Mục lục
Đế Vương Sủng Ái Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đói rã rời, ở ngoài thành chỗ lều trà ăn cái đống đồ kia quả thật không được tích sự gì cả, may là Lâu Thất về đây liền cho cặp vợ chồng bắt đầu nấu cơm đun nước, bọn họ nhận quần áo mới từ Tiểu Trù liền mảnh ai nấy đi vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra đại sảnh đã thấy bày sẵn một bàn đầy ắp đồ ăn.
Lâu Thất đang định ngồi xuống, Nguyệt lại mời nàng đến trước phòng khách.
Phòng khách có sẵn một chiếc bàn, chỉ chuẩn bị hai bộ chén đũa. Nguyệt nói: “Đế Phi hòa đồng thuộc hạ biết rõ, nhưng nếu đang xây dựng đất nước, nhưng quy củ cần phải có thì vẫn nên giữ, cũng không phải cần Đế Phi thay đổi bao nhiêu, chỉ là giống như vậy chia bàn ngồi ăn riêng với thuộc hạ, có những việc cần cấp dưới làm thì không cần đích thân ra tay, những vấn đề như vậy, Đế Phi có thể cố gắng không.”
Lâu Thất bất lực, nhìn hắn cười yếu ớt. Thực ra nàng hiểu, giống như quốc có quốc pháp gia có gia quy, nàng có thể nô đùa với thuộc hạ bên canh thân cận nhất, nhưng cũng chỉ giới hạn Trần Thập và Lâu Tín, bọn họ đối với nàng mà nói vẫn rất khác biệt, đối với người khác thì chưa chắc nàng đã gần gũi đến như vậy.
Sau này, trong một quốc gia có biết bao nhiêu tướng sĩ binh lính, đôi lúc nàng có thể hòa cùng một nhịp với bọn họ, nhưng không thể gần gũi với bọn họ mọi lúc mọi nơi, nếu thời gian kéo dài, sẽ có người nảy sinh ý nghĩ khác với nàng.
Kẻ thượng vị vẫn cần có độ uy nghiêm thích hợp và độ ảnh hưởng đối với thuộc hạ, bởi vì bọn họ không những phải đối mặt với một bộ phận người, mà là cả một quốc gia rộng lớn.
“Ta đã biết rồi.”
Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, hành lễ và lui ra ngoài.
Qua một lát, Trầm Sát mới bước chân đi ra, nhìn nàng ngồi một mình ở bàn, nhếch miệng lên, đi tới đó ngồi xuống đối diện nàng.
Thực ra khi hắn đi vào thì nàng đã nhìn thấy hắn rồi, trong mắt tràn đầy kinh diễm, đúng vậy, kinh diễm. Trầm Sát đó giờ chỉ mặc cẩm bào màu đen, đôi lúc y phục như bóng đêm, màu đen đích thực thích hợp với hắn, nhưng bởi vì hắn lạnh lùng, khí chất trang nghiêm, nên rất phù hợp với màu đen.
Lâu Thất luôn nghĩ rằng màu đó hợp với hắn nhất, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ được, ngay cả màu sắc đỏ tươi diễm lệ như vậy, hắn có thể khoác lên điều khiển một cách nhẹ nhàng!
Không sai, y phục là do nàng bảo Tiểu Trù lựa, vả lại, sợ các tiệm may bình thường không có, nàng còn tốn giá cao cho Tiểu Trù thăm dò Cẩm Tú y phường nổi tiếng nhất và lớn nhất ở thành Nặc Lạp, nói với Tiểu Trù rằng, lấy một chiếc đồ nam bảnh bao nhất, chói lọi bao nhiêu thì chói lọi bấy nhiêu, thu hút bao nhiêu thì phải hút thu bấy nhiêu, bất chấp giá cả.
Kết quả Tiểu Trù đem chiếc áo màu đỏ tươi này về.
Đỏ chính thống không thể nào chính hơn được nữa, cuồng dại tuyên bố vẻ diễm lệ của nó, một chiếc đai thắt lưng màu đen, trên mặt thắt lưng dùng chỉ tơ hoàng kim thêu vài vân lá trúc, và phối tiếp với đôi ủng màu đen, bởi vì mái tóc dài còn rất ướt, Trầm Sát với bộ dạng như vậy quả thật bớt đi vẻ ngoài lạnh lùng, thêm hai phần khí chất của yêu nghiệt!
Đôi mắt được màu đỏ của áo ánh vào, đáy mắt gợn sóng, đẹp đến nỗi nàng sắp chảy nước dãi…
Nàng đang lâm vào cảnh mê mệt, nghe được giọng nói xen lẫn tiếng cười của Trầm Sát: “Bổn Đế Quân ưa nhìn đến vậy sao? Khiến ái phi chảy hết nước dãi?”
Lâu Thất vô thức lau miệng, quả nhiên đã rơi ra vài giọt nước dãi!!!
Ui da! Thật là mất mặt cả dòng họ rồi!
Lâu Thất dùng đôi tay che mặt, “... Không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.”
“Ha ha ha…”
Trầm Sát không nhịn được cười, âm thanh từ tính vui tai, Lâu Thất chỉ cảm thấy trái tim mình như dây đàn mảnh, nụ cười của hắn là bàn tay, luôn gảy suốt, khiến trái tim của nàng mềm nhũn chả giống ai cả.
Hiếm khi Trầm Sát bắt gặp bộ dạng mắc cỡ của Lâu Thất, càng cười vui vẻ hơn nữa. Nữ nhân của hắn tỏ dáng vẻ mê đắm hắn, điều đó là lẽ tất nhiên, tất nhiên mà.
Ở ngoài đại sảnh, mọi người đang nuốt như hổ đói, đột nhiên nghe tiếng cười vui tươi thoải mái chưa bao giờ có của Đế Quân truyền đến, đều suýt chút rơi hết đống cằm.
Theo đuổi Đế Quân biết bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nghe được tiếng cười của hắn! Nhiều nhất cũng chỉ là nhếch môi có vẻ cười, và nhanh chóng vụt tắt, chưa bao giờ cười ra tiếng sảng khoái như hiện tại!
Nguyệt đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay. Cho dù Lâu Thất không phải là dược dẫn của Đế Quân, cho dù Lâu Thất không có lợi hại đến như vậy, có thể khiến Đế Quân bắt đầu như thế, thật ra đã đủ rồi, đủ rồi!
“Mau ăn mau ăn, ăn xong rồi xem thử ai đồng ý theo bổn vệ đến hồ Vong Ưu, tiểu hồ ly của Đế Phi còn chưa trở về!”
“Nguyệt đại nhân, thuộc hạ dắt người đi!”
“Không, Nguyệt đại nhân, thuộc hạ dắt người đi, thuộc hạ nhớ đường.”
Trên thực tế, lúc đó bọn họ thoát ra cũng là thập tử nhất sinh, trốn lẩn trong bí cảnh đó, sao có thể có lối thoát nào chỉ có an toàn mà không có nguy hiểm?
May là, đó là con đường có độ nguy hiểm ít nhất, tuy bọn họ thập tử nhất sinh, nhưng không có ai bị bỏ lại trong đó, bao gồm bọn người của Tiểu Trù.
Nhưng mà, Nguyệt chưa kịp hành động, một tên gác trạm thám thính tin tức trong thành đã đem một tin tức quái dị về cho bọn họ.
“Đế Phi, vừa mới phát hiện có một chiếc xe ngựa vào thành có Tử Vân Hồ!”
Lâu Thất đang tự tay thắt tóc cho Trầm Sát nghe báo liền ngừng tay, “Cái gì?”
“Thắt tóc xong hãy nói tiếp.” Trầm Sát chậm rãi nhắc nhở nàng. Chẳng qua là một con tiểu hồ ly có linh tính thôi mà, vị trí của nó trong lòng nàng không thể nào tương đương với hắn được, ừ, việc quan trọng nhất vẫn là thắt tóc cho hắn trước đã.
Đây là lần đầu tiên Lâu Thất thắt tóc cho hắn, hắn thích cảm giác được ngón tay thon dài của nàng xuyên trong làn tóc đen nhánh của mình.
Lâu Thất tiếp tục động tác trong tay, đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Văn Hội.
Đỗ Văn Hội bèn tiếp tục nói: “Thuộc hạ đã phái người đi thám thính chỗ dừng chân và thân phận của người trong xe, nhưng mà, người sai đi báo lại là, Tử Vân Hồ dường như rất ôn hòa đi theo bên cạnh người đó.”
“Có thấy rõ là U U không?”
“Lúc đó chỉ là gió thổi hất lên tấm màn cửa sổ nhìn được một phen, có lẽ là U U.”
Trên thiên hạ này làm gì có nhiều Tử Vân Hồ?
Nguyệt vốn dĩ chuẩn bị mang người xuất phát trở về hồ Vong Ưu, nghe được tin tức này không biết nên thở phào hay nên lo lắng. Ít ra thì Tử Vân Hồ không xảy ra chuyện gì, nhưng người ở trong xe không biết là thần thánh phương nào, từ đâu mà có được Tử Vân Hồ? Tử Vân Hồ còn ôn hòa ở bên cạnh đó?
Lâu Thất vừa nghĩ đến khả năng này, vậy có thể đó là một người quen, chỉ có thể nhận ra được kẻ đó, và xác nhận kẻ đó không có ác ý, Tử Vân Hồ mới có khả năng đi theo người ta.
Đợi được một lát, người phái đi dò thám đã trở về. “Đế Phi, thuộc hạ vô dụng, đây là bức thư của kẻ đó nhờ thuộc hạ giao cho Đế Phi.”
Tên gác trạm này hổ thẹn cúi đầu xuống. Công phu không bằng người ta, mới bị người ta phát hiện, còn bị trở thành người đưa thư.
Lâu Thất đang định đón lấy lá thư, tay của Trầm Sát cầm lấy, lá thư liền bay vào tay của hắn, nàng vội vàng bổ nhào qua đó, hắn cử thư lên cao, nhìn nàng trực tiếp bổ nhào vào lòng mình.
Hắn nhướng mày, liếc nàng một phen, giọng điệu của chút nguy hiểm: “Căng thẳng đến vậy sao?”
Bàn tay định giật thư của Lâu Thất đổi thành nắm áo của hắn, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang chỉnh lại áo cho hắn, vừa ngước mặt lên cười hê hê nói với hắn: “Ta lo lắng cho U U, mau mau cho người ta xem thư viết gì vậy.”
Trầm Sát mở thư ra, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ.
“Lần tạm biệt ở Lạc Dương, rất là nhớ mong, buổi tối giờ Tuất, gặp nhau ở Hội Hoa Lầu.” Hắn chậm rãi đọc ra, tốc độ chậm rãi, đọc đến sau cùng, đôi mắt âm u nhẹ nhàng nhíu lại nhìn nàng.
Nét chữ thanh tuấn phiêu dật, xuống bút có lực, đường đi nét như bước chân của rồng, rõ ràng là bút tích của một nam nhân.
Lâu Thất nghe đến đây liền biết là ai, thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng, Triệu Vân! Nhưng mà tại sao hắn cũng đến đây vậy? Chẳng lẽ cũng vì cây bảo kiếm kia mà đến sao?
Xem ra lần này, thành Nặc Lạp rất náo nhiệt đây.
Nhưng cái Hội Hoa Lầu kia là quái gì vậy?
Lâu Thất đang buồn bực suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý sắc mặt đen sầm như mực của gã nào đó. Đợi nàng phát giác sao đột nhiên lạnh run người, tất cả những người khác thấy tình hình không ổn đã bỏ trốn hết trơn rồi.
Giọng điệu của Trầm Sát thấp nhẹ, bẹo chiếc cằm của nàng, “Đế Phi có chuyện gì muốn nói không?”
Thành Lạc Dương đã xảy ra chuyện gì mà hắn chưa biết, lúc đó, ba trăm dịch trạm vẫn chưa làm xong. Sau này hắn nghe được sự tích của Thất công tử, liền nghĩ ra ngay, đó chính là Lâu Thất. Nhưng lời đồn không có nhắc tới, bên cạnh Thất công tử có xuất hiện gã nam tử ra sao. Và hiện giờ, người kia đã đưa thư mời đến trước mặt của hắn.
Đáy mắt của Trầm Sát nổi lên cơn sát ý.
Lúc này Lâu Thất mới phản ứng lại, đầu nổi này vạch đen, dường như cảm thấy những lời tiếp theo nói sao cũng sẽ sai, vậy thì dứt khoác nhân lúc hắn không chú ý bèn giật lá thư qua, sau đó nhanh chóng tăng tốc lui ra, chạy nhanh bỏ lại một câu: “Ta đi hỏi thử Hội Hoa Lầu là chỗ nào!”

Hội Hoa Lầu, là một nơi có chút danh tiếng ở thành Nặc Lạp.
Tên tuổi của nó, trước tiên là ở cái chỗ đặc biệt của nó, Hội Hoa Lầu không phải ngày nào cũng mở cửa, thời gian mở cửa của nó dường như chỉ vào lúc tổ chức việc lớn ở thành Nặc Lạp, thành Nặc Lạp có cử hành lễ hội long trọng gì, hoặc là có khách quý nào đến thăm, vậy thì, Hội Hoa Lầu sẽ mở cửa kinh doanh trước đó hai ngày.
Mỗi lần Hội Hoa Lầu mở cửa, không cần lo lắng không có thu nhập, khách khứa như ong tràn tổ, tuy chi phí tiêu thụ ở Hội Hoa Lầu cao đến quá đáng, nhưng mỗi một lần cũng sẽ đầy ắp hết chỗ.
Và còn một điểm nữa, mỗi lần Hội Hoa Lầu mở cửa kinh doanh, cũng sẽ có một mỹ nhân xinh đẹp lấn át xuất hiện, có thể mỗi lần sẽ khác nhau, nhưng chắc chắn mỗi người cũng sẽ xinh đẹp đến nỗi khiến người ta gặp rồi sẽ ghi lòng tạc dạ cả đời, vả lại, vị mỹ nhân đó sẽ ra đề mục cho khách, chỉ cần đoán trúng, liền đoạt được quà thưởng tương đương, quà tặng mới đầu không ai biết được đó là gì, có thể chỉ là một câu chuyện cười chọc bạn vui, hoặc là bí kíp võ công khiến các nhân sĩ võ lâm điên cuồng. Điều đó dường như phải dựa và tâm trạng của mỹ nhân.
Tuy mỹ nhân không chiêu mộ khách bao mình, nhưng vẫn thu hút vô số nam nhân chạy theo như vịt, mang theo hàng tá hàng đống lượng vàng lượng bạc đổ về Hội Hoa Lầu.
Lần này, Hội Hoa Lầu đã mở cửa kinh doanh vào ngày hôm qua. Những người ở nơi khác đến, những vị khách ngồi xe ngựa xa hoa, đại đa số đi về phía của Hội Hoa Lầu.
“Vậy Hội Hoa Lầu có được xem là nhà trọ không?” Nghe tin tức mà Đỗ Văn Hội thám thính được, Lâu Thất rất tò mò về người đứng đằng sau lưng nó.
“Hội Hoa Lầu không phải là nhà trọ.” Đỗ Văn Hội lén lút nghía một phen Đế Quân của bọn họ, do dự một hồi bèn cắn răng nói: “Nói ra thì, cách bày trí của Hội Hoa Lầu càng giống lầu xanh hơn.”
Trầm Sát nghe vậy liền nở ra nụ cười lạnh lùng. Tốt lắm, hẹn hò ở mấy chỗ đó!
Lúc này bọn họ đang ngồi trong xe ngựa, Lâu Thất và Trầm Sát không có dắt theo những người khác, một tên gác trạm làm ngựa phu, và dắt theo Đỗ Văn Hội làm thị vệ, Tiểu Trù đi dịch dung, hóa trang làm thị nữ.
Có thể bọn người Trần Thập là mục tiêu hơi bị lớn, cho nên Lâu Thất không có dắt hai người bọn họ ra đây.
Xe ngựa đang chậm rãi bình ổn đi đến Hội Hoa Lầu, băng qua một đoạn con hẻm phía trước, là địa bàn của Hội Hoa Lầu. Nhưng ngay lúc này, một chiếc xe ngựa khác gấp gáp lái tới, dường như đụng trúng xe ngựa của bọn họ.
“Ê, các ngươi còn không mau tránh ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK