Tình cảnh hiện tại không cho phép cô nghĩ nhiều, lửa sắp lan tới thân thể bọn họ.
“Hồng Kiều, Hồng Kiều.” Phượng Thiên Mị dùng sức lay Hồng Kiều
Cảm thấy có người đang gọi và lay nhẹ mình, Hồng Kiều cũng dần dần có ý thức, chậm rãi mở mắt, vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình Hồng Kiều bất chấp tình cảnh lúc này, cao hứng ôm cổ Phượng Thiên Mị, nước mắt nước mũi một phen trào ra,“Tiểu thư, người không chết, người thật sự không có chết!”
Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ lắc đầu, đã là lúc nào rồi mà nha đầu kia vẫn còn khóc. Bất quá, dù thế nào thì trong cô vẫn có chút cảm động, nha đầu này vừa tỉnh lại liền xem xét an nguy của Phượng Thiên Mị không chút để ý tới bản thân.
Tuy rằng cô không phải Phượng Thiên Mị thật sự, nhưng thân thể này cũng đã thuộc về cô, kia cũng là một loại duyên phận, cho nên cô đối với Hồng Kiều đương nhiên là có chút tình cảm.
Vậy thì từ lúc này trở đi, cô chính là Phượng Thiên Mị của thế giới này ( bắt từ giờ cô chuyển thành nàng), chỉ cần nàng còn sống ra ngoài, nàng thề, sẽ không bỏ qua cho những người đã lăng mạ, nhục nhã và hãm hại nàng.
Hơn nữa, còn trả lại gấp trăm lần. Nàng vốn không phải người vô tình, nhưng là vô tình thì không phải người.
“Tốt lắm, đừng khóc, trước hết chúng ta nghĩ biện pháp thoát ra ngoài rồi nói sau.” Phượng Thiên Mị an ủi.
Nghe được Phượng Thiên Mị nói, Hồng Kiều mới phản ứng lại, nhìn xung quanh một đoàn hoả diễm, kinh hoảng đúng dậy,“Tiểu thư, lửa lớn như vậy, làm sao bây giờ?”
Phượng Thiên Mị trong lòng cũng hoảng nhìn bốn phía, xem xem có cái gì có thể dùng không, cũng không biết nàng tới đây là phúc hay là hoạ, bởi vì nổ mạnh xuyên qua trọng sinh, nhưng hôm nay mà không trốn thoát nàng tất phải chết, hơn nữa chết không toàn thây, hôi phi yên diệt.
Đánh giá một lát, Phượng Thiên Mị ánh mắt tập trung vào cái chậu nước đặt trên bàn, chậu nước này là Hồng Kiều mang tới cho Phượng Thiên Mị rửa mặt, mặt còn chưa rửa, nhưng có thể giúp nàng chuyện lớn, thật đúng là trời không tuyệt đường người!
Phượng Thiên Mị chịu đựng đau đớn ở bụng, bằng tốc độ nhanh nhất nàng tới bên giường trải chăn ra rồi hất nước trong chậu vào chăn, sau đó nâng dậy Hồng Kiều, lấy chăn chùm lên cả hai rồi hướng bên ngoài phóng ra.
Hồng Kiều đã sớm trấn kinh bởi những hành động mà Phượng Thiên Mị làm ra, đây là tiểu thư nhà nàng sao? Làm việc nhanh nhẹn lại còn có thể nghĩ ra biện pháp chạy trốn.
Ở ngoài sân có bốn thị vệ chỉ chờ đốt đủ là tới cứu hoả.
“Ai! Này tân vương phi cũng thật đáng thương, rõ ràng là đêm động phòng lại mất mạng dưới kiếm của Vương gia, còn bị cháy sạch hôi phi yên diệt, chết không toàn thây.” Một thị vệ thoáng đồng tình nói.
“Ngươi không muốn sống nữa, nếu để cho Vương gia nghe được, ngươi còn có thể sống được sao? Cái ngốc kia tử hại Tô sườn phi sanh non, chết cũng xứng đáng.” Một khác thị vệ có chút chán ghét nói.
“Thân phận tôn quý thì như thế nào, vừa ngốc vừa xấu, chết sớm để đầu thai.” Lại một thị vệ nói.
“Tốt lắm, đừng nói nữa, nếu để kẻ hữu tâm nghe được thì xong, ai cũng đừng mong có thể sống.” Lại một thị vệ không kiên nhẫn nhắc nhở.
Ngay khi thị vệ kia dứt lời, liền thấy có người từ phòng chạy ra, người nọ cả kinh.
Phượng Thiên Mị cùng Hồng Kiều đi ra, đem chăn bỏ đi, nhìn thấy bốn thị vệ ngoài sân, trong mắt hồng quang chợt loé.
Ta có đăng một bộ khác tên Đặc công cuồng phi ai có hứng thú thì tói ủng hộ nha!