Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn hắn vừa nói xong, ý nghĩ đầu tiên của Nam Cung Cẩm chính là: “Có gì mà không ổn, như thế thì quá tốt đi ấy chứ!”

Nhưng nàng ho khan một tiếng, cưỡng chế bản thân tỏ ra vẻ thương xót rồi nói: “Ôi chao, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chẳng lẽ bởi vì người đê tiện ắt có trời thu thập sao? “Nghe đám hạ nhân nói là ở trên đường đi Mai cô nương uy hiếp bọn hắn, nói nhất định phải đưa cô ta trở về, nếu không cô ta sẽ tự sát cho bọn hắn nhìn! Bọn hắn không thèm để ý, vẫn đánh xe đi thẳng về phía trước. Nhưng không lâu sau đó, Mai cô nương nói muốn đi vệ sinh, bọn hắn đành để cô ta xuống xe, nhưng cô ta cứ thế mà chạy tới vách núi… Vốn chỉ là uy hiếp nếu không đưa cô ta trở lại, cô ta sẽ nhảy xuống, nhưng cuối cùng cô ta lại không cẩn thận trượt chân ngã thật, cho nên rơi xuống dưới!”

Khâu Lăng An cúi đầu, buồn bực bẩm báo. Ở trong lòng hắn cũng thầm mắng cái cô Mai Lương Hinh kia, căn bản chính là tự làm tự chịu, không có tí kỹ năng nào còn muốn nhảy núi để uy hiếp người khác, giờ thì hay rồi? Thật sự rơi xuống luôn! Nam Cung Cẩm cũng thoáng cảm thấy cạn lời, không ngờ ở trên tường thành cô ta đã giở trò ngã cầu thang rồi, giờ vào đến núi tuyết lại bắt đầu chơi trò nhảy vực nữa!! Đầu óc cô gái này không có vấn đề gì đấy chứ? “Đã xuống tìm chưa?”

“Đã xuống rồi, nhưng không tìm được! Bây giờ vẫn đang tìm ạ!”

Khâu Lăng An cũng cảm thấy đau đầu, sống từng này tuổi rồi hắn cũng chưa từng gặp cô gái nào phiền toái như thế này! Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu: “Vậy thì tìm cẩn thận đi, sau đó đi xem xem cô ta có thân nhân không, nếu có mà lại không tìm thấy cô ta thì đưa nghìn lạng vàng kia tới cho họ, nói với họ đấy là Hoàng thượng đáp tạ ân cứu giá của cô ta. Nhưng ngươi phải chắc chắn rằng nghìn lạng vàng này phải được đưa đến nơi, không một ai được ăn chặn làm tiền riêng, ngươi hiểu chưa?”

“Mạt tướng đã hiểu!”

Khâu Lăng An nói, rồi lui ra. Trong lòng hắn vô cùng phiền muộn, hắn thân là Đại tướng thủ thành, nhiệm vụ hàng đầu là mang binh đánh giặc, giờ đây phải làm cái quỷ gì đây, cứ phải nhiều lần đi xử lý việc của một cô gái, giết gà thôi mà cứ phải dùng dao mổ trâu! Thật sự là khiến hắn mất hết thể diện! Phụ nữ thật quá phiền phức! Bách Lý Kinh Hồng ho khan vài tiếng, sắc mặt trắng bệch nằm xuống, về chuyện của Mai Lương Hinh bọn họ đang nói, hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào hết. Đối đãi với ân nhân cứu mạng, hắn tự nhận đã hết tình hết nghĩa rồi, nhất là đối với một người làm Đế vương như hắn mà nói. Chứ nếu là một vị Hoàng đế khác, chỉ sợ rằng cái cô “Vô lương tâm”

kia cũng chẳng có cơ hội mà cò kè mặc cả, đã bị hạ lệnh lôi xuống chém luôn rồi. Lúc này Nam Cung Cẩm cũng không tiếp tục mắng hắn nữa, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt chút nào. Lời nàng nói ra cũng không thân mật gì cho cam: “Xem ra, trước kia ta đã quá đề cao chàng!”

Trước kia, trong ấn tượng của nàng hắn là một nhân vật chẳng khác gì thần thánh, trước giờ chưa từng bị đánh bại, chưa từng thua, chỉ có lần duy nhất với Mặc Tiếu đó thôi. Nhưng lần này, nếu như sơ ý một chút, nói không chừng hắn thật sự không về được, điều này khiến cho nàng nhận thức rõ ràng người trước mặt mình cũng chỉ là người, không phải thần thánh. Bách Lý Kinh Hồng một lần nữa bị xem thường, vô cùng đáng thương ngước mắt nhìn nàng, hắn rất lý trí lựa chọn không nói một lời, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng rằng hiện nay mà nói gì thì chính là hành vi không lý trí, rất có thể khiến cho bản thân lại bị chửi mắng một trận. Nam Cung Cẩm thấy hắn không nói gì, nhất thời lửa giận trong lòng càng lớn hơn! Nàng cắn răng, căm tức nhìn hắn: “Chàng có biết trên đường đến Thiệu Dương ta nghĩ gì hay không? Ta nghĩ, dù chàng bị tổn thương thế nào đi nữa ta cũng nhất định phải cầm chổi lông gà giáo huấn chàng một trận cho ra trò!”

Nàng vừa nói xong, ánh mắt của hắn liền khựng lại một chút, rõ ràng là vẫn còn rất sợ hãi chổi lông gà. Hắn lẳng lặng nuốt nước bọt một cái, tạo dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật, yếu ớt nói: “Nương tử, vi phu đang bị trọng thương. Cho nên trong tình huống như thế này, thật sự không thích hợp để đánh ta đâu.”

Nam Cung Cẩm nhìn hắn rồi cười lạnh một tiếng: “Chút chuyện nhỏ này, ta vẫn có biện pháp giải quyết! Chờ vết thương của chàng lành rồi, lúc đó chúng ta sẽ từ từ mà tính toán sổ sách với nhau!”

“…”

Chẳng lẽ không thể tha thứ hắn một lần sao? Nhưng để hắn mở miệng cầu xin tha thứ thì hắn thật sự không làm được. “Thế, lần này có thể… Có thể đánh ở chỗ khác không?”

Bị đánh vào mông thực sự vô cùng mất mặt đó! “Chuyển sang chỗ khác à? Đánh vào con chim nhỏ nhé?”

Nam Cung Cẩm không hề khách khí hỏi lại, mắt phượng liếc khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của hắn, trên mặt nàng không hề có ý đùa chút nào. Sắc mặt vốn luôn lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng thoáng cứng lại, khóe môi mỏng cũng khẽ giật giật mấy lần, cuối cùng, không biết nên nói gì đành mở miệng: “Thôi thì cứ đánh mông đi vậy.”

Nàng ra tay không chút lưu tình như thế mà còn đánh vào phía trước, về sau hắn còn là đàn ông được sao? “Coi như chàng biết điều! Nhắm mắt lại, đi ngủ đi!”

Nam Cung Cẩm chăm sóc hắn như chăm sóc trẻ con, nhưng trong giọng nói không có chút ôn nhu nào cả. Vì tránh cho sau khi khỏi bệnh rồi càng bị đánh thê thảm hơn, nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đi ngủ. … Mấy người đưa Mai Lương Hinh về đang đứng ngoài cổng, chờ đợi Khâu Lăng An đi ra, sau khi hắn ra, thì vội vàng chạy đến trước mặt hắn nói: “Tướng quân, Hoàng thượng và Hoàng hậu có muốn trừng phạt chúng ta không?”

“Không có!”

Khâu Lăng An lắc đầu. “Quá tốt rồi!”

Mấy người vỗ tay, hớn hở ra mặt. Nhưng bộ dáng này của bọn họ khiến cho Khâu Lăng An hơi nhíu mày nghi hoặc: “Các ngươi thế này là…?”

Mấy người này thấy vẻ mặt Khâu Lăng An có chút hoài nghi, lúc này mới cười ha ha nói: “Không có gì, chỉ là lo lắng Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương trách tội chúng ta thôi!”

Lo lắng bị trách tội, sẽ là vẻ mặt thế này sao? Điều này khiến sự hoài nghi trong lòng Khâu Lăng An càng lớn hơn. “Tướng quân, nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tiểu nhân xin phép cáo lui trước!”

Mấy người kia nói xong liền muốn đi. Khâu Lăng An thấy dáng vẻ của bọn họ rõ ràng là có tật giật mình, sự hoài nghi trong lòng lại nhiều hơn mấy phần. “Dừng lại!”

Tiếng quát này của hắn, khiến cho mấy người kia đều giật thót mình. Khâu Lăng An nhanh chân đi đến trước mặt bọn hắn: “Các ngươi còn có chuyện chưa nói cho bản quan đúng không?”

“Không có!”

Mấy người nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại càng thêm bối rối. “Nếu không nói thật, bản quan sẽ không khách khí, thủ đoạn của bản quan các ngươi cũng biết rồi đấy!”

Khâu Lăng An có chút không vui nói! Lần này bọn hắn mới thật sự bị hù dọa, nuốt nước miếng một cái, cắn răng, vội vàng quỳ xuống nói: “Tướng quân, có thể, có thể đi nơi khác nói chuyện hay không?”

Giờ đang ở ngay ngoài cửa phòng của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, nếu hai người bọn họ nghe được, thì có đến tám phần là bọn hắn nhất định phải chết, cho nên tuyệt đối không thể để cho Hoàng thượng hay Hoàng hậu nghe thấy được. Khâu Lăng An nghe bọn hắn nói thế, khẽ nhíu mày, những vẫn gật đầu: “Được, các ngươi đi theo ta!”

Nói xong, hắn liền xoay người ra khỏi phủ thành chủ đi tới chỗ hẻo lánh, còn đám người kia đang quỳ trên mặt đất, cũng mau chóng đứng dậy, vội vàng theo sau hắn. Sau khi đi thật xa, Khâu Lăng An không vui nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, lập tức nói cho bản Tướng quân! Có phải các ngươi đã làm gì cô ta không?”

“Không có!”

Mấy người kia nhanh chóng đáp lời, một người khinh thường nói: “Tướng quân, mặc dù cô ta ngoại hình không đến nỗi nào, nhưng không khỏi có chút ghê tởm, kể cả cầu xin chúng tiểu nhân chạm vào cô ta, chúng tiểu nhân cũng khinh thường!”

Khâu Lăng An nhìn chằm chằm vào mặt bọn hắn, thấy biểu hiện của bọn hắn không giống như giả vờ, lúc này mới thả lỏng một chút rồi nói: “Thế có chuyện gì xảy ra?!”

“Tướng quân, là như thế này, lúc đó cô ta một mực muốn quay lại, nếu không sẽ tự sát cho chúng ta nhìn, cũng đúng là nói muốn đi nhà xí, nhưng cuối cùng lại chạy tới bên cạnh vách núi…”

Lúc đó, Mai Lương Hinh thấy mình đã đi vào trong khu vực núi tuyết rồi, biết rõ nếu bản thân không nghĩ ra biện pháp nào thì chắc chắn không có khả năng quay lại Thiệu Dương, cho nên trong lúc bối rối, cô ta đã nghĩ ra một biện pháp tức thời. Sau đó hơn một canh giờ, cô ta cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, để cho mấy người kia tưởng cô ta đã tuyệt vọng rồi, đã không còn muốn quay lại nữa, chờ đến khi bọn họ đều buông lỏng cảnh giác, cô ta mới nói muốn đi vệ sinh. Cô ta đi vệ sinh, đương nhiên mấy người đàn ông không tiện đi theo, cũng bởi vì toàn là đàn ông nên không có ai đỡ cô ta đi. Cô ta chậm rì rì đi đến chỗ xa xa, mấy người kia cũng biết cô ta què chân, một chốc một lát chắc cũng chưa quay lại được. Cho nên liền không quan tâm đến cô ta mà chỉ ngồi trò chuyện giết thời gian, nhưng đợi qua ba nén hương, cô ta vẫn chưa quay lại, khiến cho bọn hắn có chút không yên lòng, định đi tìm cô ta xem thế nào! Nhưng vừa đi qua đó, đã thấy cô ta đứng ngay bên cạnh vực sâu, cười điên cuồng mà hét lên với bọn hắn: “Các ngươi nghe rõ cho ta, ta muốn quay lại, các ngươi nhất định phải lập tức đưa ta quay lại, nếu không ta sẽ lập tức nhảy từ trên này xuống cho xem!”

Trong đám người cũng có người tính tình không tốt, đang ở trong núi nhiệt độ cũng đủ để người ta chết cóng, bọn họ nhẫn nại chịu đựng tính khí cô ta, chịu đựng giá lạnh đưa cô ta đi, coi như đã hết lòng giúp đỡ rồi! Vậy mà hiện nay cô ta còn bày ra chuyện này với bọn họ, rõ ràng là khảo nghiệm sức chịu đựng của bọn họ! “Ngươi muốn nhảy thì nhảy đi, chờ ngươi nhảy xuống xong, chúng ta liền trở về bẩm báo, nói ngươi muốn nhảy núi, chúng ta không giữ được, cho nên đã bất hạnh bỏ mạng. Nhảy đi! Không ai ngăn ngươi đâu!”

Mai Lương Hinh nghe xong lời này, sắc mặt biến thành một màu đen kịt! Chân cô ta vốn đang đứng ở vách đá, cũng không tự chủ được mà xê dịch về nơi an toàn hơn một chút, có chút lo lắng đám người này thực sự sẽ đối xử với cô ta như thế. Nhưng mặc dù cô ta sợ hãi, cũng chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng và Hoàng hậu thông minh như thế, các ngươi cho là bọn họ sẽ tin tưởng lời nói của các ngươi sao?”

“Không tin tưởng chúng ta? Thế ngươi cho rằng Hoàng thượng và Hoàng hậu quan tâm đến cái mạng chó của ngươi lắm à?”

Lại một tên gia đinh không khách khí nói, nhưng so với những người khác chỉ chán ghét Mai Lương Hinh mà thôi thì trên mặt hắn còn có thêm chút căm hận! “Ngươi nói cái gì? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa hả, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta nhảy từ trên này xuống, nhất định Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ giết các ngươi!”

Mai Lương Hinh há miệng rống to. Một tên gia đinh khác cạn lời thở dài một hơi, hắn hoàn toàn không muốn dây dưa tiếp với cô ta nữa, nhưng hắn cũng rất lo lắng sẽ thật sự xảy ra chuyện chết người, thế nên liền nói: “Các ngươi quay lại thông báo với Tướng quân, hỏi ý kiến Tướng quân một chút. Cô nương, trước tiên ngươi cứ tới đây đi, nếu không đứng vững mà rơi xuống, thì…”

“Hừ!”

Nghe vậy Mai Lương Hinh mới hài lòng hừ một tiếng, trong miệng còn hùng hổ nói, “Coi như các ngươi biết điều, mới vừa rồi còn nói mạng bổn cô nương là mạng chó cơ mà? Tốt nhất là các ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi bản cô nương trước đã, nếu không đợi khi Hoàng thượng tới, nhất định bản cô nương sẽ nói cho Hoàng thượng, nói là các ngươi muốn đẩy bản cô nương từ trên này xuống, mục đích là muốn chiếm một nghìn lượng vàng Hoàng hậu nương nương muốn đưa cho ta!”

Cô ta nói xong lời này, hiển nhiên đã khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người! Bọn hắn đã nhẫn nhịn lắm rồi, thế nhưng cô gái đáng chết này lại còn muốn hãm hại bọn hắn! Làm gì có cái lý nào như thế! Người chuẩn bị quay lại Thiệu Dương bẩm báo kia, cũng sâu sắc cảm thấy chân của mình không bước nổi nữa, cô ta cũng đã nói như thế rồi, vậy bây giờ hắn còn trở về làm gì? Về để đưa Hoàng thượng và Hoàng hậu tới trị tội bọn họ sao? Người tính tình không tốt kia nhanh chân đi tới vách núi, túm lấy cô ta kéo tới vách núi: “Ngươi nhảy đi, coi như chúng ta cầu ngươi đấy, nhanh nhảy đi! Nhanh lên, nếu không trời cũng sắp tối rồi đấy!”

“Ngươi làm gì thế hả, ngươi thả ta ra! Nếu ngươi đẩy ta xuống, ngươi chịu nổi trách nhiệm sao? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng đấy!”

Mai Lương Hinh thấy đối phương muốn kéo cô ta nhảy núi, liền cảm thấy có chút hốt hoảng! Bây giờ việc hàng đầu cô ta cần làm, là phải quay lại thành Thiệu Dương, nhưng nếu chết rồi thì còn trở về làm gì? “Lại còn nói đến ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, ngươi có hiểu một nghìn lượng vàng kia là có ý gì không, ý là để Hoàng thượng và Hoàng hậu phủi sạch quan hệ với ngươi đó! Ta khuyên ngươi nên tỉnh lại đi, đấy, vách núi ngay phía sau lưng ngươi đấy, tranh thủ thời gian mà nhảy đi, nhảy xong chúng ta còn về phục mệnh, núi tuyết này lạnh chết người, ngươi cũng đừng có lãng phí thời gian và tình cảm của nhau nữa!”

Hắn xác định trăm phần trăm là cô ta không dám nhảy! Cho nên cứ thế mà kích thích cô ta. Mà đúng là Mai Lương Hinh cũng bị hắn dọa đến nỗi liên tục hét lên: “Ngươi thả ta ra, ta không nhảy! Ngươi thả ta ra, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là ngươi nên thả ta ra!”

“Ai chà, sao bây giờ ngươi lại không nhảy? Tại sao đột nhiên lại không muốn nhảy nữa? Hóa ra ngươi cũng biết sinh mạng là đáng quý sao!”

Tên gia đinh kia nói đầy châm chọc. Nhóm gia đinh cười ha ha một trận, tràn ngập trào phúng, bị một đám đàn ông giễu cợt thế này, tự nhiên cũng đã thành công tổn thương tự tôn đáng thương của Mai Lương Hinh! Cô ta chưa từng bị vũ nhục như thế này bao giờ, trong lúc nhất thời liền nổi giận, một tay cô ta liền túm lấy tên gia đinh mà đẩy tới: “Ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi!”

Cú đẩy này, cũng khiến thân thể tên gia đinh kia ngửa ra sau một chút, nếu không phải đằng sau có một khối đá chặn thân thể của hắn lại, thì đúng là hắn có thể bị Mai Lương Hinh đẩy xuống vách núi mất! Sự sợ hãi tử vong trong lòng hắn trong nháy mắt đốt lên thành lửa giận, hắn nâng tay lên, hung hăng tát cô ta: “Đồ đê tiện nhà ngươi, lại dám nghĩ đến chuyện giết ta à!”

Sức mạnh của đàn ông vốn lớn, hắn lại đang trong cơn tức giận mà ra tay, cho nên cái tát này vô cùng mạnh, khiến cho Mai Lương Hinh choáng váng hoa mắt! Mai Lương Hinh cũng không cam chịu yếu thế, lập tức muốn đánh lại, sau đó hai người này đánh nhau ngay tại bên bờ vực! Mai Lương Hinh đánh nhau trong chốc lát, bỗng nhiên như hiểu ra chuyện gì mà nhìn bọn hắn: “Ta đã hiểu rồi, nhất định là Hoàng hậu nương nương sai các ngươi trên đường vụng trộm giết ta đúng không? Các ngươi mới vừa rồi nói muốn đi bẩm báo Hoàng thượng, thực ra là gạt ta, mục đích là muốn giết ta đúng không?”

Đám người nghe thế, đều ở trong lòng tán thưởng trí tưởng tượng của cô ta! Thế mà cô ta cũng nghĩ ra được, đây là “chứng hoang tưởng người bị hại”

trong truyền thuyết sao? Mà tên gia đình từ lúc mới bắt đầu kia đang dùng ánh mắt vô cùng cừu địch nhìn Mai Lương Hinh, khi vừa nghe xong lời này, hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chân đi tới bên cạnh cô ta, sau đó, cực kỳ đột ngột vươn tay ra, không khách khí đẩy cô ta xuống! “Có phải Hoàng hậu phái chúng ta tới hay không, bây giờ đã không quan trọng nữa, quan trọng chính là bây giờ ngươi phải chết!”

“A!!!”

Mai Lương Hinh không dám tin mà trợn to mắt, cứ như thế bị người ta đẩy từ trên vách núi xuống dưới! “Ngươi, ngươi làm gì thế?”

Tên gia đinh tính khí không tốt kia cũng giật mình, hắn chỉ nghĩ sẽ dọa cô ta một chút, vừa xong giận dữ ra tay, cũng không muốn giết người! Nhưng bây giờ cô ta đã bị đẩy xuống, chuyện này… Tên gia đinh ra tay cười lạnh một tiếng: “Ta nói thật cho các ngươi biết, kể cả cô ta không bày ra một màn này, ta cũng sẽ giết cô ta! Đồ đê tiện này lại dám rạch mặt Lệ Chi, ta đã sớm muốn giết cô ta rồi, cô ta đã muốn chết thế này, thì để cô ta chết như thế đi! Sau khi chúng ta trở về, cứ nói cô ta vô ý rơi xuống sườn núi, chỉ cần cũng đưa nghìn lạng vàng kia đi, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta giết người! “Nhưng, nói là cô ta rơi xuống vực, Hoàng thượng và Hoàng hậu có tin hay không?”

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều là người thông minh như thế, chỉ sợ khi bọn họ bẩm báo sẽ lộ ra sơ hở. “Vậy thì nửa nói thật, nửa nói dối!”

… Khâu Lăng An nghe toàn bộ câu chuyện, trong lòng nhất thời cũng không biết nói gì. Hắn làm Tướng quân nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy kẻ dưới nào to gan như thế, cũng như chưa bao giờ thấy chuyện lạ đời đến thế này! Mà tên gia đinh ra tay kia, cũng dám làm dám chịu! Hắn quỳ xuống trước mặt Khâu Lăng An nói: “Tướng quân, mọi chuyện đều là do tiểu nhân làm, tiểu nhận nguyện ý gánh chịu tất cả trách nhiệm!”

“Ngươi gánh chịu như thế nào? Vừa xong các ngươi lừa gạt bản Tướng quân để bản Tướng quân đi bẩm báo với Hoàng thượng và Hoàng hậu, nếu như để bọn họ biết sự thật, không phải là bản Tướng quân cũng phải chịu tội khi quân cùng các ngươi ư?”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt đám hạ nhân đều trắng bệch! Bọn hắn không ngờ rằng việc này lại nghiêm trọng đến tội khi quân phạm thượng, vì thế tất cả đều cúi đầu, không nói một lời, chờ Khâu Lăng An nói tiếp! Khâu Lăng An hít sâu mấy hơi, không biết vì sao trong lòng hắn có chút bất an, nhiều năm sống trong quân đội và chính trị, khiến cho giác quan thứ sáu của hắn cực kỳ nhạy cảm! Hắn luôn cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như thế, thậm chí trong lòng hắn còn có một tia dự cảm không tốt, nhưng đối với chuyện này, hiện nay hắn đã không nghĩ ra cách nào tốt hơn để đối phó! Im lặng thật lâu, cuối cùng hắn cũng nói: “Được rồi, chuyện này các ngươi chớ nói ra ngoài, đừng để người khác biết được, nếu không thì không chỉ có mạng các ngươi không gánh nổi, mà bản Tướng quân cũng sẽ bị chặt đầu cùng với các ngươi!”

Đây đều là những chuyện gì không biết nữa, hắn nhận ra gần đây bản thân rất đen đủi một cách không bình thường, có lẽ thật sự phải lên chùa thắp một nén hương mới được! Đám hạ nhân thấy cái mạng nhỏ của mình đã được bảo vệ, vội vàng gật đầu. Nhưng dự cảm không tốt trong lòng Khâu Lăng An kia lại càng thêm mãnh liệt… …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK