Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, khi nụ hôn dừng lại, hắn bật cười lạnh: “Nàng trúng Thiên đoạn tuyết.” Thật ra, từ lúc nàng nhích lại gần, hắn đã ngửi thấy mùi Thiên đoạn tuyết trên người nàng, nhưng hắn lại cam tâm để mình trầm luân trong giây lát, chỉ muốn lừa gạt mình rằng nàng thật sự cũng có ý với hắn, như vậy cũng tốt.

“Ừ!” Nàng đáp, rồi lại bò lên người hắn, mơ màng nói: “Vậy để cho bà đây mượn dược hành hung đi!”

Hắn bắt lấy bàn tay của nàng đang làm loạn trên người mình, nhìn sâu vào đôi mắt phượng của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại là ta?” Vì sao trúng Thiên đoạn tuyết lại đếm tìm hắn, mà không phải Hoàng Phủ Hoài Hàn, không phải Hoàng Phủ Dạ, càng không phải là Lãnh Tử Hàn?

“Chỉ vì là huynh thôi.” Nàng đáp lại một câu như thật như mơ.

Chỉ vài chữ, lại khiến hô hấp của hắn như dừng lại, áp sát vào người nàng hơn, đôi môi mỏng gần như chạm vào nàng, nhìn sâu vào mắt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nói cho ta biết, ta là ai?” Giọng nói lạnh lùng thường ngày không thể giấu nổi vẻ dịu dàng, đôi mắt trầm tĩnh như nước hồ khó giấu nổi vẻ chờ mong.

Cô nàng nào đó nghe vậy, liền dùng cả hai tay hai chân bám lên lưng hắn: “Bách Lý Kinh Hồng!”

Sự vui mừng ánh lên trong mắt, nhưng chỉ chợt lướt qua. Lúc này, Tô Cẩm Bình đã bắt đầu kéo vạt áo hắn. Hắn khựng lại một chút, rồi bế nàng lên, bước vào phòng ngủ...

Tu và Phong ở bên ngoài cửa sổ trợn trừng mắt không thể tin nổi! Trong mắt chỉ có đúng ba chữ: Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi!!!

“Làm sao bây giờ? Điện hạ bị yêu nữ kia mê hoặc!!!” Tu không yên lòng, quay sang hỏi Phong.

Mặt Phong đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép, lại khẽ lắc đầu vô cùng bi thương: “Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Điện hạ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, huynh nghĩ mà xem, nếu chúng ta ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, thì cũng sẽ không thể kiềm chế nổi!”

Tu quay đầu sang, nhạy bén nhận thấy vẻ tiếc nuối trên mặt Phong, một giọt mồ hôi lớn chảy xuống sau gáy: “Có phải huynh đang tiếc vì ngồi ở vị trí này không nhìn thấy tình cảnh trong phòng ngủ không?”

Hắn vừa dứt lời, Phong quay vụt đầu sang, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện rõ vẻ “gặp được tri âm”, chỉ muốn ôm Tu vào lòng mà khóc ầm lên một phen, nói: “Đúng là huynh rất hiểu ta!”

“Cút!” Biết ngay mà, hắn và tên quỷ háo sắc này không thể có tiếng nói chung được!

...

Hắn cúi người, đặt nàng xuống giường, trong đầu nhanh chóng nghĩ các cách giải Thiên đoạn tuyết, chỉ là... hắn biết rất rõ, Thiên đoạn tuyết không có giải dược. Trừ sinh hoạt vợ chồng ra, thì cách duy nhất đó là để thân thể trần truồng ngâm mình trong nước đá suốt một đêm.

Nhìn khuôn mặt mơ màng của nàng, trong mắt hắn thoáng vụt qua cảm xúc gì đó, rồi lại nhanh chóng biến mất. Hắn buông nàng ra, chuẩn bị ra ngoài tìm nước đá. Nhưng còn chưa kịp đứng dậy, nàng đã vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống...

“A!” Hắn kêu lên một tiếng, cả cơ thể đã áp xuống người nàng, giữa hai người không hề có chút khe hở, dán chặt vào nhau, chỉ cách một lớp y phục mỏng manh. Hắn cũng cảm nhận được ngay cảm giác nóng rực ở bụng dưới của mình càng mãnh liệt hơn.

Chưa kịp phản ứng, nàng đã xoay người, đặt hắn bên dưới, bàn tay nhỏ bé không an phận kéo vạt áo hắn. Bàn tay trắng nõn như ngọc chạm vào lồng ngực màu mật ong của hắn khiến hắn hít một hơi lạnh thật sâu... Nhìn cô gái đang làm loạn trên người mình, trong đôi mắt xám bạc thoáng đấu tranh một chút, sau đó...

Hắn xoay người, hung hăng giam cầm nàng dưới thân mình, mắt như vụt bốc lên những đốm lửa sáng quắc, mạnh mẽ hôn lấy môi nàng. Nếu nàng đã biết là hắn, thì hắn cần gì phải cố gắng kìm nén chính mình?

“Ưm...” một tiếng vang lên, giống như chất xúc tác, khiến không khí cũng dần nóng lên...

Tô Cẩm Bình cảm thấy toàn thân khô nóng không chịu nổi, chỉ muốn có nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nên càng dán chặt hơn vào người hắn. Hắn cũng không cần đè nén dục vọng ở bụng dưới của mình nữa, nhiệt tình đáp lại nàng...

Hai mái tóc đen dài quấn vào nhau, gắn bó như môi với răng, mắt hai người đều dần mơ màng, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng mép giường, vạt áo hai người tán loạn, rơi xuống bên cạnh giường.

Nụ hôn nóng bỏng của hắn như làm cháy rát làn da nàng, vẽ lên từng đóa mai hồng trên bầu ngực trắng như tuyết của nàng. Hai thân thể mịn màng điên cuồng quấn lấy nhau trong đêm tối, giữa hai người chỉ còn lại một lớp mỏng manh chờ bị xuyên thủng, bỗng đôi môi đỏ mọng của Tô Cẩm Bình phun ra hai chữ: “Yêu Vật...”

“Ầm” một tiếng, sắc đỏ trên mặt hắn vụt biến mất! Trong đôi mắt xám bạc ngoài thất vọng, đau lòng còn có cảm giác xấu hổ và giận dữ vì bị lừa gạt!

“Yêu Vật, cô nhất định đừng có mà tiêu xài lung tung hết sạch tiền đấy!” Đến thời điểm này rồi còn nhớ tới tiền, e rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình nàng!

Có điều, trong đầu hắn chỉ có duy nhất hai chữ, Yêu Vật, Yêu Vật! Đêm qua, nàng nhờ hắn giúp nàng viết hai chữ kia lên đèn hoa đăng. Nàng biết mình không phải là “Yêu Vật” kia, nhưng vẫn nhờ hắn, mà ở thời khắc cuối cùng, ngay khi bọn họ sắp kết hợp lại làm một, nàng lại gọi tên người kia, giống một chậu nước lạnh hất thẳng xuống người hắn, khiến hắn ướt sũng toàn thân.

Sau khi Tô Cẩm Bình lẩm bẩm thể hiện sự nhớ thương của mình đối với thẻ ngân hàng hiện đại xong, lại cảm thấy cơ thể càng nóng khó chịu hơn, hai tay lại bò lên người hắn, muốn đạt được thứ mình đang cần...

Còn hắn, sau khi chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, liền đưa tay, điểm huyệt nàng, đứng vụt dậy, đạp lên vạt áo rơi tán loạn trên đất, bước tới bên tủ y phục, lấy một bộ xiêm y tuyết trắng, mặc vào, rồi bước ra cửa chuẩn bị nước đá.

...

Trong phòng, hoàn toàn tĩnh lặng. Trên người Tô Cẩm Bình không có một sợi vải, ngồi trong thùng tắm, nước đá lạnh lẽo dần hóa giải tác dụng của xuân dược trên người nàng, nhưng giờ đã là cuối thu, ngồi trong nước đá khiến người nàng hơi run lên.

Người đang đứng bên cạnh thùng tắm, nhìn thấy sắc mặt của nàng dần bình thường trở lại, đáy mắt hắn lại thoáng xuất hiện những ngọn lửa quỷ dị.

Thời khắc này, hắn thật sự muốn túm lấy cái kẻ tên là Yêu Vật kia, nghiền xương ra thành tro bụi!

Khuôn mặt hắn trở nên hơi mơ hồ, khốn đốn, nếu không phải nàng kêu tên “Yêu Vật” ở thời khắc mấu chốt, chẳng phải hắn đã đắm chìm rồi hay sao? Có lẽ, cũng sẽ làm những chuyện không có cách nào quay lại được nữa. Có lẽ, ngày mai, ánh mắt mà nàng nhìn hắn, sẽ không còn thân mật, quan tâm, trêu ghẹo nữa, mà chỉ còn nỗi oán hận nồng đậm mà thôi.

Môi hắn cong lên cười giễu cợt, nếu hắn thật sự làm rồi, chắc nàng sẽ rất hận hắn, biết rõ có cách khác để giải dược cho nàng, nhưng lại muốn nàng, dù rằng, nàng là người nói trước - ta muốn huynh!!!

Suy nghĩ xoay vần đến trăm chuyển ngàn hồi trong đầu, nhìn nàng hơi run lên trong thùng tắm, hắn đưa ngón tay thon dài ra, dùng nội lực, từ từ truyền chút nhiệt vào cơ thể nàng, lúc này nét mặt Tô Cẩm Bình mới giãn ra một chút, ngủ say trong thùng tắm...

...

Ở ngoài cửa sổ, mặt Phong đầy vẻ tiếc nuối, chép miệng cảm thán: “Tiếc quá, tiếc quá!” Hắn vốn nghĩ rằng lần đầu tiên của điện hạ, hắn có thể may mắn ở ngoài cửa nghe trộm, nhưng tới thời khắc mấu chốt, hai người này lại... Ôi! Điện hạ à, ngài quá lý trí rồi!

Vì hắn cũng không nghe được hai chữ “Yêu Vật” của Tô Cẩm Bình, nên chỉ nghĩ Bách Lý Kinh Hồng chợt “tỉnh ngộ” ở thời điểm mấu chốt, không muốn chiếm lấy thân thể của người ta vào lúc thần trí người ta không tỉnh táo mà thôi!

Mặt Tu đầy vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sự trong sạch của điện hạ đã bị người ta chiếm mất rồi, huynh còn nói tiếc nữa à?”

“Bốp” một tiếng, Phong đập vào đầu hắn ta một cái: “Huynh là cái đồ ngu ngốc. Nếu sự trong sạch của điện hạ thực sự bị người ta chiếm mất, thì cô gái kia còn cần phải ngâm nước lạnh hay sao hả?”

Tu bị đập một cái, vốn vô cùng tức giận, nhưng nghe hắn nói vậy, đáy mắt lại thoáng lấp lánh tia vui mừng, rồi như chợt nhớ ra gì đó, lại dần ủ rũ, buồn rầu nói: “Phong, huynh nói xem, dáng vẻ của cô gái kia cũng không tệ, điện hạ cũng rất thích nàng, nhưng đến thời điểm mấu chốt, điện hạ lại dừng tay, huynh thấy, huynh thấy...” Nói tới đây, hắn ta ấp a ấp úng...

“Ta thấy cái gì?” Phong nhìn hắn ta đầy vẻ kỳ quái.

“Huynh thấy, liệu có phải điện hạ... không “lên” được không?” Hắn ta bất an nói ra lo lắng của mình, bởi vì hắn hiểu rất rõ rằng, nếu là một người đàn ông bình thường, tuyệt đối không thể nào không chế được trong thời điểm này!

Hắn ta vừa dứt lời, mặt Phong cũng nhăn nhó, lắp bắp nói: “Không... không phải chứ?”

Trời dần sáng, tác dụng của xuân dược trên người Tô Cẩm Bình đã tiêu trừ gần hết. Bách Lý Kinh Hồng bế nàng từ trong nước ra, sau đó ném nàng lên giường như ném củ khoai lang nóng bỏng tay, kéo chăn phủ kín người nàng, lúc này mới có thể áp chế được cảm giác nóng rực ở bụng dưới của mình. Tuy là vì hai chữ “Yêu Vật” kia, mà hắn không còn muốn nàng nữa. Nhưng dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường, nhìn ngắm cô gái xinh đẹp động lòng người không một mảnh vải che thân suốt cả đêm, cuối cùng còn phải bế nàng lên, dù thế nào cũng cảm thấy rất khó kìm chế.

Hắn hít sâu một hơi, đi tới bên cửa sổ, đưa tay lên day day mi tâm của mình, cảm giác hậm hực tức tối lan tràn khắp cơ thể. Dường như hắn đã không còn là chính mình nữa, mà tất cả những cảm giác này, đều là do cô gái đang nằm trên giường kia gây ra! Nghĩ vậy, hắn chỉ muốn tung một chưởng đánh văng nàng ra, nhưng hắn lại không thể không tự hỏi, dù thật sự đánh bay nàng đi, hắn sẽ có thể quay trở về chính mình xưa kia sao?

Tuy là cuối thu, nhưng trong Hoàng cung vẫn có không ít các loài chim bay liệng. Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng và chim chóc kêu vang khiến tâm trạng của hắn bình ổn hơn một chút. Bách Lý Kinh Hồng nhắm mắt, lẳng lặng đứng bên cửa sổ.

Không lâu sau, Tô Cẩm Bình nằm trên giường bỗng ‘ưm’ một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt ra.

Bách Lý Kinh Hồng đứng bên cửa sổ cũng nghe thấy tiếng động phía sau, dưới ống tay áo bào rộng thùng thình, bàn tay trắng nõn siết chặt thành nắm đấm, hắn cảm thấy không cam lòng, cũng vô cùng bất an. Không cam lòng, vì người trong lòng nàng rõ ràng không phải là hắn, lại khiến chính mình phải làm thế thân cho cái kẻ tên là “Yêu Vật” kia. Mà bất an, là vì tuy hắn không muốn nàng, không chiếm lấy nàng, nhưng cũng để lại không ít dấu vết trên người nàng. Với con gái mà nói, thì coi như sự trong sạch đã bị hủy hoàn toàn, liệu nàng có hận hắn không?

Sau khi cô nàng nào đó tỉnh lại, nhìn lên đỉnh màn, mới giật mình vì rõ ràng đây không phải phòng mình! Á... đầu óc như có những hình ảnh xẹt qua, suy nghĩ cũng hơi hỗn loạn, chuyện đó... đêm qua, hình như nàng trúng dược gì đó, rồi... chạy tới vườn lê, sau đó... Nàng vội vàng quay đầu sang, nhìn thấy người kia đang đứng bên cửa sổ!

Sau đó nàng hôn hắn, còn nói cái gì mà - “Ta muốn huynh!”.

Một tiếng “ầm” vang lên khiến mặt nàng nháy mắt đỏ bừng, ông trời ơi!!! Thì ra nàng đã phóng khoáng đến mức này rồi cơ đấy! Rồi sau đó sao nữa nhỉ, a, hình như nàng còn cưỡng hôn hắn, rồi... rồi... rồi lăn lên giường!!!

Nàng vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh, quả nhiên - y phục của nàng rơi trên đất, còn cả cái yếm và tiết khố nhìn rất quen mắt kia nữa! OH! NO!!! Ngay khoảnh khắc nàng ngửa đầu lên trời cảm thán, tấm chăn mỏng trên người trượt xuống, lộ ra rất nhiều đóa mai hồng trên bộ ngực sữa của nàng, rõ ràng là dấu hôn! Tô Cẩm Bình nghi hoặc quay sang nhìn thoáng về phía cửa sổ, nhưng rồi lại bi thương quay đầu về, chuyện này chỉ có thể tự trách mình thôi, chính nàng mượn dược hành hung, là một người đàn ông bình thường thì cũng bị ép thành dã thú chứ.

Tô Cẩm Bình nhanh tay túm chăn che lên người mình, căng thẳng nhìn theo bóng lưng của hắn, do dự một lúc lâu cũng không biết nên nói gì mới ổn! Nàng tung hoành bao nhiêu năm ở thế kỷ hai mốt, chưa từng gặp tình trạng xấu hổ thế này bao giờ, bây giờ xin lỗi à? Có nên xin lỗi không? Hay là xin lỗi đi nhỉ? Nhưng mà xin lỗi... có ích gì không?! Oh My God!!!

Bàn tay dưới tay áo bào rộng thùng thình của hắn lại siết chặt hơn. Trong đầu đang nghĩ cùng một vấn đề với Tô Cẩm Bình, có nên xin lỗi không? Nhưng mà xin lỗi có ích gì không?

Tình trạng xấu hổ này duy trì một lúc lâu, không khí cũng càng trở nên gượng gạo, căng thẳng hơn. Cuối cùng, Tô Cẩm Bình ấp úng lên tiếng: “Chuyện... chuyện đó... Huynh... huynh yên tâm. Không phải, ý ta là, huynh ngàn vạn lần đừng quá để bụng... Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh!”

Người bên cửa sổ cứng đờ người lại, không hiểu nổi vì sao nàng lại nói một câu như vậy, chịu trách nhiệm với hắn ư?

Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình lại cảm thấy bị kích động đến mức muốn đâm đầu chết luôn cho xong! Bây giờ thì hay rồi, người này vốn dĩ chướng mắt với nàng, vô duyên vô cớ lại bị nàng chiếm đoạt mất sự trong sạch, làm sao lại muốn nàng chịu trách nhiệm chứ, hiện giờ có khi còn muốn đánh chết nàng luôn cho xong thì có!

“Khụ khụ... Chuyện đó... ta biết hôm qua ta sai rồi, ta là cầm thú, ta là súc sinh, nên mới làm chuyện không nên làm với huynh, nhưng huynh nhất định phải tha thứ cho lỗi lầm của ta, hơn nữa, suy cho cùng thì không phải ta còn thiệt thòi hơn huynh sao?” Nàng bất chấp, cố gắng nói cho hết lời. Từ bé tới giờ, nàng không ngờ sẽ có một ngày mình tự xưng là “cầm thú” với “súc sinh”, cảm giác này thật sự là cực kỳ khó chịu!!!

Nghe nàng nói vậy, không hiểu sao hắn lại thấy hơi buồn cười, không phải đây nên là lời thoại của hắn sao? Sao lại để nàng nói trước mất rồi?

Hắn quay người, đôi mắt không có tiêu cự quét về phía mép giường. Vừa thấy hắn quay lại, Tô Cẩm Bình sợ đến trắng bệch mặt mũi, vội vàng trùm chăn lên che đầu, kinh hãi kêu to: “Ta thực sự không cố ý mà, xin đừng dùng bạo lực với phụ nữ!!!” Nàng đã bị mấy chuyện điên loạn này làm cho đầu óc không minh mẫn nữa rồi, hoàn toàn quên mình là đệ nhất sát thủ, không phải người bình thường.

“Khụ khụ...” Nghe nàng nói vậy, cùng với dáng vẻ hoảng hốt kinh hãi kia, hắn lại không kìm được, khẽ nhoẻn miệng cười, sự ghen ghét đối với ‘Yêu Vật’ cũng phai nhạt đi một chút, sau vài tiếng ho khan, hắn lãnh đạm nói: “Nàng...”

Nàng kéo chăn xuống, vội vàng ngắt lời hắn: “Đại gia à, ta thật sự không cố ý mà! Huynh đừng nhắc lại nữa mà!” Khiến nàng nghe mà thấy sợ hãi lắm!!!

Vì kéo quá mạnh, nên ngực nàng bị lộ ra, hắn sững người, khuôn mặt như ngọc khắc bỗng ửng hồng, nhưng rất nhạt, nhạt đến mức căn bản không nhìn ra. Tô Cẩm Bình lại không hề để ý, trong đầu còn đang nghĩ, dù sao người ta cũng không nhìn thấy, cần gì phải che chứ, nhưng dù vậy, nàng vẫn cảm thấy hơi quái dị, nên lại kéo chăn lên che người.

“Thật ra...” cuối cùng chưa có chuyện gì phát sinh cả, nhưng mới nói được hai chữ, thì nàng đã ngắt lời: “Thật ra ta biết là huynh không cam tâm tình nguyện, khụ khụ... có điều, nếu đã thế này rồi, thôi thì huynh theo ta đi, ta sẽ chịu trách nhiệm! À, khụ khụ, vì... tối qua là ta cưỡng ép huynh, sau này, ta nhất định sẽ đối xử với huynh thật tốt!” Nói xong, mặt nàng hơi đỏ lên, quay đầu đi, mắt đảo loạn khắp phòng.

Mặt hắn hơi biến sắc, trong giọng nói lãnh đạm còn mang theo chút kinh ngạc: “Nàng không trách ta?” Người trong lòng nàng không phải là ‘Yêu Vật’ kia sao? Nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, thì nàng cũng sẽ phải hận hắn mới đúng chứ?

“Vấn đề này nên để ta hỏi huynh chứ?” Cô nàng nào đó hiện giờ hoàn toàn mang vẻ chột dạ của đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó, còn không dám nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ dị, tấn công mạnh mẽ vào tim hắn, nhẹ giọng lặp lại lời của nàng: “Sau này, nàng sẽ đối xử với ta rất tốt sao?”

“Đúng thế, đúng thế! Vì vậy, huynh đại nhân đừng chấp tiểu nhân ta, tha cho ta lần này đi. Vì ta bị người ta gài bẫy, nên mới phạm sai lầm lớn như vậy!” Tô Cẩm Bình hoàn toàn nghĩ giữa hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Hắn cười rạng rỡ, đẹp như đóa hoa đào: “Được!”

“Phụt...” Nụ cười này khiến máu mũi của Tô Cẩm Bình bất ngờ phụt ra. Sao tên này cười lại đẹp như thế chứ? Nàng vội vàng bịt mũi, cũng cùng lúc đó, hắn đưa một chiếc khăn lụa ra, Tô Cẩm Bình vội cầm lấy bịt mũi lại, nghi hoặc hỏi: “Không phải huynh không nhìn thấy gì sao?” Sao biết nàng chảy máu mũi?

Hắn hơi căng thẳng một chút, rồi lại thản nhiên nói: “Ta nghe thấy.”

Cũng đúng! Nghe nói người không nhìn thấy, thính giác đều vô cùng tinh tường! Nàng cũng không biết hắn thật sự không để tâm, hay là giả vờ không để tâm, vì thế, lại ngượng ngùng nhắc lại: “Chuyện đó... ta thật sự không cố ý!”

“Ta biết mà.” Hắn nhẹ nhàng nói ba chữ, trong trẻo, lạnh lùng nhưng không còn vẻ cao ngạo nữa.

“Huynh thật sự tha thứ cho ta sao?” Người bình thường có thể tha thứ cho chuyện này sao? Tô Cẩm Bình không yên lòng.

Hắn hơi khựng lại một chút, rồi lại buồn cười, chuyện hắn lo lắng suốt cả đêm đều là vô ích. Suy nghĩ của nàng căn bản không thể dùng cách suy luận thông thường để phán đoán, xảy ra chuyện này, nói thế nào thì cũng là cô nương người ta chịu thiệt thòi mới đúng chứ?

“Ừ!” Hắn lại nhẹ nhàng đáp.

Vì vậy, cuối cùng Tô Cẩm Bình cũng yên tâm một chút, cầm khăn bịt chặt mũi, ngập ngừng một lúc lâu, mới đỏ mặt nói: “À, huynh yên tâm, chờ ta nghĩ được cách để ta và huynh trốn khỏi Hoàng cung, ta nhất định sẽ cho huynh một danh phận!”

“Được!” Hắn trả lời nhanh nhẹn, dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng, nhưng ánh mắt xám bạc kia lại giấu rất nhiều ý cười. Hiểu lầm à? Vậy thì cứ tiếp tục hiểu lầm là được rồi!

Ngoài cửa sổ, Phong và Tu liếc nhìn nhau, tuy họ không nghe thấy tiếng gọi ‘Yêu Vật’ của Tô Cẩm Bình, nhưng hiện giờ hai người nói chuyện với nhau lớn tiếng như vậy, bọn họ đều nghe rất rõ ràng. Không phải cuối cùng điện hạ và cô gái kia không phát sinh chuyện gì sao? Sao lại thoải mái đồng ý với chuyện nàng muốn chịu trách nhiệm, đối xử tốt với ngài, cho ngài danh phận chứ?

Hai người lại nhìn nhau, cùng nhìn thấy trong mắt nhau một suy nghĩ - điện hạ thật phúc hắc!!!

“Vậy, sau này huynh là người của ta!” Tính chiếm hữu của nàng rất mạnh, thứ của nàng, người khác không được phép chạm vào!

“Được!” Hắn lại đáp lời không chút do dự, giọng nói vẫn rất thản nhiên, không thể nghe ra chút cảm xúc nào.

Chữ được này vừa phát ra, Tô Cẩm Bình nhìn hắn rất chăm chú một lúc lâu, nhìn đến mức khiến hắn âm thầm chột dạ. Đúng lúc hắn đang nghĩ xem có nên thành thật mở miệng khai thật hay không, rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, giọng còn rất thật lòng: “Hôm nay huynh thật dễ nói chuyện!”

“...” Sau đầu thấp thoáng như có vài sọc đen sổ thẳng xuống.

Nàng cũng không nói linh tinh mà, người này luôn rất kiêu ngạo, việc thích làm nhất là “cự tuyệt”, lời mà hắn thích nói nhất là “mời về đi”, vì thế, nên nàng mới lo lắng liệu người này có vì quá xấu hổ và giận dữ mà dùng bạo lực với nàng không. Vậy mà hôm nay hắn lại liên tục nói vài câu “được” quả thực là khiến cho nàng - không thể tưởng tượng nổi!

“Vậy... ta đứng dậy đây!” Nàng nhìn hắn đầy ẩn ý.

Hắn ngẩn người, không hiểu.

Cô nàng nào đó nhất thời chán nản, nàng muốn đứng dậy, không phải hắn nên quay đầu đi sao? À, đúng rồi, người này không nhìn thấy mà, quay đầu hay không thì có ảnh hưởng gì đâu. Vì vậy, nàng tung chăn, đứng dậy như không có việc gì, cúi người nhặt xiêm y trên đất.

“Nàng...” Hắn hơi quay mặt đi, hai gò má đỏ ửng lên, nàng không thể dè dặt một chút được sao?!

Tô Cẩm Bình mặc nhanh y phục vào, bất chợt quay đầu lại thấy mặt hắn đỏ bừng, liền trêu ghẹo: “Đỏ mặt gì chứ, huynh có nhìn thấy đâu!”

“...” Bây giờ hắn có thể nói là mình nhìn thấy sao? Rõ ràng là - không thể!!!

Phong và Tu ở ngoài cửa sổ tuy không nhìn thấy tình hình trong phòng, nhưng cũng đoán được đại khái. Hai người không hẹn mà cùng cảm thấy sau lưng run rẩy, chờ ngày nào đó, cô nàng kia biết được thật ra, điện hạ có nhìn thấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì! Nghĩ vậy, cả hai người đều toát mồ hôi lạnh vì chủ nhân nhà mình!

Bỗng nhiên, nhìn thấy thùng tắm trong phòng, mặt cô nàng nào đó đen đi: “Hôm qua huynh còn tắm cho ta nữa à?”

Nhìn khuôn mặt đen thui của nàng, hắn không biết phải trả lời thế nào, trong đầu thầm nghĩ, liệu nàng có đoán được là hắn dùng nước đá giải Thiên đoạn tuyết cho nàng không?!

Đâu ngờ, sau khi mặt nhăn mày nhó một lúc lâu, Tô Cẩm Bình run rẩy đưa tay ra, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hắn nói: “Huynh... huynh... thật là khiến người ta giận điên cả lên! Lại dám chê bà đây bẩn!!!” Nàng biết hắn có bệnh thích sạch sẽ đến phát cuồng, nhưng có cần phải trước khi gì gì đó cũng ném nàng vào thùng tắm tẩy rửa không?!

“Không phải!” Biết nàng hiểu lầm, hắn nhẹ giọng đáp, nhưng cũng không có tâm trạng mà đi giải thích. Giải thích thế nào bây giờ? Nói là cái đó để giải độc cho nàng, ban nãy ta lừa nàng sao?!

“Không phải là được rồi!” Nàng cũng không định truy đến cùng việc này. Trong mắt nàng, người đàn ông trước mặt này, tuy có hơi kiêu ngạo, bướng bỉnh một chút, nhưng chắc hẳn là hắn sẽ không nói dối. Vì thông thường, người ta nói dối hơn phân nửa là vì lo lắng cho tâm trạng của người khác, còn người kia ấy mà, trước giờ có bao giờ bận tâm đến tâm trạng của người khác chứ.

Sau khi mặc xiêm y chỉnh tề, nàng ngồi trên giường ngẩn người. Hôm qua Hoàng Phủ Hoài Hàn cho phép nàng nghỉ dưỡng thương hai ngày, cho nên, bây giờ nàng không cần gấp gáp chạy đi làm việc, nhưng nàng lại phát hiện ra, hình như mình ngồi ở đây mới là sai lầm, vì giờ nàng đã xấu hổ đến mức không biết phải nói gì nữa rồi. Hơn nữa, nàng cảm thấy càng ngồi mông càng nóng lên, không yên chút nào!

Người kia đứng cách đó không xa, đôi mắt không tiêu cự đảo qua người nàng, trong con ngươi xám bạc thoáng lóe lên tia gian xảo. Nhìn dáng vẻ phúc hắc của điện hạ nhà mình, Phong và Tu cảm thấy như đang nhìn thấy một đại hồ ly đứng ve vẩy đuôi, cực kỳ gian xảo!

“Khụ khụ, ta về trước!” Nàng đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài!

Hắn cũng không giữ nàng lại, chỉ lẳng lặng đứng phía sau, nhìn theo bóng nàng, mắt lại hiện lên cảm xúc phức tạp. Cô nàng nào đó đi tới cửa, bỗng dừng bước, quay lại đi tới trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần.

Hắn còn chưa kịp phản ứng gì, nàng lại đột ngột đưa tay ra, ôm vòng qua thắt lưng hắn, đôi môi đỏ mọng ấn lên đôi môi mỏng của hắn, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

Hai mắt hắn trợn trừng lên, không hiểu nổi hành động của nàng. Hắn sững người một chút, muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, nàng đã buông hắn ra, dung nhan tuyệt mỹ đỏ hồng lên, gần hắn trong gang tấc. Nàng vốn muốn nói với hắn một hai câu, nhưng tự dưng lại thấy vô cùng ngượng ngùng, mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng khẽ cắn môi dưới, nghiêng đầu nói: “Cái này... bình thường tình nhân tạm thời chia xa, đều làm vậy đúng không?” Tha cho nàng đi, từ trước tới giờ nàng chưa từng nói tới chuyện yêu đương, nên cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào nữa!

Nói xong, không chờ hắn đáp lại, nàng vội vàng chạy ra cửa, đến cửa còn không cẩn thận suýt đâm sầm vào cánh cửa, nhưng dù sao, bản lĩnh mạnh mẽ của sát thủ vẫn còn, Tô Cẩm Bình nhanh chóng đứng vững lại, rồi chân nam đá chân chiêu chạy ra khỏi vườn lê như có chó đuổi đằng sau vậy.

Bách Lý Kinh Hồng vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc lâu sau đầu mới có thể hoạt động. Tình nhân à? Tạm thời chia xa? Ngón tay thon dài đưa lên xoa nhẹ môi mình, cúi đầu mỉm cười...

Phong và Tu thực sự muốn khóc rống lên! Rốt cuộc giữa hai người kia là có chuyện gì chứ? Làm gì có tình nhân nhà nào phóng khoáng như vậy, chỉ tạm thời chia xa một chút mà còn phải hôn nữa à?! Còn nữa, điện hạ cao quý, lãnh đạm, cao ngạo của bọn họ, đang làm cái gì kia? Cười ngốc nghếch, hay là tư xuân? Ôi trời ơi, đâm mù mắt bọn họ đi!!!

“Vào đi.” Đương nhiên hắn biết hai người kia canh giữ bên ngoài cửa sổ suốt cả đêm, vì chuyện đêm qua vẫn chưa nói xong.

Hai người vội vàng tiến vào, nhưng biểu cảm trên mặt đều rất rối rắm, quỷ dị, giống như không biết phải đối mặt với chủ nhân nhà mình thế nào vậy. Chứng kiến chuyện đêm qua, rồi cả tình hình sáng nay, bọn họ thực sự rất khó chấp nhận!!!

“Điện hạ!” Tu lên tiếng trước: “Đêm qua ngài đối xử với Mộ Dung cô nương như vậy, liệu có ổn không?” Tuy hắn ta biết điện hạ thích Tô Cẩm Bình kia, nhưng có người đàn ông nào không tam thê tứ thiếp? Hơn nữa, tương lai điện hạ sẽ ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, dù có muốn từ hôn thật, cũng không nên từ hôn trước mặt mọi người chứ. Như vậy khác nào tát thẳng vào mặt Trấn Quốc công và Quân Lâm Uyên đâu.

“Bản cung tự biết chừng mực!” Hắn lãnh đạm nói vài từ, đôi mày hơi nhíu lại đã nói rõ, hắn không vui.

“Vâng!” Tu đáp lời rồi im lặng luôn. Đương nhiên, hắn ta biết điện hạ có chừng mực, nhưng thân là hộ vệ của điện hạ, lúc cần phải can gián vẫn phải can gián, dù điện hạ không muốn nghe thì hắn ta vẫn phải nói.

Sau khi Tu im lặng, Phong liền nói tiếp: “Điện hạ, chúng ta cứu cả nhà tướng quân Nhạc Trọng, cũng làm theo ý chỉ của ngài, không nói cho ông ấy biết là ai cứu ông ấy, chỉ đưa ông ấy đi trốn, định chờ sau khi Hoàng thượng không tra xét nữa, sẽ để ông ấy đi.” Với suy nghĩ của Phong, hắn ta cho rằng, đầu óc Tu đúng là có bệnh, rõ ràng biết điện hạ có chừng mực còn nói làm gì, làm điện hạ mất vui! Lát nữa ra ngoài phải dạy dỗ hắn ta một bài mới được.

“Ừ!” Hắn thản nhiên đáp, rồi chậm rãi bước tới bên bàn, ngồi vào ghế, khôi phục hoàn toàn dáng vẻ thường ngày.

Tu thấy vậy, liền vội vàng chạy tới nâng chiếc bàn bị lật ngã lên, rồi cầm bộ trà cụ tinh xảo tới, đặt lên bàn. Hắn ta càng lúc càng thấy bất mãn với Tô Cẩm Bình kia! Đã trúng xuân dược tới vô lễ với điện hạ rồi, còn lật bàn nữa, thật quá thô lỗ! Một cô nàng như điên như khùng vậy, sao có thể xứng đôi với điện hạ cao quý của bọn họ chứ!

Phong khó hiểu, hỏi: “Điện hạ, nếu chúng ta đã cứu ông ấy, sao không thể nói là chúng ta cứu? Nếu nói ra, không phải bây giờ chúng ta nói gì ông ấy cũng sẽ nghe sao?”

“Nhạc Trọng không ngốc!” Cứu lão, mà nói cho lão biết ân nhân cứu mạng của cả nhà lão là ai, thì chắc chắn lão sẽ nghĩ động cơ của hắn là quân của Nhạc gia. Nhưng mà, không nói gì cả, chỉ thả lão đi, với bản lĩnh của lão, một ngày nào đó có thể tra ra được là hắn giúp lão, đến lúc đó, không cần hắn phải nói, lão cũng sẽ cảm thấy biết ơn hắn.

Phong đã hiểu ra, nhưng Tu lại ngẩn người, Nhạc Trọng không ngốc là sao nhỉ? Còn định nói gì đó, Phong đã kéo nhẹ tay áo hắn ta. Tu quay sang, kỳ quái nhìn Phong...

“Nếu không còn việc gì nữa, thì lui đi!” Tuy giọng điệu của hắn vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng Phong và Tu lại cảm thấy hôm nay tâm trạng của chủ nhân nhà mình không tồi.

“Điện hạ, thuộc hạ, thuộc hạ có thể hỏi ngài một chuyện được không?” Phong muốn nói lại thôi, dáng vẻ tò mò nhiều chuyện thể hiện rõ rệt.

“Hửm?” Ngày hôm nay, dường như hắn đã không còn vẻ không màng thế tục như trước nữa, mà có chút hơi thở của người phàm hơn...

À, hắn ta định hỏi, điện hạ không sợ một ngày nào đó, vị cô nương kia phát hiện ra, đêm qua thật ra bọn họ không xảy ra chuyện gì sao? Nhưng lời lên đến miệng lại không dám hỏi, dù sao đây cũng là chuyện của chủ nhân, có lẽ hắn ta không nên nhiều lời: “Khụ khụ, không có gì, thuộc hạ xin lui!”

Nói xong, hắn ta kéo Tu định lui xuống, nhưng vừa tới cửa, giọng nói trong trẻo của Bách Lý Kinh Hồng lại vang lên: “Đợi đã!”

“Điện hạ!” Cả hai quay người, cúi đầu chờ phân phó.

“Đi điều tra xem, Yêu Vật là ai!” Bách Lý Kinh Hồng lạnh lùng nói, đôi mắt xám bạc hiện lên sát khí lạnh đến thấu xương,

Hai người đều ngẩn ra, họ chưa từng thấy điện hạ lộ ra nét mặt như vậy bao giờ. Từ trước đến giờ ngài luôn lãnh đạm, lạnh lùng, dù có muốn giết người cũng chưa từng lộ sát khí: “Vâng, điện hạ! Tìm được thì giám sát sao ạ?” Phong cất lời xin chỉ thị.

Nghe hắn ta hỏi vậy, Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhắm mắt, một lúc lâu sau, hắn đột ngột siết chặt tay, chiếc chén ngọc vỡ vụn, đôi môi mỏng nhếch lên: “Giết!” Nếu không có chuyện đêm qua, không có sáng nay, thì hắn còn có thể không tranh không cướp, nhưng mà, hiện giờ... hắn đã không thể buông xuống được nữa.

Nếu vậy... nếu đã phải tranh đoạt, thì phải làm cho đối phương... không có chút lực phản kích nào! Người chết, sẽ không có lực sát thương, không phải sao?!

“Vâng!” Hai người lĩnh mệnh rồi lui ra ngoài. Mệnh lệnh của chủ nhân, không cần thiết phải hỏi nguyên nhân.

Chờ hai người họ đi khuất, hắn vẫn ngẩn người ngồi bên bàn. Một lúc lâu sau mới chậm rãi bước vào phòng ngủ, nhưng trong lòng rất mơ hồ, mù mịt. Hắn không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng mà... nàng trêu chọc hắn, còn trêu chọc đến mức thế này, hắn đã không thể cứu vớt được trái tim mình nữa rồi. Nếu đã vậy, thì để hắn ích kỷ một lần đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK