Mục lục
Đế Vương Sủng Ái Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Thất vừa nghe thấy thì lập tức muốn lặn vào nước, Nguyệt vội vàng nói: “Đế Phi xin hãy nghỉ ngơi, thuộc hạ nhất định sẽ mang Trần Thập quay về!” Nói xong, hắn lập tức lẩn vào trong nước.

“Chàng có cảm thấy Nguyệt Vệ đại nhân hình như có chút kỳ lạ không?” Lâu Thất nhìn sang Trầm Sát.

Trầm Sát với tay vén tóc ướt phủ trên trán nàng ra, thấp giọng cười, ánh mắt long lanh, rạng rỡ đến mức Lâu Thất có chút hoa mắt. Trời, nam nhân này lại mê hoặc nàng rồi.

Mỗi lần hắn nở nụ cười hiếm hoi như ánh sáng bảy màu sau sương tuyết, phong thái tao nhã tuyệt vời khiến người khác mê mẩn không thôi.

Lâu Thất bị hắn mê hoặc đến mức đầu óc hỗn loạn, không nghe thấy hắn nói gì cả. Nhưng Lâu Tín và Ngụy Thiểm đang tìm cách tiêu diệt sạch sẽ những kẻ địch còn lại thì nghe thấy. Đế Quân nói,“ Từ nay Nguyệt sẽ đối đãi với nàng như ta.”

Một lúc sau, Nguyệt đỡ Trần Thập từ trong nước nổi lên.

Lâu Thất vừa thấy vết thương trên vai của Trần Thập thì sắc mặt nghiêm trọng, Trần Thập vội nói: “Cô nương, thuộc hạ chỉ bị thương nhẹ, không sao.”

Nguyệt thêm vào: “Trần Thập có phát hiện.”

Mọi người đều nhìn sang Trần Thập, hắn lại áy náy cúi đầu: “Thuộc hạ để Tiêu Vọng chạy mất rồi. Trong nước này có San Hô Trận, Tiêu Vọng đã vào San Hô Trận rồi nhanh chóng biến mất, thuộc hạ đuổi theo một đoạn thì phát hiện đó là đá san hô do con người xếp đặt, hơn nữa phía trước có một động đá rất lớn.”

Nguyệt tiếp lời: “Tiêu Vọng chắc là đã vào trong động đá đó rồi.”

“Vậy các ngươi nhìn thấy dưới nước có xoáy không?” Lâu Thất vội vàng hỏi.

Nguyệt và Trần Thập đều lắc đầu.

Lâu Thất cắn răng, ba nữ ngư áo đen đó lại lừa họ, hoặc là xoáy nước quả thực tồn tại chỉ là chưa dẫn họ đến đó thôi?”

“Lâu Thất dường như rất có hứng thú với xoáy nước.” Đôi mắt Trầm Sát nheo lại, nhìn nàng.

Trong lòng Lâu Thất sợ hãi, nếu hắn biết mục đích nàng tìm xoáy nước là gì thì không biết có bẻ gãy cổ của nàng trong cơn tức giận không.

Nàng nở một nụ cười: “Chỉ là hiếu kỳ, chỉ là hiếu kỳ, mặt hồ này tĩnh lặng như vậy, ta không biết dưới đáy nếu có xoáy nước thì sẽ có hiện tượng kỳ lạ như thế nào, vì vậy muốn xem thử mà thôi.”

Hắn nhìn nàng hồi lâu: “Vậy à?”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu không thì chàng tưởng là gì?” Lâu Thất chột dạ, cảm thấy trong đôi mắt sâu thẳm đó của hắn như biết rõ mọi thứ vậy. Nhưng nghĩ lại vẫn là không có khả năng, hắn lại không biết chuyện xuyên không của nàng, sao có thể đoán được nàng muốn tìm xoáy ở dưới nước là muốn thử xem có thể quay về hiện đại hay không?

Trầm Sát không nói gì nữa, dắt tay nàng: “Xuống dưới xem thử.” Nếu nói Thốn U Quả ở trong nước, bất kể thế nào cũng phải xuống tìm kiếm. Trước đây hắn cảm thấy sâu độc trong người cũng không sao, có thể sống một ngày thì hắn sẽ cố gắng một ngày, cũng cố hết sức tìm dược dẫn, tận lực, nghe theo ý trời. Nhưng hiện giờ, hắn không muốn chết.

Nếu hắn chết rồi thì nữ nhân của hắn làm sao đây?

Hắn tuyệt đối sẽ không khoan nhượng để nàng đứng bên cạnh nam nhân khác, tựa vào lòng nam nhân khác, mặc ý tùy tiện, nhận sự cưng chiều của người khác.

Nàng là của hắn, nếu phải cưng chiều thì hắn sẽ làm, nàng ấy chỉ có thể là của hắn.

Vì vậy hắn không thể chết.

Lặn đến đáy hồ, quả nhiên nhìn thấy một số San Hô Trận, họ bơi theo Trần Thập đến điểm cuối cùng thì thấy một động đá khổng lồ.

Thay vì nói động đá thì chi bằng nói là cổng đá sẽ càng chính xác hơn, đó là một cửa động rất lớn.

Trong giây phút họ đang do dự có nên vào hay không, vì sau khi vào cổng thì có vách tường, không ai biết đoạn này dài bao nhiêu, nếu quá dài thì bọn họ căn bản không có cách nào trồi ra khỏi mặt nước để thở. Rất có khả năng sẽ chết đuối trong đó.

Nhưng chỉ do dự một lát, Lâu Thất bèn làm thế tay tiến lên trước. Vào, đến cũng đến rồi, không mạo hiểm một lần thì làm sao chịu từ bỏ?

Chỉ là bất kể có mệt mỏi bao nhiêu cũng phải tăng nhanh tốc độ, liều mạng bơi về phía trước.

Con đường qua lại dưới nước này rất tối, tia sáng chiếu không tới được, chỉ có thể dựa vào cảm nhận mà bơi về phía trước, đồng thời mấy người phải cố gắng sát vào nhau, nếu không một người có chuyện thì những người khác đều không hay biết.

Lâu Thất biết Trầm Sát vẫn luôn ở bên cạnh.

Nàng vừa bơi vừa tính sơ sơ thời gian, đại khái đã hơn bốn phút, nàng vẫn ổn nhưng không biết Lâu Tín bọn họ có chịu nổi không.

Đã đến đây rồi nàng mới có chút hối hận, phải sớm bảo họ bơi lên bờ chờ mới đúng. Nhưng hiện giờ muốn rút lui thì cũng đã muộn rồi.

Số của họ vẫn coi như may mắn, đúng lúc Lâu Tín nghĩ rằng bọn họ sắp chết ngạt ở đây thì trước mắt đột nhiên có ánh sáng, chính xác là có tia sáng chiếu vào trong nước, họ đã ra khỏi con đường đá khép kín đó rồi.

Mọi người vội vàng chui ra khỏi mặt nước.

Cả ngày nay đúng là đã dùng hết thời gian bơi của cả nửa đời người rồi, mọi người đều ngâm nước đến nỗi da dẻ đều nhăn nhúm trắng bệch, nhưng điều thảm hơn là hai cánh tay đều tê dại, cảm giác như không phải là của mình nữa, đau nhức vô cùng.

“Ơ? Đế Quân, Đế Phi, hai người mau nhìn xem!”

Ngụy Thiểm kêu lên với vẻ kinh ngạc.

Sau khi họ trồi lên khỏi mặt nước thì lo hít thở không khí trước, còn nơi mà Ngụy Thiểm đi lên thì mực nước rất thấp, hắn mệt đến nỗi trực tiếp ngồi trong nước, trên đỉnh đầu lại vừa hay có một cái lá cây bay xuống, hắn ngẩng đầu lên một cách vô thức, lập tức mở to mắt.

Mọi người theo đó ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức đều ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

Vách núi mọc đầy rêu xanh, cao không thể leo được, trên đỉnhthì thấy một bầu trời hình tròn. Họ giống như sáu con ếch ngồi trong giếng sâu, đang ngồi dưới giếng nhìn trời.

Mọi người đều thở phào một hơi, bất kể thế nào, ít nhất có một nơi có thể coi như là lối ra rồi, tuy lối ra này rất cao, nhưng dựa vào võ công của họ muốn leo ra ngoài cũng không phải việc gì khó.

Họ cũng phát hiện ở đây đã xem như là đến bờ rồi, từ trong nước leo lên, ngay cả hai chân cũng tê đi, mỏi nhừ đến nỗi run rẩy.

“Ở đây giống như là một nhánh sông nhỏ.” Thu lại ánh mắt, Lâu Thất quan sát nơi đang đứng. Tia sáng chính là xuyên qua từ cửa động ở đầu kia, mà trên thực tế ở đây giống như đường ngầm ở bụng núi bị khoét rỗng, chiều rộng có thể chứa được ba người đứng sát vai nhau, mực nước đã rất thấp, đứng lên cũng chỉ đến mắt cá chân. Trên đỉnh lại rất cao, nhưng vì quá tối chút tia sáng ở cửa động cũng không xuyên được vào bên trong, đứng ở đây cơ bản không nhìn thấy bên trong như thế nào.

Lâu Thất vươn tay nhón lấy một cọng tóc ở trên vách đá bên cạnh.

“Tiêu Vọng quả thực đã từng ở đây, chắc đã vào trong rồi.

Nguyệt nói với vẻ ngạc nhiên: “Ý của Đế Phi chắc sẽ không phải nói đây là tóc của hắn chứ?”

Lâu Thất gật gật đầu: “Không sai.”

“Một cọng tóc, người cũng có thể nhận ra là của ai à?” Nguyệt và Ngụy Thiểm đều có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Trần Thập và Lâu Tín đều rất yên lặng, vì họ đều đã quen rồi, cũng đã tin, cô nương nhà mình chính là người giỏi nhất, nàng biết gì, hiểu bao nhiêu thì cũng quá là bình thường.

Cũng quá là bình thường.

Lâu Thất thở dài một hơi, thực ra không phải nàng giỏi, chỉ là nàng quan sát rất kỹ mà thôi, đặc biệt là người mà nàng từng tiếp xúc. Người khiến nàng quan sát tỉ mỉ nhất, một loại là người của mình, một loại là kẻ địch hoặc có khả năng là kẻ địch. Tóm lại chẳng qua cũng chỉ là một câu nói nhàm tai, đó chính là biết mình biết người.

“Tiêu Vọng đang ở tuổi trung niên, cuộc sống cũng rất tốt, vì vậy tóc của hắn vẫn còn rất khỏe, điểm dùng để nhận ra đó là tóc của hắn thô hơn tóc người thường, vả lại rất đen.” Nàng đặt cọng tóc đó vào trong tay Nguyệt. Hắn vừa nhìn thì quả nhiên là vậy.

Trầm Sát lại đột nhiên nói: “Rửa tay.”

“Á?”

Hắn dứt khoát tự mình ra tay, kéo tay nàng đến một bên xoa xoa. “Sau này không được tùy tiện nhặt tóc của người khác, dơ.”

Lâu Thất: “…”

Tuy trong lòng có chút sốt ruột, nhưng quả thực đã quá mệt rồi nên nghỉ ngơi một chút, chờ hồi phục chút thể lực rồi mới lội nước đi vào trong.

Thịt nướng ăn lúc sáng thì lúc này đã sớm tiêu hóa hết rồi, chiến đấu và bơi điên cuồng trong nước gần hai canh giờ, mấy người đều ngâm nước đến da dẻ nhăn nheo trắng bệch, y phục cũng đều ướt nhẹp dính vào người. Trầm Sát đã làm một việc khiến Lâu Thất cảm thấy có hơi thô tục nhưng sau đó lại không có cách nào quở trách hắn, nàng cảm thấy có lẽ không có ai có thể làm ra được chuyện này.

Đi vào đường nước chảy, ánh sáng rất mờ, hắn bảo người khác đi trước rồi kéo nàng đến bên cạnh, thò tay vào trong vạt áo của nàng, mò mò cột chặt dây vải bó ngực của nàng. Nàng vốn dĩ cải trang thành nam nhân, tuy cảm thấy bó ngực không có lợi cho sức khỏe của cái đó, nhưng với độ lớn của nàng, không buộc cũng không được. Vì vậy đã tìm một mảnh vải bông dày gấp lại mấy lớp, trông cưng cứng, bốn góc đã may bốn sợi dây vải, có thể kéo đến sau lưng cột chặt. Cứ như vậy cũng không cần ép chặt ngực, phía trước cũng có thể lộ ra một vùng bằng phẳng, hơn nữa nhìn vào thân hình cũng sẽ không mảnh mai.

Bình thường cũng không có vấn đề gì, nhưng hôm nay đã lội đi lội lại trong nước quá dữ dội, dây vải cột sau lưng đã bị lỏng một nút. Bản thân nàng cũng không phát hiện, không biết nam nhân này làm sao nhìn ra được, nhìn ra thì nhìn ra, nói thẳng với nàng bảo nàng chỉnh lại chứ. Hắn lại không nói với nàng mà trực tiếp ra tay giúp nàng cột.

Chờ đến lúc nghe bên tai hơi thở nặng nề của hắn, Lâu Thất mới phát hiện tim mình cũng đang nhảy thình thịch.

Đế Quân hắn đây có phải là giở trò lưu manh không?

Nhưng nói hắn giở trò lưu manh thì quả thực chỉ là giúp nàng cột lại dây đai, không hề nhân cơ hội mà chạm ngực…

Nhịp thở hai người đều loạn lên.

Trầm Sát giờ phút này rất mong muốn gần gũi với nàng hơn một chút, bèn ra hiệu cho nàng ấy nằm lên lưng. Lâu Thất cũng không từ chối, nhảy lên lưng hắn, rồi được hắn cõng đi. Đi mãi, Trầm Sát đột nhiên nhớ đến những lời nàng từng nói, ngực có chút nghẹn, liền truyền âm cho nàng.

“Bổn Đế Quân chưa từng có thị nữ dạy chuyện phòng the, cũng chưa từng có gái hầu, càng chưa từng qua đêm với kỹ nữ, mua vui với ca kỹ vũ kỹ.”

Lâu Thất nghe hắn đột nhiên nói một câu kỳ lạ như vậy, nàng ban đầu chưa kịp phản ứng lại, đợi làm rõ lời của hắn liền ngẩn ngơ một lúc, sau đó không nhịn nổi bụm miệng cười đến mức hai vai rung lên liên tục, lại sợ bị đám Nguyệt nghe thấy nên phải tìm cách kìm nén, bộ dạng cực kỳ đau khổ.

Trầm Sát giận: “Có gì đáng cười?”

“Không cười, không cười,” Lâu Thất cố gắng nhịn: “Ta là cảm thấy có chút lạ, chàng đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao lại”.

“Không thích.”

Hắn không thích quá gần gũi với những nữ tử đó, thân mật thì càng không muốn, nếu trên giườngcó mùi phấn son của nữ nhân thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu ngủ không ngon, giường của nữ tử thanh lâu nghĩ thì lại càng dơ bẩn. Mà lúc hắn hiếu kỳ đối với việc phòng the thì lại một lòng muốn báo thù.

Lâu Thất không thể không thừa nhận, nghe được lời của hắn, nàng cảm thấy vui sướng.

Trong đường nước chảy tối tăm, chỉ nghe thấy âm thanh lội nước của họ, bốn người phía trước thỉnh thoảng mở miệng nói vài câu.

Trầm Sát cõng nàng, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng đây vốn dĩ không phải là một nơi ấm áp, còn chưa đợi hắn tận hưởng đủ loại ấm áp này thì trước mặt đột nhiên có một lối rẽ gấp, lại có một cái hồ xuất hiện trước mặt họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK