Trầm Sát chưởng trúng hắn ta, cả người hắn ta đụng vào tường, bởi vì chưởng lực quá mạnh, bức tường không thể chịu nổi, rầm một tiếng, sau đó sập xuống, bụi bay mù mịt.
Tuy hắn ta đã bị thương nặng, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, hắn lập tức bò dậy, nhưng hắn không ngờ Trầm Sát còn nhanh hơn hắn, hằn vừa đứng dậy, tiếng xé gió ùa tới, cổ họng của hắn đã bị một bàn tay lạnh băng bóp chặt lấy.
Hắn ta trợn to mắt, vốn nghĩ rằng Trầm Sát sẽ thẩm vấn hắn, nhưng không ngờ rằng khi hắn nhìn vào trong đôi mắt đen trầm vô biên ấy, hắn thấy được một cỗ sát khí tích tụ dâng trào.
Rắc một tiếng, tay Trầm Sát hơi dùng sức, một cao thủ đã bị bẻ gãy cổ như thế đấy.
Hàn Tiểu Sức thấy âm thanh sau lưng đã biến mất, xung quanh chỉ cón tiếng gió nỉ non, trong lòng cô ta càng thấy hoảng hốt hơn: "Các người không sợ chết à? Đó là người của bệ hạ…"
Lời còn chưa dứt, một tiếng búng tay nhỏ ngắt lời cô ta, sau đó cô ta nghe thấy giọng nói bình thản của Lâu Thất, "Bây giờ chắc chắn cô đã mệt lắm rồi nhỉ, đúng rồi, cô đã đến nơi mà cô muốn đi nhất, nơi ấy có người mà cô muốn gặp nhất…"
Hàn Tiểu Sức bỗng nhiên cảm thấy ngớ người.
Ý thức của cô ta bỗng chốc bay xa, nghe thấy tiếng nói đó, hình như cô ta loáng thoáng nhìn thấy một tòa cung điện nguy nga, trên điện có người ngồi trên long ỷ, người đó ngước mắt lên nhìn cô ta, khẽ mỉm cười với cô ta, ánh mắt chứa đựng sự tán thưởng.
"Bệ hạ." Hàn Tiểu Sức mơ màng kêu lên, "Tiểu Sức không phụ sứ mệnh của người, Tiểu Sức đã mang Vạn Thần Phệ về cho người đây. Còn có Lâu Thất, Tiểu Sức cũng đã mang cô ta về cho người, chẳng phải người luôn muốn có được Lâu Thất sao?"
Trầm Sát định đi đến, Lâu Thất lắc đầu với hắn, lại hỏi nhỏ Hàn Tiểu Sức: "Quả nhiên Tiểu Sức làm rất tốt, có thưởng. Ngươi có biết trẫm muốn Vạn Thần Phệ và Lâu Thất để làm gì không?"
"Biết, chẳng phải bệ hạ muốn dùng Vạn Thần Phệ trên người Hiên Viên Chiến ư? Còn Lâu Thất nữa, Lâu Thất là người bệ hạ chuẩn bị vì cô ta đúng không? Năm xưa bệ hạ cảm thấy Tiểu Sức còn bé, vì thế xem Tiểu Sức là người có thể tâm sự, Tiểu Sức vẫn ghi nhớ trong lòng, Tiểu Sức sẽ không tiết lộ bí mật của bệ hạ đâu."
"Tiểu Sức ngoan lắm." Ngữ khí của Lâu Thất rất nhẹ nhàng, nhưng sự phẫn nộ đã tích tụ đầy trong mắt.
"Bệ hạ, nhưng chẳng phải người đã nói, nếu cô ta về rồi, có thể người sẽ không thể giữ được hoàng vị sao? Vì sao người còn phải làm nhiều thứ cho cô ta trở về như thế?"
"Cô ta là ai?"
"Cô ta là ai?" Khuôn mặt của Hàn Tiểu Sức rất mê mang, dường như suy nghĩ rất lâu, mới lẩm bẩm: "Cô ta là yêu nghiệt, yêu nghiệt."
Đột nhiên, một mũi ám tiễn xé gió bay tới, cắm thẳng vào lưng Hàn Tiểu Sức, mũi tên này không hề dừng lại, nó tiếp tục bay xuyên qua ngực, khiến Lâu Thất đang đứng trước mặt Hàn Tiểu Sức không thể không lách người né tránh.
Trầm Sát đã bạo nộ, hắn vung tay chưởng ra, ở nơi không xa, một tiếng rầm vang lên, có người rơi xuống từ mái nhà, lập tức có Thần Hồn Binh bay đến kiểm tra.
Hàn Tiểu Sức bị một mũi tên bắn xuyên ngực, cô ta bừng tỉnh từ cơn thôi miên. Cô ta cúi đầu xuống ngơ ngác nhìn lỗ máu trên ngực mình, dường như không thể tin được bản thân mình sẽ sắp chết đi, cô ta ói ra máu, bị điểm huyệt, tay vẫn đè lên chiếc tách trà có Vạn Thần Phệ, nhưng cô ta biết, chắc chắn Vạn Thần Phệ đã bám vào da của mình.
Cuối cùng vẫn phải chết. Nhưng Hàn Tiểu Sức không phục, cô ta thét lên: "Ta muốn được phong làm công chúa! Ta là công chúa!"
"Hàn Tiểu Sức, bệ hạ là ai?" Lâu Thất cau mày, nàng hỏi: "Nói cách khác, ngươi muốn được ban cái họ nào?"
Nàng vốn cho rằng Hàn Tiểu Sức sẽ không trả lời, nhưng giọng nói của Tây Trường Ức bỗng nhiên vọng đến, "Tiểu Sức, nếu trong lòng cô thật sự có ta, hãy nói cho rõ ràng!"
Tây Trường Ức nói xong, muốn chạy về bên này, Lâu Tín nhìn Lâu Thất, thấy nàng khẽ gật đầu mới buông tay ra. Tây Trường Ức chạy về phía Hàn Tiểu Sức, giơ tay ra muốn nắm lấy vai cô ta.
Hàn Tiểu Sức la lên: "Đừng chạm vào ta!"
Cô ta nhìn Tây Trường Ức bằng ánh mắt bi thương: "Trường Ức, chàng muốn biết gì, ta sẽ nói cho chàng biết, chỉ cần chàng có thể tha thứ cho ta."
"Trả lời câu hỏi lúc nãy của Lâu Thất." Tây Trường Ức rũ mắt xuống, không nhìn cô ta, tuy giữa họ đã có mối quan hệ thân mật như thế, nhưng lúc này hắn vẫn không muốn nhìn cô ta.
Hàn Tiểu Sức lại không nghĩ nhiều, cô ta cảm thấy sinh mệnh của mình đã đi đến cuối con đường, cô ta bỗng nhiên nói: "Ta…muốn mang họ Cổ, ta muốn họ Cổ, ta muốn làm công chúa…"
Cổ?
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau.
Trong lòng nàng bỗng nảy lên một suy nghĩ kỳ lạ, "Bệ hạ là nam hay nữ?"
Hàn Tiểu Sức ngớ người, dáng vẻ cứ như không thể trả lời vấn đề này. Sau đó cô ta gục đầu xuống.
"Hờ hờ…" Tây Trường Ức đột nhiên che mắt, bật cười. "Chết rồi, cuối cùng cũng đã chết rồi, Hàn Tiểu Sức, cuối cùng cô cũng đã chết rồi."
Trong thời thiếu niên của hắn, nữ nhân này đã mang đến cho hắn bao nhiêu ấm áp và yêu thương, thì đến khoảng thời gian sau này lại mang đến cho hắn bấy nhiêu bi thương và đau khổ.
Cô ta nói cô ta yêu hắn, nhưng vì bệ hạ của cô ta, cô ta lại có thể không tiếc thủ đoạn, bò lên giường nhiều người như vậy, còn tặng hắn cho người nữ nhân khác nữa chứ.
Tây Trường Ức cười ra nước mắt.
"Cửu Vương Tử?" Giọng nói của Lâu Thất truyền vào trong mắt hắn, Tây Trường Ức thở dài, cúi đầu, không muốn Lâu Thất nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của hắn.
"Ta đã không còn là Cửu Vương Tử gì đó từ lâu rồi, ngay khi ta kiên quyết mang theo cô ta bỏ đi, ta đã bị hoàng thất xóa tên." Tây Trường Ức hồi tưởng.
Ban đầu hắn không hiểu vì sao, hắn đã từ bỏ quyền cạnh tranh vương vị, theo lý mà nói hắn muốn sống chung với nữ nhân nào thì vương thất sẽ không có ý kiến gì. Nhưng sau này hắn mới biết, hóa ra, từ phụ vương hắn, đến vị tam ca Tây Trường Ly, thậm chí đến cả thị vệ cũ của hắn, thậm chí đến cả nội thị canh giữ bảo khố, cũng đều đã từng mây mưa với nữ nhân này.
Sao hắn có thể lấy một nữ nhân như thế này chứ?
Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, mà còn là một món đồ chơi cho dù là bất kỳ nam nhân nào cũng đều có thể chơi được.
Tam ca từng cảnh cáo hắn, nhưng hắn không tin.
"Ngươi biết được bao nhiêu?" Lâu Thất đã không còn lòng thương hại gì với Tây Trường Ức nữa. Tuy rằng tình yêu có thể che mờ mắt người, nhưng mù lòa đến mức độ này, chỉ có thể nói, tất mọi quả đắng đều do bản thân tự gánh chịu.
Tần Trường Ức nói: "Ta chỉ biết một điều, bệ hạ là điện chủ của Ma Điện."
Lâu Thất hơi sửng sốt, sau đó nhướng mày.
…
Vào lúc Lâu Thất định kéo chiếc cửa hầm dưới đất lên, Trầm Sát nắm tay nàng lại, sau đó ra hiệu cho Trần Thập tiến lên.
Lâu Thất không hiểu, nàng nhìn hắn. Chuyện này nàng thường không cần nhờ người khác, dù sao cũng chỉ là một động tác mở ra đơn giản thôi mà.
Nhưng nàng nào biết được, vị Đế Vương nào đó đã ghi hận tên nam nhân ở bên trong đây rồi.
Nguyên nhân không có gì khác, ngoại trừ việc lúc trước Hàn Tiểu Sức từng nói tên nam nhân này được chuẩn bị cho Lâu Thất. Cho dù hắn ta thân bất do kỷ, nhưng Trầm Sát thích hận hắn đấy thì đã sao?
Lâu Thất nghĩ một hồi cũng hiểu ra, nàng không khỏi bật cười.
Nắp hầm vừa kéo lên, có ánh sáng chiếu ra, nam nhân bên trong co ro trong chiếc hố với tư thế nhục nhã, y phục màu trắng trên người đã bẩn kinh khủng, còn dính vài vết máu khô nữa.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, Trần Thập thất thanh: "Vân Phong công tử?"
Lâu Thất sửng sốt, nhìn hắn.
Vân Phong.
Chưa kịp nói câu gì, câu nói đâu tiên của Vân Phòng chính là.
"Mau ra khỏi thành."
…
Nửa đêm, cả ngôi thành Cẩm Dương im ắng như thành trống, nếu không phải lúc họ vào thành có nhìn thấy lính gác thành, thì họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây thật sự là một ngôi thành chết.
Thần Quỷ Binh được cử đi lúc trước đều trở về bẩm báo rất nhanh.
"Thành đông không có người."
"Thành tây không có người."
"Thành nam không có người."
"Cổng thành đóng chặt, thành lâu không có người."
Từng tiếng bẩm báo, khiến mặt mày Trầm Sát và Lâu Thất càng ngày càng nặng nề.
Tất cả mọi người lên xe ngựa, chạy thẳng một đường đến cổng thành.
Trong xe ngựa, Vân Nhược Hoa đang bị Ấn Dao Phong kề dao găm vào cổ, sắc mặt cô ra trắng bệch, Tây Trường Ức gục đầu ngồi bên cạnh, cứ như hoàn toàn không thèm để ý đến sự an toàn của bản thân.
"Ta thật sự không hề biết những thứ này, trước đây Thành Cẩm Dương vẫn bình thương, thủ thành phu nhân cũng ở đây, sao chỉ trong một đêm lại không thấy một ai thế này?" Từ đầu đến cuối, Vân Nhược Hoa vẫn không tin Thành Cẩm Dương sao lại biến thành một ngồi thành trống chỉ trong một đêm.
Nhưng không ai để ý đến cô ta.
Thu Khánh Tiên kéo Ấn Dao Phong ra, "Cô ta đã bị điểm huyệt rồi, cô cầm dao găm không thấy mỏi tay à?"
Ấn Dao Phong hừ một tiếng.
Vân Nhược Hoa nhìn họ, cắn môi rồi hỏi: "Vị thị vệ Trần Thập kia đâu?"
Vừa hỏi xong, hai nữ tử đối diện đều nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến Vân Nhược Hoa dựng hết tóc gáy: "Trước đây ta đã từng nói có một thứ có thể đưa cho các người, ta chỉ muốn hỏi hắn có cần hay không thôi?"
Ấn Dao Phong hừ một tiếng: "Ban đầu cô muốn dùng món bảo bối đó đổi lấy cơ hội được ở bên cạnh Đế Quân, nhưng bây giờ Đế Hậu của chúng ta không cần nó nữa, chắc không phải cô lại muốn tặng cho Trần Thập để đối lấy cơ hội gả cho Trần Thập đấy chứ?"
Trần Thập đang nhảy lên xe ngựa, vừa nghe thấy Ấn Dao Phong nói, suýt chút nữa hắn đã trượt chân.
"Khụ khụ."
Ấn Dao Phong vén rèm, tức giận, nói: "Khụ cái gì mà khụ? Chẳng lẽ huynh thật sự muốn giao dịch với cô ta à?"
Thu Khánh Tiên kéo tay áo của Ấn Dao Phong.
"Ta nói sai à? Tướng mạo thế này cũng đủ để triêu hoa ghẹo bướm rồi." Tuy Ấn Dao Phong vẫn lải nhãi, nhưng ít ra cũng đã nhỏ tiếng lại.
Trong lòng cô thấy hơi tủi thân, bản thân cô cũng không hiểu đó là gì.
Nhưng vừa xoay đầu thì nhìn thấy Lâu Tín thúc ngựa đi bên cạnh, Lâu Tín đang nhìn cô, trong màn đêm đôi mắt ấy trông rất sáng rất sáng.
Trần Thập nói: "Vân Phong công tử muốn gặp Vân cô nương, Đế Hậu ra lệnh cho ta đưa cô ta qua đó."
Vừa nghe xong, khuôn mặt Ấn Dao Phong ửng đỏ, hóa ra là cô đã hiểu lầm Trần Thập.
Vân Nhược Hoa nhướng mày, bỗng nhiên có thêm tự tin: "Bây giờ khắp Long Ngâm Đại Lục đều biết Triệu Vân Phong cấu kết Ma Điện, nhưng nếu Bạch Vu Tộc đứng ra làm chứng cho hắn, nhất định sẽ khiến người đời tin hắn ta bị hãm hại. Ta có thể đi cầu xin phụ thân ta, kêu ông ấy giúp đỡ Triệu Vân Phong. Nhưng..." Cô ta khựng lại, nhìn Trần Thập: "Triệu Vân Phong thật sự có....với phu nhân các người..."
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thập bỗng dưng trở nên đen thui.
"Cô nói gì?"
Vân Nhược Hoa nói: "Ta có chuyện muốn nói với Đế Quân các người!"
Trần Thập đang định lên tiếng, giọng nói của Lâu Thất vang lên từ bên trong chiếc xe phía trước.
"Trần Thập, kêu cô ta qua đây."
Vân Nhược Hoa thầm hít sâu, ngồi thẳng lưng. Cô ta đường đường cũng là con gái tộc trưởng Bạch Vu Tộc, chẳng lẽ cô ta không xứng với hoàng đế đến từ Tứ Phương Đại Lục ư?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK