Mục lục
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, chủ yếu cũng chỉ có chuyện này thôi. Đi thôi, trưa nay cùng nhau ăn cơm, tôi mời. Lâu rồi chúng ta chưa tụ tập với nhau."



Những chuyện cần dặn cũng đã dặn xong, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên rất tốt, cô đứng lên, nói với hai người.



Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi vui vẻ đồng ý. Triệu Nghị bắt đầu chảy nước miếng, miệng bắt đầu lẩm bẩm những món hải sản từ tôm hùm đến cua đồng rồi nào là hấp, kho... nói mãi không ngừng. Lãnh Tâm Nhiên cười, Lam Kỳ Nhi cũng cười theo, bầu không khí vô cùng hài hòa.



Ra cửa, mấy người Diêu Vũ vẫn đang bàn luận, Triệu Nghị đi vào phòng nghỉ gọi Đông Phương Hiểu Diệc.



"Trưa nay mọi người cùng ăn một bữa đi, tôi mời. Các cậu hẹn giờ đi, tôi chọn địa điểm, sau khi chuyện này hoàn thành, tôi mời mọi người đến 'Hoàng gia'." Lãnh Tâm Nhiên nói vô cùng hào hùng.



Vừa nghe đến hai chữ "Hoàng gia", mắt của bọn Diêu Vũ đỏ lên. Đó là nhà hàng nổi tiếng trong truyền thuyết mà người thường ngay cả cửa cũng không vào được, vừa nghĩ đến đã chảy nước miếng.



"Oa oa. Bữa tiệc lớn nha, xã trưởng, bọn tôi ăn nhiều lắm đó, đến lúc đó đừng có xót tiền đó nha!" Diêu Vũ nói đùa, còn cố ý trưng ra vẻ mặt chảy nước miếng. Lãnh Tâm Nhiên cười như không cười nhìn anh ta, không nói gì, ngược lại Triệu Nghị đứng cạnh không nhịn được nói: "Yên tâm đi, cho dù dạ dày của các anh có lớn đến mức nào cũng không thể ăn hết tiền của Tâm Nhiên được." Lúc này bọn Diêu Vũ mới yên tâm. Thật ra thì khi nghe Lãnh Tâm Nhiên nói muốn bỏ tiền giúp bọn họ mở công ty, bọn họ đã biết giá trị con người của Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không nhỏ. Một sinh viên bình thường có hơn một vạn tiền ăn đã là sung túc lắm rồi, nhưng nếu so với chuyện mở công ty thì tuyệt đối không đáng nhắc tới. Bọn họ cảm thấy cô gái năm nhất này rất thần bí, cũng rất thần kỳ, ở cái nơi ngọa hổ tàng long này, cô lại có thể tạo ra vô số kỳ tích khi mới chỉ học năm nhất.



Khi quyết định mời mọi người đi ăn cơm, Lãnh Tâm Nhiên đã gọi điện kêu người đưa tới hai chiếc xe. Ở đây có tổng cộng mười người, cô tự lái xe, cộng thêm Lăng Vũ, hai chiếc xe cũng đủ rồi.



Tốc độ của đối phương rất nhanh, bọn họ chỉ đứng dưới lầu chờ khoảng mười phút đã có hai chiếc Honda màu đen được lái tới. Ngay lúc đó Lăng Vũ cũng chạy tới, cả đám người chia nhau ra ngồi vào ba chiếc xa. Người lái xe nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì cung kính gọi tiểu thư.



"Triệu Nghị, Tiểu Vũ, Hiểu Diệc, Kỳ Nhi, các cậu ngồi xe tôi đi. Những người còn lại chia nhau ra ngồi đi, hai chiếc xe là đủ rồi. Chút nữa tôi lái phía trước, hai người cứ đi theo tôi là được."



Câu nói sau là nói với hai người tài xế.



"Vâng, tiểu thư." Đám người DIêu Vũ hoàn toàn bị ba chiếc xe xếp ngang hàng trước mặt làm cho kinh hãi, đặc biệt là chiếc Lamborghini màu trắng, dựa theo suy đoán của họ thì cũng phải đến mấy trăm vạn. Cô gái này rốt cuộc là ai?



Họ biết bình thường quan hệ của đám Triệu Nghị với cô khá tốt nên cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp của cô. Sau khi nghe Lãnh Tâm Nhiên nói xong, từng nhóm người lần lượt bước vào xe. Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở ghế lái, Đông Phương Hiểu Diệc ngồi ghế phụ. Mặc dù đã nghỉ ngơi một hồi nhưng cô vẫn còn hơi uể oải, ngay cả khi cười cũng có vẻ hữu khí vô lực. May mà ghế phụ cũng tương đối rộng rãi nên cô có thể nghỉ ngơi một chút.



"Triệu Nghị, nói lại chuyện đó cho Tiểu Vũ nghe đi."



Tra chìa khóa, Lãnh Tâm Nhiên vừa khởi động xe vừa giao việc cho Triệu Nghị.



"Chuyện gì? Mình mới không tới có một buổi sáng mà đã xảy ra chuyện gì đó sao?"



Mặc dù buổi sáng Lăng Vũ không có lịch thi nhưng phần lớn thời gian cậu đều luyện bóng rổ trên sân. Bình thường nếu Lãnh Tâm Nhiên không có ở trường, hoặc là Triệu Nghị có hẹn thì cậu rất ít khi xuất hiện ở nơi khác. Cậu yêu bóng rổ cũng như Triệu Nghị yêu máy tính vậy.



"Là như vầy, nữ vương muốn mở một công ty, hy vọng hai người chúng ta cũng nhậm chức trong công ty. Công ty này được thành lập trên danh nghĩa của KING, những thành viên trong đó phần lớn đều là người của KING, mấy người chúng ta cũng sẽ gia nhập, vậy nên mình muốn nghe ý kiến của cậu."



Lăng Vũ hơi suy tư một chút rồi trả lời: "Được thôi, nhưng quả thật là mình không có chút kinh nghiệm gì trong việc kinh doanh, nếu đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì đừng trách mình đó."



Triệu Nghị đập "bốp" một cái vào vai cậu ta, cười hắc hắc: "Anh em chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, mình cũng không có chút năng khiếu nào trong chuyện này, nhưng nữ vương đã sắp xếp công việc phù hợp cho mình rồi. Mình tin nữ vương cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu."



Lăng Vũ nghe đến đây thì thấy tò mò, nhưng thấy Lãnh Tâm Nhiên đang chuyên tâm lái xe thì không tiện quấy rầy cô, chỉ đành nuốt cơn hiếu kỳ xuống, định chờ đến nơi sẽ hỏi sau. Nơi Lãnh Tâm Nhiên chọn một nhà hàng Tương (tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) mới mở, những món ăn ở đây rất ngon, chua cay mặn đều đủ cả. Trên bàn ăn còn có cả bàn lẩu, chỉ cần muốn ăn thì có thể bắt bếp. Thần thường dẫn cô tới đây, nghe nói là do một công chức về nước mở ra.



"Chính là chỗ này."



Dừng lại trước cổng "Tương Chi Vị" (Mùi vị của Tương), chờ mấy người Triệu Nghị xuống xe xong Lãnh Tâm Nhiên mới đưa chìa khóa cho cậu bé giữ cửa, đồng thời không quên dặn dò: "Lát nữa còn có bạn tôi tới đây, tôi họ Lãnh, đến lúc đó cử để họ trực tiếp đi vào."



Đứa bé giữ cửa vừa nhìn chiếc Lamborghini thôi là đủ biết thân phận của cô gái mặc quần áo giản dị này không tầm thường, hơn nữa những chàng trai cô gái đi theo bên cạnh đều không tuấn tú thì xinh đẹp, khiến người khác nhìn đến hoa cả mắt, tâm trạng cũng vui vẻ theo: "Được, tiểu thư."



Khách ở nhà hàng này rất đông, nếu muốn tới đây dùng cơm thì phải đặt chỗ trước, không thì phải xếp hàng. Bước vào đại sảnh, những bàn ăn bên trong gần như đã đầy kín, rất nhiều người, từng đợt mùi thơm bay tới khiến người khác thèm đến chảy nước miếng.



"Nữ vương, việc làm ăn ở đây thật tốt, một nhà hàng mới mở mà có lượng khách đông như vậy thật không dễ."



Nhìn người đến người đi trong đại sảnh, Triệu Nghị cảm khái nói. Lãnh Tâm Nhiên cười: "Tôi đã ăn một lần rồi, mùi vị của quán này không tệ. Mặc dù những nhà hàng món Tương ở Yến Kinh không ít nhưng muốn làm ra được một món Tương ngon rất khó. Đầu bếp của nhà hàng này là đầu bếp hạng nhất, hơn nữa còn rất am hiểu các món ăn Tương, những món Tương mà ông ta làm ngay đến người bản địa cũng khen không dứt miệng nữa là. Nhưng đầu bếp này có một thói quen, mỗi ngày chỉ làm mười món, hơn nữa còn là mỗi bàn một món, tuyệt không phá lệ."



"Kiêu ngạo vậy sao?"



Mấy người Triệu Nghị, Lăng Vũ đều lấy làm kinh hãi. Yến Kinh là thủ đô cả nước, nhà hàng có rất nhiều, những quán ăn mang hương vị đặc sắc của từng vùng miền đều có đủ, cạnh tranh vô cùng gay gắt. Chỉ riêng thức ăn cay thôi cũng đã có món ăn Trùng Khánh, món cay Tứ Xuyên và món ăn Tương, đó là chưa kể đến những món nhỏ của những vùng khác. Gần như mỗi nhà hàng đều dùng đủ mọi biện pháp như nguyên liệu chế biến mới mẻ, hương vị đặc biệt, tốc độ phục vụ, chất lượng phục vụ,... để thu hút thực khách, chỉ cần có thể nghĩ ra là đều có hết. Nhưng nhà hàng "Tương Chi Vị" này lại khác. Nó không chỉ không có những ưu đãi như những nhà hàng khác mà thậm chỉ còn đưa ra quy tắc vô cùng hà khắc "mỗi ngày chỉ có mười món ăn". Đặt nó giữa Yến Kinh khắp nơi toàn là quan lớn, đại gia quả thật vô cùng kỳ lạ!



"Ha ha, vì đầu bếp đó chính là chủ tiệm. Ông ta không muốn mình quá mệt mỏi nên mới đưa ra quy tắc một ngày mười món đó. Tuy nhiên, có thể đưa ra một lời nói kiêu ngạo như vậy tất nhiên phải có thực lực mạnh mẽ. Ít nhất thì, nhà hàng này đã khai trương được chừng một tháng, tuy người tới cửa gây chuyện không phải là không có nhưng lại chưa có ai làm gì được chỗ này." Lãnh Tâm Nhiên cũng cười. Ông chủ nhà hàng này quả thật rất kỳ lạ. Ông ta là một người rất thích thức ăn ngon, hơn nữa còn phải cay, vì thế mới đi học làm đầu bếp, có thể nấu được những món ăn ngon đến nỗi khiến cho người ta hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình. Ông ta không muốn mình quá mệt mỏi, lại thích nấu ăn, còn đặc biệt thích xem biểu tình của người khác khi ăn món ăn mình nấu nên mới đưa ra quy định "Mỗi ngày chỉ làm mười món" này.



"Được rồi, chúng ta lên lầu thôi, bên kia có phòng ăn." Lãnh Tâm Nhiên đã tới một lần, đương nhiên là quen thuộc với chỗ này hơn Triệu Nghị. Khi thấy phục vụ tới hỏi lịch hẹn, cô giơ một tấm thẻ lên huơ huơ trước mặt cậu ta, cậu phục vụ đó liền kinh ngạc lui xuống.



"Nữ vương, vừa nãy cậu cầm cái gì thế? Chẳng lẽ cậu có thẻ VIP ở đây?". Triệu Nghị hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ, chuyện gì cũng đặc biệt tò mò. Lãnh Tâm Nhiên đưa tấm thẻ cho Triệu Nghị, giải thích: "Ông chủ ở đây là một người bạn của tôi, cho nên mới giảm giá 8%. Tấm thẻ này cũng là do ông ấy đưa, chỉ cần đưa ra là có thể trực tiếp lên phòng trên lầu. Trên lầu tổng cộng có mười phòng ăn, không cho người lạ vào, đều là ông chủ dùng để chiêu đãi bạn bè."



Lên lầu rồi, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục giải thích: "Ban nãy quyết định chuyện ăn cơm hơi vội, giờ là giữa trưa, mấy nhà hàng khác rất đông, đặt chỗ cũng rất phiền nên tới nơi này tiện hơn."



Khác dưới đại sảnh, Lãnh Tâm Nhiên vừa lên lầu thì quản lý nhà hàng đã đi tới, mang theo vẻ tươi cười: "Vị tiểu thư này là?"



"Tôi họ Lãnh, sắp xếp cho tôi một phòng, khoảng mười mấy người." Lãnh Tâm Nhiên bảo Triệu Nghị đưa tấm thẻ cho đốoi phương, rồi nói.



Quản lý nhìn tấm thẻ một rồi, rồi lập tức cung kính nói: "Thì ra là Lãnh tiểu thư. Mời Lãnh tiểu thư đi theo tôi, ông chủ đã nó nếu Lãnh tiểu thư tới thì nhất định phải dẫn tiểu thư đến phòng sang trọng nhất ở mái hiên, chất lượng phục vụ ở đó là tốt nhất."



Nghe nói như thế, mấy người Triệu Nghị, Lăng Vũ liếc nhau một cái, lập tức kinh ngạc một trận.



Quả nhiên, đi theo quản lý đến căn phòng ông ta nói, không chỉ có góc ngồi cực tốt, mà còn rất rộng, đừng nó là mười mấy người, cho dù có thêm mười người nữa cũng được. Trong phòng không chỉ có bàn ăn mà còn có ghế salon và bàn mạt chược, chất lượng phục vụ cực tốt.



"Lãnh tiểu thư, ngài có hài lòng với phòng ăn này không?" Quản lý vẫn theo sát bên người Lãnh Tâm Nhiên, khẩn trương chờ đáp án của cô. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Rất tốt, cảm ơn. Lát nữa còn có mấy người bạn nữa của tôi nói, đến lúc đó phải làm phiền quản lý Mạnh rồi."



"Đương nhiên rồi, bạn của Lãnh tiểu thư chính là khách quý của nhà hàng chúng tôi, đương nhiên tôi phải tiếp đón thật tốt." Khuôn mặt của quản lý lộ ra nụ cười tươi như hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK