“Nói như vậy, Thương Lan Việt càng muốn có được phần bảo tàng kia hơn, không, nói chính xác, là bản thiên thư (sách trời) có thể nghịch thiên kia.” Bạch Nhan cả kinh nói.
“Đúng vậy” Thương Lan Mạch đáp.
“Nhưng mà rốt cuộc bảo tàng này chỉ là truyền thuyết, hay là sự thật.” Bạch Nhan hỏi.
“Không biết” Thương Lan Mạch bất đắc dĩ nói, chuyện này hắn cũng chỉ nghe phụ hoàng nói.
“Nàng cũng muốn đi cướp đoạt sao!” Giang Ngự Phong châm chọc nói.
“Huynh” Bạch Nhan chán nản, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Giang Ngự Phong, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách nói: “Được rồi, sắc trời đã tối, Thiên Phượng cư đều là nữ tử, không tiện lưu hai vị ở lại, mời hai vị rời đi! ”
“Hừ! Đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người.” Giang Ngự Phong hừ lạnh một tiếng, dứt lời, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Ta không đi, ta muốn ở lại, ta muốn ở chỗ này chờ nàng tỉnh lại.” Thương Lan Mạch nói, giọng nói tràn đầy lo lắng cùng kiên quyết.
Tuy rằng biết nàng đã không có việc gì, nhưng mà hắn vẫn muốn đợi nàng tỉnh lại, nhìn nàng tỉnh lại hắn mới yên tâm.
Bước chân Giang Ngự Phong bỗng dừng lại, Mạch không muốn đi, y không thể bỏ lại Mạch ở chỗ này một mình!
“Được rồi, vậy người ở lại với ta đợi tiểu thư tỉnh lại, còn huynh, đi ra ngoài.” Đối với việc Thương Lan Mạch muốn lưu lại, Bạch Nhan cũng không cự tuyệt, còn Giang Ngự Phong, nàng không chút khách khí đuổi đi.
“Tại sao ta phải đi một mình!” Giang Ngự Phong vừa nghe thấy Mạch được ở lại, còn mình bị đuổi đi, trong lòng khó chịu.
“Bởi vì ta không biết huynh.” Bạch Nhan liếc nhìn Giang Ngự Phong, tức giận nói.
“Nàng” Giang Ngự Phong tức giận, tức giận đến nhăn mặt.
“Ta chỉ muốn ở một mình với nàng. ” Thương Lan Mạch nói.
“Nhưng mà, hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của tiểu thư nhà chúng ta không tốt.” Bạch Nhan có chút khó xử, nàng không trực tiếp đuổi người, nhưng nếu cứ để hắn ở lại trong phòng tiểu thư như vậy, thì không ổn.
Hơn nữa, nếu tiểu thư tỉnh lại, biết các nàng để cho một đại nam tử ở cùng mình cả đêm, sợ rằng sẽ trách cứ các nàng.
“Các nàng không nói ai sẽ biết!” Giang Ngự Phong nói.
“Huynh” Mặc kệ Giang Ngự Phong nói cái gì, Bạch Nhan đều thấy tức giận.
“Mọi người yên tâm, ta chỉ ngồi như thế này nhìn nàng mà thôi.” Giọng nói Thương Lan Mạch lộ ra vài tia khẩn cầu.
Bạch Nhan còn muốn nói gì đó, trong lòng lại nghe thấy giọng Huyết xà,“Xích Xích ··· Bạch Nhan, yên tâm đi! Tiểu thư sẽ không trách đâu, hơn nữa còn có ta ở đây, không có việc gì.”
“Vậy, được rồi!” Bạch Nhan không thể làm gì khác, đành phải thỏa hiệp.
Sau đó, Giang Ngự Phong đi cùng Bạch Nhan ra ngoài, chỉ để lại Thương Lan Mạch ở cùng Phượng Thiên Mị.
Thương Lan Mạch nhìn Phượng Thiên Mị ngủ say trên giường, trong lòng có vô vàn suy nghĩ.
“Mị Nhi, ta có thể gọi nàng như vậy không? Rốt cuộc trên người nàng có bao nhiêu bí mật đây! Tất cả những việc đã xảy ra, làm cho ta không thể không hoài nghi, nàng không phải Phượng Thiên Mị thực sự, nhưng mà trước đó trong lúc vô ý ta đã nhìn thấy mặt nàng. Cho nên ta tò mò, ta tiếp cận nàng, nhưng vẫn không có cách nào nhìn thấu nàng.” Thương Lan Mạch cười khổ nói.
Huyết xà nghe xong, hóa ra Thương Lan Mạch tiếp cận chủ nhân là vì hoài nghi nàng không phải Phượng Thiên Mị chân chính, nghĩ đến đây, Huyết xà rất tức giận.
Thương Lan Mạch tiếp tục nói: “Ta vốn nghĩ rằng, bản thân mình đã nhìn rõ sống chết, chỉ chờ hai năm nữa ta sẽ chết. Nhưng mà, nàng lại dùng máu của mình ngăn chặn cổ độc trong người ta phát tác, sau một thời gian tiếp xúc, ta lại nhận ra ta đã thay đổi, vì nàng mà vui, vì nàng mà đau, không biết từ lúc nào, nàng đã đi vào tim ta, khiến cho lần đầu tiên ta có ý muốn sống tiếp.”
“Haiz! Quên đi, nói những lời này cũng vô dụng, ta chỉ là một người chỉ sống thêm được hai năm nữa, không hy vọng xa vời. Hơn nữa, có lẽ vào một ngày nào đó, đột nhiên ta sẽ chết đi cũng không biết. Thiên Vận sẽ thay đổi, cũng không biết sẽ phải đón nhận số kiếp như thế nào. Vốn dĩ, ta nghĩ muốn tìm ra ông chủ sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên, hy vọng có thể hợp tác, nhưng mà bây giờ, ta chỉ hy vọng nàng rời xa cái vòng phân tranh này, sống bình an.”
“Mặc kệ nàng có phải là Phượng Thiên Mị chân chính hay không, nàng mãi mãi tồn tại trong lòng của ta, cho đến khi ta chết đi. Kiếp này có hai việc làm ta tiếc nuối, thứ nhất, không thể tự tay giết chết nữ nhân kia, báo thù cho mẫu thân. Thứ hai, là gặp được nàng, mà lại chỉ là người lạ. Có lẽ, đây chính là số mệnh đi!”
Nghe những lời này của Thương Lan Mạch, ngay cả Huyết xà cũng rung động, âm thầm cảm thán, Thương Lan Mạch thật sự yêu thương chủ nhân, nhưng mà, hắn ta trúng Thực Tâm cổ, không có Băng Thiềm ngàn năm, không thể chữa được.
Nó cũng cảm nhận được, chủ nhân đối với hắn ta không giống người khác, đúng là tạo hóa trêu người!
Mặc dù nó không muốn cho chủ nhân biết những chuỵên này, nhưng mà nó không biết, chủ nhân của nó vẫn có chút ý thức, cho nên, những lời đêm nay, nàng đều nghe được.
Ngày hôm sau, ánh bình minh rạng đông xua đi màn đêm, tỏa ra từng tia nắng ban mai rạng rỡ, đám người Bạch Nhan và Giang Ngự Phong đều đứng ở trong viện, Tư Vân cũng vừa từ Phượng Vũ Cửu Thiên trở về, hiện tại mọi người đều đang chờ người trong phòng đi ra. Bạch Nhan vận y phục màu trắng cùng với Giang Ngự Phong mặc y phục màu đỏ rất là bắt mắt, hai người đứng cách nhau tầm hai thước, bốn mắt đối chọi nhau, trong mắt lộ rõ khí lạnh, giống như không thể nhìn nổi nhau, nếu không dùng ánh mắt giằng co, thì lại dùng miệng nói những lời ác độc.
“Nhìn ta lâu như vậy, sẽ không sợ sẽ yêu ta sao?” Giang Ngự Phong nhướn mày, miệng nở nụ cười trêu tức, cất tiếng đùa cợt.
“Hừ! Thật đúng là một tên cuồng tự kỉ, không tự soi mình trong nước tiểu, màxem mình có bộ dáng gì, nên tự hiểu mình có bao nhiêu phân lượng, đừng làm loạn, hại chết con gái nhà lành. ” Bạch Nhan khinh thường hừ lạnh nói.
Được rồi! Nàng thừa nhận hắn có bộ dạng tuấn tú, nhưng mà nàng vẫn nhìn hắn không vừa mắt.
Giang Ngự Phong không hờn giận nhíu mày, y là người mà người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, làm ngàn vạn thiếu nữ ái mộ, là thần y của Thiên Vận, vậy mà ở trong mắt nàng bộ dạng xấu xí, còn nói y đi ra ngoài sẽ hại con gái nhà lành, những lời này cũng quá đả kích người khác rồi.
Mà bọn Tư Vân, nhìn hai người vừa thấy mặt đã cãi nhau này, cảm thấy họ rất giống như một đôi oan gia đời trước vậy.