Cơ hội sống sót vụt qua, những người trong hồ lộ rõ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Thế nhưng nếu họ cho rằng cứ thế này mà chết đi thì vẫn còn là quá tốt đẹp.
Trầm Sát vung tay, thanh kiếm kêu lên, Tố Lưu Vân và Nạp Lan Họa Tâm cảm thấy một sự đau đớn vô cùng lớn, giống như cả cơ thể đang sắp tan thành nước, xương cốt sắp tan chảy, sau đó bị một sức mạnh vô hình hút đi. Đau đơn, đau đớn vô tận.
Lúc đầu chúng còn kêu lên thảm thiết, nhưng sau đó chẳng còn sức mà kêu nữa.
Lúc này chúng cảm thấy hối hận. Chúng nghĩ đủ mọi cách rồi cuối cùng lại lựa chon cho mình cái chết đau đớn, thảm thiết nhất.
Lâu Thất không nhìn bọn chúng chết, dù sao thì lần này bọn chúng chắc chắn không thoát nổi.
Cô dùng Phá Sát chặt đứt xích cho đám người Tần Thúc Bảo, Trần Thập lấy thuốc ra, đắp lên cho tất cả bọn họ.
Trong lúc xem vết thương cho chúng, Lâu Thất nhận thấy dù những vết thương này rất nghiêm trọng thế nhưng họ có nghị lực rất kiên cường, cố gắng chịu đựng.
Cô cảm thấy có phần kính phục, Tần Thúc Bảo nói: “Thái tử phi có lẽ không biết, bệ hạ là nhân vật thiên hạ vô song, năm vạn thần quỷ quân đều đã được tẩm thảo dược quý ra, mỗi người đều được tạo ra một cách tỉ mì. Vì thế mỗi người trong đám thần quỷ quân đều có thể lấy 1 địch 10.
Lâu Thất nghe thế cảm thấy hết sức kinh ngạc
Bản thân cô ta cũng từng ngâm qua thảo dược, nên biết điều đó phải tốn biết bao công sức. Thế nhưng tới năm vạn binh thì quả thật không thể tưởng tượng. Điều đó cho thấy vương triều Trần Thị một thời đã lớn mạnh như thế nào. Chẳng trách khiến những kẻ khác phải kiêng nể.
Chính vì như thế, cô mới phải cứu bằng được năm vạn binh này
“Ầm âm !”
Một tiếng ầm lớn vang lên trong hồ, mặt đất rung chuyển. Vì họ đang ở trong lòng núi, nên tiếng động lớn như vậy khiến đất đá trên đỉnh núi lăn xuống.
Sau khi tiếng động dừng lại, họ nhìn vào bên trong hồ, thì thấy chiếc hồ đã bị nức là nhiều phần,hơn chục người trong đó biết mất hoàn toàn, thế nhưng trên mặt đất vẫn còn vài mảnh vải vụn...
“Ẩm Huyết Kiếm quả thật hung tàn...” Ấn Dao Phong lẩm nhẩm trong miệng.
Long Ngôn thì kêu lên, “Đâu phải là hung tàn, mà là quá bạo liệt”
Trầm Sát trở lại mặt đấy, nhìn sang phía Lâu Thất: “Thất Thất lại đây”
Lâu Thất bước qua, cảm thấy hắn ta gần đây lúc nào cúng muốn dính lấy cô. Thế nhưng bây giờ đã hồi phục hoàn toàn, trong đầu là một khoảng trống rỗng.
“Nhìn xem...” Trầm Sát đưa kiếm cho cô.
Lâu Thất nhận lấy thanh Ẩm Huyết Kiếm, cảm thấy lạnh thấu xương, chỉ nhìn thôi mà đã thấy lạnh toát.
Thanh kiếm quả thật hung tàn, kiếm hồn đã đầy đủ. Thanh kiếm quả thật đáng sợ, chỉ có Trầm Sát mới có thể áp chế được nó.
Cô đưa lại thanh kiếm cho hắn, Trầm Sát đón lấy kiếm rồi vung lên, sau đó chém mạnh vào trong lòng hồ
“Ầm !”
Lại một tiếng động lớn vang lên, vốn đã bị tách làm nhiều phần nay lòng hộ lại tiếp tục bị tách ra, lộ ra một cảnh tượng khiến người khác kinh hãi.
Một hang núi sâu hơn, xung quanh có bậc thềm. Mỗi bậc thềm là nhưng binh sỹ mặc áp giáp đứng dày đặc, có tới hàng vạn binh sỹ. Hàng lông mày của mỗi binh sỹ đều có một chút sương trắng, giống như đã bị đóng băng vậy. Thế nhưng rõ ràng vẫn còn sự sống.
Đám người Tần Thúc Bảo nhìn thấy cảnh này cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống. Nhiều thần quỷ binh như vậy đứng ở đây, những tướng lĩnh như chúng là những trận nhãn của trận đồ này đang trấn giữ chúng.
Đây là nhưng binh sỹ hùng mạnh nhất của vương triều hùng mạnh, cuối cùng chúng đã được nhìn lại mặt trời.
Trầm Sát lộ rõ vẻ bi tráng. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâu Thất, cảm thấy hạnh phúc vì có cô ấy ở bên lúc này. Lâu Thất đưa tay cầm lấy tay của hắn.
Ở góc xa, Hỏa sững người. Trước đó chẳng phải Nạp Lan Họa Tâm đã từng nói, Đế Phi đã trúng bột dược nào đó, không thể tiếp xúc với da người khác nữa hay sao ?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn , Lâu Thất quay sang nhìn đột nhiên thấy buồn cười, Hỏa vệ hình nhưng không hiểu cô ta có sở trường về cái gì.
“Ha Ha ha, cuối cùng đã có thể giải phóng xiềng xích cho thần quỷ quân rồi.”
Trên lòng núi, tại thư phòng của Vấn Thiên Sơn trưởng lão, nghe tin khẩn báo, bốn trưởng lão của Vấn Thiên Sơn cùng Bích Tiên Sơn Cảnh Mộng, Trầm Vân Sơn Trưởng đều cười.
“Trầm Vân Sơn Trưởng, Diêu phu nhân em gái của ngài, còn có con gái Lưu Vân tiên tử của ngài đều không may qua đời rồi.” Cảnh Mộng nâng chén trà lên miệng thổi khẽ, nhìn Trầm Vân Sơn Trưởng đang cười.
Chỉ có Cảnh Dao đứng cạnh đó mới nhìn ra sự thù hận trong cái nhìn đó. Ai cũng biết Cảnh Mộng rất căm ghét đàn ông, chỉ có cô mới biết Cảnh Mộng trong lòng luôn yêu Trầm Vân Sơn Trưởng, vừa yêu vừa hận.
Trầm Vân Sơn Trưởng nhìn cô ta rồi cười, “Cảnh Mộng, bao năm qua ngươi vẫn hận ta hay sao ?”
Tất cả mọi người bất ngờ, chỉ có Cảnh Dao cúi đầu.
“Hừ” Cảnh Mộng đặt chén trà lên bàn, đứng dậy trừng mắt đi ra cửa lớn, thế nhưng khi đi gần tới Trầm Vân Sơn Trưởng thì bị ông ta nắm tay lại.
Hắn bất chấp nhiều người đang ở đây, nắm chặt tay kéo Cảnh Mộng vào trong lòng ôm chặt cô ta, quay sáng nói với mọi người: “Mọi người xin thứ lỗi, ta và Mộng bích tiên tử có chuyện riêng cần nói.”
Vừa nói, hắn vừa ôm Cảnh Mộng đi ra, khiến những người còn lại nhìn nhau, Cảnh Dao thì đỏ mặt
Một lúc sau tại tẩm thất của Cảnh Mộng, quần áo chưa cởi hết thế nhưng đã bị kéo xuống tới gót chân, cong người sõng soài trên bàn trang điểm, còn người đàn ông thì ở phía sau ra sức hành lạc một cách mãnh liệt. Nước mắt Mộng Bích tiên tử lăn dài trên má, giọng nói như vỡ tan.
“Tố Phỏng, cái tên lòng lang dạ thú. Người là đồ khốn kiếp...”
Tố Phỏng được nhiên chính là Trầm Vân Sơn Trưởng. Đột nhiên hắn cười khẽ rồi đè mạnh lên lưng cô ta, đưa tay lên xoa bóp, rồi nói: “Miệng thì chửi rủa thế nhưng trong lòng chẳng phải vẫn còn yêu ta như khi hai mươi năm trước hay sao ? Khi nãy vừa ôm, mà người nàng đã mềm nhũn ra rồi. Mộng Nhi, có phải hai mươi năm qua vẫn luôn nhớ thương ta phải không ?”
“Ngươi...Cái tên khốn kiếp...” Cảnh Mộng trước mặt mọi người thì lạnh lùng sắt đá, thế nhưng lúc này đang khóc như một cô thiếu nữ.
“Được rồi, ta là kẻ khốn kiếp. Thế nhưng Diêu Tố và Lưu Vân, nàng đừng để tâm làm gì. Ta và Diêu Tố chẳng qua chỉ là vô tình một lần uống quá chén. Lưu Vân cũng chỉ kết quả ngoài ý muốn. Thế nhưng có nha đầu đó, những năm qua ta đã đỡ tốn công sức nhiều. Mộng Nhi, không phải ta không tìm nàng, mà là những năm qua ta quả thật rất ít có cơ hội.
Tố Phỏng kéo bà ta dậy, hai người chuyển sang giường, rồi thêm một trận mây mữa nữa, khiến Cảnh Mộng vốn không có ý gì lại tiếp tục truy vấn hắn.
“Ngươi hãy gỡ mặt nạ ra, ta muốn xem bộ dạng của ngươi.” Cảnh Mộng cơ thể mềm nhũn, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm
Tố Phỏng dừng lại trong giây lất rồi cuối cùng đồng ý.
Hẵn gỡ bỏ lớp mặt nạn, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác lạ. Hai mươi năm trước quen biết Cảnh Mộng, lúc đó hắn còn trẻ, nhưng quả thật có chút thật lòng với người đàn bà này. Khi đó người đàn bà này yêu thích huynh đệ của bà ta nên hắn không phục, tốn bao công sức để kéo cô ta về bên mình.
Cảnh Mộng nhìn hắn với ánh mắt mê dại, rồi đưa tay lên xoa mặt hắn, miệng nói khẽ: “Chàng từng gặp Trầm Sát hay chưa ? Quả thật hắn có phần giống chàng.”
Sắc mặt Tố Phỏng thay đổi
Lúc đó ở trong lòng núi, Lâu Thất nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Hỏa, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, bèn đưa tay ra ôm lấy Trầm Sát, khuôn mặt áp vào ngực của hắn.
Quả nhiên Hỏa thấy thế thì đờ người ra, sau đó thì hiểu ra. Hắn thấy hơi lúng túng, quay mặt nhìn về hướng khác
Nếu nói Nguyệt có phần nho nhã sau vẻ lạnh lùng thì Nguyệt đầy lý trí mà cứng rắn. Thế nhưng trêu đùa hắn như thế này, cô cảm thấy tỏng lòng thoải mái hơn.
Đến ngay cả lão đạo sỹ thối bây giờ cũng chẳng có thể làm gì cô ta, thì Nạp Lan Họa Tâm chẳng có khả năng gì. Chỉ có một chút bột dược thì ăn thua gì. Bây giờ cô ta còn chẳng cần động tay phối chế thuốc giả, mà dược tính trên người cô ta cũng đã đủ để loại bỏ nó. Đừng nói tới chuyện trước đây ngâm thảo dược, mà chỉ cần viên tuyền tâm mà cô đã nuốt là quá đủ.
Đúng lúc đang đắc ý thì nghe thấy tiếng của Trầm Sát vang lên
“Thất Thất thích thú như vậy, chi bằng giải cổ trùng cho ta, bổn Đế quân sẽ cho nàng tùy ý thân mật, thế nào ?”
Lâu Thất lập tức lui ra, rồi ngẩng đầu nhìn đôi mắt hừng hực của hắn, nghe tiếng khàn khàn của hắn, “Đợi bổn đế quân thả chúng ra trước, tối nay sẽ ôm nàng, cố gắng chịu đựng một chút !”
Ui giời, nói cứ như thể là cô đang thèm khát được ôm ấp hắn không bằng. Cô đâu có háu đói như thế,
Cô ngẩng mặt trừng mắt nhìn hắn rồi sau đó lùi sang một bên.
Đám người Tần Thúc Bảo nhì thấy thế cảm thấy vui. “Bệ hạ và nương nương ân ái như vậy, Thái tử điện hạ và điện hạ quả thật rất giống nhau.”
Đám người của Tần Thúc Bảo cũng rất ngạc nhiên với những thứ dược liệu của Lâu Thất. Chúng vốn nghĩ là sẽ phải chết, ai ngờ uống thuốc của cô ta, chỉ nghỉ ngơi một lát đã khỏe ra rất nhiều, ngay cả ngoại thương cũng không còn.
Chúng bước lên phía trước, nói với Trầm Sát làm thế nào để giải phóng xiềng xích cho đám thẩn quỷ binh.
“Chính là máu của điện hạ”
Trầm Sát không hề do dự.
Dòng máu đỏ tươi phun ra, rơi trên cơ thể cũng nhưng binh sỹ, từng tiếng reo lên trên cơ thể các bĩnh sỹ.
Giống như đang thiêu đốt những linh hồn.
Lúc đó Lâu Thất ngửi thấy một mùi quen thuộc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK