Trên trà lâu, Mộc Cẩm Thần nhìn thấy, lực chú ý cũng dừng ở trên người Phượng Thiên Mị, chỉ cảm thấy bất kể biểu cảm của nàng như thế nào, người cũng phát ra hào quang vô cùng kiêu ngạo.
“Là ai nói, suốt đêm bản Quận chúa không về nhà!” Giọng nói Phượng Thiên Mị lạnh lạt nhưng lộ ra hơi thở nguy hiểm, không phải là nàng muốn so đo với đám dân chúng này, mà là nàng không thể chấp nhận được người khác chửi bới nhục nhã nàng như thế.
Mệt cho nàng còn muốn cố gắng hết sức cứu bọn họ! Nhưng mà những người này, lại rảnh rỗi ngồi bàn luận về nàng, mà không biết đại họa sắp rơi xuống đầu.
Mọi người hít vào một hơi, không ai dám lên tiếng.
Thấy thế, Phượng Thiên Mị khinh thường nhếch môi cười lạnh, sau đó, sắc mặt thay đổi, trầm thấp lạnh lùng cảnh cáo nói : “Ta nói cho các người biết, nếu như để ta nghe được những lời đồn này nữa, cẩn thận ta cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.”
Mọi người lạnh lẽo rùng mình một cái, không dám có nửa câu oán hận, nhưng mà, vẫn có người không sợ chết, không nghe lời.
“Ồ! Muốn làm gì? Không phải là một nữ nhân bị Hiên Vương ruồng bỏ không cần mà thôi, còn muốn đánh người sao.” Một giọng nam tràn đầy châm chọc vang lên.
Dứt lời, chợt nghe thấy “Bốp” một tiếng, sau đó là một tiếng hét thảm “A”, mọi người khiếp sợ nhìn Phượng Thiên Mị, lại nhìn ra sau, một nam tử đau đớn lăn lộn ôm lấy hạ bộ, trong lúc nhất thời, xung quanh vang lên hàng loạt tiếng hít mạnh, không hề thay nam tử kia cảm thấy đau đớn.
Trên lầu Mộc Cẩm Thần cũng giật mình tay run lên, chén trà trên tay lập tức rơi xuống đất, vang lên tiếng “Xoảng”.
Hai mắt trừng lớn, có chút không tin được cảnh mà hai mắt mình vừa nhìn thấy, chuyện này khó có thể tin nổi!
Hồng Kiều cũng trợn trừng mắt, trời ơi! Tiểu thư làm cái gì vậy? Tiểu thư lại, lại đá vào của quý của nam tử, chẳng lẽ tiểu thư có thói quen đá vào của quý của người khác sao?
“Thế nào? Còn ai không sợ chết.” Đôi mắt lạnh lùng của Phượng Thiên Mị quét qua tất cả mọi người, người xung quanh ngay cả hít khí cũng không dám, sợ người tiếp theo là chính mình.
Thấy mọi người không ai dám lên tiếng nữa, Phượng Thiên Mị hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi.
Đúng lúc này, sau lưng Phượng Thiên Mị có một cỗ sát khí tấn công, sau khi Huyết xà nhắc nhở, sắc mặt Phượng Thiên Mị sầm mặt lại, khi Phượng Thiên Mị đang muốn lắc mình tránh đi …
Trên lầu, Mộc Cẩm Thần cũng cảm giác được, đôi mắt lập tức trợn to hơn, thấy một mũi tên mang theo sát khí phóng tới Phượng Thiên Mị, không chút suy nghĩ, tung người xuống, chặn lại phía sau Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị thấy thế, quên phải lé ra, cứ như vậy, thắt lưng bị bàn tay to nắm lấy, ôm nàng xoay một vòng: “Xoẹt” một tiếng, cánh tay Mộc Cẩm Thần bị mũi tên xẹt qua, y phục lập tức nhiễm màu đỏ tươi của máu.
“A! Giết người rồi!” Trong đám người vang lên một tiếng kinh hoảng, mọi người đều nhanh chóng chạy trốn.
“Á! Tiểu thư, người không sao chứ!” Hồng Kiều sợ tới mức tim muốn nhảy lên cổ họng, vội vàng tiến lên kiểm tra, xem tiểu thư có bị thương gì hay không.
Phượng Thiên Mị cũng không rảnh để ý tới Hồng Kiều, vội vàng thoát khỏi ngực của Mộc Cẩm Thần, Mộc Cẩm Thần cảm thấy ấm áp trong lòng không còn, trong lòng có cảm giác chua xót khổ sở.
Phượng Thiên Mị nhìn mũi tên ở trên đất, lại nhìn phương hướng mà mũi tên bay ra, tuy rằng người kia đã sớm rời đi, nhưng mà trong mắt Phượng Thiên Mị, vẫn tràn ngập sát khí.
Mộc Cẩm Thần cũng cảm giác được sát khí mãnh liệt của Phượng Thiên Mị, trong lòng ngẩn ra, hắn không thể ngờ được, một nữ tử không có nội lực, lại có sát khí mãnh liệt như thế, ngay cả hắn cũng thấy rùng mình.
Nàng biết người muốn giết nàng rất nhiều, nhưng mà rốt cuộc là ai, lại dám ra tay vào ban ngày.
“Mộc công tử ngươi bị thương rồi, sao máu lại là màu đen.” Hồng Kiều nhìn thấy máu trên cánh tay Mộc Cẩm Thần biến thành màu đen, hoảng sợ nói ra.
Tiếng nói này cũng khiến Phượng Thiên Mị giật mình hoàn hồn, nhớ tới Mộc Cẩm Thần vì nàng mà trúng tên, trong nháy mắt sát khí cũng tản đi.
Khi nhìn thấy cánh tay đang chảy ra máu màu đen của Mộc Cẩm Thần, Phượng Thiên Mị kinh hãi, ánh mắt trầm xuống, giọng nói trầm thấp: “Mũi tên có độc”
“Không có việc gì ” Mộc Cẩm Thần tao nhã cười, vô cùng phong nhã, nhưng mà sắc mặt có chút trắng bệch.
Phượng Thiên Mị chớp mắt, mẹ kiếp, sao cổ đại này nhiều anh đẹp trai như vậy! Đương nhiên, khủng long cũng nhiều hơn, chỉ là hôm nay mấy soái ca đều bị nàng đụng phải.
“Huynh cho rằng ta là người mù sao? Có hay không ta xem sẽ biết.” Phượng Thiên Mị nghiêm mặt, giận dữ hét, vốn bởi vì chuyện của Thương Lan Mạch mà cảm thấy bực tức, bây giờ nam nhân này rõ ràng đã trúng độc, lại dám nói không có việc gì, cho nàng là kẻ ngốc sao! Thương Lan Mạch ức hiếpnàng, tên này cũng muốn ức hiếp nàng sao?
Nói xong, một tay ấn Mộc Cẩm Thần ngồi xuống chiếc ghế bên đường, Mộc Cẩm Thần không phản kháng, Phượng Thiên Mị đưa tay chạm vết thương, muốn xé rách y phục nơi đó.
“Nàng làm gì vậy!” Dường như Mộc Cẩm Thần cũng đoán ra được nàng định làm gì, người rụt lại về sau.
“Câm miệng” Phượng Thiên Mị giận dữ gầm nhẹ, còn chưa chờ Mộc Cẩm Thần phản ứng lại, “Xoẹt”, nháy mắt vết rách nhỏ bị xé ra, chưa đợi cho người khác phản ứng lại, môi Phượng Thiên Mị sáp lại, khiến cho mọi ngườitrợn tròn mắt.
“Nàng” mặc dù Mộc Cẩm Thần biết động cơ của nàng, nhưng động tác của nàng nhanh như vậy, bây giờ hắn lại yếu ớt, không đợi hắn phản ứng lại, Phượng Thiên Mị áp môi lên.
“Tiểu thư” Hồng Kiều kinh hãi, nhưng lại không dám đi lên kéo tiểu thư ra.
Mộc Cẩm Thần cũng không có biện pháp đẩy nàng ra, cho nên hắn chỉ có thể nhìn nàng hút từng ngụm máu độc trong tay hắn ra, sau đó nhổ xuống đất.
Một lát sau, máu độc đã bị hút ra hết, sắc mặt Mộc Cẩm Thần cũng dần dần khôi phục.
Nhưng mà, một màn này vừa vặn bị Thương Lan Cẩm đi qua nhìn thấy được, hai mắt tràn đầy ánh lửa, vội vàng xông lên, kéo Phượng Thiên Mị đang ngồi xổm lên, “Nàng, nàng, nàng, Phượng Thiên Mị, nàng làm chuyện như vậy, lại còn không biết thẹn, ở trên đường cái thân mật với nam nhân như vậy, mệt cho Mạch còn muốn bảo vệ nàng, ta chỉ nói một câu không tốt về nàng,huynh ấy liền giận ta, nàng, nàng, nàng thật sự là, thật sự là ···”
Thương Lan Cẩm tức giận đến mức thở hổn hển, ngay cả nói chuyện cũng đều ấp a ấp úng, nói không ra lời.