Nhưng mà Hách Liên Quyết rất nhanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng. Bởi vì toàn thân hắn lại không còn chút sức lực, đến tay cũng không giơ lên được, mà mí mắt cứ sập xuống, cơn buồn ngủ giống như sóng biển ập vào người hắn vậy, hầu như là không nhịn được.
“Gia, Gia.” Thanh Y gọi hai tiếng nhưng không thấy trả lời, lập tức xoay người vén màn xe lên, nhìn thấy Hách Liên Quyết đang dựa vào vách xe ngủ say sưa, hô hấp đều đặn.
Hắn yên tâm, đóng màn xe lại, không để gió thổi vào. Nói với Lam Y đang đánh xe: “Gia tốn nhiều tâm tư như thế để bắt được một người, lẽ nào thật sự muốn thực hiện hôn ước với nàng ta?”
“Tiểu công chúa đã đại hôn với thái tử vương triều Trầm Thị rồi, Gia của chúng ta xứng đáng có người tốt hơn, sao có thể cần một nữ nhân đã có trượng phu chứ?” Lam Y mặt không biểu cảm.
Thanh Y lại thần bí thấp giọng nói: “Ngươi hiểu gì chứ, Gia chúng ta vẫn có thể nhìn ra, tiểu công chúa vẫn còn trong sạch.”
“Thanh Y, ngươi đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, còn nói năng lung tung như thế, cẩn thận Gia sẽ chôn ngươi trong hoàng lăng Hiên Viên đấy.”
“Xì.” Thanh Y xì một tiếng, nhưng mà cũng không nói thêm gì nữa.
Một đêm trôi qua, sau khi trời sáng, tại nơi dừng xe ngựa lúc đầu, Trầm Sát ngồi trong xe ngựa vén màn ra, chăm chú nhìn: “Một chiếc xe ngựa, bốn người, tiếp tục đuổi theo.”
Cha con Hiên Viên Ý còn đỡ, đều là người luyện võ, một ngày một đêm không ngủ cũng không sao, Trầm Hương lại không thể chịu được, tuy cũng rất lo lắng nhưng không chống lại cơn buồn ngủ, đã dựa vào lòng phu quân thiếp đi mấy canh giờ rồi. Lúc này nghe được tiếng của Trầm Sát mới giật mình tỉnh dậy, hỏi trong vô ý thức: “Đuổi kịp con ưng kia rồi?”
“Nương, vẫn chưa, bọn chúng đổi xe ngựa rồi.” Hiên Viên Trọng Châu nói, nhưng có chút tò mò nhìn Trầm Sát: “Sao ngươi lại biết chúng đổi xe ngựa?”
Có thể ngồi trên lưng chim ưng không phải càng khỏe càng nhanh sao?
Đoán được sẽ hỏi câu này, Trầm Sát lại chỉ nhìn hắn một cái mà không nói gì, hắn nhắm mắt lại, dựa vào vách xe. Hiên Viên Trọng Châu thấy rốt cuộc hắn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Suốt đêm nay Trầm Sát không hề chợp mắt, thỉnh thoảng vén màn xe lên nhìn bên ngoài, đến nghỉ ngơi cũng không, nếu như mấy ngày không đuổi kịp, nửa tháng không đuổi kịp, hắn cứ luôn như vậy, người sẽ suy sụp mất.
Hắn nghĩ ngược lại, đột nhiên nghĩ tới Tử Vân Hồ, không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, có vật nhỏ kia đuổi theo rồi, nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì đó, cho nên Trầm Sát mới khẳng định như vậy.
Hai vợ chồng này thật sự rất được, không chỉ tình cảm rất tốt, đến cả sủng vật cũng nuôi ra được tình cảm thâm hậu. Ừ, sau này nếu hắn phải lấy vợ, nhất định cũng phải lấy kiểu này, không được quá yếu đuối.
Có điều, thế gian có thể có bao nhiêu người giống Lâu Thất?
Thực ra Trầm Hương cũng có nỗi lo như Nhị Linh lo lắng về vấn đề đó, bà nhìn Trầm Sát muốn nói rồi lại thôi, cũng không dám nói với trượng phu, dù sao trượng phu của bà cũng là nhị thúc của Lâu Thất.
Trầm Sát đột nhiên nhắm mắt nói: “Khắp người Thất Thất đều bôi thuốc, ai đụng vào nàng đều sẽ mất hết sức lực toàn thân, rơi vào hôn mê.
Cho nên, hắn không hề lo lắng chút nào về vấn đề mà mọi người nghĩ, Hách Liên Quyết muốn làm gì Thất Thất thì cũng phải có khả năng mới làm được. Hơn nữa loại bột thuốc kia là chính tay Thất Thất chế ra, sau khi ngủ thì sẽ hoàn toàn nhìn không ra là bị trúng phải độc gì, cho dù người kia có đồng bọn thì đã sao, bọn chúng không biết loại độc này phải giải như thế nào, tin rằng trước khi Lâu thất tỉnh lại cũng sẽ không dám làm gì nàng.
Mà đợi tới lúc Lâu Thất tỉnh lại, hắn sẽ càng không lo nữa, bản lĩnh của nữ nhân của hắn, hắn còn không rõ sao?
Thế nhưng trên thực tế, lý trí biết là một chuyện, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, rất lo lắng, hơn nữa, đó không phải người khác, là Hách Liên Quyết.
Như những gì Hách Liên Quyết nói thì đại lục Tứ Phương kém xa đại lục Long Ngâm, có lẽ thuốc ở bên kia càng lợi hại hơn bên này, cũng có khả năng hắn không sợ bột thuốc của Lâu Thất.
Còn nữa, nếu như người bên cạnh Hách Liên Quyết là kẻ ngốc, qua một ngày gọi Hách Liên Quyết mà không tỉnh, sẽ giết Lâu Thất trước hoặc là đả thương nàng thì sao?
Đừng nói là giết, hắn vừa nghĩ tới Lâu Thất có khả năng sẽ bị thương, trái tim này của hắn đã giống như bị ném vào trong lò đốt, đau đến độ không thể chịu nổi.
Một người chạy điên cuồng như vậy, một lòng muốn nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh đã hết một ngày.
Lại một đêm nữa...
Thanh Y vội vàng đánh xe, ngẫm lại vẫn cảm giác có gì đó không đúng, vỗ vỗ Lam Y đang dựa một bên đã ngủ được hai canh giờ: “Lam Y, không đúng lắm nhỉ, gia chúng ta đã có khi nào ngủ lâu như vậy chứ.”
Ngủ từ lúc sáng sớm tới tối, cũng quá không bình thường rồi. Trước đó bọn họ nghĩ rằng Hách Liên Quyết là đến Cửu Tiêu Điện tìm Điệp Tiềm, tra ra được tình hình của Lâu Thất mà hao tổn rất nhiều tinh thần, sau đó lại dùng quá nhiều nội lực để ngự thú, hao tổn quá mức dẫn đến mệt mỏi, nhưng mà cũng không đến mức ngủ lâu như vậy.
Lam Y lập tức tỉnh táo lại: “Gia vẫn chưa tỉnh?” Hắn và Thanh Y luân phiên đánh xe, không ngờ qua thời gian hai canh giờ lâu như vậy mà Hách Liên Quyết vẫn chưa tỉnh dậy, ngay sau đó cũng thấy không ổn.
“Đúng thế, ngươi vào trong xem xem.”
Lam Y vén màn xe, thấy Hách Liên Quyết quả nhiên vẫn còn ở tư thế cũ không hề nhúc nhích, đưa tay tới, nhẹ nhàng lắc vai hắn: “Gia.”
Hách Liên Quyết lờ mờ nge được tiếng gọi của Lam Y, tuy dược hiệu còn chút ít nhưng hắn cơ hồ là dựa vào ý chí mạnh mẽ bỗng mở mắt ra trong chốc lát.
Vừa mở mắt ra còn có chút mơ hồ.
“Gia, ngài có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Lam Y thấy hắn tỉnh lại, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Có chỗ nào không thoải mái ư?
Hách Liên Quyết lắc đầu theo bản năng, thậm chí hắn còn cảm thấy giấc ngủ vừa rồi rất ngon, nhưng mà, có chỗ nào đó không đúng, hắn dụi mắt, hỏi: “Hiện giờ tới đâu rồi? Trầm Sát có đuổi theo không?”
“Ở Đông Thanh, rất nhanh sẽ tới Lưu Liên Cốc.” Lam Y thấy hắn đã tỉnh, lại liếc nhìn Lâu Thất, dáng vẻ nàng ta vẫn đang ngủ rất say, không biết chuyện gì cả.
Ba chữ Lưu Liên Cốc khiến Hách Liên Quyết tỉnh táo hơn nhiều.
“Trước khi vào Lưu Liên Cốc hãy nghỉ ngơi nửa canh giờ, các ngươi cũng ăn chút gì đi.”
“Vâng.”
Lam Y lùi ra ngoài, màn xe hạ xuống, Hách Liên Quyết nhìn Lâu Thất, chỉ cảm thấy trong ánh sáng âm u, sắc mặt nàng quá mức trắng nhợt.
“Lưu Liên Cốc, oán quỷ Lưu Liên.” Giọng nói hắn trong trẻo mà nhẹ nhàng: “Nàng còn không tỉnh lại, ở nơi nguy hiểm như thế, lỡ như bổn vương không thể bảo vệ được nàng thì phải làm sao?”
Lúc ngủ mê man Lâu Thất hình như mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói bên tai, nhưng giọng nói đó lại không phải của Trầm Sát, nàng không rõ ràng lắm, chỉ nghĩ rằng đó có thể là Thần Quỷ quân, hoặc là thị vệ nào đó. Muốn tỉnh lại để nghe cho rõ, nhưng ý thức lại như thể bị cái gì đó đè xuống, lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Lúc sắc trời đã dần hé sáng, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, vừa ghìm dây cương, hai chân trước của hai con ngựa đột nhiên co quắp, ngã xuống đất miệng sùi bọt mép.
Vào lúc này, Hách Liên Quyết dùng chăn quấn lấy rồi bế Lâu Thất bay ra ngoài, đáp trên mặt đất.
Với đầu óc và tính cảnh giác của hắn, tuy không hề cảm thấy mình ngủ lâu như vậy thì cơ thể có gì không đúng, nhưng vẫn rất nhanh đã nghĩ rõ ràng, hắn vẫn là trúng kế của Lâu Thất. Mà Lâu Thất vẫn luôn hôn mê, điều này không phải là giả, cho nên nhất định là nàng đã bôi thuốc gì đó lên người.
Dùng chăn quấn chặt người nàng, nhìn thấy nàng bị quấn thành kén, hắn không hề tức giận, mà khi thấy được khuôn mặt lộ ra của nàng, hắn lại mỉm cười.
Nha đầu này cũng nhiều mánh khóe thật.
“Ở bên cạnh nam nhân kia mà vẫn không có cảm giác an toàn, còn phải bôi thuốc lên người mình, điều này không phải nói rõ, nàng không hề tín nhiệm hắn ta, tin tưởng hắn ta có thể bảo vệ nàng sao?” Dừng một lát hắn lại nói: “Nhưng mà thế cũng không kỳ lạ, nhìn đi, quả nhiên hắn không bảo vệ được cho nàng, nếu không, sao bây giờ nàng lại nằm trong tay bổn vương được?”
Hai con ngựa co quắp một hồi rồi hoàn toàn ngã xuống tắt thở mà chết. Thì ra là bọn họ đã tiêm thuốc kích thích khiến chúng không biết mệt mỏi mà hưng phấn chạy điên cuồng, chỉ như thế mới có thể chạy thoát khỏi đám ngựa quý thượng đẳng của đội ngũ Trầm Sát. Nhưng mà tới lúc này dược hiệu đã hết, hai con ngựa cũng cạn kiệt sức lực mà chết.
“Đi nấu ít thức ăn, còn nữa, nấu ít nước.” Hách Liên Quyết nhìn xung quanh, chọn một nơi tránh gió, bế Lâu Thất đi tới đó: “Bỏ một ít thanh sâm vào.”
Thanh sâm, là một loại nhân sâm đặc biệt ở nơi này của họ, hiệu quả bổ dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa còn rất ôn hòa, không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào cho cơ thể, là một loại dược liệu quý giá, chỉ hoàng thất mới có thể dùng, bây giờ vương gia lại muốn bỏ vào nấu cho Lâu Thất uống, xem ra rất quan tâm nàng ta...
“Vâng.”
Đi tới một bên, Lam Y thấp giọng nói: “Có lẽ chỉ là bởi vì chúng ta đang cần tiểu công chúa mà thôi.”
Lâu Thất đã nuốt Tuyền Tâm Dược Thi, cho nên bọn họ cần mang nàng đến nơi đó. Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, chẳng phải uổng phí công sức của họ hay sao?
Cho nên, cũng không nhất định là bởi vì vương gia đã thích nàng ta.
Bọn họ vẫn gấp rút chạy, hơn nữa trước đó đã ngủ một ngày, Hách Liên Quyết cũng có chuyện riêng cần giải quyết.
Hắn đặt Lâu Thất xuống, nhìn gương mặt nàng, đưa tay ra định vuốt lên đó, nhưng bàn tay lại dừng lại ở nơi cách mặt nàng chỉ một chút.
Nhìn nàng, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Bây giờ bổn vương không thể ngủ tiếp nữa, nếu không ai sẽ bảo vệ tiểu công chúa của bổn vương.”
Hắn đứng lên, vẩy bột thuốc một vòng quanh người Lâu Thất, mới xoay người bước đi.
Ngay lúc hắn vừa đi không bao lâu, U U nhếch nhách nhẹ nhàng chui từ trong bụi cỏ bên cạnh ra, bộ lông tím toàn thân đều ướt sũng, còn dính đầy bùn đất và lá cây rách nát, thậm chí còn có mảnh lông không biết là bị cái gì cạo sạch rồi nữa, lộ ra một miếng da thịt nho nhỏ.
Nó thè lưỡi, thở phì phò, cực kỳ mệt mỏi.
Kỳ thực U U rất muốn nói, thân là một con hồ ly cực kỳ có linh tính, lẽ ra nó không nên làm những động tác giống như chó vậy, như thế làm mất đi thân phận của nó, nhưng mà nó thật sự là mệt chết rồi, trước giờ chưa từng mệt như thế.
“Ô ô!” U U yếu ớt kêu một tiếng, nhảy qua vòng bột thuốc kia, đi lại gần Lâu Thất, liếm liếm trên mặt nàng, liếm đến mặt nàng đầy nước bọt.
Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, nó có thể cảm nhận được không xa phía trước có vật tà ác.
Lâu Thất mơ mơ màng màng cảm nhận được trên mặt rất ngứa, hơi ươn ướt, không biết là ai. Nhưng tuyệt đối không phải là Trầm Sát, vì hắn chưa bao giờ hôn lên mặt nàng như thế, môi của hắn vẫn luôn hơi mềm, nóng hổi, chứ không lạnh lẽo thế này.
Ai, ai dám động vào nàng?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK