Mục lục
Đế Vương Sủng Ái Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâu Thất có chút cạn lời, bởi vì ngay cả tối qua Trầm Sát mấy giờ về tới, khi nào lên giường nàng cũng không biết. Nếu nàng cứ tiếp tục như thế, sau này không biết sẽ chết như thế nào nữa.
Trầm Sát ngồi trên giường, nắm lấy một bàn tay của nàng, đan từng ngón vào nhau để so độ dài ngắn.
“Đêm qua, nàng từ đâu về vậy?” Thấy nàng đã tỉnh, hắn cúi đầu nhìn nàng.
Lâu Thất rút tay về, xoa xoa đôi mắt nói: “Từ bên hành lang về chứ sao.”
“Ừ, vậy nàng có gặp người hoặc xảy ra việc gì đó không?”
Lâu Thất cũng ngồi dậy, nhìn vào mắt của hắn, cười ha hả nói: “Chủ tử, ngươi có thể hỏi trực tiếp xíu, có phải nói về người thị nữ bị chết kia không.”
“Ừ.”
“Ừ, thấy rồi, nhưng ta không quan tâm, trực tiếp bỏ đi.” Lâu Thất dáng vẻ vô tội: “Có phải ngươi nghĩ ta theo ngươi lâu rồi, lá gan cũng to theo, ta cũng cảm thấy như vậy, vốn dĩ ta định tìm người, nhưng vừa vặn thì chỗ đó không có người, ta lại làm biếng trở về, cho nên chỉ có thể như chưa nhìn thấy thôi.”
“Vậy sao?” Khóe môi của Trầm Sát nhếch lên.
“Đúng vậy, sao đó, người đó là ai?” Nàng tiếp tục vô tội hỏi.
“Người Tây Cương.” Trầm Sát đột nhiên nói ra, khi nói ba chữ này, hắn không bỏ sót một nửa biểu hiện nào trên khuôn mặt và đôi mắt của nàng.
“Vậy à, thật không ngờ là người Tây Cương, nhưng cũng không kì lạ, nếu như Cửu Tiêu Điện không có người Tây Cương trà trộn vào, thì bùa chú của ngươi cũng sẽ không phát tác, loại bùa chú đó, cần phải có dẫn chú, có dẫn chú thì mới phát tác được.”
“À, thì ra là vậy.” Trầm Sát hiểu ra gật gật đầu.
Lâu Thất vươn vai bẻ người, “Ta đói rồi, dậy dùng bữa sáng thôi.”
Hôm nay trong phòng nghị sự, Hoa Vu Tồn đột nhiên tiến lên trước nói với Trầm Sát: “Bẩm Đế Quân, thuộc hạ vô dụng, kẻ thị nữ câm kia vẫn chưa thể điều tra ra nguyên nhân chết và thân phận thực sự.”
Trầm Sát lắc lắc đầu nói: “Việc này cứ gác qua một bên, không cần tra nữa.”
“A Đế Quân, tại sao vậy?” Hoa Vu Tồn kinh hãi.
“Kẻ đó là nội gián của Tây Cương, giết cô ta, là người của mình.” Trầm Sát điềm tĩnh nói. Trong đầu hắn tái hiện cảnh trên giường sáng nay, phản ứng của Lâu Thất và lời nói của nàng.
Người cô gái đó, vẫn chưa chịu nói thật lòng với hắn, vẫn còn giấu giấu giếm giếm, rất tốt, rất tốt. Người rõ ràng là nàng giết, còn giả vờ với hắn. Hắn tin nàng không tùy tiện giết người, lúc trước bùa chú của hắn phát tác, trong lòng bọn họ đều hiểu chắc chắn có nội gián trong Cửu Tiêu Điện này, nhưng mà khi đó kẻ kia không động đậy, nên họ cũng án binh bất động. Cho nên, trong Cửu Tiêu Điện, vào lúc này, có thể khiến Lâu Thất hạ sát thủ, chỉ có thể là nội gián kia thôi. Cho nên, lúc sáng hắn nói về người Tây Cương, đã chứng thực suy đoán của mình.
Nàng giả vờ hay lắm, nhưng tiếc rằng, không qua được mắt của hắn.
Người là do nàng giết, đó là nội gián Tây Cương.
Nàng muốn chơi, thì hắn sẽ chơi cùng. Hiện giờ hắn muốn biết, nàng rốt cuộc còn biết những thứ gì khác nữa, còn có thể mang cho hắn bao nhiêu bất ngờ bao nhiêu sự kinh ngạc.
Bọn Ưng nhìn nhau, đều cảm thấy kì quái, người của mình lại có thể tìm kiếm nội gián trong âm thầm, sau đó giết một cách lặng lẽ, nhưng bọn họ theo Đế Quân lâu như vậy, sao họ không biết trong đám có thủ pháp giết người quái dị như vậy chứ, rốt cuộc sao làm được vậy, Hoa Vu Tồn không kiểm tra được thuốc và ám khí trên người của cô ta, cũng đâu có vết thương nào đâu.
“Chủ tử, là ai động thủ vậy.” Ưng rất hiếu kì, nếu là người của mình, hắn phải đi hỏi rõ người đó làm sao giết vậy, nếu không hắn sẽ ức chết mất.
Làm sao biết được, hắn hỏi cho ra lẽ, Trầm Sát chỉ nhìn hắn một hồi, không trả lời. Lúc này thật khiến hắn ức chết đi được.
Nguyệt đang trầm tư suy nghĩ.
“Đế Quân, đại công chúa của Bắc Thương Quốc, vốn dĩ có thể cho một chức vụ phi tần, nhưng tối qua ở chốn đông người nàng ta đã có cơ thể tiếp xúc với Ngọc thái tử, việc này, xin Đế Quân định đoạt.”
Một vị phụ trách tuyển phi đại điển đứng ra nói.
Người phụ nữ của Đế Quân, sao có thể để người đàn ông khác ôm qua được, tuy rằng lúc đó Ngọc thái tử muốn cứu người, vẫn không được. Nhưng đại công chúa Bắc Thương đích thực được bọn họ định sẵn là một trong những đế phi, điều đó liên quan tới mối quan hệ tương lai với Bắc Thương Quốc chục năm tới, thậm chí là mấy chục năm tới, nếu họ không giữ chân Bắc Phù Dung, lúc đó nàng ta liên hôn với Ngọc thái tử của Đông Thanh Quốc thì sẽ ra sao, Đông Thanh và Bắc Thương vốn dĩ là nước lớn, nếu cả hai bên mạnh kết hợp cùng nhau, sẽ không phải là chuyện tốt đối với Phá Vực đâu.
Đáng lẽ những chuyện này hồi đó đã bắt đầu được nghiên cứu rồi, lúc đó Trầm Sát vẫn chưa có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bây giờ không biết tại sao, hắn nghe những việc này cảm thấy vô cùng nhàm chán, thậm chí có chút tinh thần chống đối.
Tuyển phi là lựa một đống nữ nhân vào đây sinh sống, lúc đó chi chi chít chít ồn ào chết đi được. Còn nữa, khi hắn nghĩ tới cảnh phải ôm nữ nhân đi ngủ, sao trong lòng cảm thấy khó chịu. Ừ, Lâu Thất thì được.
Những người dưới kia thảo luận gì thêm hắn không còn hứng thú muốn nghe, nhưng khúc sau Hoa Vu Tồn có chút ngại ngùng đưa ra lời khẩn cầu, kéo sự chú ý của hắn quay trở lại.
Và, phê chuẩn thỉnh cầu này.
Vì thế, khi trở về, Hoa Vu Tồn vui mừng tột cùng đi đến Tam Trùng Điện. Vừa mới ăn xong bữa sáng vô cùng phong phú thì Lâu Thất nhìn lấy Hoa Vu Tồn, trong lòng liền hiểu ra chuyện gì rồi, lập tức đứng lên, không cần nhìn bọn họ, nói với Nhị Linh: “Ui da, Nhị Linh, ăn no quá đi, đi dạo cho tiêu với ta.”
Hoa Vu Tồn khóc cười không xong, Lâu cô nương rõ ràng thấy hắn tới thì phải đoán được ý đồ của hắn chứ.
“Đế Quân.”
Hắn không dám trực tiếp gọi nàng, chỉ cười khổ cầu cứu Đế Quân.
“Qua đây.” Trầm Sát không để hắn thất vọng, mở miệng gọi Lâu Thất đang có ý định chuồng đi.
Lâu Thất bất lực quay người lại, “Chủ tử có gì dặn dò, nếu không có thì ta đi tiêu hóa trước đây, không làm phiền ngươi và Hoa thống lĩnh bàn chánh sự.”
Dứt lời nàng liền nắm lấy Nhị Linh tiếp tục định bỏ chạy.
Khuôn mặt Nhị Linh bừng đỏ, nàng ta đâu có thói quen như vậy, gặp Đế Quân không hạ quỳ không hành lễ thì thôi, Đế Quân đã mở miệng, còn dám bỏ chạy như Lâu cô nương, nhưng cô ta đâu dám.
“Chủ tử, ta đau đầu.” Chiêu kia Lâu Thất dùng không thành công, liền ra vẻ tội nghiệp nói.
Diễn, tiếp tục diễn. Trầm Sát bất chợt có chút khóc cười không xong, người phụ nữ này đúng thật lúc nào cũng có nhiều trò. Hắn ho nhẹ một tiếng, mặt nghiêm túc: “Qua đây.”
Lâu Thất bĩu môi, biết không tránh khỏi, chỉ có thể chậm chạp bò qua kia.
“Hoa Vu Tồn, ngươi nói.” Trầm Sát lên tiếng.
“Lâu cô nương, chuyện là vậy, cô xem, trước kia cô đã phá được Trà sơn thất sát trận.”
Lâu Thất chặn lời hắn lại: “Cái gì mà gọi là ta phá vậy, Hoa thống lĩnh, ngươi nói như vậy là không được, vốn dĩ ta không định phá có phải không, là ngươi bắt ta phá kia mà, chẳng qua ta tuân theo lời của ngươi thôi, bây giờ không lẽ ngươi muốn ta chịu trách nhiệm sao.”
Trông nàng liếc mắt tỏ vẻ ấm ức, Trầm Sát không nhẫn giơ tay ra vuốt ve đầu nàng, đáp: “Ăn nói cho đàng hoàng.”
Lâu Thất trợn ngược mắt, sao nàng ta nói chuyện không đàng hoàng chứ, đáng ghét, nàng muốn thêm mắm dặm muối cũng không được hay sao. Nàng chả muốn ôm phiền phức vào thân có hiểu không, nếu nơi này cần sự giúp sức của nàng ngày càng nhiều, thì đến lúc đó nàng bỏ đi sẽ càng khó khăn, sau khi rời khỏi, Trầm Sát sẽ phái người đuổi bắt nàng, tỉ lệ bị bắt được sẽ rất cao.
Thật ra nàng chỉ muốn mỗi ngày ăn chơi ngủ nghỉ cho thong thả, coi mình như một con lợn, đến lúc nàng đi, Trầm Sát sẽ cảm thấy đỡ nuôi một con sâu lười, cảm thấy thật may mắn. Như vậy thì tốt biết bao, ai cũng sung sướng.
Cũng tại nàng, tại nàng. Khi nàng nhìn thấy Hoa Vu Tồn, nhớ đến bức tranh vẽ của hắn ta, giống y hệt bức tranh trong đống thư của lão già thối kia, và ngứa mắt khi nhìn thấy nhiều lỗ hỏng sơ hở của cái gì mà thất sát trận, không chịu đựng nổi liền nhúng tay vô phá.
Sớm biết như vậy nàng sẽ không xen vào đâu.
Bây giờ hối hận có còn kịp không?
Hoa Vu Tồn vội vã đáp: “Lâu cô nương, ta không có ý đó, ý của ta là, trình độ về pháp trận của Lâu cô nương, Hoa mẫu tự nhận không thể sánh bằng, nhà lao bên kia vẫn cần rất nhiều đồ trận, xin Lâu cô nương hãy giúp ta.”
“Thật ra thì, Hoa thống lĩnh, ta cũng chỉ biết về cái thất sát trận kia thôi, như mèo mù vớ phải cá rán ý.”
Trầm Sát ngắt lời nàng: “Đi bày trận, hoặc là đi giúp phụ việc tuyển phi, nàng tự chọn đi.”
Lâu Thất liền sững người, “A ý gì đây?”
“Bổn Đế Quân vốn dĩ muốn ngươi đi phụ giúp công việc tuyển phi.”
“Hoa thống lĩnh, chúng ta đi thôi, việc bày binh bố trận là nghề của ta mà.” Lâu Thất không nói nhiều lời, nắm tay Nhị Linh liền bỏ chạy, Hoa Vu Tồn đi theo sau.
“...”
Trong đình của khu vườn to lớn ở Tam Trùng Điện, chừa lại Đế Quân nào đó tâm trạng hỗn loạn và cười khóc không xong. Giúp hắn tuyển phi, đáng sợ đến thế sao, hắn thật sự tin tưởng vào mắt nhìn người của nàng kia mà, và những người nàng lựa chọn, có lẽ hắn sẽ dễ dàng chấp nhận chút.
Trầm Sát suy nghĩ, lại có chút không thoải mái, rốt cuộc là vì cái gì thì hắn vẫn chưa làm sáng tỏ ra.
“Lâu cô nương, Lâu cô nương, không cần phải đi vội.”
Hoa Vu Tồn thấy Nhị Linh bị Lâu Thất dắt chạy rất nhanh, bắt đầu có chút thở hổn hển, và bất chợt cười khổ.
Lâu Thất đi chậm lại, nhìn Nhị Linh, lắc đầu nói: “Nhị Linh, thân thể của ngươi yếu quá, phải rèn luyện thật nhiều.”
“Vâng, Lâu cô nương.” Nhị Linh thở gấp, nhìn Lâu Thất, phát hiện nàng ta hơi thở bình ổn, giống như khi nãy chạy một đoạn đường dài không phải là nàng.
Lâu Thất đương nhiên biết rõ con đường đi đến nhà lao.
“Hoa thống lĩnh, bây giờ nhà lao đã được bày bố bao nhiêu trận rồi?”
“Hồi Lâu cô nương, tổng cộng chín trận pháp.”
“Đợi chút ngươi dắt ta đi xem thử, bây giờ có một nơi, chúng ta qua đó xem trước.” Trong lòng Lâu Thất thở dài, vốn dĩ nàng không muốn quản, nhưng hiện giờ nếu đã nhúng tay vào, với tính cách đòi hỏi vạn sự hoàn hảo của nàng, chừa lại vùng đất nuôi trồng quỷ thảo và âm địa, trong lòng nàng thực sự rất khó chịu.
Nhưng muốn dọn dẹp vùng đất đó, thì phải tốn nhiều công sức.
Hoa Vu Tồn không hiểu rõ lắm: “Nơi Lâu cô nương nói là nơi nào?”
“Nhị Linh, ngươi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi trước đi, chỗ đó ngươi không đến được đâu.” Lâu Thất dặn dò trước với Nhị Linh, rồi quay người nói với Hoa Vu Tồn: “Bây giờ ngươi đi tìm chín thanh niên trai tráng đến đây cho ta, ơ, nghe đây, phải là thân đồng tử đó.”
Nói đến ba chữ “thân đồng tử”, Lâu Thất muốn nôn mửa. Nhưng thân là một người hiện đại được giáo dục một cách khoa học, năm xưa nàng phải học hỏi những thứ hoàn toàn khác với kiến thức bên ngoài, khổ cực cỡ nào ai biết rõ, thí dụ nói về “trinh”, về phía nam giới thì đứng từ góc độ của khoa học và y học mà nói, có gì khác biệt đâu, cũng chỉ là một gã nam nhân.
Nhưng mà, về những điều mà lão già thối dạy nàng, có một sự khác biệt rất là lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK