Mục lục
Ngự Xà Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Mọi người đưa mắt nhìn Phượng Thiên Mị và Hồng Kiều, chưa hết kinh hãi và kinh hoàng, lại có kinh diễm không thể tin, còn có tràn đầy khó hiểu và nghi ngờ.

Chỉ có điều hiện giờ mọi người đã tin nữ tử xinh đẹp rực rỡ tài năng xuất chúng, khuynh thành tuyệt sắc ở trước mắt này, chính là Phượng Thiên Mị rồi.

Chính là không phải Phượng Thiên Mị đã táng thân trong biển lửa sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, rốt cuộc trong chuyện này có gì mà không muốn người ta biết.

“Này…” Thương Lan Hiên á khẩu không trả lời được, không sai, nếu không phải trước kia đột nhiên Phượng Thiên Mị biến thành ngốc, hắn cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Tô Nhị Tịch vừa thấy, một lần nữa hoảng sợ trợn to hai mắt, trực tiếp xỉu, Thương Lan Hiên vội vàng đỡ lấy nàng. Thương Lan Mộng cũng sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám thở mạnh, mặc dù không phải là nàng giết hại hai ả, thế nhưng, nàng đã từng cũng không ít lấn bắt nạt hai ả!

Mặc dù trong lòng Thương Lan Hiên vẫn là có có chút ít kinh hoảng, nhưng nhớ tới Phượng Thiên Mị trước sau khác biệt, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Chẳng lẽ, từ trước tới nay nàng đều giả bộ? Nhưng mà, tại sao nàng phải giả bộ đây? Nếu như nàng không giả bộ, hắn cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy!

Nghĩ đến chỗ này, Thương Lan Hiên liền ảo não và hối hận sâu đậm, nếu lúc trước hắn không nhẫn tâm như vậy, lưu lại cho nàng một cái mạng, như vậy hiện tại nữ tử xinh đẹp rực rỡ, tài năng xuất chúng khuynh thành tuyệt sắc ở trước mắt này chính là thuộc về hắn rồi.

“Nếu nàng không chết, như vậy nàng vẫn là Vương phi của Bổn Vương.” Thương Lan Hiên thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra lấy lòng cùng lo lắng không dễ dàng phát giác. Mặc dù hắn biết tất nhiên nàng sẽ ghi hận việc hắn làm lúc trước với nàng, thế nhưng, với sự ái mộ của nàng đối với hắn trước kia, nhất định nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Tất nhiên, những thứ này chỉ là Thương Lan Hiên tự cho là đúng thôi.

Thương Lan Hiên nói xong, nhất thời dẫn tới một số người khinh bỉ, một số người này gồm có: Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong, Mộc Cẩm Thần, Thẩm Hạo Diên, Thương Lan Việt, Lạc Khuynh Dung, mặc dù Thương Lan Việt và Lạc Khuynh Dung đều hết sức khiếp sợ, cộng thêm có chút xíu kinh hoàng, thế nhưng đã trấn định lại.

Phượng Thiên Mị châm chọc cười một tiếng, định mở miệng nói, lại bị một âm thanh thoải mái êm tai, nhưng tràn đầy phẫn hận cướp lời.

“Không, tỷ tỷ đã đáp ứng gả cho Mạch Mạch rồi, cho nên tỷ tỷ chính là Vương phi của Mạch Mạch.” Vừa nói, Thương Lan Mạch túm chặt cánh tay Phượng Thiên Mị, tức giận trợn mắt nhìn Thương Lan Hiên.

Lời này vừa nói ra, nhất thời toàn trường chặc lưỡi hít hà, đợt sóng trước chưa hết đợt sóng khác lại tới, khiến cho một ít người không chịu nổi, thế nhưng, càng nhiều hơn chính là khinh thường Thương Lan Mạch.

Bây giờ Phượng Thiên Mị đã là đệ nhất tài nữ mỹ nữ Thiên Vận, sao lại gả cho một ngốc tử chứ!

Chân mày Giang Ngự Phong nhíu chặt lại, vẻ mặt căng cứng, rõ ràng là bị dọa sợ không nhẹ, thời điểm nào rồi mà Thương Lan Mạch vẫn còn lôi kéo Phượng Thiên Mị! Hơn nữa, không phải từ trước tới nay Mạch đều rất bài xích tiếp xúc nữ tử sao? Làm sao bây giờ lại lôi kéo một nữ tử, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hai tháng này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khóe mắt Phượng Thiên Mị hung hăng co giật, thế nhưng cũng không có hất Thương Lan Mạch ra, bởi vì quả thật nàng đã đáp ứng, chờ sau khi hắn lớn lên sẽ gả cho hắn, thế nhưng, đây chẳng qua chỉ là lời nói dối của nàng mà thôi!

“Mạch Mạch yên tâm, tỷ tỷ đã nói qua đợi Mạch Mạch trưởng thành sẽ gả cho Mạch Mạch, tỷ tỷ sẽ chờ Mạch Mạch lớn lên.” Phượng Thiên Mị an ủi, đối với một người không còn sống lâu nữa, lại là ngốc tử trí óc kém, cuối cùng nàng vẫn là không đành lòng.

“Vậy không cho tỷ làm Vương phi của hắn.” Thương Lan Mạch lấy lòng nói.

“Được, tỷ tỷ đáp ứng đệ.” Phượng Thiên Mị cười nói, nụ cười này, quả thực là khiến mọi người ái mộ, Thương Lan Mạch chỉ cảm thấy trước mắt hơi lắc lư, có một ít choáng váng, hai gò má không kiềm chế được mà nóng bỏng.

Tỷ tỷ? Khóe mắt Giang Ngự Phong hung hăng co quắp, một nam nhân hơn hai mươi tuổi lại gọi một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi là tỷ tỷ, ha ha! Thú vị.

Mà Thương Lan Hiên thấy vậy, sắc mặt càng đen hơn, cơn tức giận trong lòng cũng tăng lên.

“Phượng Thiên Mị, ngươi thân là Hiên Vương phi, lại công khai lôi kéo với một nam tử như vậy, còn ra thể thống gì.” Thương Lan Hiên bá đạo tức giận nói.

Ánh mắt Phượng Thiên Mị lạnh lùng, thù hận trong lòng nhất thời dâng lên, Vương phi, ha ha! Quả thực là chuyện vớ vẩn nhất trong thiên hạ.

Việc hắn vô tình dùng kiếm đâm thủng bụng nàng, hắn có từng nghĩ qua nàng là Hiên Vương phi chưa? Còn nữa, lúc hắn vô tình đốt lửa hủy thi diệt tích nàng, hắn có từng nghĩ qua nàng là Vương phi của hắn không?

“Nhưng ta nhớ rõ, bái đường với ta không phải là Hiên Vương gia ngươi, mà chính là một con gà trống.” Phượng Thiên Mị châm chọc nói, bây giờ, nàng còn không tính khơi hết mọi chuyện ra. Lại không biết có người sẽ tin chuyện này hay không nữa, coi như là tin, cũng không có chứng cớ, sợ rằng sẽ bị phản ngược lại.

Hơn nữa, nàng muốn đòi lại từng chút từng chút một toàn bộ tổn thương nàng đã phải chịu, trước đoạt mọi thứ bọn họ quan tâm, cuối cùng đến mạng của bọn họ.

“Hừ! Con gà trống kia vốn đại diện cho Bổn Vương.” Thương Lan Hiên đáp lại.

“Ồ! Như vậy chúng ta càng không thể, bởi vì đạo bất đồng bất tương vi mưu*, huống chi là khác loài, làm sao có thể cùng bàn bạc đây! Hiên Vương là gà, mà ta là người, làm sao người và súc sinh có thể xứng đôi đây!” Phượng Thiên Mị không nể mặt giễu cợt nói.

* Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận

Sau khi mọi người nghe xong, nhất thời chặc lưỡi hít hà, cái gì? Phượng Thiên Mị lại dám nói Hiên Vương gia là gà, có điều không ai khinh bỉ lời nàng nói, bởi vì nàng nói rất có đạo lý, ngày đại hôn Hiên Vương đã dùng gà thay thế mình bái đường với Phượng Thiên Mị, mọi người đều biết chuyện này.

Nghĩ đến chỗ này, một ít người to gan không nhịn được khinh miệt cười khẽ một tiếng.

“To gan, dám nói Hiên Vương là gà, cũng như trực tiếp sỉ nhục Hoàng thượng là gà, đây chính là tội tru di cửu tộc.” Sau khi Thương Lan Mộng nghe Phượng Thiên Mị nói xong, ánh mắt lóe lên thù hận, cáo mượn oai hùm nói.

“Ha ha! Đây cũng không phải là ta nói, là Hiên Vương tự mình nói, người đời đều biết, lúc trước Phượng Thiên Mị ta gả cho Hiên Vương gia, bái đường đúng thật là một con gà, vậy không phải nói rõ Hiên Vương gia là một con gà sao? Hay con gà mới là Hiên Vương gia đây?” Phượng Thiên Mị châm chọc nói.

Khóe miệng mọi người co giật, Hiên Vương gia là gà và gà là Hiên Vương gia có gì khác nhau sao?

Mà Phượng Thiên Mị, nhất thời khiến cho ba người tại đây nghĩ tới điều gì đó, chính là nữ tử tên là Phù Vân của Phượng Vũ Cửu Thiên, cũng một câu nói đó, giọng điệu lại giống nhau, nhưng mà giọng nói lại không giống, nhưng câu chuyện lại cơ bản giống nhau.

Tất nhiên, bọn họ không biết ở hồ Minh Nguyệt, Phượng Thiên Mị đã ngụy trang giọng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK