Nam tử giờ phút này thần trí không rõ nhưng vẫn uống được máu ở cổ tay Phượng Thiên Mị chảy ra.
Một lát, Phượng Thiên Mị cho nam tử uống đủ máu, tác dụng nhanh chóng lan ra toàn thân, cổ độc theo đó mà an tĩnh lại, nam tử cũng đình chỉ vùng vẫy, im lặng nằm trong lòng Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị rút tay về, huyết cũng ngừng chảy, vết thương lành lại nhưng để lại sẹo, nhìn vết sẹo trên cổ tay Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ thở dài.
Đang lúc Phượng Thiên Mị chuẩn bị buông nam tử trong lòng ra ánh mắt lại nhìn thấy dung mạo nam tử, liền ngây ngẩn cả người.
Không ngờ hắn lại là Ngốc vương Thương Lan Mạch.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Phượng Thiên Mị trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy đau đớn.
Là ai nhẫn tâm như vậy? Thế nhưng hạ thủ ngoan độc, bị ngốc thì thôi thế nhưng hắn còn phải chịu đau đớn thấu tâm can nhiều năm như vậy, hơn nữa hắn hiện tại chỉ có thể sống thêm hai năm nữa.
Ngày hôm qua nam tử này còn nói muốn chịu trách nhiệm với nàng, đêm nay lại dở sống dở chết, nhìn Thương Lan Mạch như vậy, Phượng Thiên Mị bỗng nhiên muốn bảo hộ hắn, không phải vì đồng tình hay thương hại chỉ đơn
thuần muốn bảo hộ hắn.
Nàng không dễ dàng có hảo cảm với người khác, nhưng một khi sinh ra hảo cảm, nàng nhất định không để đối phương chịu khổ, có lẽ cũng là vì bị ảnh hưởng bởi Phượng Thiên Mị trước kia, nên nàng cảm thấy thân thiết với Thương Lan Mạch.
Đây hẳn ứng với câu:” Cùng là người lưu lạc thiên nhai” đi!
Bất quá, bộ dáng ngốc tử này cũng thật đẹp! Hiện tại bộ dạng im lặng, so với bộ dáng ngốc đần ngày hôm qua mê người hơn biết bao nhiêu, thật sự khiến nàng phải hoài nghi hắn có ngốc thật hay không.
Còn có, cơ ngực rắn chắc kiện mĩ, gợi cảm, lộ ra cơ bụng cũng thực cường tráng, nha dáng người cũng quá tốt! Không biết xúc cảm thế nào đây!
Nghĩ nghĩ, Phượng Thiên Mị ma xui quỷ khiến thế nào lại láy tay chạm vào da thịt Thương Lan Mạch, tay vừa chạm tới ngực Thương Lan Mạch thì như là điện giật, Phượng Thiên Mị vội vàng thu hồi tay lại, cảm thán nói,“Xúc cảm thật không sai.”( V: A!…Mị tỷ quả thật xứng danh sắc nữ mà, nhân cơ hội người ta hôn mê ăn đậu hủ (>_<)
Phượng Thiên Mị trầm mê trong sắc mĩ ( sắc đẹp mĩ nam) hoàn toàn không biết người trong lòng Thương Lan Mạch có dấu hiệu tỉnh lại, ý thức của hắn vốn chìm trong hôn mê, nhưng đột nhiên cẩm nhận được trông cơ thể như có dòng điện lưu chạy qua, trong đầu loé một cái, dần dần có ý thức.
Lúc này, miệng truyền đến vị máu tươi khiến Thương Lan Mạch nhíu mày, có lẽ là bản năng phản ứng, mở to mắt mâu lý tản ra hơi thỏ nguy hiểm, ánh vào mi mắt Thương Lan Mạch là một nữ tử đáng thưởng thức hắn không nói đúng hơn là thân thể của hắn.
Tất nhiên là nửa thân trên, bởi vì nủa người dưới ngâm mình trong nước, hơn nữa lại mặc khố, sẽ không nhìn thấy.
Thương Lan Mạch theo bản năng chán ghét đẩy nàng ra, nhưng khi nhìn đến dung mạo của nàng, lại nao nao, là nàng, dĩ nhiên là Phượng Thiên Mị.
Thương Lan Mạch đột nhiên phản ứng lại, này nữ nhân cư nhiên dám một thân một mình xông vào Quỷ Lâm, cồn đi tới sơn động này.
Cổ độc trong người đã ngừng phát tác, tuy rằng thời điểm độc phát hán thần trí không rõ, nhưng là cũng biết bây giờ là đêm khuya. Mỗi lần cổ độc phát tác đều là vào ban đêm, thẳng đến ngày hôm sau trời sáng, mới có thể ngừng, hơn nữa, sau mỗi lần độc phát toàn thân nhuyễn tán, mệt mọi không chịu nổi, thậm chí hấp hối.
Nhưng là hiện tại, hắn chỉ hơi thở yếu ớt, ngoài ra không cảm thấy bất kì đau đớn nào.