Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Báo!” Một tên trinh sát vui vẻ đến suýt nữa bay lên, chạy băng băng đến vương trướng của Bách Lý Kinh Hồng. Mặt hắn cười như hoa, mặc dù chạy xa như thế, nhưng không mệt mỏi chút nào, hơn nữa dáng vẻ của hắn có vẻ vô cùng hưởng thụ.

“Truyền.” Giọng nói lạnh lùng từ trong vương trướng truyền ra, tên lính kia vội chạy vào, sau đó quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, sau khi chúng ta điều tra, kết quả là Đông Lăng tổn thất hai mươi vạn binh mã, thương vong hơn phân nửa! Lại thêm toàn bộ thành Kiến Khang cũng bị lũ lụt nhấn chìm, người thành Kiến Khang chết cũng không ít! Nghe nói Đông Lăng Hoàng tức giận đến suýt phun ra máu!”

Thái độ của Nam Cung Cẩm như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu nói: “Ôi, tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này, dễ tức giận quá đi mất, cái tật xấu này lâu như thế rồi mà chưa sửa được! Thật sự khiến ta quá thất vọng, uổng công ta năm đó ở Đông Lăng, mất bao nhiêu công sức chọc giận, chính là để cho hắn có thể độ lượng hơn một chút, không đến mức bị người ta làm tức chết trong tương lai! Vậy mà không có chút kết quả nào cả, thật sự khiến ta quá thương cảm!”

Cái lắc đầu thở dài này được Nam Cung Cẩm diễn như thật, khiến cho khóe miệng không ít người đều có chút run rẩy. Chuyện này mà cần ra vẻ phóng khoáng thiện lương vĩ đại như thế sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều nghiêm túc trở lại, Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút rồi hung hăng nói: “Chàng có muốn đoạt lại thành Lâm Truy hay không?”

“Có!” Đất đai Nam Nhạc của hắn, đương nhiên là phải đoạt lại.

Nếu như muốn đoạt lại, hiện nay bọn hắn có mấy vấn đề lớn cần giải quyết, thứ nhất, bây giờ thành Lâm Truy la liệt thi thể binh sĩ Đông Lăng, việc xử lý thi thể rất phiền phức, còn nếu đốt đi thì ở cổ đại là việc rất không tôn kính người đã chết, có thể khiến cho toàn bộ dân chúng Đông Lăng cừu hận, như thế vấn đề sẽ rất lớn! Thứ hai, lũ lụt vừa qua, hiện nay tường thành Lâm Truy đã sụp đổ, đoạt lại, tất nhiên phải xây lại, còn phải khai thông lụt lội! Thứ ba, chính là điểm quan trọng nhất, sau khi lũ lụt, người và động vật chết nhiều như thế, là thời điểm dễ xảy ra ôn dịch nhất!

“Vậy chúng ta phải sớm chuẩn bị!” Lời này là Tề Quốc Công nói.

Đôi mắt Nam Cung Cẩm bỗng nhiên xoay động, sau đó hiện lên một vẻ gian trá mà giảo hoạt, nàng cười nói: “Thực ra những thi thể này, chúng ta có thể bán cho Hoàng Phủ Hoài Hàn, cũng đừng bán quá đắt! Bán cho hắn một lượng bạc một thi thể là được, chúng ta có thể kiếm được hai mươi vạn lượng, hơn nữa còn không phải xử lý thi thể. Nếu như hắn không mua thì đem đốt hết những thi thể này đi, lúc đó người ta mà nói đến, cũng sẽ trách Hoàng Phủ Hoài Hàn quá hẹp hòi chứ không trách chúng ta! Còn nữa, nếu có thi thể nào dính dịch bệnh rồi mà bọn hắn mua về thì sau đó, ha ha ha ha…”

Càng cười càng là ác độc và xảo trá, các Tướng quân khác nhìn nàng, nhịn không được mà nuốt nước bọt, ở trong lòng cảm thán, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà! Kế sách này thật sự là quá độc ác, chỉ là hai mươi vạn lượng bạc mà thôi, đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn mà nói, đấy chính là mua về tôn nghiêm quốc gia! Chuyện như thế, khẳng định hắn sẽ nguyện ý làm, mà mục đích chủ yếu của Hoàng hậu, cơ bản không phải ở chỗ đấy mà là để Hoàng Phủ Hoài Hàn dùng tiền mua ôn dịch về!

Nghĩ thế nên trong lòng bọn họ cảm thấy may mắn! Thứ nhất, may mắn là Hoàng hậu ở bên bọn hắn, nếu không với tình trạng của hai bên như hiện nay, bọn hắn ai có thể nghĩ đến chuyện bán thi thể, không những được tiền mà còn bày ra ôn dịch cho địch nhân? Thứ hai, may mắn là lúc ở trên triều đình, lúc Vân lão Vương gia thuận theo đề nghị của Hoàng hậu, bọn hắn đều thông minh lựa chọn ủng hộ, nếu không thì hiện nay đi đâu mà tìm được một quân sư vừa thông minh vừa âm hiểm độc ác như thế này?

Nam Cung Cẩm cười hồi lâu, thấy bọn hắn không ai nói lời nào, cũng không cười. Dần dần nàng không cười được nữa, gương mặt lạnh lùng nói: “Ta nói này, mấy người bọn ngươi có thể nhìn sắc mặt hay không chứ, bà đây cười cao hứng như thế, còn từng người các ngươi bày ra bộ mặt nhăn nhó như thế này là sao hả? Chẳng lẽ các ngươi không biết làm như thế ta sẽ rất xấu hổ sao?”

“Khục khục... Ha ha ha...”

“Ha ha ha...”

“Ka ka ka ka…” Các kiểu tiếng cười quỷ dị và mất tự nhiên vang lên dưới sự cổ động của Nam Cung Cẩm, hầu như toàn là cười bên ngoài nhưng bên trong không cười! Với lại, ai có thể cười một cách tự nhiên khi bị bắt phải cười được chứ? Mà lòng Hoàng hậu đen tối như thế, lá gan lại toàn tính chuyện máu tanh, bọn hắn có thể cười được sao?

Những tiếng cười kỳ quái này càng khiến tâm trạng của Nam Cung Cẩm hỏng bét: “Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, cười nữa ta đến chết mất!”

Tất cả mọi người ho khan một tiếng rồi im lặng, không nói lời nào. Khóe môi Bách Lý Kinh Hồng cũng co rút một chút, ngược lại, Thượng Quan Cẩn Duệ là huynh trưởng, nên dám nói vài câu: “Hoàng hậu nên đoan trang một chút, sao lại tự xưng bà đây? Sau này nói chuyện nên chú ý một chút.”

Nam Cung Cẩm hung hăng liếc hắn một cái, nàng coi như đã rõ ràng, làm huynh trưởng chính là để quơ tay múa chân với mình! Trong khi tất cả yên tĩnh, Nam Cung Cẩm lại tiếp tục nói: “Các ngươi có phát hiện ra một cơ hội buôn bán cực tốt trong cuộc chiến tranh này không?”

Cơ hội buôn bán? Mấy người đều nhíu mày, cảm thấy không hiểu nổi! Đây là đang đi đánh trận mà? Có quan hệ gì tới cơ hội buôn bán?

Nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại hiểu được, giọng nói trầm thấp vang lên: “Làm như thế quá phiêu lưu, nguy hiểm. Chỉ sợ chưa chắc đã có người nguyện ý.”

“Có nguyện ý hay không không phải là chuyện của chúng ta, có câu là cầu phú quý trong nguy hiểm, ta cũng không tin không có ai nguyện ý! Chỉ cần sai người về các thương hội ở kinh thành thương thảo một phen, không ép buộc, để bọn hắn tự nguyện làm, là sẽ biết có ai nguyện ý hay không! Một cơ hội để Nam Nhạc giàu có tốt như thế, thực sự ta cũng không muốn buông tha!” Nếu không phải nàng phát triển thế lực kinh tế của mình ở Tây Võ, thì sao nàng có thể đem cơ hội kiếm tiền tốt thế này giao cho người ngoài.

Các Tướng quân nghe chuyện như lọt vào trong sương mù, Vân Dật mặc dù thông minh, nhưng chỉ là tinh thông dùng binh, đối với chuyện kinh doanh mua bán hoàn toàn không biết gì, cho nên lúc này cũng không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Thượng Quan Cẩn Duệ ở bên cạnh giải thích: “Thời điểm như thế này, ba thành của Đông Lăng ở biên cảnh bị lũ lụt nhấn chìm, cho nên hiện nay sẽ ở trong tình trạng bị phế bỏ, chờ xây dựng, sửa chữa. Sau lũ lụt, chính là nạn đói! Dám đón lấy thời cơ này cùng với việc xây dựng công trình thì các thương nhân Nam Nhạc có thể kích phát chiến tranh thương mại!”

Nói cách khác, cuộc chiến này giúp cho bọn họ không chỉ kiếm được tính mạng của hai mươi vạn binh mã Đông Lăng!

Các tướng sĩ nghe đến đây đều đã hiểu được. Trong lòng họ vốn đã vô cùng sùng bái Nam Cung Cẩm, lập tức trở nên kính ngưỡng đến cực điểm, xem ra Hoàng hậu nương nương không chỉ tinh thông điều binh khiển tướng đánh trận, mà còn tinh thông thương mại, Nam Nhạc bọn họ có Hoàng hậu như vậy, đúng là vô cùng may mắn!

“Chỉ là, phái ai đi được?” Đó là vấn đề lớn, nơi này phần lớn là võ tướng, cơ bản không hiểu về vấn đề thương mại, cho nên cực kỳ bất tiện trong thương lượng. Trong tất cả chỉ có Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn qua là lựa chọn tốt nhất, nhưng uy vọng ở kinh thành của hắn không cao, những nhóm thương nhân kia chưa hẳn chịu nghe hắn.

Cuối cùng, Tề Quốc Công đứng dậy nói: “Vậy thì để bản công đi thôi! Dù sao ở chiến trường này, có Hoàng thượng, Hoàng hậu, Vân Dật, còn có vị Thượng Quan Tướng quân này, bản công cũng không có chỗ dụng võ gì. Bộ xương già này sẽ không ngồi chờ ở đây nữa!”

“Vậy thì đa tạ cữu cữu!” Nam Cung Cẩm cười nói. Tề Quốc Công có uy vọng ở kinh thành cực cao, đúng là nhân tuyển tốt!

Tề Quốc Công chắp tay: “Nương nương quá khách khí, vậy thần liền về trước!”

“Bản cung đưa cữu cữu ra ngoài!” Nam Cung Cẩm nói xong liền đi theo Tề Quốc Công ra ngoài.

Cuối cùng Tề Quốc Công không nhịn được nữa mà hỏi Nam Cung Cẩm vấn đề ông đã nhịn thật lâu trong lòng: “Cẩm Nhi, huynh trưởng của cháu không phải Hàn Nhi sao? Vậy vị này là ai?” Lần trước Thượng Quan Cẩn Duệ xuất hiện ở thao trường, ông đã vô cùng nghi ngờ rồi.

Vẻ mặt Nam Cung Cẩm hơi cứng lại một chút, lúng túng nói: “Cữu cữu, thực ra cháu cũng không có huynh trưởng ruột thịt, Thượng Quan Cẩn Duệ là con nuôi của cha mẹ cháu. Lúc trước nói Lãnh Tử Hàn là huynh trưởng của cháu, là do tổ mẫu bệnh, nói nếu trông thấy huynh trưởng của cháu thì tốt, cho nên cháu mới tìm người giả mạo!”

“Ah! Hóa ra là như thế!” Tề Quốc Công cười sang sảng, hiển nhiên cũng không nghi ngờ, nhưng khi cười được một lúc, khuôn mặt ông bỗng nhiên cứng đờ lại! Khóe miệng co quắp, quay đầu nói: “Cháu nói đó là ai? Lãnh Tử Hàn?”

Chính là Giáo chủ Ma Giáo kia đó sao! Là Lãnh Tử Hàn trước đây đã trừng trị cho Hoàng hậu phát điên trong hoàng cung, rồi bị Hoàng thượng truy nã khắp thiên hạ sao? Mà Vân gia bọn họ còn nghênh ngang mang hắn đi rêu rao khắp nơi, thậm chí còn tham gia thi Hương! Càng nghĩ càng cảm thấy rùng mình, da gà toàn thân nổi lên, còn có cảm giác chân tay lạnh toát! Hiện nay, tâm trạng và trạng thái tinh thần của ông chỉ có thể dùng ba chữ mà diễn tả - Nghĩ mà sợ! Sợ vô cùng!

Nam Cung Cẩm biết đối phương bị đả kích nặng nề, bèn nuốt nước bọt một cái rồi gật nhẹ đầu! Cái gật đầu này, suýt nữa khiến Tề Quốc Công ngất lịm!

“Khụ, khụ, được rồi, cữu cữu, chuyện đã qua, cữu cữu cũng đừng nghĩ lại chuyện này nữa!” Nam Cung Cẩm an ủi.

Tay Tề Quốc Công run run chỉ vào Nam Cung Cẩm nói: “Đám thanh niên các cháu, về sau không được làm loạn như thế nữa!”

“Biết rồi ạ, biết rồi ạ!” Nam Cung Cẩm nói, rồi đẩy ông lão tội nghiệp này lên ngựa, chợt nói: “Cữu cữu, sau khi về kinh thành, mọi chuyện cẩn thận nhé!”

Tề Quốc Công sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nói: “Yên tâm đi! Những tên kia thì có thể làm gì được cữu cữu chứ, mà cháu quên rồi sao? Ông ngoại cháu vẫn đang tọa trấn ở Vân gia đấy!” Lần trước ông không cẩn thận nên mới có thể suýt nữa khiến cho Vân gia gánh tội thông đồng với địch trên lưng, sau đó ông không yên lòng nên mới tọa trấn ở Vân gia.

Nam Cung Cẩm gật đầu: “Vậy cháu an tâm rồi! Cây to đón gió, cữu cữu nên dặn dò mọi người trong phủ tốt nhất là nên khiêm tốn một chút, cháu và Hoàng thượng đều không ở kinh thành, nếu lại xảy ra chuyện gì, mà vừa vặn lại là lúc hai quân giao chiến thì phiền to!”

“Ta hiểu! Thật ra Vân gia ta huy hoàng nhiều năm như vậy, ta và ông ngoại cháu cũng đã sớm có dự định, chờ khi cuộc chiến tranh này kết thúc, sẽ giã từ sự nghiệp, như thế cũng có thể đảm bảo được một đời vinh hoa. Cũng miễn cho sau này rơi vào cảnh công cao chấn chủ!” Suy nghĩ của Tề Quốc Công rất cởi mở, khẳng khái.

Những chuyện này tự nhiên không liên quan đến Nam Cung Cẩm, nhưng cũng không thể không cảm khái vì đối phương rộng rãi và thông minh! “Quyết định của Vân gia, tự nhiên đều nên do cữu cữu và ông ngoại cùng làm, Cẩm Nhi sẽ không nhúng tay vào. Cữu cữu đi đi ạ, bảo trọng!”

“Bảo trọng!” Tề Quốc Công dứt lời, liền quất roi giục ngựa mà đi! Nhưng trong lòng thì vô cùng kinh ngạc tự hỏi, ông vốn là người vô cùng tuân thủ lễ giáo, cho dù Nam Cung Cẩm là cháu gái, ông cũng dùng các lễ nghi với Hoàng hậu mà đối đãi, nhưng lần này ông lại không có một chút lễ nghi quân thần nào. Nghĩ thế xong ông cũng thoải mái cười một tiếng, có lẽ không phải do ông mà là do đối phương mặc dù là Hoàng hậu nhưng cũng không dùng điệu bộ Hoàng hậu mà đối xử với ông.



“Cái gì? Hai mươi vạn quân của Hoàng Phủ Hoài Hàn bị nhấn chìm?” Mộ Dung Thiên Thu trợn to mắt không dám tin, như thể nghe được một tin tức khiến hắn hồn bay phách tán!

Tên trinh sát nuốt một ngụm nước bọt, cũng cảm thấy không dám tin! Hai mươi vạn, không phải là hai mươi, hai trăm hay hai nghìn, đây là một con số trên trời! Tuyệt đối là con số trên trời! Cứ như thế bị nhấn chìm, quả thực là quá hoang đường! Nhưng sự thật chính là như thế mà! Nghĩ thế, hắn lại tiếp tục báo cáo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, quả thật là như thế! Nghe nói đây là biện pháp do Hoàng hậu Nam Nhạc nghĩ ra, đắp bùn cát ngăn sông Nam Hà, khiến cho toàn bộ nước sông bị ngăn lại, sau khi ngăn được một lượng nước lớn, bỗng nhiên hạ lệnh phá vách ngăn, khiến cho lũ lụt nhấn chìm Lâm Truy, không chỉ có thế, còn nhấn chìm cả ba thành Kiến Khang, Tương Dương và Việt Dương!”

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh! Có thể nghĩ ra được biện pháp này, phải có sự quyết đoán và tài trí như thế nào chứ, đây quả thật là vô cùng tàn ác, không có nhân tính! Vị Hoàng hậu Nam Nhạc này, có phải là phụ nữ không? Sao có thể nghĩ ra biện pháp kinh khủng như thế, khiến cho đám đàn ông bọn hắn đều tự cảm thấy mình không bằng nàng!

Sau khi Mộ Dung Thiên Thu nghe xong, coi như cũng hiểu được hai mươi vạn đại quân này chết như thế nào, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó tin! Hắn cảm thấy thế giới này quá huyền ảo, mấy ngày trước vừa nghe nói Đông Lăng đại thắng, công chiếm được thành Lâm Truy của Nam Nhạc, quay đầu lại, không nói thành Lâm Truy bị đoạt lại, mà còn bị nhấn chìm hai mươi vạn đại quân! Điều này không khỏi quá vô lý sao?!

“Hoàng thượng, bây giờ chúng ta…” Có tên Tướng quân đã thấy khiếp đảm. Đời này hắn trải qua mấy trăm chiến dịch lớn nhỏ, trận chiến này không dùng đến một binh một tướng mà nhấn chìm được hai mươi vạn binh mã, cơ bản là hắn chưa từng nghe thấy! Đơn giản là không hợp lẽ thường, vừa hoang đường vừa kinh khủng đến cực hạn, chẳng lẽ bây giờ bọn hắn còn muốn xông lên sao? Hắn không phải người nhát gan, nhưng thật sự là hắn đã có chút sợ hãi rồi!

Một tên Tướng quân khác luôn đối đầu với hắn lớn tiếng nói: “Phạm Tướng quân, ta thấy ngươi có vẻ sợ rồi đấy à? Sợ thì nhanh về đi, trốn ở sau váy vợ cho kỹ vào, đừng có lộ đầu ra, sơ ý một chút là có thể chết người đấy!”

“Triệu Tử Nhạc! Ngươi nói vớ vẩn cái gì thế? Ngươi dám chửi bới bản Tướng quân như thế, bản Tướng quân muốn quyết đấu với ngươi!” Tên Phạm Tướng quân kia nói to.

Mà Triệu Tử Nhạc cũng không khoan nhượng chút nào: “Quyết đấu thì quyết đấu, ông đây sợ ngươi chắc? Đồ đàn bà!”

Mà Vương Tử Dịch, thống soái trực tiếp của họ, lại im lặng vuốt trán mình, cảm thấy vô cùng đau đầu! Hai tên này đều có chút tài cán, nhưng luôn luôn đối đầu nhau, giờ đang ở chỗ Hoàng thượng, vậy mà bọn hắn cũng ầm ĩ, thật đúng là chẳng ra sao cả! Hơn nữa, lúc ở Ngọc Môn quan, giữa Hoàng thượng và hắn còn có chút chuyện “tình cảm ướt át”, khiến cho bây giờ hắn không dám mở miệng cầu xin nữa!

“Ầm ĩ đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng tàn bạo của Mộ Dung Thiên Thu bỗng nhiên vang lên, vô cùng tàn bạo, khí thế áp người!

Sắc mặt hai người hơi biến đổi, một cảm giác thất kinh tự nhiên sinh ra, cuống cuồng quỳ xuống nói: “Mạt tướng biết tội! Xin Hoàng thượng trách phạt!” Sao bọn hắn lại quên mất Hoàng thượng cũng ở đây chứ!

“Ừm, đúng là phải phạt thật nặng!” Mộ Dung Thiên Thu rất nghiêm túc gật đầu, trong lòng nghĩ nếu bé con kia cũng ở đây, sẽ trách phạt bọn hắn như thế nào. Với tính tình của mình, khẳng định sẽ đem hai tên này ra ngoài chém, nhưng bé con kia, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp vô cùng thú vị!

Vẻ mặt Vương Tử Dịch tái đi, tiến lên muốn cầu xin, tính tình của Hoàng thượng có người nào mà không biết, động một cái là giết người! Nhưng mới đi được một bước, giọng nói tàn bạo của Mộ Dung Thiên Thu vang lên: “Vương ái khanh, hai người này từ trước đến giờ đều đối đầu nhau sao?”

Toàn thân Vương Tử Dịch cứng đờ, hắn nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là như thế! Nhưng xin Hoàng thượng xử lý nhẹ tay, dù sao hai Tướng quân này đều là rường cột nước nhà!”

“Ừm! Hai người các ngươi, ngay tại cổng doanh trướng, nắm tay nhau đứng đấy mười ngày đi! Mười ngày sau, cái ngươi sẽ hiểu thế nào là thân mật. Cũng có thể khuyên bảo những binh sĩ không quý nhau của mình biết ở chung với nhau cho hòa thuận!” Giọng điệu Mộ Dung Thiên Thu có chút ôn hòa.

Cơ mặt hai người đều co rút lại, hai tên đàn ông bọn họ nắm tay đứng ở cửa ra vào?! Đây không phải là hủy luôn hình tượng bọn hắn sao? Mà bọn hắn còn luôn đối nghịch với nhau, sau khi đứng xong, không biết huynh đệ trong quân doanh của mình có ý kiến gì với bọn hắn!

Các Tướng quân khác muốn cười mà không dám cười, với tính tình của Hoàng thượng, là trực tiếp lôi ra ngoài mà chém, giờ lại trở thành trừng phạt như thế này! Đây là vì cái gì, trong lòng một nửa đám Tướng quân ở đây đều thô bỉ suy đoán, có lẽ là Vương Tử Dịch cầu tình, cho nên Hoàng thượng mới hạ thủ lưu tình, chuyện của Vương Tướng quân với Hoàng thượng có ai không biết chứ? Một nửa khác lại nghĩ khác, suy nghĩ này cực kỳ ác ý, đây là Hoàng thượng đang bồi dưỡng một đôi đồng tính sao!

Mộ Dung Thiên Thu cũng giải thích cho những suy đoán và hoài nghi của bọn họ, hắn nghiêng đầu nhìn nội thị giám một chút, như cười như không nói: “Nội thị giám, ngươi nói xem, đây có phải là cách Yến Kinh Hồng thường dùng hay không?”

Nội thị giám sửng sốt một chút, nhớ lại một lúc rồi biểu lộ thần sắc vô cùng quái dị nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đây đúng là tác phong làm việc của Thừa tướng!”

“Ừm!” Mộ Dung Thiên Thu lúc này mới hài lòng gật nhẹ đầu, quay đầu lại, trông thấy hai tên Tướng quân vẫn đang đứng bên trong doanh trướng, trong nháy mắt, giọng hắn biến thành trầm thấp: “Còn không đi ra? Hay là các ngươi muốn trẫm xử trảm?”

Là chết, hay là nắm tay đứng cùng nhau mười ngày? Sau khi bọn hắn suy nghĩ thật lâu, rất uất ức lựa chọn ra ngoài đứng! Ở trong lòng cầu nguyện cho đối phương sống chết cũng không chịu nắm tay đứng đấy, vậy đối phương sẽ bị chém, mình cũng không cần nắm tay đàn ông nữa! Nhưng cả hai tên đều không có ý như thế, cho nên đành phải khổ sở ra ngoài đứng.

Hai người bọn họ đi ra, bên trong doanh trướng lại bắt đầu thương nghị. Một tên Tướng quân đứng dậy, nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, mạt tướng cho rằng, lúc này, chính là lúc Nam Nhạc đại thắng, tất nhiên sĩ khí tăng vọt, chúng ta nên tránh né đầu sóng ngọn gió!”

“Hoàng thượng, mạt tướng không cho là như thế! Nam Nhạc mặc dù sĩ khí tăng vọt, nhưng đánh thắng ở biên giới Đông Lăng chứ không phải biên giới Tây Võ ta, chuyện này không liên quan gì đến chuyện chúng ta tiến đánh Thiệu Dương!” Lại một tên Tướng quân khác đứng ra nói.

“Hoàng thượng, mạt tướng cho rằng, ý kiến của hai vị Tướng quân đều có lý, nhưng binh mã của chúng ta đều đã đến đây, nếu như không đánh, chẳng lẽ lại lui về để người Nam Nhạc chế nhạo hay sao? Cho nên mạt tướng cảm thấy vẫn phải đánh, vả lại Thiệu Dương không có một sông Nam Hà có thể làm chúng ta chết đuối nhiều người như thế!” Phân tích này rất đúng trọng tâm!

Lại một người nữa nói: “Thế nhưng kế sách của Hoàng hậu Nam Nhạc quá mức tinh diệu, chúng ta…”

Cuối cùng, Mộ Dung Thiên Thu đứng lên, khinh miệt nhìn lướt qua mấy tên Tướng quân đã khiếp đảm: “Mới có chút chuyện nhỏ như thế mà đã sợ rồi? Trên chiến trường, thắng bại khó đoán, các ngươi còn chưa ra ngoài chiến đấu, đã muốn bị hù chết trong doanh trướng sao?”

Lời này như một cái tát nóng bỏng, tát lên mặt mọi người! Cho dù là chiến tranh hay cái gì đi nữa, sao có thể chưa chiến đã sợ rồi được chứ? Thật không đáng mặt đại Tướng quân chút nào!

Thế rồi, một tên Tướng quân não tàn, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng nói rất đúng, chúng ta tuy muốn chết trận trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không thể bị hù chết trước đó!”

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn hắn bất thiện! Lời hắn nói là có ý rằng còn chưa bắt đầu đánh trận, đã dự đoán bọn hắn tất bại sao?

Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thu cũng xanh mét lại, con ngươi màu xanh lục giống như hai cây đao, nhìn hắn đầy sắc bén!

Tên Tướng quân kia nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại lời mình vừa nói, đã nhận thức được thật sâu sai lầm của mình! Nghĩ đến hai tên Tướng quân trước đấy phạm tội lớn, cũng chỉ ra ngoài nắm tay nhau, thế là ôm lòng cầu may nói: “Hoàng thượng, mạt tướng nguyện ý ra ngoài kia nắm tay hai vị Tướng quân lúc trước!”

“Người đâu, lôi tên này ra ngoài chém đầu cho trẫm!”



Sông Vị Hà, Nam Nhạc.

Đây là buổi tối thứ tư Bách Lý Kinh Hồng phải ngủ một mình vì chuyện giấu tiền riêng.

Đứng trước mặt hắn, cách hắn không xa là Hiên Viên Dĩ Mạch bị hắn gọi đến. Cô vô cùng khó hiểu đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng, trong lòng suy nghĩ xem Hoàng thượng gọi cô đến làm gì? Im lặng nửa canh giờ, vẫn không nhúc nhích. Có chuyện gì khó nói sao?

Chờ đợi, chờ đợi, chờ đến lúc cô suýt ngủ gật, thì cuối cùng đối phương mới nói, giọng nói rất nhẹ, rất nhạt, không lắng nghe thì không nghe được: “Dĩ Mạch, trẫm không có giấu tiền riêng.”

“Dạ?” Hiên Viên Dĩ Mạch sửng sốt, Hoàng thượng nói với cô chuyện này làm gì? “Hoàng thượng, thuộc hạ cũng không nghĩ ngài giấu tiền riêng đâu!”

“Nhưng Hoàng hậu nghĩ là trẫm giấu.” Giọng điệu vô cùng oan ức, trong lòng hắn nghĩ, biểu hiện oan ức trước mặt Hiên Viên Dĩ Mạch một chút, lúc cô ấy nói chuyện lại với Cẩm Nhi, có thể có thêm tác dụng.

Nhìn hắn rưng rưng nước mắt, ở sau gáy Hiên Viên Dĩ Mạch chảy dài xuống một vạch đen! Hoàng thượng của ta ơi, chẳng lẽ ngài không biết trước đây ta yêu nhất ngài sao, ngài có thể đừng có mê hoặc ta như thế không! “Thế nhưng, chuyện này có liên quan gì đến chuyện ngài tìm thuộc hạ?” Chẳng lẽ Hoàng thượng là tìm cô đến để phàn nàn? Chẳng lẽ, chẳng lẽ…. Không được đâu! Rối rắm quá đi!

Lần này vẻ mặt Bách Lý Kinh Hồng liền lạnh lùng xuống, giọng nói lạnh lùng có chút không vui vang lên: “Ngươi nói xem? Hoàng hậu hiểu lầm trẫm giấu tiền riêng, mà ngươi lại là người có thể lên tiếng trước mặt Hoàng hậu. Trẫm tìm ngươi đương nhiên là để ngươi đi giải thích giúp trẫm rồi, còn có thể là lý do gì được nữa chứ?”

Đây là lần đầu tiên Bách Lý Kinh Hồng nói với Hiên Viên Dĩ Mạch nhiều như thế! Hiên Viên Dĩ Mạch nghe giọng điệu của hắn, cảm thấy vô cùng sợ hãi, gật đầu thật nhanh: “Hoàng thượng, ngài yên tâm, thuộc hạ lập tức, không, ngay bây giờ thuộc hạ sẽ giải thích giúp ngài!”

Nói xong, cô lập tức chạy vụt ra như một ngọn gió! Hoàng thượng thật là quá đáng sợ!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK