra quần áo không đúng, cũng là đã muộn, giết cho bọn hắn trở tay không kịp, cũng có thể đi vào Bắc Minh, nhưng hiện nay bỗng nhiên biến thành tình hình thế này, hắn thật sự có chút dở khóc dở cười.
Còn Nam Cung Cẩm bên trên cỗ kiệu, vô cùng làm bộ làm tịch bị nâng lên đi đằng trước, bỗng nhiên quay đầu lại, nói với tên đại tướng thủ thành: “Không nên nói lung tung, tuyệt đối không nên nhiều lời. Hôm nay, ngươi không nhìn thấy gì hết, nếu không thì cứ cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi đấy, có biết không?”
Dù sao thì bọn họ cũng lấy danh nghĩa là đi ám sát Quân Kinh Lan trở về, đã diễn kịch thì diễn nốt cho xong, miễn cho tên ngu xuẩn này chạy đi tìm Quân Hạo Thiên dâng tấu hỏi một phen, vậy thì chẳng phải bọn họ bị Bắc Minh bắt rùa trong hũ hay sao?
Tên đại tướng thủ thành vội vàng gật đầu, khóe mắt còn nhìn lén ngọc bội trên tay Nam Cung Cẩm, xác định tiêu chí phía trên là thật, không có vấn đề, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Đấy đúng là đồ của Hoàng thượng, để cho bọn họ vào không có gì không đúng! “Yên tâm đi, ta tuyệt đối không ra ngoài nói nhiều một câu gì hết!”. Nói xong hắn lại nghiêng đầu nhìn đám thủ hạ của mình, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi hôm nay nhìn thấy chuyện gì?”
“Chúng ta không trông thấy gì hết!” Giọng nói rất đều nhịp.
Lúc này Nam Cung Cẩm mới gật đầu hài lòng, dáng vẻ ta là đại quan mà rêu rao tiến vào.