Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận chiến Lịch Dương thắng lợi, toàn bộ Nam Nhạc đều vui mừng khôn xiết. 1 Bách Lý Kinh Hồng lại càng xuất quân tiến đánh Đông Lăng, thu hồi mười tòa thành trì Đông Lăng thu của Nam Nhạc lúc trước. Mặc dù Hoàng Phủ Hoài Hàn hôn mê, nhưng đôi huynh đệ Hoàng Phủ Vũ và Hoàng Phủ Kình1Thương cũng không phải vật trong ao, hai người hợp lực, mặc dù phần thắng bên Bách Lý Kinh Hồng lớn hơn một chút, nhưng cũng không chiếm được lợi ích quá lớn.

Thế nhưng Nam Cung Cẩm cũng biết, tên có một bụng ý nghĩ xấu xa này nhất định lại đang bày ra một âm mưu càng to lớn hơn!8Rất nhanh sau đó, Nam Cung Cẩm đã biết được tên này bày ra chuyện gì, trước kia dân chúng trong các tòa thành trì của Nam Nhạc đều là người Nam Nhạc, không biết bọn họ nghe tin từ nơi nào nói Nam Nhạc Hoàng muốn giải cứu bọn họ, cho nên vốn bọn họ đã không cam lòng đổi2thành người Đông Lăng, nên trong nháy mắt liền nóng nảy! Mà sau khi nóng nảy, liền phát động bạo động, đánh nhau với binh sĩ Đông Lăng trong thành, thậm chí, vậy mà to gan dám ban đêm tập kích tướng sĩ thủ thành, mở lớn cổng thành, dẫn binh mã Nam Nhạc vào!

Dưới sự giáp công cả trong lẫn4ngoài, cho dù là Hoàng Phủ Vũ chiến thần Đông Lăng cũng không chống đỡ được, ngắn ngủi nửa tháng, đã mất đi hai tòa thành trì! Cuối cùng hắn cũng thông minh ra, sau khi mất đi hai tòa thành trì, đến tòa thành trì thứ ba, hắn khống chế tốt dân chúng trước đã, tránh cho lại xảy ra bất trắc.

Cũng đúng lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn hôn mê nhiều ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, một lần nữa đối chiến với Bách Lý Kinh Hồng! Mà cũng ở thời điểm này, lời đồn về mối quan hệ của Hoàng Phủ Hoài Hàn và Đạm Đài Minh Nguyệt đã được lan truyền rộng rãi, bốn phương đều chấn động, khiến cho toàn bộ binh sĩ và các nhà thơ nhà văn luôn luôn chú ý từng thời khắc! Lần này Hoàng Phủ Hoài Hàn hôn mê, nên không thể bịt mồm binh sĩ dưới tay, để cho lời đồn đại lan truyền lâu như thế, khiến cho tất cả mọi chuyện chuyển biến ngược hết cả! Chuyện này tự nhiên khiến cho Nam Cung Cẩm được một phen đắc ý, không ngờ bên mình còn chưa hành động, bọn hắn lại có thể tự náo ra chuyện xấu như thế!

Hoàng Phủ Hoài Hàn và Đạm Đài Minh Nguyệt, tự nhiên là suy nghĩ rất nhiều biện pháp trấn áp sau khi biết phát sinh những lời đồn đại khiến cho người ta nôn ra máu này, cuối cùng còn dùng đến những biện pháp cực kỳ máu tanh! Nhưng bịt miệng thiên hạ thật sự là khó khăn, sao có thể trấn áp những lời đồn đại loạn thất bát tao kia cho được, mặc dù vì chuyện này bọn hắn đã giết không ít kẻ khơi mào, nhưng trong thiên hạ vẫn có những lời bàn tán không ngừng! Thậm chí bọn họ càng cố tình đàn áp xuống, thì lời đồn đại càng phát triển, lan truyền đi nhanh một cách bất thường, từ Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm tay Đạm Đài Minh Nguyệt, đến ôm chân hắn, nằm đè lên thân thể hắn! Chuyện này tự nhiên là có sự giúp đỡ của Nam Nhạc châm ngòi thổi gió bốn phía, thêm mắm thêm muối!

Cuối cùng, chuyện này khiến cho binh sĩ Mạc Bắc và Đông Lăng đều không muốn chiến đấu nữa, cũng không có tâm tư mà đi huấn luyện, mà luôn luôn nhìn trộm hai người bọn họ vô cùng hèn hạ, khiến cho sức chiến đấu chỉnh thể của một phương binh mã bọn hắn bị hạ thấp xuống thật nhiều!

Trong thời gian này, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng biết được những chuyện đã xảy ra trong quá trình hắn hôn

mê từ miệng của Đạm Đài Minh Nguyệt, sau đó, hai vị Hoàng đế này cũng cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy nhau!

Thế là, kết thúc câu chuyện, binh mã Mạc Bắc và Đông Lăng chia hai đường, Mạc Bắc tiến công từ mặt phía Nam. Liên minh vẫn còn tồn tại, vẫn giúp đỡ lẫn nhau, nhưng không đi cùng một đường!

Còn Nam Cung Cấm cũng quyết định thật nhanh, lựa chọn cùng Bách Lý Kinh Hồng chia binh hai đường, nàng mang theo bốn mươi vạn binh mã phòng thủ mặt phía Nam. Lần này, Nam Cung Cẩm không lựa chọn co đầu rút cổ trong tường thành, bởi vì Mạc Bắc cũng có máy bắn đá của Tây Võ, nếu như bị đối phương đập xuống như thế, mà bọn họ bên trong lại không xuất chiến, vậy thì tường thành liền xong rồi! Thế là, nàng rất quả quyết lựa chọn đóng quân ngoài thành, nơi hai bên đóng quân cách nhau không đến hai mươi dặm, vô cùng phòng bị lẫn nhau.

Địa điểm Nam Cung Cấm chọn, lưng dựa vào sơn lâm. Những ngày này, Nam Cung Cấm cũng một mực ở trong quân doanh huấn luyện binh sĩ, dùng một phương pháp huấn luyện cực kỳ đặc biệt để rèn luyện thể trạng và khả năng tác chiến của binh sĩ. Nhất là đối với kỹ thuật bắn tên, nàng đã bỏ ra cả quyền lực để bồi dưỡng! Bởi vì Long Ảnh Vệ của Đông Lăng, đến nay vẫn gây ấn tượng mạnh với nàng, nên nàng cũng muốn có một lực lượng như thế! Nếu Yêu Vật cũng có mặt ở đây, còn có thể chế tạo ra súng bắn tỉa, thứ đó cao cấp hơn nhiều so với cung tiễn! Nhưng Yêu Vật không có ở đây, nàng cũng không có khả năng như thế, nên chỉ có thể dùng tiền thuật thay thế.

Mà bất tử thần kinh, từ trước đó vài ngày đã theo dây kết nối cổ trùng trên người Nam Cung Cẩm trở về, hiện nay đều bị phái đi bảo vệ Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Kinh Lan. Đạm Đài Minh Nguyệt thấy Nam Cung Cẩm đối chiến với mình, cảm thấy không hiểu nổi cảm xúc hiện tại là gì, trong đầu hắn nghĩ tới chuyện lúc trước hắn bị chọc tức đến nôn ra máu ở Ngọc Môn Quan, hắn vô cùng lo lắng không biết có dẫm lại vào vết xe đổ lần trước hay không! Hắn cũng cảm thấy thật không may lại bị Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm tay như thế, khiến cho phát sinh nhiều chuyện loạn thất bát tạo! Để mà cho tới giờ, binh sĩ dưới quyền hắn, vẫn thường xuyên dùng ánh mắt kỳ quái và hoài nghi, cũng mang vẻ mập mờ thăm dò và quỷ quyệt để nhìn hắn! Điều này khiến hắn rất phiền muộn, giờ lại đơn độc đối mặt với cô gái độc mồm độc miệng này, thật đúng là nhà dột còn gặp mưa rào, mọi chuyện đen đủi đều tập hợp vào một lúc! Nam Cung Cẩm cũng biết kỵ binh của đối phương lợi hại hơn so với bọn họ, cho nên nàng cũng đang lo lắng bọn họ bên này có thể phải chịu thất bại! Mặc dù nàng đang huấn luyện, nhưng chuyện huấn luyện này, không phải một sớm một chiều đã có thể hoàn thành, sức chiến đấu hiện nay của bọn họ, vẫn chỉ tầm thường mà thôi! Ngay khi hai phe nhân mã đang kiêng kị lẫn nhau, cuối cùng bọn hắn cũng nghênh đón trận chiến đầu tiên!

Trên chiến trường, Nam Cung Cấm mặc một bộ khối giáp, lộ ra tư thế hiên ngang, mà giữa hai đầu lông mày của nàng, càng là khí khái hào hùng vạn trượng! Dưới ánh nắng chói chang, nàng đơn giản là chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn gần! Trong tay nàng không cầm binh khí, chỉ có một thanh đao trong ống tay áo, đối với sát thủ mà nói, vật lộn cận thân mới là có lợi nhất, cho nên nàng không cần thiết phải dây vào những thứ mình không am hiểu, chỉ cần nắm chắc ưu thế của mình là đủ!

Mà Đạm Đài Minh Nguyệt, cầm trong tay binh khí nặng khoảng trăm cân, đứng ngạo nghễ đối diện nàng! Thân hình hắn tuấn tú, cao lớn, thẳng tắp. Chiếc mặt nạ quỷ kia càng tô điểm thêm vẻ cuồng dại và khí tức bá đạo của hắn!

Trong thiên quân vạn mã, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, chỉ có hai người đứng trước đội hình

mỗi bên kia mới là tiêu điểm vạn chúng chú mục! “Mạc Bắc Hoàng, ký ức trận chiến Lịch Dương lần trước, không biết đã khắc sâu chưa?” Nam Cung Cẩm nở nụ cười bỉ ổi, nói đầy ý đồ xấu.

Quả nhiên, lời này của nàng đã thành công khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt thay đổi sắc mặt, trận chiến lần trước tuyệt đối có thể nói là sỉ nhục lớn nhất đời hắn, vương kỳ gãy rụng, ấn tượng đấy không khắc sâu cũng khó! Cô gái này thật sự là đâm vào chỗ đau của người khác! Hắn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Hoàng hậu Nam Nhạc cũng không cần cao hứng như thế, hôm nay, trẫm sẽ huyết tấy đại quân Nam Nhạc, báo thù cho mười vạn tướng sĩ Mạc Bắc ta!”

Câu này của hắn đốt cháy lên chiến ý của tất cả tướng sĩ Mạc Bắc! Trong mắt bọn hắn lấp lánh ánh sáng đỏ tươi, bọn hắn muốn rửa sạch nhục nhã từ lâu rồi, trong lòng bọn hắn hiện nay chỉ còn lại mấy chữ đang gào thét, báo thù! Báo thù!

Nhưng hắn nói xong, bên Nam Nhạc ngược lại là sóng yên gió lặng, tất cả mọi người dưới sự chỉ huy của Nam Cung Cấm đều không tỏ vẻ gì, rõ ràng là mấy lời vừa rồi của Đạm Đài Minh Nguyệt, không ảnh hưởng gì đến bọn họ, nói dễ nghe một chút, những lời đó chỉ như một trận gió thoảng qua bọn họ! Nói khó nghe thì những lời đó chỉ như một phát rắm, cứ như thế mà trôi qua!

Thế là, gương mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới tấm mặt nạ lập tức có chút xấu hổ, người phát biểu hùng hồn, nhưng quân địch không hề phản ứng, đây là chuyện gì đang xảy ra?!

Đợi hồi lâu, chờ đến khi một trận gió lớn thổi qua hai phe nhân mã, còn cuốn lên vài chiếc lá rụng. Nam Cung Cẩm mới chầm chậm và vô cùng nhàn nhã nói: “Không biết Mạc Bắc Vương đã nghe qua một câu nói thế này chưa?” Đạm Đài Minh Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Nam Cung Cẩm đã tiếp tục nói: “Câu nói này chính là lý tưởng và hiện thực, thường thường là có khoảng cách lớn!”.

“...” Gân xanh trên trán Đạm Đài Minh Nguyệt nhảy lên mấy lần! Hắn nhận thức được sâu sắc khả năng tự lạng bạt thiên can của cô gái này, khiến cho khuôn mặt hắn trong lúc nhất thời tái xanh đi.

Binh sĩ Nam Nhạc lại là bộ dạng muốn cười mà không dám cười. Còn Nam Cung Cấm lại cảm thấy chưa đủ, tiếp tục bổ sung: “Còn có một câu tương tự: Lý tưởng rất đẹp đẽ, hiện thực lại rất khó khăn. Nếu như Mạc Bắc Vương chưa nghe qua cầu kia, thì dù sao đi nữa cũng đã nghe qua câu này rồi chứ?”

Lời này có ý gì, không phải là nói mong ước báo thù của Đạm Đài Minh Nguyệt mười phần mãnh liệt, lý tưởng này vô cùng đẹp đẽ, nhưng có chênh lệch to lớn với hiện thực sao?! Nói trắng ra là nói hắn nằm mộng giữa ban ngày, có ước mơ không hiện thực sao!

Đạm Đài Minh Nguyệt nghiến răng im lặng hồi lâu, giọng nói phong lưu hoa lệ mới tỏ vẻ không thèm quan tâm mà vang lên: “Hai câu này, trẫm đều chưa từng nghe qua, trẫm chỉ nghe qua, người có chí, việc gì cũng sẽ thành công!” Không phải đang nói đây là lý tưởng của ta sao? Không sai, đây chính là lý tưởng của ta, còn là chí hướng của ta, cho nên ta nhất định có thể thành công! Thế nhưng, Nam Cung Cẩm lại một lần nữa bỏ ngoài tai lời nói của hắn, nàng nghiêng đầu nói với Uất Trì Thành bên cạnh mình, giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, vô cùng ngạc nhiên mà nói: “Ngươi xem, Mạc Bắc Vương thật sự là tóc dài kiến thức ngắn, câu nói nổi tiếng thế mà một câu hắn cũng chưa từng nghe qua!”

“Nam Cung Cẩm, ngươi!” Tóc dài kiến thức ngắn, đây là câu nói để chỉ đàn bà phụ nữ mà đúng không? Đạm Đài Minh Nguyệt bị tức đến thở hổn hển, một lúc sau, bỗng nhiên hắn nhếch môi cười, hắn thật đúng là bị cô gái này làm cho tức giận đến quên đi việc chính!

Hắn hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: “Hoàng hậu Nam Nhạc, thiên hạ này, không phải cứ ai giỏi mồm mép, người đó là vương giả! Thực lực, mới có thể quyết định tất cả!”

Vừa nói xong, hắn giơ một tay lên, lớn tiếng quát: “Xông lên cho trẫm! Báo thù cho mười vạn huynh đệ của chúng ta!”

“Báo thù!”

“Báo thù!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK