Nhưng trong lòng Hiên Viên Phong lại có cảm giác, cái suy đoán gần như hoang đường của mình, rất có khả năng chính là sự thật!
Hiên Viên Phong ngạc nhiên, Lãnh Tâm Nhiên sao không ngạc nhiên được chứ?
Cô không nghĩ rằng Hiên Viên Phong lại có thể đoán ra được tâm tư của mình nhanh như thế. Tuy nhiên, nghĩ đến những thành tựu và sự từng trải của đối phương, lại không mấy để tâm nữa. Người đàn ông trong truyền thuyết, có thể đoán được chuyện ấy cũng không lạ gì.
Nếu đối phương đã đoán được, Lãnh Tâm Nhiên cũng không muốn tiếp tục giấu giếm hay dây dưa nữa, quyết đoán gật đầu: "Vâng".
"Không thể nào?"
Ngay khi cô gật đầu, cùng lúc nghe được tiếng hét của Đông Phương Trường Không, ông ta không tin vào sự thực quá mức hoang đường này.
Sao thế được? Cô nhóc đó, vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Nhưng tất cả lời chấn vấn của Đông Phương Trường Không đều bị chặn lại bởi cái gật đầu của cô, đầu ông ta nổ "oanh" một tiếng.
Thiên hạ này sao đây chứ? Ngay đến một đứa nhóc cũng trở nên yêu nghiệt như thế, bảo những người già như bọn họ làm sao chịu nổi đây?
Mắt Hiên Viên Phong lóe lên, lúc ngẩng đầu lần nữa, khuôn mặt nhìn Lãnh Tâm Nhiên trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: "Không tệ không tệ, mấy năm gần đây người muốn kiếm lợi từ trong tay ta không ít, người muốn ta trúng kế lại càng nhiều không kể xiết, nhưng có thể đắc thủ lại chẳng có mấy ai. Cô nhóc, quả nhiên ta không nhìn nhầm cháu!"
Dù là Dạ Mộc Thần thì khi nghe Hiên Viên Phong tán thưởng, hô hấp cũng hơi loạn đi. Tuy vậy, từ nhỏ anh đã được dạy dỗ rất tốt, vui buồn đều để lộ ra mặt, thế nên lúc nghe Hiên Viên Phong tán thưởng cô, anh cũng chỉ nhẹ ôm eo cô, nở một nụ cười thật nhẹ.
Nhiên của anh, đương nhiên là tốt vô cùng!
"Tuy đã đoán được cô nhóc cháu làm thế nào, nhưng tình huống cụ thể vẫn cần phải nhờ cháu giải thích cho tụi ta hiểu. Ta nhớ cháu có nói nếu để cháu chơi ngay từ đầu thì cháu có thể chuyển bại thành thắng chứ không phải cờ hòa."
Hiên Viên Phong cười, vì Lãnh Tâm Nhiên mà tâm tình của ông tốt lên rất nhiều, đến nhìn Dạ Mộc Thần và Ninh Trí Viễn cũng thấy thuận mắt hơn.
"Có thể chuyển thành cờ hòa hay không, cháu cũng chỉ nắm chắc sáu phần. Thành công được cũng nhờ may mắn thôi. Cho nên cũng không có gì hay để nói, cháu nghĩ sao có thể có được kết cục này hẳn Hiên Viên tiên sinh đã sớm đoán được." Đối mặt với một người lợi hại như Hiên Viên Phong, Lãnh Tâm Nhiên vẫn không lùi bước, cô khẽ vuốt ve một quân cờ, ánh mắt lộ vẻ trầm tĩnh.
"Tốt, tốt, tốt!"
Cảm nhận được khí phách cường đại vô ý lộ ra của Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong không kiềm được khen ba tiếng tốt. Xem ra ông rất có duyên với cô nhóc này, từ đầu đã có cảm tình rất tốt với cô rồi. Mà cô cũng không phụ phần thiện cảm này của mình, trở thành một...
Ấn tượng về Lãnh Tâm Nhiên trong mắt Đông Phương Trường Không từ đầu đã không tốt lắm, bởi lẽ ông ta vô cùng tự tin với chính mình, nhưng giờ đây, sự thật đã chứng minh, ông tự tin là không sai, nhưng cô bé trước mắt này còn tự tin hơn cả ông ta, mà còn có cớ để tự tin. Nhưng vì ông ta quả thật rất yêu cờ, nên chẳng những không thấy oán hận đối phương mà ngược lại còn làm khơi dậy ý chí chiến đấu. Nói ra thì, Đông Phương Trường Không cũng chẳng phải là một kẻ lòng dạ hẹp hòi.
"Tử An, xem ra mắt nhìn người của ông tốt hơn tôi rồi. Trách không được vừa rồi ông luôn kêu để cô nhóc kia đến thử." Cảm xúc của Đông Phương Trường Không đã bình ổn trở lại, nhưng ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất nóng.
Nghe Đông Phương Trường Không gọi Hiên Viên Phong bằng cái tên "Tử An", mọi người ở đây đều biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân mật. Có rất nhiều người, đặc biệt là những người tôn trọng nền văn hóa cổ xưa, đều thích học theo người xưa đặt nhũ danh cho mình. Nhưng cái tên này chỉ có những người có quan hệ đặc biệt thân thiết mới có thể gọi.
"Chỉ trùng hợp thôi. Nhưng nhóc này, cháu đã nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu nghỉ đủ rồi thì tới chúng ta đánh thêm một ván nữa đi. Ta muốn đánh một ván thật thú vị với cháu."
Ý chí chiến đấu của Đông Phương Trường Không bị khơi dậy, chẳng lẽ người cũng yêu cờ như Hiên Viên Phong thì không? Chẳng qua ông chỉ thâm trầm hơi đối phương, không bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài thôi.
So với sự hưng phấn của hai người thì Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Cô cũng không lập tức nhận lời như hai người đoán, mà nhẹ nhàng lắc đầu: "Chuyện này không vội. Trước đó cháu còn có chút việc muốn nhờ Hiên Viên tiên sinh giúp đỡ."
Cô nói ra câu này mới nhắc Hiên Viên Phong nhớ tới mục đích đến đây của ba người.
"Ha ha, ta già thật rồi. Cháu xem cái trí nhớ của ta này, vừa nghe đến chơi cờ thì quên hết mọi chuyện. Được rồi, nhóc muốn ta giúp chuyện gì?".
Hiên Viên Phong ra vẻ bừng tỉnh, cười hề hề nói.
Lãnh Tâm Nhiên chỉ nhìn chung quanh mà không mở miệng nói chuyện.
Hiên Viên Phong lập tức hiểu được ý của cô, cũng vui vẻ thuận theo: "Nếu nhóc không để ý thì tới thư phòng nói chuyện với ta."
"Vậy thì làm phiền Hiên Viên tiên sinh rồi."
Hiên Viên Phong phát hiện cô nhóc trước mắt này có một điểm rất hợp ý mình, chính là tính cách của cô rất thẳng thắn, có chuyện gì, muốn làm gì đều nói thẳng, không mập mờ dây dưa. Nhưng thế không có nghĩa là cô không sâu sắc. Nực cười, nếu tâm tư không đủ sâu thì sao có thể chơi được ván cờ ban nãy?
"Trường Không, phiền ông giúp tôi tiếp đón hai vị tiên sinh này nhé. Ha ha, ta đi xem xem nhóc Lãnh này muốn nói gì với ta." Trước khi đi, Hiên Viên Phong vẫn không quên nói với Đông Phương Trường Không.
Hiển nhiên là Đông Phương Trường Không gật đồng đồng ý. Đến khi hai người lên lầu, quản gia lui xuống rồi, vẻ vui đùa trên mặt Đông Phương Trường Không lập tức tản đi, nhìn người trẻ tuổi đang ngồi trên sofa với tư thế tao nhã, nói với giọng cung kính mà ngay cả chính mình không không nhận ra: "Sao Thần thiếu gia lại đến nơi này?"
Từ lúc ngẩng đầu khi đang đánh cờ ông đã kinh ngạc không hiểu sao cậu ta lại ở đây? Người này luôn luôn xuất quỷ nhập thần, ngay cả gia đình bọn họ cũng ít khi gặp được, không ngờ mình lại gặp được ở đây.
"Đi theo bạn." Dạ Mộc Thần không để ý lắm đến thái độ đột ngột thay đổi của Đông Phương Trường Không. Từ nhỏ đến lớn, ai ai nhìn thấy anh cũng đều như thế, cho dù đối phương có là em trai của gia chủ nhà Đông Phương thì sao chứ? Có anh ở đây, thân phận ấy vẫn chưa đủ.
"Vị tiểu thư vừa nãy là..." Dạ Mộc Thần nói vậy, Đông Phương Trường Không lại nhớ tới những hành động thân mật không chút kiêng dè của cậu ta với cô nhóc kia. Chẳng lẽ cô nhóc đó là người mà cậu ta chọn? Hơn nữa có vẻ như hai người bọn họ không chỉ đơn giản là chơi đùa cho vui mà là vô cùng nghiêm túc. Nếu tin này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn.
Thân phận của người trước mặt này rất tôn quý, người được sóng vai với cậu ta cũng sẽ 'nước lên thì thuyền lên'. Nếu người nào được cậu ta chọn làm bạn đời thì không đơn giản chỉ là có được tiền tài khiến cho người ta hâm mộ thôi đâu.
Nhớ đến vị tiểu công chúa trong nhà kia, Đông Phương Trường Không hơi mất mát một chút. Vốn dĩ ông vẫn luôn chờ tiểu công chúa có thể trở thành người đó, lại không ngờ tới..., tuy nhiên nếu tin này mà đến tay tiểu công chúa, vậy...
Vừa nghĩ tới Đông Phương Trường Không đã thấy đau đầu. Tuy biết có thể sẽ đắc tội với đối phương, nhưng ông vẫn mạo hiểm đặt câu hỏi với vẻ thận trọng: "Ngụ ý bạn của Thần thiếu gia là..."
Dạ Mộc Thần biết ông ta đang nghĩ cái gì, con ngươi màu lam lẳng lặng nhìn ông ta, một loại áp lực vô hình chợt kéo đến: "Đúng như ông nghĩ. Cô ấy là vị hôn thê của tôi."
Trong lúc Lãnh Tâm Nhiên không hay biết gì, Dạ Mộc Thần đã tuyên bố thân phận của cô với người khác rồi. Việc này cũng là để cảnh cáo những kẻ không biết trời cao đất rộng, để bọn họ không cần phải tự cho mình là thông mình mà làm ra những chuyện vô nghĩa.
"Hix." Một tiếng hít khí cực nhỏ vang lên, Đông Phương Trường Không không nghĩ là đối phương sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế. Vậy nghĩa là đang cảnh cáo ông không cần phải tự cho mình là thông minh mà làm những chuyện dư thừa sao? Tuy rằng ông không phải là gia chủ nhà Đông Phương, nhưng nói với ông thì cũng có ý nghĩa tương tự, chính là thừa nhận thân phận của Lãnh Tâm Nhiên với bên ngoài.
Ông bất giác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của người đàn ông, thấy đối phương sau khi nói ra tin tức động trời kia vì vẫn giữ nguyên bộ dạng hờ hững. Nhưng càng là như thế thì tâm của Đông Phương Trường Không càng trầm sâu xuống, bởi vì, điều đó chứng tỏ người này nói thật. Hơn nữa, còn rất quyết tâm!
Lãnh Tâm Nhiên không hề hay biết những chuyện xảy ra dưới lầu. Đương nhiên, bây giờ cô cũng không rãnh để quan tâm đến chuyện đó, chuyện của Á Á đã chiếm cứ lòng cô trong một khoảng thời gian quá dài, giờ khó khăn lắm mới có được chút manh mối, đương nhiên phải gấp.
"Cô nhóc, nói đi, muốn ta giúp đỡ chuyện gì?"
Hiên Viên Phong cười nói. Ông đã quyết định, chỉ cần yêu cầu của cô nhóc này không quá đáng thì ông đều không từ chối. Dù sao, giờ muốn tìm được một người hợp ý ông cũng không dễ gì.
"Kỳ thực cháu muốn hỏi thăm Hiên Viên tiên sinh một chuyện." Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, sau đó lại thở sâu để giúp bản thân ổn định cảm xúc rồi mới tiếp tục: "Cháu muốn hỏi, ba năm trước có phải tiên sinh đã cứu một người từ dưới biển lên không? Một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi?"
Lãnh Tâm Nhiên vừa nhắc tới, Hiên Viên Phong đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
"Ta tự hỏi không biết vì sao Ninh tiên sinh lại đột nhiên tới tình ta, thì ra là vì chuyện này. Đúng vậy, kỳ thực lúc trước ta cũng đã có nhắc tới chuyện này với Ninh tiên sinh rồi. Nếu Ninh tiên sinh đã nhắc đến chuyện này với cháu, hẳn là cháu đã biết hết mọi chuyện rồi. Vậy còn muốn hỏi điều gì?"
"Cháu muốn làm phiền tiên sinh nhớ lại chuyện lúc đó một chút, lúc ngài cứu người kia có phải là vào khoảng bốn giờ chiều không? Còn nữa, lúc đó người kia mặc quần áo gì, trên người có giấy tờ gì có thể xác nhận thân phận hay vật tùy thân gì không?" Lãnh Tâm Nhiên vội vàng hỏi.
Hiên Viên Phong liên tục xua tay ý bảo cô tạm ngừng, sau đó nói với vẻ khó xử: "Nhóc à, quả thật ba năm trước ta có cứu được mọt người, nhưng chuyện lúc đó ta không nhớ rõ lắm. Hơn nữa, người cứu cũng không phải ta, là một vệ sĩ của ta. Cho nên nếu cháu hỏi những vấn đề chi tiết như thế thì quả thật ta không biết. Hơn nữa, sau khi người kia được cứu lên, đến nhìn ta cũng không nhìn kỹ nữa."
Câu nói này như một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu Lãnh Tâm Nhiên, khiến cho cả người lạnh lẽo, sắc mặt cũng tái đi. Trước đó cô luôn mong chờ có thể tìm ra manh mối ở đây, nhưng giờ ông ấy lại nói ông không nhớ được nhiều như thế, vậy làm cách nào để cô xác định người kia có phải là Á Á hay không?
Có lẽ do biểu cảm của Lãnh Tâm Nhiên lúc này rất đáng thương, lúc trước thì tinh thần sáng láng, giờ cả người lại ủ rũ như mất đi hy vọng, toàn thân như được bao phủ bởi một lớp sương mù mang tên tuyệt vọng.
Thấy cô như thế, không hiểu sao Hiên Viên Phong lại thấy không đành lòng. Kết quả là, ông lại làm ra một chuyện không hợp với bản tính ghét dây vào phiền toái của ông: "Nhưng mà người vệ sĩ đó bây giờ vẫn còn ở bên cạnh ta. Chuyện của người kia là do một tay cậu ta lo liệu, ta nghĩ cậu ta sẽ biết rõ chuyện này. Cô nhóc, đừng khẩn trương, để ta gọi cậu ấy tới, có chuyện gì cháu cứ hỏi thẳng cậu ta là được."
Lãnh Tâm Nhiên bất giác ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh giá lúc thường giờ lại ẩn chứa vẻ kích động: "Hiên Viên tiên sinh?".
"Ha ha, cô nhóc, cháu thật đúng là lợi hại, khiến ta phải phá lệ nhiều lần. Để ta gọi điện thoại kêu cậu ấy tới đây."
Nói xong, Hiên Viên Phong ấn phím điện thoại, gọi đi: "Ừ, là ta, kêu A Thắng tới đây một chút."
Thấy Lãnh Tâm Nhiên đã lột bỏ bộ dáng ủ rũ ban nãy, nhìn mình bằng ánh mắt đầy chờ mong, dù là người từng trải như Hiên Viên Phong cũng không nhịn được mà cười rộ lên: "Cô nhóc, người đó rất quan trọng với cháu sao?"
Có lẽ là vì ánh mắt của Hiên Viên Phong dễ khiến cho người ta tin tưởng, Lãnh Tâm Nhiên chần chờ một lát rồi gật đầu: "Vâng, rất quan trọng."
"Quan trọng hơn cả tên nhóc dưới lầu sao?"
Câu hỏi tiếp theo của Hiên Viên Phong khiến Lãnh Tâm Nhiên thiếu chút nữa thì bị sặc. Cô không ngờ, người này lại... nhiều chuyện như vậy?
Thấy ánh mắt đó của Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong cười khẽ: "Chỉ là tò mò thôi."
Lãnh Tâm Nhiên không nói gì.
Cô phát hiện, truyền thuyết gì đó đều là thứ không đáng tin, trong truyền thuyết người đàn ông này tàn nhẫn khát máu, ai ngờ người thật lại khác xa đến thế. Nếu nói là ngụy trang thì cũng không cần thiết, cô bây giờ còn chưa đủ để ông phải ủy khuất bản thân mình. Vậy thì chỉ có thể nói, tất cả lời đồn đều là giả. Lãnh Tâm Nhiên không biết, lời đồn tuy hơi phóng đại nhưng cũng không phải không có sự thật. Sở dĩ cô thấy được một Hiên Viên Phong khác xa với Hiên Viên Phong lạnh lùng vô tình trong truyền thuyết là vì ấn tượng đầu tiên của Hiên Viên Phong về cô rất tốt, hơn nữa lòng khoan dung đối với cô cũng lớn hơn người khác rất rất nhiều.
Mười mấy phút sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, da hơi ngăm đen gõ cửa bước vào. Vừa vào phòng, anh ta đã đi thẳng về phía Hiên Viên Phong, sau đó dừng lại ở vị trí cách Hiên Viên Phong khoảng hai mét, hơi khom người, cung kính chào: “Tiên sinh.”
“A Thắng, vị này là Lãnh tiểu thư. cô ấy muốn hỏi thăm cậu một chuyện, biết cái gì thì nói hết ra.” Hiên Viên Phong chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, nói với người vệ sĩ.
A Thắng đã đi theo bên người Hiên Viên Phong nhiều năm, lại là lần đầu tiên nhìn thấy tiên sinh nói chuyện ôn hòa đến vậy. Nhìn theo hướng tay của ông, anh ta bắt gặp một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, liền cúi người chào: “Lãnh tiểu thư.”
“A Thắng tiên sinh, tôi muốn hỏi chuyện về người anh cứu dưới biển ba năm trước.” Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Theo ý của Hiên Viên Phong thì lát nữa cô còn phải chơi với ông một ván cờ, nếu không tăng tốc thì lát nữa phải về nhà rất muộn.
Ngay từ đầu A Thắng đã không biết tiên sinh tìm mình có chuyện gì, giờ nghe Lãnh Tâm Nhiên hỏi thì hơi sững sờ. Ba năm, thời gian đã lâu lắm rồi, muốn nhớ lại thì quả thật hơi khó một chút. Huống chi anh ta đi theo bên cạnh tiên sinh, trải qua rất nhiều chuyện, chuyện cứu người cũng không phải ít. Tuy nhiên, khi nghe vị Lãnh tiểu thư này nhắc đến, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện.
“Lãnh tiểu thư cứ gọi tôi là A Thắng là được rồi, không cần phải gọi tiên sinh. Ba năm trước quả thật có cứu một người, nhưng người cứu là tiên sinh, không phải tôi.”
A Thắng biết nguyên tắc cơ bản là bất kể lúc nào cũng không được dành công lao về phía mình, phải chuyển hết công lao lên người tiên sinh nhà mình.
Chút tâm tư đó của anh ta không thoát khỏi hai người ở đây, nhưng không ai nói gì.
“không biết A Thắng đại ca có nhớ ba năm trước lúc cứu người đó là vào lúc nào không? Nếu không nhớ được thời gian chính xác thì có nhớ là vào buổi sáng, buổi trưa hay buổi chiều không?” Lãnh Tâm Nhiên nhớ mọi người luôn xưng Hiên Viên Phong là “tiên sinh”, nếu ở trước mặt ông mà gọi vệ sĩ của ông là tiên sinh thì quả thật không hợp lý lắm, nên liền thay đổi cách xưng hô. Bởi vì đối phương lớn tuổi hơn mình, mình lại có việc cần anh ta giúp nên xưng hô tôn trọng là điều đương nhiên.
“Là buổi chiều, khoảng ba bốn giờ. Chuyện này thì tôi nhớ rất rõ bởi vì lần đó trên du thuyền của tiên sinh có tổ chức tiệc, lúc hơn ba giờ thì thay ca, sau đó một lát thì tôi nghe thấy có người trôi trên biển.”
A Thắng nghĩ kỹ rồi trả lời.
Mắt Lãnh Tâm Nhiên bỗng chốc sáng lên, nếu không phải cố gắng kìm nén, chỉ sợ sẽ không khống chế được nắm tay A Thắng mà truy vấn: “Vậy A Thắng đại ca có nhớ hình dáng người đó thế nào? trên người có giấy tờ gì chứng minh thân phận hay vật tùy thân gì đó không? Mặt khác, lúc đó anh ta có bị thương không? Bị thương thế nào?”
Đối mặt với nhiều vấn đề như thế, A Thắng vẫn rất trấn định. Cố gắng hồi tưởng một hồi, anh mở miệng: “Đại khái khoảng chừng hai mươi, còn rất trẻ, diện mạo không tệ, mang lại cho người khác cảm giác như một thư sinh, rất lịch sự. Lúc cậu ta được cứu lên thì nửa trên cười trần, bị đạn bắn rất nặng, bởi vì lúc đó cậu ta chỉ mặc một cái quần nên không tìm được giấy tờ gì cả.”
hiện giờ, Lãnh Tâm Nhiên đã nắm chắc được tám phần, người được cứu lên chính là Á Á. Hơn hai mươi, rất lịch sự, thời gian cũng đúng, bị đạn bắn, nửa trên để trần. cô nhớ Thần có nói, bọn họ chỉ vớt được một cái áo dính đầy máu, trên áo còn có vết thủng do đạn bắn, vậy có nghĩa là Á Á bị trúng đạn rơi xuống nước.
Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng ngày càng dồn dập. Sau mấy phút điều chỉnh, Lãnh Tâm Nhiên mới ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quá kích động rồi. Nếu tôi đoán không sai thì người A Thắng đại ca cứu lên lúc đó chính là anh tôi.”
Vừa nghe đối phương nói người mình cứu được lúc đó là anh cô, A Thắng cũng thấy rất ngạc nhiên. Chỉ là, anh không hiểu, chuyện này cũng đã trôi qua ba năm, sao đến giờ cô mới nhắc tới?