Hạ Đông Mai đề phòng nhìn nàng một cái, xác định chắc chắn nàng sẽ không “ai ui” nữa, mới rụt rè hỏi: “Chuyện gì?”
Cô nàng nào đó nhìn quanh một vòng, xác định không có ai nghe lén, mới ghé sát vào tai cô ấy hỏi: “Cô có biết quốc khố ở đâu không?”
“Quốc khố á?” Cô thị tỳ nào đó kêu lên một tiếng, lùi lại vài bước, vô cùng kinh ngạc nói: “Cô hỏi quốc khố làm gì? Không phải là cô muốn… không phải là cô muốn…”
Đương nhiên là ta muốn rồi! Có điều, mấy lời này tuyệt đối không thể nói ra được, cô nàng nào đó vội lắc đầu, ra vẻ rất trung thành nói: “Không phải gì chứ? Chẳng lẽ cô nghĩ ta sẽ đi lấy trộm chìa khóa quốc khố rồi đi trộm quốc khố hay sao? Nhân cách của Tô Cẩm Bình ta vốn quang minh lỗi lạc, sao có thể làm mấy chuyện xấu xa đó chứ? Ta chỉ muốn hỏi vị trí một chút thôi mà. Thân là con dân của Đông Lăng, đương nhiên phải có trách nhiệm biết những chuyện quan trọng của Đông Lăng mới có thể thể hiện tình yêu nước nồng nàn của mình chứ. Cô nghĩ mà xem, ta cũng không thể đi ra đường mà ngay cả điều quan trọng như vị trí quốc khố của quốc gia ta ở đâu mà cũng không biết, đúng không?”
Đám thị vệ gác cửa nghe mấy lời này đều cảm thấy hơi phù phiếm, cũng hơi là lạ, nhưng Hạ Đông Mai lại cứ thế mà bị Tô Cẩm Bình lừa, hoàn toàn tin tưởng, còn rất cảm động khẽ gật đầu: “Đông Lăng ta có một người trung thành tận tụy như cô, đúng là phúc của quốc gia! Ta thấy cô còn trung thành hơn cả những vị Tướng quân hy sinh vì nước ấy chứ!”
Đúng thế, nhưng các vị Tướng quân thì dùng mạng, còn Tô Cẩm Bình thì dùng mồm mép: “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, cô có biết vị trí cụ thể không?”
“Biết chứ, ở ngay trong cung điện đằng sau điện Dưỡng Tâm. Có điều, cung điện đó có hai mươi tám ám vệ canh gác. Hai mươi tám ám vệ đó là niềm kiêu hãnh của Đông Lăng ta, võ công chỉ kém hơn Hoàng thượng và mấy vị Vương gia một chút, bên trong cung điện còn có vô số cơ quan, bên ngoài cung điện thì có hơn ba trăm cao thủ đứng hàng nhất đẳng canh giữ, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được! Có điều, nói đi cũng phải nói lại, thật sự ta không hiểu cần nhiều người phòng thủ như thế làm gì, không có chìa khóa của Hoàng thượng, thì đâu có ai vào được chứ! Đúng rồi, dù cô có tò mò đến mấy, cũng đừng đi lại gần cung điện đó nhé. Hồi trước, có một cung nữ vừa tiến cung, chỉ đi nhầm đường nên lạc qua gần đó mà bị chém chết đấy! Bất cứ ai cũng không được phép lại gần nơi đó!” Hạ Đông Mai không yên tâm dặn dò Tô Cẩm Bình, chỉ sợ nàng kích động gây ra chuyện gì.
Tô Cẩm Bình nghe thấy vậy, liền làm ra vẻ ‘đây không phải là nói thừa sao’ nhìn Hạ Đông Mai: “Điều đó là đương nhiên rồi, quốc khố là huyết mạch kinh tế của nước ta, cũng là biểu tượng tượng trưng cho vương quyền của Hoàng thượng, nếu như bị người khác nhiễm bẩn thì nguy rồi. Tất nhiên là phải phòng thủ thật nghiêm ngặt! Tiếc rằng ta chỉ là một người con gái, nếu ta mà là nam giới, nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ công, cố gắng trở thành ám vệ hạng nhất, tận trung với Đông Lăng, cống hiến sức lực vì Hoàng thượng, một lòng trông chừng quốc khố, không cho bất cứ kẻ nào xâm phạm!” Chỉ để một mình ta xâm phạm thôi, a ha ha ha…
Những lời này khiến nhiệt huyết của Hạ Đông Mai như sôi trào, vô cùng kích động nói: “Tô Cẩm Bình, nếu Hoàng thượng mà nghe được mấy lời này của cô, nhất định sẽ vô cùng cảm động! Ta nhất định phải nói lại mấy lời này cho Tiểu Lâm Tử công công nghe, để ngài ấy chuyển lời lại với Hoàng thượng, chưa biết chừng Hoàng thượng cao hứng có khi lại ban thưởng cho cô ấy chứ!”
“Không được! Không thể nói cho Hoàng thượng được!” Tô Cẩm Bình bỗng kích động ngắt lời cô ta, đùa cái quỷ gì thế, nếu nói cho tên cẩu Hoàng đế kia biết, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra ý đồ của mình, chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao? Vì thế, tuyệt đối không thể để Hoàng Phủ Hoài Hàn biết được. Nàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, trời trong xanh, ừm, nếu vậy đêm nay nhất định sẽ không trăng không sao, thời cơ thích hợp để phóng hỏa giết người! Phì phì… không phải, là trời không trăng không sao, thích hợp để đi trộm ngân lượng mới đúng!
“Vì sao không thể nói cho Hoàng thượng biết?” Hạ Đông Mai hơi khó hiểu, không phải là được Hoàng thượng ban thưởng thì rất tốt sao?
Tô Cẩm Bình vỗ nhẹ vào vai cô ta, nói rất thâm sâu: “Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, những người như chúng ta, đều rất trung thành tận tụy với Hoàng thượng, nhưng nếu thực sự chân thành thì nên để trong lòng chứ không nên suốt ngày treo bên miệng, càng không cần phải để Hoàng thượng biết. Chúng ta phải mang lòng trung thành, mà lặng lẽ thể hiện tình yêu nước yêu vua nồng nàn, không cần phải nói gì hết, cũng không cần phải dùng bất cứ hành động nào để ám chỉ, để thể hiện, chỉ cần khi quốc gia gặp nạn, dùng cơ thể uy vũ cao lớn của mình, tận trung vì tổ quốc là đủ. Một sự dâng hiến vô tư như vậy, một sự hy sinh thầm lặng nhường đó, mới thực sự là chân thành!!!”
Nói xong, Tô Cẩm Bình không để ý đến Hạ Đông Mai nữa, khe khẽ hát, vui vẻ quét sân.
Hạ Đông Mai và đám thị vệ ngoài cửa đều kinh ngạc đứng đó, bọn họ chưa từng nghe cách lập luận đó bao giờ. Đúng thế, không phải là tận trung vì nước thì nên không mong báo đáp hay sao? Lòng cô gái này đầy nghĩa khí, trung thành, thật khiến đám đàn ông như họ phải xấu hổ!
Hoàng Phủ Hoài Hàn trong Ngự thư phòng vừa ra đến cửa lại nghe thấy đúng đoạn ‘tâm tình’ dõng dạc cuối cùng của Tô Cẩm Bình. Đứng sau cánh cửa, khóe môi hắn hơi co giật, cô nàng này mà có ý chí rộng lớn và tình cảm sâu đậm như thế sao? Nếu thật sự là vậy, có lẽ hắn thực sự nên cân nhắc sau khi trừ bỏ Tô Niệm Hoa, có nên giữ lại mạng cho nàng hay không! Có điều, kinh nghiệm trong quá khứ nói cho hắn biết - chuyện này tuyệt đối không thể!!!
Trong lòng Tiểu Lâm Tử cũng vô cùng kích động và kinh hoàng, thậm chí còn có cảm giác Tô Cẩm Bình này thậm chí còn coi trọng Hoàng thượng hơn cả vị Mai phi ở lãnh cung kia nữa!
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại lên tiếng: “Tiểu Lâm Tử, ngươi nghĩ mấy lời này của nàng, là thật hay giả?” Sự trung thành dành cho hắn phải để trong lòng, không thể treo ngoài miệng, vào thời điểm quốc gia gặp nạn, phải làm gương cho binh sĩ, ý mà cô nàng kia muốn biểu đạt là như vậy phải không?
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài cảm thấy sự chân thành của Tô Cẩm Bình dành cho ngài, đúng là thế gian hiếm có ạ!” Tiểu Lâm Tử rất thật lòng đáp.
Khóe môi lạnh lùng cong lên, trong đôi mắt tím đậm thoáng ánh lên một vẻ giễu cợt không biết là khóc hay cười, nói: “Không ngờ một kẻ tinh tường như ngươi mà cũng bị nàng che mắt. Đúng thế, chân thành với trẫm thì nên để trong lòng, nhưng hiện giờ nàng lại đứng trước mặt bao nhiêu người mà nói ra như vậy làm gì? Những lời hay đều để nàng nói hết rồi, nhưng lại chưa hề làm gì cả! Ha ha…” Nói đến đây, chính hắn cũng hơi buồn cười!
Nghe hắn nói vậy, mặt Tiểu Lâm Tử cứng đờ, nghĩ lại một chút thì thấy hình như đúng là thế thật. Gã lén quan sát kỹ sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, thấy dù hắn đang cười, nhưng trên mặt lại không có vẻ vui mừng gì, càng không thấy sự cao hứng, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ phụ họa: “Hoàng thượng anh minh, nô tài vụng về quá. Nhưng mà, bây giờ ngài định đi đâu?”
“Đi thăm Hinh nhi. Hai năm nay đã để nàng chịu oan ức nhiều rồi. Có điều, nàng sẽ nhanh chóng không còn phải ở lãnh cung chịu khổ nữa. Cả đời này, trẫm không nợ ai, chỉ nợ nàng!” Hắn lạnh lùng đáp lại một câu rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Tiểu Lâm Tử nghe vậy, vội cúi đầu, cố gắng tạo cảm giác mình không tồn tại. Lòng đế vương dù thế nào cũng không phải thứ mà gã có thể nghe!
Tiểu Lâm Tử mở cửa cho hắn, bước một bước ra, đôi mắt tím đậm đảo một vòng, nhìn thấy ngay đám thị vệ và Hạ Đông Mai kia đều dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Tô Cẩm Bình, y như đang tôn sùng một vị thần tiên, khóe miệng hắn lại co giật, quay đầu bước thẳng.
Đằng sau lưng hắn, một ánh mắt tha thiết, da diết, tình cảm nhìn theo bóng lưng hắn. Nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày bóng lưng của tên cẩu Hoàng đế này lại trở nên cao lớn như vậy, dưới ánh nắng mặt trời đổ xuống, nhìn thân hình hắn sáng lấp lánh lên như một tòa núi vàng vậy, bóng lưng ấy, như đang điên cuồng gào thét với nàng: “Honey, I’m dollars!!!” không, không phải, không phải dollar, mà là “I’m money!!!”
Nàng mải miết nhìn theo đến mức bất giác kiễng cả chân lên, Hạ Đông Mai kinh hãi nhìn dáng vẻ hoài xuân của nàng, nói: “Tô Cẩm Bình, cô nhìn cái gì thế?” Bóng lưng Hoàng thượng đẹp đến thế sao? Trước kia đâu thấy nàng nhìn mải mê như vậy, hôm nay là thế nào? Chẳng lẽ là vì đột nhiên phát hiện ra Hoàng thượng anh tuấn phóng khoáng sao?
“Ta đang nhìn bạc.” Vừa thốt lên câu này, nàng lại vội vàng bịt miệng lại, quay đầu cười với Hạ Đông Mai: “Ta vừa nhìn Hoàng thượng, vừa nghĩ xem khi nào thì lão nhân gia hắn mới phát bạc cho ta!”
Hạ Đông Mai giễu cợt: “Cô thôi đi, nhìn bộ dạng của cô rõ ràng là hoài xuân mà, không phải là cô thích Hoàng thượng rồi đấy chứ? Có điều, thích Hoàng thượng cũng là bình thường thôi, dáng vẻ của Hoàng thượng chúng ta tuấn tú như vậy, hiện giờ hậu cung lại chẳng có ai, nếu cô có ý thì cũng…”
Nghe đối phương càng nói càng quá đà, khóe moi cô nàng nào đó co rút đến không kiềm chế nổi: “Cô nói linh tinh cái gì thế, nói linh tinh cái gì thế, nói linh tinh cái gì thế?! Hoàng thượng là thiên tử, là người mà ta có thể tơ tưởng hay sao? Lo mà quét sân của cô đi!” Thích cái tên cẩu hoàng đế kia à? Chi bằng chém một đao xuống cho nàng chết luôn đi cho xong!
“Ài, ta chỉ là tiện miệng thì nói vậy thôi, cô kích động thế làm gì?” Hạ Đông Mai cầm chổi, cúi đầu quét sân.
Tô Cẩm Bình nhanh chóng tính toán hành động đêm nay, chờ nàng trộm được chìa khóa của Hoàng Phủ Hoài Hàn, cướp quốc khố xong, chắc chắn là nên rời đi ngay lập tức. Nếu không, chờ đến khi tên cẩu hoàng đế kia phái binh mã truy lùng trong Hoàng cung, không phải là nàng sẽ bại lộ ngay sao? Vì thế, tối nay hẳn là nên về trước sắp xếp một chút, bảo Thiển Ức và cái tên ngạo kiều kia thu dọn hành trang, chờ nàng làm xong việc sẽ cùng trốn khỏi cung! Có điều, mấy hôm nay nàng chịu bực tức trong cung nhiều như vậy, có phải trước khi đi cũng nên đáp lễ Hoàng Phủ Hoài Hàn hậu hĩnh một phen không? Nghĩ vậy, nàng đưa tay lên sờ sờ cằm đầy vẻ thô tục, lộ ra nụ cười nham hiểm, cười đến mức Hạ Đông Mai đứng bên cạnh nàng cũng nổi hết da gà: “Tô Cẩm Bình, có phải hôm nay cô bị điên rồi không?”
Điên à? Cô nàng nào đó quay đầu lại, nhìn cô ta một cái đầy vẻ không vui, nhưng nghĩ đến chuyện đêm nay mình sẽ chuẩn bị trốn khỏi cung, từ nay về sau cũng sẽ không gặp lại người đồng nghiệp tốt này nữa, vì thế liền bước lên vài bước, xúc động nắm tay cô ta nói: “Cưng à, ta không điên, chúng ta…”
“Từ từ đã, từ từ đã!” Hạ Đông Mai run rẩy nổi da gà khắp cả người, vội vàng rụt tay mình lại: “Có gì thì cô cứ nói thẳng đi!” Lại còn cưng ơi cưng à, ghê tởm chết đi được!
Tô Cẩm Bình cũng không để ý, nói tiếp: “Có lẽ từ ngày mai, cô sẽ không còn được gặp lại ta nữa, nhưng dù có không còn nhìn thấy ta, ta cũng hy vọng cô vĩnh viễn đừng quên tình bạn của chúng ta. Cô phải nhớ kỹ, nhớ kỹ suốt đời này, rằng nhiều năm trước, ở trước cửa Ngự thư phòng hoàng cung, có một người tên Tô Cẩm Bình, ngày ngày cười đùa vui vẻ với cô, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng tình cảm khắc cốt ghi tâm này nhé!”
Hạ Đông Mai càng nghe càng thấy là lạ, cuối cùng rất thành thật gãi đầu hỏi: “Tô Cẩm Bình, có phải cô bị bệnh hiểm nghèo sắp chết không?” Mấy câu này nghe thế nào cũng giống di ngôn!
“Phủi phui!” Nàng nhỏ giọng chửi: “Đừng nói mấy câu gở như thế được không?” Có khác nào đang nguyền rủa nàng chưa ra trận đã tử vong không?
Hừ…
“Được rồi, cô không cần quan tâm, tóm lại là ngày mai cô sẽ không còn được gặp ta nữa đâu. Nhưng ta vẫn sống tốt, ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ cô. Cô nhất định cũng phải vĩnh viễn nhớ ta đấy!” Tô Cẩm Bình nói rất thật lòng, rồi lại tiếp tục vui vẻ quét sân.
Nghe nàng nói vậy, Hạ Đông Mai nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, ngày mai sẽ không gặp nàng nữa, chẳng lẽ nàng bị Hoàng thượng điều đi nơi khác sao? Có điều, vẫn ở trong cung, thì cũng vẫn sẽ gặp nhau được chứ?
…
Lãnh cung.
Một đôi long hài màu vàng sáng bước vào, tròng mắt tím đậm lạnh lùng nhìn quanh, cùng là cung điện trong Hoàng cung, tuy hơi lạnh lẽo, nhưng kiến trúc cũng không quá cũ nát. Ngoài cửa có một cây mai, đang là mùa thu, nhưng hoa mai lại nở rất đẹp. Đã hai năm không gặp, người ấy vẫn còn yêu thích hoa mai như vậy sao?
Tiểu Lâm Tử dùng phất trần phẩy mạng nhện bám trên cổng vòm, mũi hơi cay cay, Mai phi nương nương, người con gái tốt đẹp nhường ấy, lại vì Hoàng thượng mà chịu khổ ở nơi quái quỷ lạnh lẽo này suốt hai năm trời!
Bước vài bước đến cửa chính, Tiểu Lâm Tử nhanh chóng đẩy cửa ra, Hoàng Phủ Hoài Hàn bước vào nhìn thấy ngay một người con gái mặc xiêm y màu trắng đang quay lưng về phía mình, tay cầm một chiếc kéo đang cắt sửa gì đó, nhìn có vẻ rất vui sướng, nhưng tấm lưng gầy đó nhìn lại vô cùng tiêu điều.
Nghe tiếng đẩy cửa, cô gái ấy dừng lại một chút, sau đó, giọng nói kiêu ngạo lạnh lùng vang lên: “Ở lãnh cung của ta còn có người tới thăm sao? Nếu nhóm nương nương muốn đến gây chuyện, chỉ e là đến nhầm chỗ rồi!”
Tiểu Lâm Tử vội lên tiếng: “Mai phi nương nương, Hoàng thượng đến thăm ngài!”
“Cạch” một tiếng, chiếc kéo trong tay rơi xuống đất, suýt nữa rơi vào chân cô gái kia.
Giọng nói lạnh như băng lần đầu tiên xuất hiện chút vội vàng: “Hinh nhi, cẩn thận!”
Nam Cung Ninh Hinh nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong suốt hai năm trời, chỉ trong chớp mắt, hốc mắt nàng liền ẩm ướt, bàn tay trắng ngọc ngà che lên miệng, không dám tin nhìn ra cửa: “Hoàng thượng, Hoàng thượng? Thiếp chờ lâu lắm rồi, thậm chí thiếp còn nghĩ, cả đời này sẽ không còn được gặp lại ngài nữa!”
Vị đế vương lạnh lùng khẽ thở dài một tiếng, bước vài bước đến, ôm nàng vào lòng, giọng nói mang theo vẻ lo lắng trước giờ chưa từng có: “Hinh nhi, khổ cho nàng rồi!”
Nhìn tình cảnh này, Tiểu Lâm Tử biết điều lui ra ngoài. Hoàng thượng và Mai phi nương nương là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nếu nói là Hoàng thượng thích Mai phi nương nương, thì hai năm trước sủng ái mình nàng nhưng lại chưa từng triệu nàng thị tẩm. Nhưng nói là không thích, thì đây lại là người con gái duy nhất mà Hoàng thượng quan tâm, lòng đế vương, thực sự khiến gã không đoán được.
“Không khổ, có thể giúp Hoàng thượng đạt được tâm nguyện, chẳng qua chỉ là nghỉ ngơi trong lãnh cung vài năm, khổ gì đâu?” Từ nhỏ nàng đã đuổi theo bóng người này, hiện giờ vì muốn giúp chàng hoàn thành quốc gia đại sự, nàng bỏ chút sức mỏng của mình ra thì đã là gì đâu?
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy, lại thở dài, khóe môi lạnh lùng nhả ra vài chữ: “Hinh như, nàng có còn nhớ rõ, trẫm đã từng nói gì không?”
Nam Cung Ninh Hinh ngẩn người, dựa vào ngực hắn, đáp: “Nhớ! Ngày mà Hoàng thượng lên làm Thái tử, đã từng nói với Hinh nhi, cuộc đời này, lòng chàng chỉ mang nặng xã tắc, trên vai gánh cả thiên hạ!”
“Trẫm nhắc đến không phải câu này.” Hắn lạnh lùng nói mấy lời này, sau đó, nhấn mạnh từng từ một, mạnh mẽ nói: “Trẫm cũng đã từng nói, cả đời này, không phụ thiên hạ, không phụ nàng!” Có phải vì yêu hay không thì hắn không biết, nhưng hắn biết rằng, điều này hắn nợ nàng, hắn phải trả lại.
Nghe hắn nói vậy, Nam Cung Ninh Hinh cong môi cười, y như đóa mai nở rộ trong mùa đông, bỗng chợt nhớ ra hôm nay hắn đột nhiên đến đây, không phải là có gì khác thường chứ? Nghĩ vậy, nàng liền hỏi: “Hoàng thượng, hôm nay ngài tới đây, vì Tô Niệm Hoa sẽ hành động sao?”
“Ừ.” Hắn lãnh đạm đáp một tiếng, rồi nói tiếp: “Chỉ có Hinh nhi, mới là Hoàng hậu Đông Lăng ta!” Chỉ có nàng, mới có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ. Nhưng không biết vì sao, vừa nói xong câu đó, trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện khuôn mặt “gợi đòn” của Tô Cẩm Bình!
Từng bước từng bước một, đám hậu phi đã dần bỏ mình hết, đều là do sự tính toán khéo léo của hắn. Đầu tiên là đẩy Thục phi ra đầu sóng ngọn gió, nhìn đám phụ nữ đó đấu đến ngươi chết ta sống. Cũng chính hắn, biết rõ Hách Liên Dung Nhược kiêu căng ương bướng, ở trong cung trở thành cái gai trong mắt, cái kim trong thịt không ít người, nhưng không hề ngăn cản, chờ ả bị người khác diệt trừ. Còn Tô Cẩm Thu, sau khi Tô Niệm Hoa sụp đổ, chắc chắn ả cũng phải chết không thể cứu vãn được, hiện giờ ả dùng xuân dược tự hại chết chính mình, chẳng qua cũng chỉ thúc đẩy mọi việc tiến triển nhanh hơn một bước mà thôi. Ngay sau đó, hắn lại đẩy Hiền phi trước giờ luôn dịu dàng đoan trang, rộng rãi lên phía trước, mục đích à, không có việc nào là không vì quét sạch những chướng ngại vật trên con đường bước lên ngôi vị Hoàng hậu của Hinh nhi sau này.
Nhưng vì sao, thời khắc này, trong tim hắn lại không hề có chút vui vẻ nào? Không phải nàng là người con gái duy nhất mà hắn quan tâm sao? Vì sao trong đầu hắn lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh của Tô Cẩm Bình?
“Hoàng thượng, điều mà thần thiếp muốn, chưa bao giờ là ngôi vị Hoàng hậu.” Thứ nàng muốn, là tình yêu của chàng!
Nghe nàng nói vậy, thân thể hắn bất chợt run lên một chút, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Cả cuộc đời này, trẫm chỉ có giang sơn, không có tình yêu!”
Chỉ một vài từ nhẹ nhàng nhưng lại như một cây chùy lớn nện mạnh vào tim nàng, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy một màn máu thịt lẫn lộn. Một giọt nước mắt bất chợt chảy xuống trên gương mặt thanh tú, kiêu ngạo kia…
Hoàng Phủ Hoài Hàn đẩy nàng ra, bàn tay to chạm nhẹ vào má nàng, lau nước mắt trên mặt nàng, nói: “Hinh nhi, trẫm nghĩ nàng phải hiểu chứ. Là đế vương, không thể có tình yêu, nếu có tình yêu, sẽ trở thành nhược điểm duy nhất của đế vương, nàng muốn trở thành nhược điểm của trẫm sao?”
“Không muốn!” Giọng điệu của nàng bỗng kiên định hẳn lên, sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, đáp: “Phu quân của Nam Cung Ninh Hinh thiếp, phải là người ngồi trên cả thiên hạ, đón nhận sự kính ngưỡng của vạn người, mạnh mẽ không gì sánh nổi, còn thiếp, càng không thể trở thành nhược điểm của chàng!” Nàng biết, thứ chàng quan tâm nhất là giang sơn, đó cũng là tâm nguyện cả đời của chàng, nếu đã yêu chàng, sao có thể níu chân chàng lại chứ?
“Chỉ có nàng hiểu trẫm nhất!” Giọng nói lạnh như băng vang lên, trong lòng lại đầy áy náy. Hinh nhi, xin lỗi nàng, tha thứ cho sự ích kỷ của ta. Đế vương không có tình, một khi có tình, thứ đợi hắn phía trước, chính là muôn kiếp không thể quay đầu!
…
Mặt trời ngả dần về hướng Tây, thấy sân đã quét xong, tâm trạng Tô Cẩm Bình vô cùng vui sướng, cầm chổi chạy trước, còn rất nói chia tay rất thật lòng với Hạ Đông Mai, ý là hai người sau này sẽ không gặp lại nữa, sau đó vui vẻ hài lòng rời đi dưới ánh mắt quái lạ không hiểu ra sao của Hạ Đông Mai.
Dọc đường đi, nàng còn vui vẻ ca hát: “Quét sân vui vui, quét sân vui vui, quét sân vui vui…” khiến mọi người đi ngang qua ai cũng phải quay sang nhìn.
Quay về cung Cảnh Nhân, nàng thần thần bí bí nói với Thiển Ức: “Thiển Ức, mau thu dọn chút đồ đạc đi, chờ nửa đêm nay ta quay về, chúng ta sẽ xuất cung!”
“Tiểu thư, xuất cung ư? Người nói thật ạ? Nếu bị phát hiện thì…” Thiển Ức hơi sợ hãi bịt miệng lại, cô vẫn cho rằng suy nghĩ này của tiểu thư không ổn.
Tô Cẩm Bình chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn cô ấy: “Người ta nói qua hiểm nguy mới cầu được phú quý, nếu không mạo hiểm, thì làm sao chúng ta có thể đại phú đại quý được chứ? Gan nhỏ quá cũng không được, như vậy thì làm sao em nhìn thấy cái ngày mà tiểu thư nhà em là ta đây phát tài chứ?”
“Tiểu thư, chuyện này mạo hiểm thì có mạo hiểm thật, nhưng có liên quan gì đến phú quý đâu ạ?” Thiển Ức khó hiểu.
“Ha ha, chuyện này em không biết đâu. Lại đây lại đây, ta nói cho em nghe.” Tô Cẩm Bình làm ra vẻ rất thần bí, chờ Thiển Ức ghé tai qua, nàng mới nhỏ giọng nói: “Tối nay ta muốn đi trộm quốc khố.”
“Cái gì cơ? Trộm quốc khố á?” Thiển Ức trợn trắng mắt, suýt nữa thì ngất xỉu, tiểu thư điên rồi, chắc chắn là điên rồi!!!
“Ai ui, em cũng đừng quá cao hứng, chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành người có tiền thôi. Ta đã xác định được chính xác quốc khố và chìa khóa quốc khố ở đâu rồi, chỉ cần lén lút lẻn vào, sẽ có thể mang hết bạc đi mà thần không biết, quỷ không hay!” Nói xong, Tô Cẩm Bình hào hứng quay về bên giường mình thu dọn đồ đạc, thật ra, thì nàng cũng chẳng có gì nhiều mà thu dọn, chỉ có hơn một nghìn lượng bạc cầm theo mà thôi.
Thiển Ức trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng, cô đừng quá cao hứng à? Có cái gì phải cao hứng đâu chứ? Tiểu thư của em ơi, quốc khố có thể dễ dàng ăn trộm như vậy được sao? Người trong thiên hạ đều biết chìa khóa nằm trong tay Hoàng thượng, sao không ai dám đến trộm? Là bởi vì mọi người cũng đều biết, Hoàng thượng là một cao thủ võ công!!! Hoàng đế của bốn nước đều phải có võ công tuyệt thế mới có thể bảo vệ tốt chìa khóa quốc khố, vậy mà suy nghĩ của tiểu thư lại quái lạ đến mức này!!!
“Tiểu thư, chuyện người muốn ăn trộm quốc khố, cô… à không, Tam Hoàng tử Nam Nhạc có biết không ạ?” Cô có cần báo cho Lãnh công tử đến ngăn cản tiểu thư lại, đừng lôi cái mạng nhỏ của mình ra mà chơi đùa như vậy không?
Á… “Tối nay trước khi đi trộm chìa khóa, ta sẽ đến vườn lê trước một chuyến!” Thông báo cho cái tên ngạo kiều kia, dặn hắn cũng thu dọn đồ đạc một chút để trốn cùng nàng. Tuy nàng biết dường như hắn còn tính toán gì đó liên quan đến thiên hạ, giang sơn, chưa biết chừng còn chuẩn bị làm Hoàng đế thống nhất thiên hạ một phen, nhưng nếu thế chẳng phải là càng nên rời khỏi Hoàng cung sao? Ở đây thì có thể hoàn thành việc lớn gì được chứ, vướng chân vướng tay!
Nghe nàng nói vậy, Thiển Ức mới yên lòng hơn, Tam Hoàng tử Nam Nhạc thật lòng quan tâm đến tiểu thư, cho nên sẽ để ý lợi hại, nếu thật sự không ổn cũng sẽ ngăn tiểu thư lại.
Tô Cẩm Bình đi đến bên cạnh giường mình, lật hết chăn đệm lên, rút một xấp ngân phiếu ra, bước từng bước đến trước mặt Thiển Ức: “Em cất kỹ số bạc này đi cho ta, ngàn vạn lần không thể sơ suất chút nào, hiểu chưa?! Mà thôi, không cần thu xếp hành trang gì cả, chờ ta trộm quốc khố xong, sau này cần gì cứ ra ngoài mua trực tiếp là xong!”
“Vâng!” Thiển Ức ngoan ngoãn gật đầu, cất kỹ mấy thứ đó đi.
Ăn cơm chiều xong, Tô Cẩm Bình liền lẩn mình đi vườn lê, thật ra là muốn nói tiếp việc đêm qua, hơn nữa, trước khi bắt được kẻ chủ mưu thực sự đứng đằng sau màn hạ độc thủ kia, thì đêm nay nàng cũng không nên đi, nhưng chỉ cần nghĩ đến bạc trong quốc khố và chuyện chuẩn bị lập tức xuất cung, nàng lại không thể kiềm chế được cảm xúc dâng trào trong lòng mình!
Thời khắc này, trong vườn lê, Vẫn đang quỳ gối bên chân Bách Lý Kinh Hồng: “Điện hạ, chúng ta đã sắp xếp hơn mười ba người ám sát Mộ Dung Thiên Thu mấy chục lần suốt một ngày trời. Năm mươi ám vệ tâm đắc bên người hắn ta đã chết một nửa, Mộ Dung Thiên Thu vô cùng giận dữ, nhưng chúng thuộc hạ vẫn không thể làm bản thân hắn bị thương. Hiện giờ xe ngựa của hắn đã sắp rời khỏi lãnh thổ Đông Lăng, người của chúng ta vẫn tiếp tục đuổi giết!”
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không tức giận, Mộ Dung Thiên Thu vốn là một thế hệ nhân tài kiệt xuất, nếu bị bọn Vẫn giết dễ dàng như vậy, thì hắn mới thấy kỳ quái. Nhưng dám động vào người phụ nữ của hắn, nhất định phải biết sẽ phải trả giá đắt, dù không lấy được mạng, cũng phải quấy phá khiến hắn không sống yên ổn được!
Nghe Vẫn nói xong, một lúc lâu sau hắn mới lãnh đạm nói: “Tiếp tục đuổi giết, nếu hắn vào trong lãnh thổ Tây Võ rồi, thì các ngươi dừng lại.” Giọng nói nhẹ nhàng như trăng tròn trên chín tầng trời.
“Vâng!” Vẫn cung kính đáp, nhưng cũng cảm thấy rất kỳ quái, đang yên đang lành, điện hạ muốn đuổi giết Hoàng đế Tây Võ làm gì? Hiện giờ Tây Võ cũng không có xung đột gì với bọn họ. Còn một chuyện kỳ lạ nữa, là sáng sớm nay, thủ lĩnh quay về lĩnh bốn mươi trượng. Mấy chục năm qua, thủ lĩnh luôn xử sự rất cẩn thận, nghiêm khắc, chưa từng phạm lỗi gì, hôm nay sao lại bị điện hạ hạ lệnh trừng phạt chứ? Việc này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng hỏi thủ lĩnh, thủ lĩnh cũng không muốn nói.
Bọn họ nào đâu biết, không phải là Hủy không muốn nói, mà là chính hắn ta cũng không hiểu hắn ta đắc tội điện hạ chỗ nào mà bị đánh một trận như vậy!
“Chuyện tối qua, có tra ra được là ai động thủ không?” Doãn Thu Nguyệt chắc chắn không có năng lực lớn như vậy.
“Điện hạ, là Nguyệt phi và Tam vương phi liên thủ, hình như giữa hai người họ đã thầm đạt được một thỏa thuận gì đó.” Huynh trưởng của Nguyệt phi chính là thống lĩnh cấm vệ quân, vì thế nên mới nhúng tay vào chuyện này. Mà không biết vì sao, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không quan tâm đến việc này, không hề tra xét, lập tức hạ lệnh giết Doãn Thu Nguyệt.
Trong đôi mắt xám bạc thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, đầy sát khí, giọng nói thanh lạnh vang lên: “Tìm một chút chứng cứ tung ra, để Hoàng Phủ Hoài Hàn trừ bỏ Nguyệt phi. Còn về Quân Lâm Mộng, cứ tạm thời để ả ta sống.” Không có sự che chở của Quân Lâm Uyên, Quân Lâm Mộng còn sống mới là sự tra tấn kinh khủng nhất dành cho ả. Hiện nay, tuy rằng còn có thể chạy ra khỏi vương phủ tác oai tác quái nhưng Hoàng Phủ Vũ chắc chắn cũng sẽ không cho ả sống yên ổn.
“Vâng!” Vừa đáp lời xong, Vẫn liền nghe thấy tiếng bước chân không nặng không nhẹ truyền tới, đoán người đến là Tô Cẩm Bình, hắn ta cúi đầu, khóe môi cương nghị hơi cong lên, cũng thấy vui thay cho điện hạ nhà mình: “Điện hạ, thuộc hạ cáo lui trước.”
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhớ đến chuyện Mộ Dung Thiên Thu đêm qua, lại nghe tiếng bước chân của người ấy, hắn không biết là mình cao hứng hay giận dữ nữa.
Không bao lâu sau, Tô Cẩm Bình bước vào phòng. Nhìn thấy hắn, nàng cười hì hì nói: “Ta đến rồi!” Sở dĩ Tô Cẩm Bình vui vẻ như vậy là vì hôm qua hai người ở bên nhau cũng không tệ lắm, thứ hai là vì tâm trạng hôm nay rất tốt.
Nhưng kỳ quái là tuy bình thường người kia vẫn luôn thờ ơ, nhưng ít nhiều gì cũng đáp lại một tiếng “ừ”, vậy mà hôm nay nghe nàng nói vậy, hắn lại làm như không nghe thấy, nhắm mắt ngồi không nhúc nhích, cứ như đang ngủ vậy.
Tô Cẩm Bình khó hiểu bước tới, đẩy đẩy vai hắn: “Này, ta nói ta đến rồi, huynh có nghe thấy không? Hay là ngủ rồi?”
Nàng vừa dứt lời, người đang nhắm mắt kia bỗng mở to đôi mắt xám bạc ra, khuôn mặt bạch ngọc đầy vẻ lạnh lùng, cự tuyệt, cứ như muốn ngăn cách tất cả mọi thứ ra xa người mình, rồi đứng bật dậy, không thèm để ý đến Tô Cẩm Bình, quay người đi vào trong phòng ngủ.
Cô nàng nào đó đứng tại chỗ, vẫn giữ tư thế giơ tay ra đẩy hắn, ngây người nhìn theo bóng lưng hắn, tình hình này là sao? Khi mới quen hắn, nếu nàng làm như vậy, chắc chắn hắn sẽ nói: “Cô nương, xin tự trọng!”, qua quãng thời gian quen biết kia, dù không đáp lại tử tế thì cũng còn “ừ” một tiếng, lãnh đạm vậy thôi. Nếu dựa theo biểu hiện hôm qua của hắn, thì lẽ ra hôm nay phải rất vui vẻ mở mắt ra, đáp lại nàng vài câu mới phải chứ? Nhưng phản ứng hôm nay thế này là sao? Đứng dậy, bỏ đi, mặc kệ nàng à?!
Khóe miệng co giật, chạy vào phòng trong theo hắn, thấy hắn đứng trước cửa sổ, nàng lặng lẽ quan sát sắc mặt của hắn một chút, sau đó lên tiếng hỏi: “Này, huynh làm sao vậy?” Hắn bị kích thích gì à? Không phải hôm qua vẫn còn ổn sao?
Câu hỏi vang lên, đối phương vẫn lẳng lặng đứng đó không đáp. Đôi mắt không có tiêu cự hướng ra ngoài phòng, hoàn toàn không thèm nhìn Tô Cẩm Bình.
Nàng thầm nuốt nước miếng đầy tức giận, lại thầm nghiến răng nghiến lợi, đi vòng qua hắn, vòng sang bên kia hỏi tiếp: “Huynh có nghe thấy bà đây nói chuyện không hả?”
Nhưng mà, đối phương vẫn chẳng hề hé răng một lời nào, vẻ mặt lãnh đạm, người thẳng như cây trúc.
Gân xanh trên trán Tô Cẩm Bình nảy lên bần bật, quát to một tiếng: “Bách Lý Kinh Hồng, hôm nay huynh uống nhầm thuốc à?” Vì cái lông gì mà không để ý đến nàng? Vì cái lông gì chứ?!
Có điều, người kia vẫn như là không nghe thấy, mắt còn không chớp lấy một cái, quả là sóng yên biển lặng. Luồng khí thanh lạnh càng ngày càng dày đặc, chỉ thiếu nước cất lời hạ lệnh đuổi khách nữa thôi.
Cô nàng nào đó nhướng đôi lông mày thanh tú nhìn hắn một lúc lâu, lại thầm nghĩ hay là mình làm sai chuyện gì khiến hắn tức giận? Trong lòng tự đấu tranh đến nửa ngày, chuyện tình cảm, tốt nhất là cũng tự hạ thấp mình một chút, bản thân không nên dễ dàng bốc hỏa, hơn nữa, người này vốn dĩ có đức hạnh như vậy mà. Tự an ủi mình xong, nàng mới hạ giọng dịu dàng hơn một chút: “Tiểu Hồng Hồng thân yêu, nói ta nghe xem nào, hôm nay huynh làm sao vậy? Do ta làm sai chuyện gì, hay là do tâm trạng của huynh không tốt?” Giọng nói dịu dàng lạ thường, mặt cũng nở nụ cười hòa nhã, cong miệng cười chờ đối phương trả lời.
Nhưng chờ một lúc lâu sau, cho đến khi nụ cười trên mặt Tô Cẩm Bình cứng cả lại, hắn vẫn không lên tiếng trả lời! Vì thế, nụ cười trên mặt cô nàng nào đó hoàn toàn không giữ được nữa, nàng dần thu lại nụ cười, trừng mắt hung dữ nhìn hắn một lúc lâu, kết quả là người ta vẫn chẳng hề biến đổi, không hề bị ảnh hưởng chút nào, khiến nàng tức đến muốn hộc máu.
“Mẹ kiếp! Sao huynh lại mềm rắn đều không chịu thế hả? Được, bà đây không hầu hạ nổi huynh, ai hầu được cứ để người đó đi mà hầu!!!” Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng đi ra cửa, nhưng vừa đến bậc cửa, lại nghe thấy âm thanh lạnh tanh truyền tới: “Đi đi, cứ để mình ta ở đây, tự sinh tự diệt đi!!!”
Bàn chân đang nâng lên cao định bước ra ngoài bỗng dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, áo trắng mờ ảo, cứ như sắp đạp bước theo ánh trăng mà đi. Tô Cẩm Bình thu chân lại, bước vài bước về phía hắn, hai tay vòng qua ngực, lạnh lùng hỏi: “Vậy huynh nói thẳng ra xem, hôm nay huynh uống nhầm thuốc gì?”
“Chưa uống thuốc!” Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, phun ra ba chữ khiến Tô Cẩm Bình suýt hộc máu.
Cô nàng nào đó giận dữ, quát ầm lên: “Chưa uống thuốc thì huynh nổi khùng cái gì hả?”
Hắn bỗng quay đầu, lẳng lặng nhìn Tô Cẩm Bình, dung nhan như tiên giáng trần vẫn thờ ơ như trước, nhưng trong đôi mắt xám bạc lại thoáng có vẻ ấm ức. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Ta uống dấm chua.”
“Hả?” Cô nàng nào đó chưa kịp hiểu, lập tức trả lời theo phản xạ: “Vậy huynh uống nước súc miệng đi!”
“…” Khóe miệng hắn hơi co rút.
“À, phụt - ta nói sai rồi!” Rốt cuộc Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy lời nói của mình không ổn, một lúc lâu sau mới nhìn hắn đầy vẻ trêu ghẹo, hỏi: “Nói xem nào, uống dấm chua gì hả?”
Câu hỏi này vừa vang lên, hắn lại tiếp tục trầm mặc, quay đầu không trả lời nàng. Khoảng năm phút sau, mới lạnh lùng nói: “Tự mình nghĩ.”
Tự nghĩ à? Vài từ này khiến trong lòng Tô Cẩm Bình hơi chột dạ một chút, hay là nàng thật sự làm sai chuyện gì? Nghĩ lại một chút, thì đêm qua hắn vẫn còn bình thường, mà sau khi nàng rời đi, hắn còn phái một người theo bảo vệ nàng, sau đó… a… nàng khó khăn nuốt nước miếng, ấp úng nói: “Chuyện… chuyện hôm qua… là ngoài ý muốn… Cái tên biến thái đoạn tụ kia cưỡng hôn ta, nhất thời ta không phản ứng kịp, sau đó lại có truy binh đến nên ta mới phối hợp một chút. Có điều, không phải sau đó ta đã đánh hắn rồi sao?”
Nghe nàng nói vậy, hắn vẫn không nhìn nàng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm nổi lên, thổi hoa lê bay tán loạn. Một lúc lâu sau, hắn mới lãnh đạm hỏi: “Còn gì nữa?”
“Hả? Còn nữa?” Tô Cẩm Bình buồn bực gãi đầu, còn gì nữa? Làm gì có gì? Không phải là nàng về rồi đấu đá với Doãn Thu Nguyệt cả đêm sao? “Không, không có gì nữa!”
“À.” Chỉ một chữ nhẹ nhàng phun ra, hiện giờ, xem chừng là hắn lười chẳng muốn liếc nàng tới một cái.
Vì thế, đầu Tô Cẩm Bình cũng lập tức nhạy bén hơn: “Không phải là huynh vì Lãnh Tử Hàn mà thế này chứ? Ta chỉ nói với hắn hai câu rồi bảo hắn quay về. Ta và hắn chả có nửa xu quan hệ nào cả.”
Nàng vừa dứt lời, bàn tay thon dài của hắn đặt lên môi, ho khan vài tiếng, ngay lập tức, một chút máu đỏ dính lên bàn tay hắn. Tô Cẩm Bình cũng nhớ ngay, người này vì cứu mình nên nội thương còn chưa bình phục hẳn, vì thế liền vội vàng bước lên muốn nắm lấy tay hắn, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng tránh ra: “Nàng đi đi. Tính cách của ta như vậy, vốn không hợp ý nàng, bây giờ, khụ khụ… Bây giờ ta còn là kẻ vô dụng bị thương, đừng nói là giúp nàng thoát hiểm như người kia, ngay cả bảo vệ chính mình cũng không thể. Hiện giờ ta cũng không hề xứng với nàng.”
Lần đầu tiên nghe hắn nói nhiều lời như thế, khiến trái tim nhỏ bé của Tô Cẩm Bình bị đâm đến đau nhói, cực kỳ khó chịu, một cảm giác áy náy nồng đậm bủa vây lấy nàng. Vốn là nàng sai trước, hắn cũng vì bảo vệ nàng mới thành thế này, hiện giờ mình tới đây còn gào thét giận dữ với hắn, lúc nãy, nếu không vì một câu nói của hắn thì nàng đã bỏ đi mất rồi! Tô Cẩm Bình càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải người, thậm chí còn muốn giơ tay lên tát cho mình vài cái, xem cô ức hiếp trai đẹp thành cái bộ dạng gì kìa!!!
Lúc này, Bách Lý Kinh Hồng cũng làm ra vẻ vô cùng cô đơn, đáng thương y như chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi, vết máu dính trên đầu ngón tay cũng khiến Tô Cẩm Bình thấy chói mắt lạ thường.
Nàng lại bước vài bước tới phía trước, nói: “Được rồi, người ta biết sai rồi mà, không có lần sau nữa!” Tô Cẩm Bình cúi đầu rất thành thật, y như học trò đang chờ giáo viên trách cứ.
Nhưng người kia vẫn chẳng hề phản ứng, dường như đã thất vọng đến cùng cực với nàng rồi. Tô Cẩm Bình bước ra sau lưng hắn, đỏ mặt vòng tay ôm thắt lưng hắn, mùi hương tuyết liên xộc vài mũi, ngoan ngoãn nói: “Người ta thật sự biết sai rồi mà, huynh đừng giận nữa, được không?” Nghe nói làm nũng rất có tác dụng, để nàng thử xem!
Trong con ngươi xám bạc của Bách Lý Kinh Hồng hiện lên nụ cười, nhạt đến không thể nhận ra, sau đó nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu vô cùng cao ngạo: “Thực sự biết sai rồi sao?”
“Thật mà! Thật mà!” Nghe giọng điệu của hắn có vẻ nhẹ nhàng hơn, nàng liền vội vàng gật đầu sau lưng hắn, giọng vô cùng thành khẩn.
“Nếu còn có lần sau thì sao?” Giọng nói lạnh tanh vang lên, không hề có cảm giác lưu luyến ngọt ngào giữa người yêu với nhau.
Nếu còn có lần sau à? Tô Cẩm Bình mím môi, buồn bực đáp: “Nếu còn có lần sau, thì không cần huynh nói, ta cũng tự cút đi!”
Đúng lúc này, hắn quay người lại, lật tay ôm nàng vào lòng, giọng nói thanh lạnh mang theo vẻ độc đoán đến tột cùng: “Nếu còn có lần sau, ta sẽ khiến cho nàng cả đời không xuống giường được.” Tránh để nàng ra ngoài trêu chọc mấy cái đóa hoa đào nát kia.
Giọng nói mơ hồ vừa dứt, hắn lại hung dữ cắn xuống chiếm lấy môi nàng, triền miên lưu luyến, lại vô cùng tanh máu!
Tô Cẩm Bình biết mình đuối lý, lần này không phản đối cũng không ầm ĩ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đón nhận lửa giận của hắn. Một lúc lâu sau, vừa hôn xong, nàng túm lấy vạt áo của hắn, người mềm nhũn trong lòng hắn: “Lần sau có thể đừng dùng chiêu này được không?” Thở cũng không thở được, mỗi lần hôn lại cảm thấy như giao cả cái mạng nhỏ đặt vào tay hắn vậy.
“Vậy đổi chiêu khác nhé?” Nói xong, ánh mắt hắn như có như không liếc về phía giường.
Nhớ đến câu nói vừa rồi của hắn, lại thêm ánh mắt kỳ quái kia, trong đầu Tô Cẩm Bình bỗng xuất hiện một chút gì đó, thân hình của người này, thật sự khiến người ta muốn chảy nước miếng! Chi bằng, nhân dịp này, ta thừa cơ ăn luôn hắn đi, cũng tránh để người ngoài nhúng tay vào? Có điều, ngay sau đó nàng lại thầm lắc mạnh đầu, nếu là hôm khác thì được, nhưng hôm nay nàng còn có việc rất quan trọng cần làm - chính là ăn trộm quốc khố!!!
“Đúng rồi, ta tới vì muốn nhắc huynh, thu dọn hành trang một chút đi, vài canh giờ nữa chúng ta sẽ rời khỏi hoàng cung!” Tô Cẩm Bình ném câu nói vừa rồi của hắn ra sau đầu, lên tiếng nói thẳng.
Rời khỏi Hoàng cung? Sao còn phải chờ vài canh giờ nữa?
“Ôi dào, huynh đừng hỏi gì hết, thu dọn một chút là được, chờ ta quay về!” Nói xong nàng liền rời khỏi ngực hắn, lắc mình một cái nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Bách Lý Kinh Hồng khó hiểu nhìn theo bóng nàng, nàng định làm gì đây? “Hủy!” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, bóng Hủy lập tức xuất hiện trong phòng, sáng nay bị đánh, đến giờ mông hắn ta vẫn còn đau. Hắn ta quỳ một gối xuống đất: “Điện hạ!”
“Bám theo xem nàng định làm gì!” Hắn lên tiếng phân phó.
“Vâng!” Vừa dứt lời, bóng áo đen vụt lên, thân hình Hủy cũng lao ra ngoài.
Người ở trong nhà, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng họ rời đi, không biết vì sao, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo lắng, nhưng nhớ tới nàng cũng không phải người vô dụng, nên hơi yên tâm.
…
Tô Cẩm Bình lao thẳng đến ngoài cửa điện Dưỡng Tâm, nhìn cửa điện đóng chặt, nàng cười nham hiểm rồi lách người lẻn vào qua cửa sổ, kiễng mũi chân, cố gắng để bước chân mình hạ xuống thật nhẹ nhàng, vì thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn vô cùng cảnh giác cũng không cảm nhận được.
Điện Dưỡng Tâm rất rộng, đi qua vài gian phòng, bóng người Tô Cẩm Bình mới xuất hiện bên cạnh giường của Hoàng Phủ Hoài Hàn, lại một nụ cười nham hiểm nữa cất lên, tròng mắt chuyển động, quét tới sợi đai lưng treo ở tấm bình phong bên cạnh, liền nhẹ nhàng gỡ xuống…
Cũng vào lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn nằm trên giường hơi run rẩy lông mi, đôi mắt tím đậm khẽ hé mở, nhìn thấy ngay Tô Cẩm Bình đang cười tủm tỉm lấy đai lưng của mình. Hắn nhắm mắt lại, định nhìn xem rốt cuộc cô nàng này muốn làm gì, không phải là Tô Niệm Hoa phái nàng nửa đêm đến ám sát mình chứ? Nhưng nếu ám sát mình, có cần phải cười thô bỉ như vậy không?
Hắn nhanh chóng cảm giác được Tô Cẩm Bình đi đến bên cạnh giường mình. Cô nàng nào đó sờ sờ cằm mình, lại cười nham hiểm, sau đó cúi người, nhanh chóng buộc cổ tay Hoàng Phủ Hoài Hàn lại!
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng “chợt tỉnh” rất đúng lúc, trợn trừng hai mắt, tức giận nhìn nàng: “Tô Cẩm Bình, ngươi muốn làm gì?”
Cách buộc thắt lưng của Tô Cẩm Bình cực kỳ tốt, người bình thường căn bản không cởi được, nhưng nàng lại không để ý đến một điểm rất quan trọng, đó là Hoàng Phủ Hoài Hàn có nội lực, hoàn toàn có thể giật đứt sợi dây lưng này. Nhưng hiện giờ Hoàng Phủ Hoài Hàn thật sự rất tò mò rốt cuộc cô gái này định làm gì, nên mới nín nhịn không cử động.
Sau khi buộc chặt, nhìn gương mặt tuấn tú vô song của đối phương, nàng cười phì ra một tiếng: “Ta muốn làm gì à? Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ rằng bà đây có ý gì đó với ngươi, nên cố tình đến để sàm sỡ ngươi sao? Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Phủ Hoài Hàn à, thật ra bộ dạng của ngươi cũng rất đẹp, hơn nữa lại giữ mình trong sạch, nếu không phải ngươi luôn không biết tự trọng, đối nghịch với ta, thì có lẽ bà đây cũng đến cướp sắc thật đấy! Có điều, hà hà…”
“Tô Cẩm Bình! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không hả?” Vị Hoàng đế nào đó bị trói ở trên giường, trong con ngươi màu tím đậm giấu nhiều tia sáng lạnh. Dám nói hắn không biết tự trọng à? Hừ, nàng mượn gan trời rồi sao?!!!
“Ta đang nói gì à?” Nàng hừ lạnh một tiếng, nhớ đến đủ loại ấm ức mà mình phải chịu đựng mấy ngày nay, không nhịn được nữa liền đạp mạnh một cước vào đùi hắn: “Đương nhiên là ông biết mình đang nói gì rồi! Ta nói, cẩu Hoàng đế này, lúc ức hiếp ông, ngươi rất đắc ý đúng không? Có phải ngươi nghĩ rằng ông sẽ chịu ấm ức cả đời không?”
Ngay sau đó, nàng lại đập bộp một cái vào đầu hắn: “Vênh đi! Vênh tiếp cho ông xem nào!!!”
“Tô Cẩm Bình! Ngươi còn dám bất kính nữa, trẫm nhất định sẽ lôi ngươi ra ngũ mã phanh thây!!!” Cô nàng chết tiệt này, nếu không phải vì trong lòng hắn quá tò mò muốn biết mục đích nàng tới đây và cười thô bỉ đến như vậy là gì, thì hiện giờ hắn đã bổ một chưởng chết nàng rồi!
Cô nàng nào đó làm ngơ, bắt đầu sờ soạng trên người hắn.
“Tô Cẩm Bình, rốt cuộc ngươi định làm gì?” Vị Hoàng đế nào đó giận đến đỏ bừng mặt mũi, mắt lại hiện lên một tia sáng đỏ nóng rực.
“Yên tâm, ông không có hứng thú với ngươi!” Sờ soạng một lúc lâu sau, khóe môi nàng nhếch lên nở nụ cười hèn hạ, đầu ngón tay ngoắc lên, chiếc chìa khóa quốc khố đáng yêu kia đã nằm trong tay: “Cẩu Hoàng đế, trong quốc khố của ngươi bòn rút biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của người dân, lấy của dân, đương nhiên phải dùng cho dân! Ông sẽ mang đi một chút, coi như là làm việc thiện cho ngươi, ngươi không cần phải quá cảm động đâu! Ta luôn vĩ đại như thế mà, sau này, ngươi có thể gọi ta là Vĩ ca!”
Dứt lời, nàng cầm chìa khóa nghênh ngang rời đi, để lại vị Hoàng đế nào đó trợn trừng hai mắt nhìn theo bóng nàng. Người con gái chết tiệt này!!! Hắn đang muốn giật đai lưng trên tay ra, ngăn nàng lại, chợt thấy Tô Cẩm Bình bỗng dừng bước. Vị Hoàng đế nào đó ngẩn người thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng hối hận? Nhưng mà… cô nàng nào đó bước nhanh vài bước quay lại bên cạnh giường hắn: “Sao ta lại quên mất nhỉ, nếu ngươi mà to giọng hét ầm lên, không phải những người bên ngoài sẽ bắt ta mất sao? Ngại quá, bắt ngươi chịu ấm ức rồi!”
Nói xong, trước khi Hoàng Phủ Hoài Hàn kịp phản ứng, nàng liền giơ tay lên, “bốp” một tiếng, chặt chính xác vào cổ đối phương. Vị Hoàng đế nào đó tối sầm mặt mũi, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất - cô nàng chết tiệt này… tốt nhất là ngươi đừng để lại rơi vào tay trẫm!!!
Tô Cẩm Bình cầm chìa khóa, nhẹ nhàng ẩn nấp lẩn ra ngoài, dựa vào hướng Hạ Đông Mai chỉ, nàng đi về phía sau điện Dưỡng Tâm. Còn chưa đến gần, nàng đã cảm nhận được xung quanh đều có ám vệ ẩn nấp, đôi môi đỏ mọng cong lên, trước mặt nàng, đám người kia chỉ như là múa rìu qua mắt thợ mà thôi!
Nàng ngồi xổm người xuống, nhặt mấy hòn đá lên, ném nhanh về góc tối ở hướng Tây Nam. Ngay sau đó, tiếng người ngã xuống đất vang lên! Không cần động tới mọi người, chỉ cần mở một đường vào là đủ rồi! Nàng nhẹ nhàng ẩn nấp đi qua, nhanh nhẹn xoay người phi lên bờ tường bên cạnh, thân thủ tốt như vậy khiến Hủy nấp trong bóng tối cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay khen nàng! Đêm qua một mình nàng giết nhiều thị vệ như vậy, dù là trong giang hồ thì cũng rất ít cao thủ làm được. Nhưng có thể phát hiện ẩn vệ và ám vệ chính xác như thế, lại còn đánh xỉu đối phương mà không làm kinh động bất cứ ai, sau đó còn thuận lời lẻn vào, dù là hắn ta cũng không làm được đến mức này!
Sau khi Tô Cẩm Bình tiến vào trong viện, nàng kiềm chế hô hấp, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng thấy được cánh cửa lớn bằng vàng, trên cửa còn được khảm rất nhiều đá quý, tỏa ra ánh sáng lập lòe dưới ánh trăng.
Nhưng nàng cũng không dám để đống đá quý kia làm mụ mị lý trí của mình, tai khẽ nhúc nhích, đoán được từ vị trí mình đang đứng, ở góc chín giờ và ba giờ đều có ám vệ, hơn nữa, tuy thân thủ đối phương không bằng nàng, nhưng nội lực lại cực kỳ đáng sợ!
Dùng cách gì để tránh được họ đây? Bỗng nhiên, khóe môi nàng hơi giật, nhặt một hòn đá lên, ném về phía Hủy! Hầu hết mọi người đều nhanh chóng bị kinh động, lao về phía Hủy. Bản thân Hủy vẫn còn chưa nghĩ ra vì sao nàng lại ném đá về phía mình, nhưng không chờ hắn kịp nghĩ, thì đã bị một đám người đuổi giết, đành phải quay đầu vội vàng chạy trốn.
Tô Cẩm Bình thầm cười lạnh trong lòng, chính vì tên kia mật báo với Bách Lý Kinh Hồng, mới hại mình hôm nay phải giải thích xin lỗi cả nửa ngày, có thù không báo không phải là phong cách của Tô Cẩm Bình nàng, hơn nữa, hiện giờ nàng cũng cần đối phương dẫn đám người kia rời đi giúp nàng. Không phải chính Bách Lý Kinh Hồng cũng để hắn đến giúp mình sao? Nàng cũng tin rằng, người của hắn, hẳn sẽ không quá yếu ớt, chắc chắn cũng có thể thoát thân được!
Tuy đa số mọi người đều bị dẫn đi, nhưng ở cửa vẫn còn lại hai người canh chừng, có điều, hai người này, Tô Cẩm Bình không để vào mắt! Nàng nhanh chân lách tới, giơ tay lên, đánh úp xuống. Hai tiếng “bốp bốp”, hai ám vệ đã bị nàng đánh xỉu.
Tô Cẩm Bình rút chìa khóa ra, nhanh chóng mở cửa rồi lẻn vào, lật tay đóng cửa lại! Lúc này, nàng mới bắt đầu tập trung nhìn tình hình trong điện. Một con đường nhỏ dẫn thẳng vào trong, hai bên vách tường đều là dạ minh châu, chiếu cả căn phòng sáng trưng. Nàng đảo mắt một vòng, phát hiện ngay bốn phía có giấu cơ quan. Kiếp trước nàng đặc biệt hứng thú với Mặc gia, mà cơ quan của Mặc gia ở cổ đại cũng là thứ tinh xảo nhất, cho nên, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được nơi nào có để giẫm lên, nơi nào không!
Nhất thời nàng còn chưa nhìn ra được nơi nào sẽ khởi động toàn bộ cơ quan, nên không thể trực tiếp vô hiệu hóa các cơ quan trong phòng được, đành phải khéo léo né tránh nguy hiểm, nép vào vách tường, tiến từng bước một vào phòng trong, không tổn thương gì!
Sau khi tới phòng trong, Tô Cẩm Bình lập tức tìm kiếm! Bốn phía đều bày biện những giá đồ này nọ, mà trên những chiếc giá đó đầy đá quý, và các loại đồ ngọc quáy giá! Mấy ngàn chiếc rương để đầy trong phòng. Tô Cẩm Bình nuốt nước miếng một cái, mang tâm trạng hưng phẩn bước tới, mở một rương ra. Cả rương đầy chật vàng bạc khiến nước miếng nàng chảy đầy sàn.
Chỉ một lát sau, nàng lại nhìn thấy một cánh cửa, liền bước tới đẩy cửa ra! Đôi mắt phượng tròn xoe, vỗ nhẹ vào mặt mình: “Không phải là ta đang nằm mơ đấy chứ?” Một ngọn núi vàng tỏa ánh sáng vàng rực rỡ hiện ra trước mắt nàng, bên trên chất đầy vàng bạc châu báu! Mẹ nhà nó! Nàng cao hứng đến mức suýt hét lên thành tiền, Hoàng Phủ Hoài Hàn thật giàu có, thật giàu có, ha ha ha, nàng cũng sắp giàu có rồi!!! Nghĩ vậy, nàng bước nhanh vài bước tới, vội vàng nhét mấy thứ kia vào trong y phục của mình…
…
Ở ngoài cửa, đám ẩn vệ đuổi theo Hủy quay về, nhìn hai huynh đệ ngất xỉu ở cửa, mới nhận ra đối phương có đồng phạm, nhưng nhìn cửa quốc khố đóng chặt, hiện giờ trong cung cũng không truyền ra chuyện mất trộm chìa khóa, như vậy chắc đối phương không có chìa khóa, cũng không thể vào trong thành công được, nên cũng yên lòng hơn.
…
Trời vừa sáng, Hoàng Phủ Hoài Hàn tỉnh dậy, cần cổ vẫn còn hơi đau. Sau khi hồi phục tinh thần, hắn rít răng phun ra ba chữ: “Tô Cẩm Bình!” Hắn lập tức dùng sức giật tung đai lưng trên tay!
“Người đâu!”
Đám người Tiểu Lâm tử nhanh chóng bước vào, nhìn nét mặt giận dữ của Hoàng thượng, bọn họ cũng không hiểu ra sao: “Hoàng thượng, ngài…” Mới sáng sớm, sao lại giận dữ ghê gớm thế này?
“Truyền ý chỉ của trẫm, giới nghiêm cả nước, bất luận kẻ nào cũng không được phép ra khỏi biên cảnh, phái một vạn cấm vệ quân điều tra Hoàng cung, Kiêu kỵ doanh và Hổ đầu doanh điều động mười vạn quân tra xét cả nước, nhất định phải bắt được Tô Cẩm Bình kia cho trẫm!” Những lời này đều là rít qua kẽ răng mà ra! Nội bất xuất ngoại bất nhập, dù nàng có năng lực trời biển gì chăng nữa, thì cũng không thể nào ra ngoài được! Hơn nữa, với tính cách của nàng, nếu muốn đi, chắc chắn cũng sẽ mang theo Thiển Ức kia, nếu vậy, thì rất dễ tìm!
“Vâng!” Tuy không hiểu gì, nhưng nghe lệnh hắn, Tiểu Lâm tử vẫn lập tức lui xuống truyền chỉ.
Trong đôi mắt tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy vẻ lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Tô Cẩm Bình, muốn trốn ra khỏi Đông Lăng à? Nằm mơ đi!”