Trong mắt Lâu Thất léo lên tia sáng.
Phải xây thành trì ư?
Như thế, nàng có thể tặng cho Trầm Sát một phần đại lễ rồi.
Nàng quay đầu nhìn Phạm Trường Tử đang vén rèm xe ngựa, kinh ngạc không khép miệng lại được kia, nói: “Phạm trưởng lão, ngươi nói muốn nhờ sức của một người để xây dựng một tòa thành, người này phải giàu đến mức nào chứ?”
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Trước kia Phạm Trường Tử nghi ngờ lời của họ, nhưng khi tận mắt chứng kiến một màn này, hắn cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Thậm chí, hắn còn cảm thấy đám Lâu Thất và Trần Thập nói cũng quá bảo thủ, rõ ràng những dự tính trong mắt hắn còn nhiều hơn họ.
Lần này, tim Phạm Trường Tử nhịn không được đập nhanh hơn.
“Xuống ngựa.” Lâu Thất nhìn vẻ tham lam trong mắt hắn, cười thầm, bảo Trần Thập và Lâu Tín xuống ngựa. Hai người vỗ vỗ ngựa của mình, Đạp Tuyết như có linh tính dẫn theo hai con ngựa kia chạy vội ra ngoài.
“Ngươi cứ để con ngựa kia chạy đi như thế?” Phạm Trường Tử kinh hãi.
“Chúng sẽ không chạy xa đâu.” Lâu Thất nói.
Phạm Trường Tử càng hiểu rõ Đạp Tuyết hơn, nhưng bây giờ lại có nhiều vàng bạc châu báu như thế, con ngựa kia có thể để xuống trước rồi đi được không.
Phạm Trường Tử cũng xuống xe ngựa, Nạp Lan Tử Lâm lại cho xe ngựa chạy đến một cánh rừng cách đó không xa, buộc ngựa vào cây. Ở đây, ngoài người của Mãnh Hổ Sơn và mấy người họ, xem chừng không còn ai đến nữa, xe ngựa cũng không đến mức sẽ bị trộm mất.
Mãnh Hổ Sơn này bị đào ra một kênh đào rất lớn, chỉ còn một đường có thể lên núi. Xem ra sau khi xây thành ở đây, sẽ phải dẫn nước vào. Mãnh Hổ Sơn cũng không có phòng ngự nào tốt, sao hắn có thể yên tâm để những đống vàng bạc châu báu ở đây chứ?
“Chia nhau ra đi lên.” Phạm Trường Tử nói.
“Được.” Lâu Thất mỉm cười gật đầu: “Phạm trưởng lão đi trước đi, chúng ta phải bàn bạc một chút xem lát nữa phải lấy gì, sợ đi lên sẽ không có thời gian thương lượng.”
Phạm Trường Tử không nghi ngờ gì, cũng có thể nói hắn đã chờ không kịp muốn nhanh chóng đi lên. Hắn gọi Nạp Lan Tử Lâm, hai người như hai con đại bàng vô thanh vô thức lao về Mãnh Hổ Sơn.
Lúc này, Lâu Thất mới ngoắc tay gọi Trần Thập và Lâu Tín lại gần, thấp giọng nói: “Nghe kỹ, hai người các ngươi không cần lên núi, hãy đi kiểm tra những căn nhà gỗ kia, xem những người ở đó là ai, đừng kinh động đến họ. Đợi lát nữa, dù trên núi có động tĩnh gì, các ngươi chỉ cần tìm cơ hội ra ngoài tìm ngựa, sau đó ở trong rừng đợi ta.”
“Cô nương, người một mình...”
“Ta sẽ không có chuyện gì đâu. Còn nữa, các ngươi xem có thể bắt được bồ câu đưa tin hay con chim nhỏ nào không, sau khi trở về ta muốn truyền tin tức. Được rồi, đi đi.”
Sau khi an bài xong, Lâu Thất lập tức bay lên núi, tốc độ của nàng cũng không chậm hơn đám người Phạm Trường Tử.
Mãnh Hổ Sơn sở dĩ gọi là Mãnh Hổ Sơn là vì trên đỉnh núi có một cái đài rất to nhô ra ngoài, phía dưới lơ lửng giữa không trung, nhìn từ dưới núi lên, hình dáng của nó giống như một con hổ đang lao ra khỏi núi. Nhưng giờ, trên đài kia lại xây một tòa nhà, không lớn nhưng lại rất tinh xảo, đẹp đẽ. Quan trọng nhất là xây ở chỗ này, cũng chỉ có một đường trước cửa là có thể đi được, những nơi khác đều lơ lửng giữa không trung, ba mặt là khoảng không, căn bản không ai có thể lên được.
Hơn nữa, cổng tòa nhà này được xây rất cao, cửa cổng làm bằng thiếc vừa dày vừa nặng, nếu muốn mở cổng chắc phải cần đến hai nam nhân cùng nhau kéo. Cách một đoạn ngoài cổng còn có một cổng khác, lúc này đã vào ban đêm, hơn nữa nơi này hoang vắng ít người, nhưng ở cửa ngoài kia lại có mười ba người đang cầm trường kiếm đi qua đi lại tuần tra, một chút cũng không buông lỏng.
Càng như thế, họ lại càng khẳng định được Độc Nhãn có rất nhiều bảo vật, nếu không sao lại cần canh giữ chặt chẽ như vậy.
Lâu Thất nấp cách đó không xa cũng không vội vàng đi vào. Nàng nhìn thân ảnh Phạm Trường Tử loáng một cái bay lên cao, Nạp Lan Tử Lâm ở dưới nhặt một cành cây bắn lên trên, mũi chân Phạm Trường Tử đạp lên cành cây đó mượn lực, cả người bay về phía tòa nhà. Do hắn bay giữa không trung rất cao, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, lúc này cũng đang là ban đêm, không ngẩng đầu nhìn kỹ thì căn bản sẽ không phát hiện ra hắn, dù có phát hiện thì cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng thoáng qua mà thôi.
Phạm Trường Tử tham tiền, chỉ số thông minh không đáng nhắc đến, nhưng ngược lại, võ công của hắn lại cực kỳ cao. Lâu Thất nhìn không khỏi âm thầm cảm thán, nếu là nàng, cũng không có khả năng bay cao như thế.
Còn Nạp Lan Tử Lâm lại lẻn sang một bên, cơ thể nhanh như khỉ nhảy đến dưới tòa nhà, bám chặt vào vách tường. Cũng không biết hắn làm thế nào, chỉ thấy hắn từng chút một di chuyển đến bên ngoài đài kia, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Nếu không phải Lâu Thất luôn nhìn hắn, góc độ của nàng cũng vừa hay nhìn thấy, thì đoán chừng cũng không có cách nào phát hiện ra hắn có thể đi lên từ vị trí kia.
Sau khi Nạp Lan Tử Lâm nhảy được lên trên, lại suýt chút nữa bị rơi xuống, vì tường bao tòa nhà được làm ngay sát rìa, chỉ thừa ra khoảng nửa bàn tay, người hắn lại dán chặt lên tường. Thế nhưng, công phu như thạch sùng bám tường của Nạp Lan Tử Lâm rất có tác dụng, hắn bò lên đầu tường, sau đó tung người nhảy xuống.
Lâu Thất không ngờ võ công của hai sư đồ này thực sự rất tốt, không khỏi âm thầm thán phục. Có điều, công phu của họ càng cao càng tốt, như thế, lát nữa kế hoạch của nàng mới có thể dễ dàng thành công được.
Lâu Thất ngồi trong bụi cỏ chờ, tính toán thời gian thích hợp nàng mới xông lên. Nàng cũng không giống đám người Phạm Trường Tử và Nạp Lan Tử Lâm, mà lại chọn cách đơn giản, trực tiếp xông vào theo hướng cửa lớn.
“Người nào?”
“Là ta.”
Vì nàng đang mặc y phục cùng loại với bọn họ, nên những người kia đang nhìn chăm chú thấy thế cũng thả lỏng một chút. Lâu Thất nắm lấy cơ hội này, nhanh chóng thôi miên bọn họ.
Thuật thôi miên này sau khi nàng tự dung hợp với Thạch Túy Ngàn Năm thì sử dụng càng dễ dàng hơn, giống như nội lực ảnh hưởng đến tinh thần lực vậy, tinh thần lực càng mạnh thì hiệu quả thôi miên sẽ tốt hơn. Lúc này, chỉ thấy Lâu Thất nhanh chóng đi qua trước mặt đội thủ vệ kia, lắc mình lướt qua, còn ánh mắt những người kia thì mơ hồ, đến khi nàng đi đến cửa, đạp chân bay vào trong viện, những người bên ngoài mới đột nhiên tỉnh lại, nhưng lại quên chuyện vừa xảy ra, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
“Có phải vừa có người đến không?” Một thủ vệ hỏi.
Thủ vệ khác nói: “Hình như là tên tiểu tử Đại Ngưu kia.”
“Không phải chứ, ta không có nhìn thấy.”
Trí nhớ đám thị vệ bên ngoài hỗn loạn, Lâu Thất đương nhiên cũng không rảnh quan tâm. Nàng không nghĩ, bên trong tòa nhà này lại có một hoa viên tuyệt đẹp như thế, đình đài, lầu các cũng không giống nhau, thậm chí trong sân có một tảng đá rất to, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng trong suốt mờ ảo, là màu sắc của ngọc thạch a. Ngọc thạch to như thế lại để ở trong hoa viên trang trí, Độc Nhãn này đúng là quá chịu chi rồi.
Mũi Lâu Thất giật giật, âm thầm vui mừng, phấn nàng hạ trên người Phạm Trường Tử cũng không mất đi hiệu quả. Nàng men theo mùi hương đặc thù của nó đi hướng đông rồi lại rẽ sang tây, tránh thủ vệ tuần tra, theo dấu vết đi tìm. Đến một khố phòng, bên ngoài có vài tên thủ vệ trông coi, Lâu Thất nhẹ nhàng đi qua đó, ngón tay đặt lên thăm dò hơi thở một người, phát hiện người này đã không còn thở nữa. Phạm Trường Tử đúng là không phải hạng người lương thiện gì, vừa đến đã giết vài người rồi, rõ ràng hắn ta có thể điểm huyệt ngủ của họ mà.
Trước mặt nàng là cánh cửa khố phòng còn dày và nặng hơn cánh cửa phía ngoài cổng nhiều. Không ngờ Phạm Trường Tử cũng còn có bản lĩnh này, có thể dùng nội lực cắt đứt khóa.
Thế nhưng, Lâu Thất lại nhìn thấy hai giọt máu tươi trên khóa, có thể là khóa này cứng rắn ngoài dự định của hắn, nhưng trong lòng hắn lại vội vàng muốn vào trong, nên mới liều mạng bẻ khóa, dẫn đến bị nội thương nhẹ, khí huyết dâng lên mới thổ máu.
Suy nghĩ của Lâu Thất hoàn toàn không sai. Lúc này, Phạm Trường Tử căn bản cũng không phát hiện Lâu Thất đang lặng lẽ đẩy một khe cửa ra nhìn, tất cả tâm trí của ông ta đều bị đám châu quang bảo khí trước mắt này khiến cho kinh hoàng, mê hoặc.
Khố phòng này rất lớn, không có cái giá nào cả, vật dụng gì cũng không có, cả phòng có đến trên trăm cái rương, chúng cũng không đóng lại mà đều được mở ra. Những bảo bối quý hiếm cũng được đặt tùy ý thành đống như ở chợ đồ cũ vậy, đá quý óng ánh, trân châu long lanh lóe sáng, ngọc bích rực rỡ, xinh đẹp. Ngọc như ý, trâm ngọc thạch, ngọc bội tím gì gì đó được bày ra, tất cả đều sáng loáng làm mù mắt chó của hắn.
Nhiều nhất là những rương bạc, từng rương từng rương đều là bạc, vàng lá, vàng thỏi, ngọc trai sáng lấp lánh.
Ngay cả nhân sâm ngàn năm, linh chi trăm năm, băng sơn tuyết liên phơi khô,...các thứ đều được tùy ý để một bên.
Một vài thứ khác cũng sáng lấp lánh chính là các loại kim ty mềm mại, gấm vân cẩm, vải lụa, những vật liệu vải vóc quý giá chỉ hoàng thân quốc thích mới có thể mặc, có thể dùng thì lại được chất đống ở đây.
Lúc trước Lâu Thất và Trầm Sát còn có khoảng thời gian âm thầm điều ra Hòa Khánh vương gia, cảm thấy những châu báu kia đã khiến người ta khiếp sợ rồi, không ngờ lúc này lại phát hiện khố phòng này của Độc Nhãn còn khiến người ta sợ hãi hơn nhiều, chút châu báu của Hòa Khánh vương gia căn bản quá nhỏ bé.
Lâu Thất qua khe cửa xem tình hình bên trong, ánh mắt nàng thiếu chút nữa mù luôn, lúc vừa nhìn thấy, thậm chí nàng còn quên phong bế hơi thở, nhưng đám Phạm Trường Tử cũng không có tâm trạng nào mà đi để ý, cho nên cũng không phát hiện ra.
Cả người Nạp Lan Tử Lâm cũng bị dọa cho ngây ngốc, đứng ở giữa khố phòng đông cứng như cương thi, một cử động cũng không có.
Lâu Thất điều chỉnh bản thân xong, biết cơ hội đã đến. Nàng rời khỏi khố phòng, nhặt vài hòn đá ném vào cửa sổ của mấy sương phòng cách đó không xa.
Đến nay, nội lực của nàng cũng rất sâu rồi, chỉ là hòn đá nhỏ nhưng vẫn ném xuyên qua cửa sổ, trong màn đêm tĩnh lặng phát ra tiếng vang không nhỏ.
Vài âm thanh này lập tức đánh thức mọi người, ra ngoài đầu tiên là một nam nhân cao lớn, cường tráng. Hắn chỉ mặc mỗi tiết khố, phía trên để trần, hai tay cầm một đôi chùy Lưu Tinh, mắt phải được che lại bằng một miếng ngọc thạch đã mài nhẵn bóng.
Nam nhân này khẳng định là Độc Nhãn không thể nghi ngờ. Ngoài hắn ra, ai có thể dùng miếng ngọc thạch quý hiếm thế này làm vật che mắt chứ.
“Có người lẻn vào.” Độc Nhãn vừa ra ngoài liền hét một tiếng: “Trông coi nghiêm ngặt mọi ngóc ngách cho ta, một con ruồi cũng không để lọt.”
Rất nhiều người cũng vọt ra ngoài, trong nháy mắt, cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động. Độc Nhãn mang theo một đội thủ vệ đi đến khố phòng.
Lâu Thất đi trước hắn một bước trở lại khố phòng, nhanh chóng mở cửa ra. Tiếng cửa phát ra cuối cùng cũng làm hai sư đồ đang chìm đắm trong đám báu vật này tỉnh lại.
“Phạm trưởng lão, sao ngươi vẫn chưa đi? Không hay rồi, không hay rồi, Độc Nhãn đã phát hiện ra chúng ta rồi.” Lâu Thất nói xong, “phình” một cái đóng cửa lại.
Phạm Trường Tử còn chưa hồi phục tinh thần, bên ngoài đã vang lên tiếng Độc Nhãn: “Bao vây chỗ này lại cho lão ta.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK