Mục lục
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kỳ Nhi...." Sơ Hạ ngơ ngác quay đầu, lộ ra nụ cười cứng ngắc còn khó coi hơn cả khóc: "Hình như mình đang nằm mơ...."



Lam Kỳ Nhi cũng ngơ ngác: "Hình như mình cũng...."



Không chỉ có hai người bọn họ, mọi người ở đây đều cảm thấy mình đang nằm mơ!



Loại chuyện này, làm sao có thể?



Nhưng mà, mắt nhìn thấy toàn bộ sự việc lại khiến bọn họ không thể không tin vào sự thật này. Trái ngược lớn này khiến họ thật lâu vẫn không hồi phục được tinh thần, ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, không biết nên phản ứng thế nào mới giống bình thường!



Chú ý tới phản ứng của những người xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên có chút bất đắc dĩ thở dài: Xem ra, mình lại bị người ta gọi là Tiểu Quái Vật rồi!



Cô rất muốn khiên tốn, không muốn gây ra chuyện lớn như thế trong ngày đầu tiên, rõ là....Thế sự khó lường mà! Cô thở dài......



Nếu như bị người khác nghe được lời nói trong lòng cô, phỏng chừng là sẽ tức giận đến trào máu!



"Nữ vương ơi nữ vương!"



Ngay khi mọi người đang duy trì sự im lặng, đột nhiên một âm thanh quỷ khóc sói gào từ một nơi không xa truyền đến. Nghe được giọng nói quen thuộc cộng thêm xưng hô quen thuộc kia, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giật giật.



Triệu Nghị mặc một bộ quân phục từ đằng xa chạy tới, không ngừng tru lên, hai tay mở ra, như là chuẩn bị nhiệt tình ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên vậy. Vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đáy mắt liền sáng lên, xem ra không khác gì bệnh thần kinh.



Bất quá, toàn bộ nhiệt tình của cậu ta đều bị Lãnh Tâm Nhiên gạt bỏ. Ngay khi cậu ta sắp chạy tới, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đưa chân để lên bụng đối phương, trong nháy mắt miểu sát tất cả động tác của cậu ta.



"Nữ vương......., rốt cuộc mình cũng nhìn thấy cậu rồi. Một ngày không gặp như cách ba thu, mình đã hai tháng không thấy cậu, rất nhiều thu nha....."



Triệu Nghị nước mắt lưng tròng nói.



Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên giật giật, thu chân lại: "Không phải giờ đã thấy được sao?"



Nói ra, cô thật đúng là đã quên Triệu Nghị học cùng trường với mình.



Triệu Nghị xuất hiện, phá tan cục diện ngưng trọng đến cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe được vừa rồi, bất quá tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Lãnh Tâm Nhiên.



"Nữ vương, mình nghe bạn học nói có nữ sinh nào đó đánh nhau với huấn luyện viên, phản ứng đầu tiên của mình liền đoán được khẳng định là cậu. Ái chà chà, nữ vương quả nhiên là đi đến đâu cũng đều thu hút sự chú ý hết."



Triệu Nghị không có ôm chiếc máy tính bảo bối của mình, líu ríu không ngừng giống như con chim sẻ.



Ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên bắn thẳng tới.



Lúc này, những người xem náo nhiệt xung quanh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, chẳng qua là vẻ mặt có chút đờ đẫn. Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi rốt cuộc không nhịn được vây lại, bất quá ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên thật sự là vừa ngạc nhiên, nghi ngờ vừa rúng động.



"Tâm Nhiên, cậu... cậu....." Sơ Hạ chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.



Lam Kỳ Nhi cũng dùng vẻ mặt không dám tin nhìn cô gái trước mặt, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, nữ sinh cũng có thể mạnh mẽ như vậy, lợi hại như vậy, rõ là....



Đúng lúc này, Đông Phương Hiểu bên kia cũng vừa rút ngân châm ra, dừng động tác châm cứu của mình lại. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dáng của mọi người xung quanh đều như vừa chịu đả kích rất lớn, không nén được tò mò nháy mắt mấy cái: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"



Sơ Hạ thật sự là bị đả kích, đặc biệt là khi nhìn thấy nam sinh bị thương kia dùng giọng điệu thán phục nói gì đó: "Cậu thật lợi hại, thật sự không đau rồi." đại loại, liền không biết phải phản ứng thế nào mới là bình thường!



Bây giờ mọi người đều lợi hại như thế sao? Bạn cùng phòng của cô, một người biết châm cứu, một người thì võ nghệ xuất sắc, rõ là......Theo bản năng nhìn về phía Lam Kỳ Nhi, sau đó hỏi một câu như bị đứt gân não: "Kỳ Nhi, cậu đừng nói cho mình biết, cậu cũng có kỹ năng thần bí gì đi?"



Đương nhiên là Lam Kỳ Nhi lắc đầu. Bất quá sau khi rung động nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của huấn luyện viên liền thấy lo lắng. Theo hiểu biết của cô, huấn luyện viên này tuyệt đối không phải là người có lòng khoang dung. Giờ gặp phải tình huống này, khẳng định sẽ trả thù!



Khi tất cả mọi người đều hồi phục tinh thần lại, ba nam sinh đi đến trước mặt nam sinh bị thương, tò mò nhìn cậu ta: "Vừa rồi cậu thật sự bị thương sao?"



Nam sinh chỉ chỉ eo của mình, lại chỉ chỉ cánh tay bị sưng như bánh mì của mình: "Cậu xem. Bất quá hiện tại không đau nữa. Bạn học, cậu tên gì, cám ơn."



Đông Phương Hiểu cũng trở về bộ dáng hiền lành bình thường : "Đông Phương Hiểu. Các cậu đưa cậu ấy đến phòng y tế đi, vết thương của cậu ấy, vẫn cần được điều trị, miễn cho để lại di chứng."



Ba nam sinh lúc trước căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì liền lập tức đáp lại, tuy vẫn luôn bán tín bán nghi với một màn thần kỳ vừa rồi. Chỉ là, trái lại đều biết nguyên nhân vừa rồi Lãnh Tâm Nhiên ngăn huấn luyện viên lại.



"Ba người các cậu, trước đưa Thẩm Minh đến phòng y tế đi." Lam Kỳ Nhi đi tới, nói một câu, sau đó lại nhìn về huấn luyện viên bên kia theo bản năng, hạ giọng bổ sung một câu: "Tốt nhất là đến bệnh viện lớn, sau đó chụp phim. Giữ lại tất cả những gì bác sĩ chẩn đoán và kê đơn."



Những người có thể đến được đại học X đều không phải kẻ ngốc, vừa nghe cô nói liền biết chuyện gì xảy ra rồi. Lập tức liền gật đầu, nói ra, bốn người bọn họ, đều không vừa mắt với huấn luyện viên kia. Dù sau những chuyện ông ta làm lúc trước cũng quá vũ nhục người khác rồi!



"Lớp trưởng, yên tâm đi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."



Trong đó có một nam sinh cười tít mắt nói.



Lam Kỳ Nhi gật gật đầu: "Các cậu mau đi đi, chúng tôi sẽ xin phép giúp các cậu."



Bốn nam sinh nhìn nhau vài cái, sau đó thừa dịp đám người hỗn loạn mà rời khỏi.



Lúc này, rốt cục huấn luyện viên Dư cũng đứng lên được. Những chuyện xảy ra ban nãy đối với ông ta mà nói là vô cùng nhục nhã, ông ta lớn đến như vậy vẫn chưa từng bị mất mặt đến thế. Đối với Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể dùng từ hận thấu xương để hình dung. Lập tức liền không quan tâm bên cạnh còn có người, lớn tiếng chửi mắng: "Đánh huấn luyện viên, bạn học này, hành vi của bạn quá tồi tệ, tất phải chịu bị xử phạt. Tôi sẽ báo cáo với giáo viên. Nếu hiện tại bạn chịu xin lỗi tôi, tôi sẽ nhân nhượng một chút."



Những lời này của ông ta vừa nói ra, khuôn mặt của những người ở đây đều trở nên vặn vẹo.



Gặp người hung hãn, chưa từng thấy ai ngang ngược như thế! Gặp người da mặt dày, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!



Chân tướng sự việc bọn họ đều nhìn thấy, sao đến khi ông ta nói liền trở nên hoàn toàn khác rồi hả?



Bất quả, Lãnh Tâm Nhiên đánh huấn luyện viên là thật, nghĩ đến điều này, khiến cho những sinh viên đều có chút lo lắng. Đặc biệt khi bọn họ không biết chân tướng rõ ràng sự việc. Bọn họ chỉ thấy Lãnh Tâm Nhiên ngăn huấn luyện viên lại, sau đó thì huấn luyện viên Dư nói như vậy. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, chuyện khiêu chiến là Lãnh Tâm Nhiên chủ động nói ra!



Bọn họ đều ghét huấn luyện viên này, nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng cho Lãnh Tâm Nhiên.



Trước mắt, ở đây, người biết chân tướng sự việc, chỉ có một mình Lãnh Tâm Nhiên. Một người khác, chính là nam sinh bị thương kia, bất quá cậu ta không còn ở đây nữa. Đông Phương Hiểu tuy cũng biết chuyện nam sinh kia bị thương, lại không chú ý tới Lãnh Tâm Nhiên sao lại xung đột với huấn luyện viên, trong việc này, cũng không thể đứng ra làm nhân chứng.



Bất quá Triệu Nghị trước sau vẫn thuận theo Lãnh Tâm Nhiên. Cậu ta có trăm phần trăm tín nhiệm với Lãnh Tâm Nhiên, không chỉ có cậu ta, mà tất cả những người lớp F bọn họ đều có trăm phần trăm tín nhiệm với cô. Cho nên tuy không biết vì sao xảy ra chuyện này, nhưng vẫn kiên quyết tin tưởng chuyện này không phải lỗi của Lãnh Tâm Nhiên, là lỗi của huấn luện viên kia.



Lam Kỳ Nhi xem như là người có vẻ hiểu biết tính tình của huấn luyện viên nhất. Nhưng cô cũng biết sinh viên mà đánh huấn luyện viên thì có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Đặc biệt mấy huấn luyện viên này thân có quân hàm còn có hậu trường chống lưng phía sau, lại càng lo lắng cho Lãnh Tâm Nhiên hơn.



Lần đầu gặp mặt, cô không thích Lãnh Tâm Nhiên. Hiện giờ, tuy vẫn chưa nói là thích, nhưng cô vẫn lo lắng cho cô ấy.



"Xin lỗi?"



Lãnh Tâm Nhiên như nghe được một câu chuyện cười không thể tin được mà trừng to hai mắt.



Ngay cả Triệu Nghị cũng bày ra bộ dáng như nghe được chuyện cười lớn, lấy bộ dáng xem diễn cộng thêm ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn huấn luyện viên không biết sống chết kia.



Tuy cậu không biết nữ vương cho tới cùng là có thân phận gì, cũng không biết cô có bao nhiêu quân bài chưa lật lên, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, cậu tin tưởng cô còn hơn chính bản thân mình. Nhìn thấy bộ dáng không chút để ý của Lãnh Tâm Nhiên, liền biết chuyện này không có gì cần lo lắng, liền lấy tư thể thoải mái đứng một bên xem diễn.



Bất quá, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, cậu vẫn nhịn không được lấy di động ra nhắn tin cho nhóm bạn cũ cũng đang ở trường. Sử dụng ngôn ngữ đơn giản để nói rõ sự việc -nữ vương phát sinh xung đột với huấn luyện viên, huấn luyện viên tìm nữ vương trả thù! Chỉ mười mấy chữ đơn giản như thế, sau đó gửi tin nhắn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK