Mục lục
Đế Vương Sủng Ái Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một suy đoán dần dần được hình thành trong đầu Lâu Thất.

“Vẫn chưa tìm được chìa khóa Nguyệt Quang sao?”

Cái gọi là chìa khóa Nguyệt Quang cũng chính là một chiếc chìa khóa được làm bằng ngọc, hơn nữa còn rất lớn, nếu như ai không biết thì sẽ không đoán được đó là chìa khóa.

Nàng xoay người, dựa vào vai Trầm Sát, duỗi dài chân, gác chân lên một rương gỗ, hỏi: “Nếu như không thể tìm được chìa khóa Nguyệt Quang thì Thánh Cốc của các ngươi thật sự không mở được sao?”

Vân Tinh Nhi gật đầu, nhưng thái độ của nàng ta lại rất vui vẻ: “Ta nghĩ là không tìm được chìa khóa Nguyệt Quang đâu!”

“Ồ? Khó tìm như vậy sao?” Lâu Thất hỏi.

“Đương nhiên!”

Vân Tinh Nhi nói: “Tộc trưởng chúng ta đã từng nói, ai có thể tìm được chìa khóa Nguyệt Quang thì có thể mang ba người tiến vào Thánh Cốc, hơn nữa còn có thể lấy được bốn món bảo bối nữa. Điều kiện tốt như vậy, nếu có người thật sự tìm được chìa khóa Nguyệt Quang thì đã sớm đưa tới tộc ta rồi. Đến giờ vẫn chưa có ai đưa chìa khóa đến, chứng tỏ không thể tìm được…”

“Chìa khóa Nguyệt Quang trông như thế nào vậy?”

“Ngươi nghe tên là biết mà… Đó là một chìa khóa được làm bằng ngọc, không hỏng không mòn, còn có thể tỏa ra ánh sáng thánh khiết nữa. Rất nhiều người vừa nhìn thấy ánh sáng thánh khiết này thì trong lòng sẽ sinh ra sự sùng bái, muốn quỳ xuống để lễ bái. Chìa khóa Nguyệt Quang cũng là thánh vật của tộc ta, sẽ phải tiến cống…” Vân Tinh Nhi nói xong, ánh sáng trong mắt hơi lóe lên: “Ta chỉ nghe các trưởng lão trong tộc nói thế mà thôi, chưa nhìn thấy bao giờ.”

Dáng vẻ kia giống như nếu bây giờ nàng ta nhìn thấy chìa khóa Nguyệt Quang thì sẽ lập tức nhào qua quỳ xuống, dập đầu ba cái vậy…

Ánh mắt Trầm Sát khẽ lóe sáng, liếc về phía cái rương mà Lâu Thất đang gác chân, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thánh vật tiến cống ở trong miệng người ta đang bị nàng dùng để gác chân đó…

Nữ nhân này, đúng là tùy hứng!

Nhưng vì sao thấy dáng vẻ tùy hứng của nàng, hắn lại càng thêm yêu thích nàng?

Không kìm chế được mà yêu thích nàng…

Hắn không nhịn được, đưa tay ôm chặt eo nàng, thấp giọng hỏi: “Có muốn đi ngủ không?”

Lâu Thất lắc đầu, tay nàng cọ cọ lưng vào tay hắn, buồn bực nói: “Ôi, lúc nãy ở trong thành đã tắm sạch sẽ rồi, sao giờ vẫn cảm thấy ngứa lưng chứ?” Lâu Thất vừa nói vừa tiếp tục cọ.

Nhị Linh đỏ mặt. Tiểu Trù có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn sang chỗ khác. Ôi, Đế Hậu nương nương, nơi này ngoại trừ hai người thì vẫn còn có mấy cô nương chưa thành thân đó, như vậy không được đâu…

Nhưng Đế Quân còn có trình độ cao hơn Đế Hậu, hắn mỉm cười, kéo thân thể nàng ra sau, đưa tay vào lưng nàng, nhẹ nhàng gãi.

“Như vậy được chưa?”

Lâu Thất hơi híp mắt lại, gương mặt thỏa mãn giống hệt như lúc ăn điểm tâm: “Được rồi, bên trái một chút, phía dưới, xuống phía dưới…”

Ba tỷ muội Vân gia nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên làm gì?

Trong lòng Vân Tinh Nhi rất phức tạp, nàng cảm thấy trong lòng nàng có chút rung động, tràn đầy tình cảm, nhưng lại có chút nhói đau…

“Ngươi… ngươi đang bao dưỡng hắn sao?”

Lúc đầu mọi người không nghe rõ lời nàng ta nói, đến khi mọi người phản ứng lại thì đã thấy khí tức lạnh lẽo trên người Trầm Sát tản ra ngoài, khiến thân thể ba người bọn họ run rẩy, không nhịn được mà ngồi xích vào gần nhau…

Vân Thúy hoảng sợ đến mức sắp hôn mê bất tỉnh, Vân Bình và Vân Tinh Nhi thì tái mặt nhìn nhau, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

Trời ạ! Quá đáng sợ!

Vân Tinh Nhi lắp bắp, hiện giờ nàng ta mới phản ứng được mình vừa nói gì, nàng ta không ngờ suy nghĩ trong đầu lại đột nhiên thốt ra miệng…

Có lẽ bởi vì Trầm Sát quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khó tin. Một nam nhân anh tuấn cao lớn như vậy, sao có thể gãi lưng cho nữ nhân chứ?

Nếu không phải được bao dưỡng thì sao làm ra được những chuyện này?

Cho nên nàng mới nghĩ trong đầu như vậy, không ngờ lại vô thức nói ra thành lời.

Hiện giờ nàng nào dám coi hắn như vậy nữa?

Làm gì có chuyện được bao dưỡng mà lại có khí tức đáng sợ như vậy? Bọn họ chưa từng thấy nam nhân nào có khí tức như thế, ngay cả Vu Tôn của Hắc Vu tộc cũng không bằng. Tuy Vu Tôn có khí tức âm lãnh đáng sợ, nhưng cũng không giống với khí tức này…

Khí tức này thậm chí còn không phải là sát khí…

Nam nhân này không muốn giết nàng, nàng biết, nhưng chính vì vậy nàng mới kinh hãi. Nếu như là sát khí thì rất nhiều cao thủ có thể làm được, điều này liên quan đến nội lực, nhưng chỉ dùng khí thế đã khiến người ta kinh hãi như vậy thì không chỉ liên quan đến nội lực, người bình thường nhất định không thể làm được.

Nam nhân có khí thế như vậy sao có thể được bao dưỡng cơ chứ?

Nói một nam nhân được bao dưỡng đã là một sỉ nhục lớn rồi, huống chi lại là một nam nhân như vậy…

Trong lòng Vân Tinh Nhi run lên, không dám nhìn thẳng gương mặt tuấn mỹ của Trầm Sát.

“Chàng dọa bọn họ rồi…” Lâu Thất đột nhiên bật cười, duỗi ngón tay trắng nõn ra chọc chọc vào mặt Trầm Sát: “Thật ra nếu chàng cũng không tệ đâu, chàng biết đó, chỉ riêng tiền bán thuốc của ta đã kiếm được không ít rồi.”

Sau đó, đám người Vân Tinh Nhi thấy Trầm Sát thu lại khí thế bức người kia, thản nhiên đáp: “Ừm, nàng có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

Này, có cần phải phân biệt đối xử như vậy không?

Nhưng Trầm Sát vừa thu hồi khí thế thì bọn họ cũng giống như được sống lại vậy.

Vân Bình lấy hết dũng khí hỏi Lâu Thất: “Ngươi bán thuốc sao? Làm ăn cùng với Thịnh Vân Dược Hàng sao?”

Tuy cảm thấy bọn họ không giống thương nhân, nhưng nhất thời nàng cũng chỉ nghĩ được đề tài này.

“Thịnh Vân Dược Hàng?” Lâu Thất hơi sững sờ, nàng đột nhiên nhớ tới lời Vân Phong từng nói với nàng. Ở đại lục Tứ Phương thì gọi là Thịnh Dược Hàng, nhưng ở đại lục Long Ngâm thì phải gọi là Thịnh Vân Dược Hàng.

Lần cuối cùng gặp Vân Phong, hắn nói muốn về đại lục Long Ngâm giúp nàng nghe ngóng tin tức, nhưng mãi vẫn chưa có hồi âm, không biết hiện giờ hắn ra sao rồi?

Nghĩ tới đây, nàng hỏi: “Các ngươi biết thiếu đông gia của Thịnh Vân Dược Hàng không?”

“Triệu Vân Phong?”

“Đúng, chính là hắn!”

Trầm Sát chỉ hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.

“Chẳng lẽ các ngươi không nghe được tin tức gì sao?” Vân Bình ngẩn người, giống như việc bọn họ không biết tin tức kia là một chuyện rất kì quái vậy.

Lâu Thất bỗng cảm thấy không ổn: “Tin gì?”

“Thịnh Vân Dược Hàng đã đầu hàng Ma Điện, dân chúng và đám người thế gia đều liên thủ để tẩy chay Thịnh Vân Dược Hàng, tiệm thuốc của bọn họ phần lớn đều bị đập phá, tổn thất rất lớn. Gia chủ Thịnh Vân dược hành nói rằng người cấu kết với Ma Điện chính là Triệu Vân Phong, tuyên bố trục xuất Triệu Vân Phong khỏi Triệu gia, sống chết của hắn cũng không quan hệ với Triệu gia.” Vân Bình nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.

Vân Thúy không phục: “Ta không tin Triệu công tử lại cấu kết cùng người của Ma Điện. Hắn luôn ôn tồn lịch sự như vậy, xem ra là người tốt…”

Lâu Thất vừa kinh ngạc, vừa lo lắng. Nàng đưa tay lên day day huyệt thái dương. Sao lại xuất hiện thêm một Ma Điện vậy? Rốt cuộc đại lục Long Ngâm này loạn đến cỡ nào chứ?

Từ trong miệng Vân Bình, bọn họ mới biết rằng Ma Điện đã tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng lúc trước cũng không có thành tựu gì đặc biệt. Mấy năm nay, Ma Điện càng lúc càng lớn mạnh khiến cho triều đình và dân chúng vô cùng căm hận.

Mấy năm gần đây, không có chuyện xấu nào mà Ma Điện không làm, nhắc đến Ma Điện thì trẻ con đều sợ tới phát khóc. Bọn họ bắt đồng nam đồng nữ, bắt thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa còn dùng người để luyện cổ, ăn tim người…

Nhưng không ai biết được Ma Điện ở nơi nào. Rất nhiều nhân sĩ chính phái muốn đi tìm Ma Điện, nhưng chưa có ai tìm được.

Thịnh Vân Dược Hàng vốn là dược hành đứng đầu ở đại lục Long Ngâm, danh tiếng rất tốt, lần này, danh tiếng của bọn họ cũng coi như bị hủy hoàn toàn rồi…

Nhưng nghe nói sau khi gia chủ Triệu gia tuyên bố cắt đứt với Triệu Vân Phong, nói ra mấy lời đại nghĩa diệt thân kia thì Thịnh Vân Dược Hàng đã khởi sắc hơn nhiều, chỉ là bây giờ Triệu Vân Phong lại thành chuột chạy qua đường, trốn chui trốn lủi…

“Hiện giờ Triệu Vân Phong rất đáng thương, hơn nữa hắn cũng không dám lộ diện bởi vì có rất nhiều người muốn giết hắn. Tuy võ công của hắn không tệ nhưng một mình hắn sao địch nổi toàn bộ người trong thiên hạ chứ?” Vân Tinh Nhi lắc đầu nói: “Nghe nói hắn đã từng xuất hiện ở khu vực gần Cẩm Dương thành, nhưng vừa xuất hiện đã bị ném trứng thối, rau héo vào người, đuổi ra khỏi thành.”

Vân Thúy không cam lòng, nói: “Nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng không ra tay với dân chúng, cho nên ta cảm thấy Triệu công tử nhất định bị oan.”

“Ngươi cảm thấy thì làm được gì?”

Lâu Thất nghe bọn họ tranh cãi, trong lòng lại nổi lên lửa giận.

Trong ấn tượng của nàng, Triệu Vân Phong là một nam nhân ấm áp như gió xuân, nấu đồ ăn cũng rất ngon, không nên bị đối xử như vậy.

“Có ai biết Triệu Vân Phong hiện giờ ở nơi nào không?” Nàng nén giận, nhưng giọng điệu vẫn lộ ra một chút tức giận, Trầm Sát khẽ liếc nhìn nàng.

Tuy Lâu Thất tức giận thay cho Vân Phong, nhưng người nàng để ý nhất vẫn là Trầm Sát, cho nên hắn vừa lườm một cái thì nàng đã phát hiện, lập tức ôm cánh tay hắn, truyền âm: “Vân Phong thay ta đi nghe ngóng tin tức.”

Ngụ ý rằng nàng thiếu nợ ân tình của người ta.

Đây là sự khác nhau giữa người mình và người ngoài!

Chỉ một câu nói như vậy đã khiến cho Trầm Sát bình tĩnh lại.

Vân Tinh Nhi thấy bọn họ như vậy, không nhịn được mà ngưỡng mộ. Nếu như về sau nàng có thể tìm được phu quân như vậy thì tốt biết bao…

“Không biết, gần đây nhất chỉ nghe thấy tin hắn xuất hiện ở Cẩm Dương thành mà thôi. Chuyện xảy ra khoảng ba ngày trước…”

Vân Tinh Nhi vừa nói xong, nàng phát hiện ra tốc độ của đoàn người tăng nhanh hơn. Ngựa của bọn họ đều là ngựa có chất lượng cao, khi chạy toàn lực thì tốc độ rất kinh người.

Bọn họ tính phải mất năm, sáu canh giờ mới tới được Cẩm Dương thành, nhưng không ngờ bốn canh giờ đã tới rồi.

Chỉ là khi đến Cẩm Dương thành đã là ban đêm, từ xa nhìn lại chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, cửa thành đã đóng lại.

“Nhược Hoa tỷ tỷ ở trong thành, chúng ta truyền tin cho nàng, nhất định nàng sẽ có biện pháp để cho người mở cửa thành.”

Giọng của Vân Tinh Nhi có chút sùng bái đối với người tên là Vân Nhược Hoa kia.

Lâu Thất gật đầu: “Vậy thì làm phiền các ngươi rồi.”

Bọn họ vừa đến nơi này, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.

Chỉ thấy Vân Tinh Nhi lấy một bình nhỏ ra khỏi tay áo, mở nắp, có một con bướm nhỏ bay ra, ngừng lại trước mặt Vân Tinh Nhi một chút, sau đó bay vào trong thành. Đôi khi, Vu thuật của Bạch Vu tộc cũng rất có ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK