Mục lục
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà, đột biến xảy ra trong nháy mắt.



Ngay khi Ninh Trí Viễn vừa mới yên tâm, liền cảm giác được hơi thở xung quanh thay đổi nghiêm trọng.



Cậu còn chưa kịp hồi phục tinh thần, liền nghe tiếng cửa xe bị người ta đóng mạnh "cốp" một tiếng, Dạ Mộc Thần đã chạy nhanh về hướng đằng xa.



Chẳng quan tâm chuyện khác, Ninh Trí Viễn cũng nhanh chóng bước xuống xe chạy theo sau anh.



Đến khi cậu nhìn rõ phương hướng, mới phát hiện bên kia đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Một chiếc taxi màu lục đột nhiên đứng giữa bốn người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo hai người lên xe. Một người trong đó, chính là Lãnh Tâm Nhiên mà bọn họ vẫn quan sát.



Sự kiện này xảy ra quá đột ngột, lại có người dám bắt cóc ngay trên đường, hành động hung hãn như vậy khiến mọi người xung quanh ngu ngơ một trận, cả đám đều thẫn thờ.



Không đợi bọn họ chạy tới, chiếc taxi kia đã nhanh chóng rẽ đi, quay đầu dùng tốc độ cực nhanh chạy về hướng đã chạy tới.



Nhìn phương hướng của chiếc xe, Dạ Mộc Thần trực tiếp đoạt lấy chìa khóa trong tay Ninh Trí Viễn rồi chạy về xe. Không đợi Ninh Trí Viễn kịp lên xe đã trực tiếp lái theo hướng chiếc xe kia.



Ninh Trí Viễn vừa chạy theo chiếc xe vừa khoát tay hô to một hồi, thấy thiếu gia vẫn không định dừng xe, thì định bắt một chiếc taxi đuổi theo nhưng lại thấy hai cô gái bị dọa cho u mê tê liệt ngã xuống.



Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu thật sự là bị dọa đến u mê.



Các cô vốn đang vui vẻ dạo chơi, ai biết đột nhiên lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này? Chiếc taxi kia dừng ngay chỗ các cô, sau đó đột nhiên có hai người đàn ông bưu hãn ló ra, một câu cũng không nói liền kéo Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi nhét vào trong xe.



Toàn bộ những chuyện này xảy ra quá nhanh, đối với những nữ sinh như các cô thì thực sự rất khủng bố, cho nên lập tức sợ tới mức tay chân luống cuống!



"Các cô không sao chứ?"



Nghe được thanh âm giống như đã từng quen biết, Đông Phương Hiểu cứng ngắc ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy người mới đến là Ninh Trí Viễn đã từng gặp vài lần, giống như tóm được một nhánh cỏ cứu mạng bắt lấy tay cậu lớn tiếng nói: "Nhanh đi cứu Tâm Nhiên với Kỳ Nhi đi, các cô ấy bị người khác bắt đi rồi!"



Ngay cả người luôn luôn lạnh nhạt như Đông Phương Hiểu cũng bị dọa đến mức này, Sơ Hạ càng không cần phải nói rồi. Nụ cười rực rỡ bình thường đã sớm không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, tê liệt ngã xuống mặt đất, toàn thân vô lực, chỉ biết khóc.



Người chung quanh có người gọi điện thoại. Đối với sự kiện bắt cóc hung hãn như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được, nhưng sự thật đã hiện rõ trước mắt, không phải cứ bọn họ không tin là được. Tại thủ đô như Yến Kinh, cư nhiên còn có người dám làm chuyện lớn mật như vậy, rõ là........



"Đừng lo lắng, không có việc gì."



Ninh Trí Viễn không biết phải an ủi con gái thế nào, thấy cô ấy khóc không ngừng, chỉ có thể nâng cô dậy nửa ôm vào lòng, thanh âm cứng ngắc nói.



Lãnh Tâm Nhiên hiện tại đang chìm vào cảm xúc hối hận vô tận.



Vô cùng nhục nhã!



Đây tuyệt đối là chuyện vô cùng nhục nhã!



Cô đường đường là Huyết Sư, nữ vương hắc đạo, cư nhiên đang lúc dạo phố lại bị người ta bắt đi? Chuyện như vậy, chẳng khác gì ném cho cô một bạt tai trước mặt mọi người, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã!



Nếu không phải bởi vì cô đang ở trên đường nên buông lỏng cảnh giác, cộng thêm lúc sau chơi đến điên cuồng nên mới có thể không phòng bị, nếu không, sao cô có thể bị người ta trói đến nơi này chứ.



Bất quá, trái lại cô rất tò mò, là ai dám ở Yến Kinh hung hãn phạm tội bắt cóc giữa chốn đông người như thế!



Yến Kinh không chỉ là thủ đô của Trung Hoa, là nơi cư trú của những nhà lãnh đạo, mà Yến Kinh còn là nơi họa hổ tàng long, tùy tiện kéo lấy một người trên đường cũng có thể là hậu nhân của một gia đình danh môn nào đấy. Thế lực chính đạo trải rộng khắp nơi, mà giới hắc đạo ở đây cũng không hề kém cỏi. Ngoại trừ Diêm Môn mấy năm gần đây phát triển ngày càng thuận lợi, còn có những ban phái quy mô bậc trung khác, thậm chí còn có một số tổ chức bí mật. Tóm lại, Yến Kinh thâm sâu như biển, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được!



Cho dù là những ông trùm giá trị con người lên tới cả triệu đô thì khi làm việc ở đây cũng phải cẩn thận sợ đặt chân vào những thứ không nên chạm đến, hiện tại lại có người dám bắt cóc trên đường. Hành động như vậy, cũng không biết nên nói là hung hãn hay ngu xuẩn nữa!



"Tâm Nhiên, mình sợ."



Lam Kỳ Nhi khác với Lãnh Tâm Nhiên, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này. Cô luôn luôn là một nữ sinh ngoan ngoãn. Ngay cả nam sinh đánh nhau cũng mới chỉ gặp qua vài lần, giờ đột nhiên lại bị bắt cóc, đối với cô mà nói giống như trời sập xuống vậy, kích động không biết phải làm gì cho phải.



"Không có việc gì." Lãnh Tâm Nhiên không biết an ủi người khác, trừ bỏ mấy chữ này cô không biết phải nói gì.



Tựa lưng vào ghế ngồi, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, trong đầu cô tràn đầy nghi hoặc. Chuyện vừa rồi, cô phát hiện được vài điểm nghi vấn. Các cô rõ ràng là bốn người cùng đi dạo phố, lúc ấy bốn người cùng đứng chung một chỗ, thậm chí, đứng cạnh cô không phải Lam Kỳ Nhi mà là Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu, nhưng người bị bắt lại là hai người các cô. Cái này, là trùng hợp hay là có kế hoạch trước? Nếu nói là được lên kế hoạch trước, vậy tại sao lại đồng thời bắt cô và Lam Kỳ Nhi? Giữa các cô, gần như không có điểm chung!



Mặt khác, nếu toàn bộ những chuyện này được sắp đặt sẵn, vậy tại sao những người đó lại chọn cách hành động trên đường? Nhìn bộ dáng bình thản ung dung kia của Lãnh Tâm Nhiên, nếu không biết rõ nội tình, căn bản không đoán được hiện tại cô đang bị bắt cóc. Ngay cả hai kẻ bắt cóc kia, cũng có chút kinh ngạc nhìn cô. Bất quá may mà vẻ mặt thản nhiên này của cô tác động đến Lam Kỳ Nhi, khiến cho cô ấy từ từ bình tâm trở lại.



Nhìn ba tên bắt cóc trên xe, một tên ngồi phía trước, hai tên ngồi phía sau cùng các cô. Dáng người xem ra đều là loại cường tráng, một tên trên mặt có râu quai nón, có vẻ là có huyết thống ngoại quốc, bất quả những thứ này cũng không gây chút uy hiếp nào với Lãnh Tâm Nhiên. Tuy chiếc xe đang chạy băng băng trên đường, nhưng nếu chỉ có một mình cô, cô tuyệt đối nắm chắc có thể thoát thân được. Nhưng mà hiện tại, bên người cô còn có một Lam Kỳ Nhi tay trói gà không chặt, hơn nữa cũng không xác định được trên người bọn họ ngoại trừ dao còn có súng hay không, cho nên cũng chỉ có thể tạm nhẫn nại. Bất quá, nhẫn nại thế này không nhất định là không có lợi. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu không biết rõ hung thủ đứng phía sau là ai, biện pháp tốt nhất là trực tiếp đi gặp đối phương, đột nhiên, một thứ gì đấy trong kính chiếu hậu hấp dẫn sự chú ý của cô, vốn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng chớp mắt mấy cái nhìn lại mới phát hiện thứ đó quả thật có tồn tại.



Phía sau xe của bọn họ, có một chiếc Lamborghini chạy theo. Chiếc xe này quá mức quen thuộc với cô, ngay cả biển số xe cũng thế, cực kỳ hiển nhiên, là người quen.



Sao Thần lại ở đây? Lãnh Tâm Nhiên có chút tò mò, sự xuất hiện của người kia khiến cho cô càng thêm tin tưởng vào những chuyện sắp tới, thậm chí còn có cảm giác nóng lòng muốn thử.



Đến khi bước xuống xe, Lãnh Tâm Nhiên nghe lời để bọn cướp che hai mắt mình lại. Đương nhiên, trước đó, cô đã ra dấu tay cho người đi phía sau, ý bảo anh tạm thời không cần hành động. Mấy tên cướp này, vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm. Nếu là bọn bắt cóc chuyên nghiệp, khẳng định đã che mắt cô từ khi còn ở trên xe rồi, không đến mức tới chỗ rồi mất bò mới lo làm chuồng.



Cảm giác được sự khẩn trương của Lam Kỳ Nhi bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên bao lấy bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm của cô ấy, truyền chút bình tĩnh của mình cho cô ấy. Trên cơ bản cô đã xác định được, chuyện này là do mình gây nên rồi. Dù sao, trong mấy ngày ở chung này cô đã xác định được, tuy bộ dáng Lam Kỳ Nhi rất được, nhưng trên cơ bản lúc bình thường vẫn làm việc rất công bằng, hơn nữa đời sống tình cảm cũng rất đơn thuần, không giống như cuộc sống riêng tư thối nát của những nữ sinh xinh đẹp khác, tuyệt đối là một cô gái ngoan, vậy thì trên cơ bản hẳn sẽ không gây nên chuyện gì.



Nghĩ đến những chuyện đã làm trong thời gian qua, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên đã có suy đoán. Hiện tại, chỉ cần chứng thật lại nữa thôi! Mà chân tướng, cũng sắp được công bố rồi.



Tuy bị che kín hai mắt, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cảm giác được rất rõ con đường mình đang đi, cong thẳng chỗ nào, trên cơ bản cô đều đã nhớ rõ.



Hơn mười phút sau, Lãnh Tâm Nhiên cảm giác được mình và Lam Kỳ Nhi bị dẫn vào một căn phòng.



Sau đó, cửa chính bị đóng lại, miếng vải đen trên mặt cũng bị người ta tháo xuống. Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nheo mắt lại, nhưng dư quang trong khóe mắt vẫn đủ để cô thấy được bóng dáng của người ngồi đối diện. Quả nhiên là ông ta! Nhìn thấy người kia, suy đoán trong lòng Lãnh Tâm Nhiên đã được chứng thực!



Trước kia cô vẫn nghĩ ai sẽ đồng thời bắt mình và Lam Kỳ Nhi, hiện tại rốt cuộc cô đã biết. Bởi vì, người xuất hiện trước mặt cô, chính là huấn luyện viên trước đây của năm nhất - Dư Mông! Chẳng qua lúc này Dư Mông đã cởi bộ quân trang trên người xuống, tùy ý ngồi trên ghế, tay còn cầm điếu thuốc. Lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, hận không thể trực tiếp tiến lên tát cô một cái!



Bởi vì trong lòng sớm đã có suy đoán, cho nên khi nhìn thấy Dư Mông Lãnh Tâm Nhiên cũng không quá bất ngờ. Trái lại Lam Kỳ Nhi lại biểu hiện ra bộ dáng vô cùng khiếp sợ, vừa nhìn thấy Dư Mông liền giật mình kêu lên: "Huấn luyện viên?"



Dư Mông vừa nhìn thấy Lam Kỳ Nhi thì gương mặt liền hiện ra nụ cười: "Kỳ Nhi, đừng sợ. Đợi lát nữa thì không có chuyện gì rồi."



Lam Kỳ Nhi vốn rất kinh ngạc khi nhìn thấy huấn luyện viên ở chỗ này, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, không dám tin trừng to mắt: "Huấn luyện viên, là thầy kêu người mang bọn em tới đây?"



Bởi vì tay hai người đều bị trói bởi dây thừng, cho nên Dư Mông không hề kiêng kị. Trực tiếp đi tới, si mê nhìn Lam Kỳ Nhi: "Kỳ Nhi, tôi cũng không có cách nào. Vì con tiện nhân này, tôi không thể huấn luyện cho các em được nữa. Cho nên chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn cần thiết. Nhưng yên tâm đi, không sao đâu."



So với giọng điệu ôn nhu khi nói chuyện với Lam Kỳ Nhi, giọng điệu Dư Mông quay sang nhìn với Lãnh Tâm Nhiên âm lãnh hơn nhiều: "Cái con tiện nhân này, hiện tại rơi vào tay tôi, xem cô còn dám hung hãn nữa không........."



Hắn vốn muốn nhìn thấy chút thay đổi gì đó trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông trên mặt có vết sẹo đi đến. Dư Mông nhìn thấy người đến cũng chỉ có thể đè nén vẻ tức giận mà ngênh đón: "Anh ba." Lãnh Tâm Nhiên tò mò đánh giá người đàn ông được Dư Mông gọi là anh ba này, sau đó, ánh mắt đột nhiên trợn to, dần dần, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh đầy trào phúng.



Anh ba? Triệu Lão Tam sao? Không nghĩ tới, cư nhiên hắn ta còn sống? Cư nhiên còn có thể được một tên chuẩn úy gọi là anh ba, xem ra gần đây sống trong hắc đạo cũng không tệ nhỉ?



Cái tên có sẹo này kiếp trước cô đã từng gặp qua, thậm chí, còn từng đánh qua. Bất quá, khi đó hắn ta cũng không phải anh ba gì đó, mà được mọi người gọi là Triệu Lão Tam, nhận mấy đứa bụi đời làm đàn em. Có thể xem như là một vai nhỏ trong hắc đạo. Không nghĩ tới, sau khi cô sống lại gặp được người quen đầu tiên trong giới hắc đạo lại là hắn, ha ha, thật đúng là có duyên mà!



Tên Triệu Lão Tam đang bày ra bộ dáng đại ca kia đột nhiên cảm thấy toàn thân chợt lạnh, chỉ có một người từng khiến cho hắn có cảm giác này. Nhưng mà người kia đã chết, lúc này liền theo bản năng liếc mắt đánh giá chung quanh. Đến khi không phát hiện có bất kỳ nguy hiểm nào mới thu hồi tầm mắt lại. Nhưng trong lúc thu hồi lại chạm phải một đôi mắt đen đầy băng lãnh.



Ánh mắt sắc bén giống như lang sói vậy lại khiến cho hắn cảm thấy phát lạnh, sau đó phát hiện chủ nhân của ánh mắt này là người bị bắt cóc lần này thì Triệu Lão Tam mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng sau khi phục hồi tinh thần rồi lại thấy hối hận, chính mình cư nhiên lại bị một đứa con gái dọa sợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Triệu Lão Tam hắn cũng không cần lăn lộn trên đường nữa! Nhưng mà, dù sao cũng có khí thế thua người, mà trong lòng còn có bóng mờ, cho nên Triệu Lão Tam tự giác không nhìn Lãnh Tâm Nhiên nữa, chỉ xoay người nhìn Dư Mông trước mặt.



"Đây là người cậu muốn bắt sao. Giờ người đã được bắt tới, cậu định làm gì?"



Dư Mông liếc mắt nhìn vẻ mặt kích động của Lam Kỳ Nhi một cái, sau đó lộ ra nụ cười dâm tà: "Anh ba. Người này để em giải quyết, còn cô ta, làm phiền anh ba giúp em giáo huấn một phen rồi."



Vừa nghe thấy lời này của hắn ta, lại thêm ánh mắt của hắn, Lam Kỳ Nhi và Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được hắn định làm cái gì. Gương mặt vốn trắng xanh của Lam Kỳ Nhi nháy mắt liền trắng bệch, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên cầu cứu: "Tâm Nhiên?" Lãnh Tâm Nhiên đã sớm nhìn ra ý đồ của Dư Mông đối với Lam Kỳ Nhi, khi thấy Lam Kỳ Nhi bị bắt đến đây thì cũng đoán được một chút, chỉ là cô đã quá xem thường trình độ vô sỉ của cặn bã rồi. Lập tức liền tức giận đến mức hận không thể đích thân phế chỗ nào đó của hắn xuống. Bất quá, cô không hề lo lắng cho vấn đề an toàn của Lam Kỳ Nhi, dù sao, hiện giờ ở đây cũng không chỉ có một mình cô, chút việc nhỏ ấy, người kia có thể giải quyết được. Cô có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành. Từ sau khi nhìn thấy Triệu Lão Tam, cô đột nhiên nhớ tới một chi tiết mà lúc trước không mấy để ý đến. Trước khi đàm phán với Thanh bang, có mấy lần cô từng bắt gặp Triệu Lão Tam đi lại quanh Diêm Môn. Nếu như nhớ không lầm, cái thời điểm gặp chuyện không may đó, dường như cô cũng thấy được bóng dáng của Triệu Lão Tam. Tuy Triệu Lão Tam không phải người của Diêm Môn, nhưng vẫn có qua lại tiếp xúc nhiều với người trong Diêm Môn. Hắc đạo ngư long hỗn tạp. Khó tránh khỏi xảy ra những chuyện không muốn người khác biết. Lúc gặp chuyện không may nhìn thấy Triệu Lão Tam, là trùng hợp hay có dự tính trước, rốt cuộc cô cũng tìm được một điểm mấu chốt để điều tra rồi.



Vì thế, cô chỉ cho Lam Kỳ Nhi một ánh mắt trấn an sau đó tùy ý để cho người khác mang cô ấy đi, lúc này tất cả lực chú ý của cô đều đã tập trung trên mấy đàn em xung quanh Triệu Lão Tam rồi.



Dư Mông nhìn Lam Kỳ Nhi rồi lại quay sang nhìn Lãnh Tâm Nhiên, sau đó hừ lạnh một tiếng, dẫn Lam Kỳ Nhi ra cửa.



Căn phòng to như vậy, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Lãnh Tâm Nhiên, Triệu Lão Tam và mấy đàn em của lão ta. Lãnh Tâm Nhiên nhận thấy phía sau mình cũng không có ai, cho nên hai cánh tay bị trói sau lưng bắt đầu có động tác. Trước kia ba tên cướp không hề biết chuyện về Lãnh Tâm Nhiên, chỉ xem cô như một nữ sinh đại học bình thường, cho nên lúc trói tay rất tùy tiện, chỉ buộc cho có mà thôi. Hiện giờ cái "buộc cho có" này lại mang đến cho Lãnh Tâm Nhiên không ít thuận tiện. Cô từng nghiên cứu qua sở trường đào thoát, ngay cả tay bị trói bằng còng cũng có thể thoát được, huống chi là dây thừng.



Chẳng qua là cô muốn tìm cơ hội, không muốn bứt dây động rừng cho nên sau khi tháo dây thừng xong vẫn giữ tư thế bị trói sau lưng như cũ, không ai thấy được chút khác lạ nào.



"Đại ca, chúng ta xử lý con bé này thế nào đây?" Một tên đàn em mặt rỗ mắt gà chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên nói.



Triệu Lão Tam đoán được suy nghĩ của tên đó, đập "bốp" vào người hắn một cái, sau đó toét miệng nói: "Suốt ngày chỉ biết đến đàn bà, sớm muộn gì cũng có ngày bị chết trên người đàn bà."



Tên đàn em bị đánh kia cũng không tức giận, vẫn cười hì hì: "Những người đàn bà chơi đùa bình thường sao có thể so với con này, nhỏ này là sinh viên đại học, nghe nói còn là đại học Yến Kinh. Làn da thì trắng, dáng người thì đẹp, nhìn đã muốn chảy nước miếng. Một đứa như thế, có thể cho em chơi một lần có chết em cũng cam nguyện."



Mấy tên đàn em khác cũng phụ họa bằng những tiếng cười dâm đãng.



Triệu Lão Tam có thể từ một tên lâu la tiểu tốt leo lên vị trí anh ba như bây giờ, không chỉ dựa vào may mắn, mà còn có sự cẩn thận. Lúc trước lão ta đã thấy con nhỏ này có chút quỷ dị, đặc biệt là cặp mắt của cô ta khiến cho lão có cảm giác không tốt. Một học sinh bình thường, gặp phải chuyện này sao có thể trấn định như vậy, nhưng lão cũng không nghĩ nhiều, chỉ khoát tay nói: "Vậy thì tùy ý đi."



Tên con đồ mặt rỗ mắt gà kia liền xông lên, nghĩ muốn làm người đầu tiên ăn thịt cua. Những tên đàn em khác cũng anh dũng tiến tới.



Triệu Lão Tam cũng thích đàn bà, nhưng lão thích nhất không phải đàn bà, mà là mệnh của lão. Nguyên tắc của lão là luôn tránh xa nguy hiểm, hiện giờ lão cảm giác được nguy hiểm trên người con nhỏ này, nguyên tắc bảo vệ mạng sống vượt xa sắc tâm, khiến lão lựa chọn rời khỏi chỗ này. Nhưng mà, lão vừa mới đi tới cửa, cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút vài hơi, phía sau liền truyền đến những tiếng gào thét thê thảm của bọn đàn em. Theo bản năng quay đầu lại, không đợi lão kịp phản ứng, trong không khí liền truyền đến một tiếng vang xé gió, sau đó chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Triệu Lão Tam lảo đảo vài bước liền trực tiếp ngã xuống đất.



Đến khi thấy rõ được người vừa tấn công mình là ai, ánh mắt vốn không lớn kia đột nhiên trừng to như mắt trâu. Sao có thể? Một nữ sinh đại học, hẳn...........



Lão vừa quay đầu lại, liền phát hiện đám đàn em lúc trước còn rất tốt giờ đã nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như quỷ khóc sói gào. Trong đó tên mặt rõ mắt gà là bị thảm nhất, tay hắn đang nắm chặt đũng quần, cả người cong lại thành hình con tôm, từ góc độ này, mắt Triệu Lão Tam nhìn thấy, đũng quần của tên đàn em kia không chỉ ẩm ướt, mà còn chảy ra một dòng chất lỏng đỏ tươi thấm trên mặt đất.



Trời ơi!



Phát hiện này khiến cho Triệu Lão Tam theo bản năng hút một ngụm khí lạnh!



Cực kỳ hiển nhiên, tên đàn em đó đã bị phế rồi, bị nữ sinh nhìn như vô hại trước mắt này phế đi. Còn có mấy đứa đàn em khác, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô ta cư nhiên lại có thể giải quyết hết đám đàn em, sao có thể? Chuyện này.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK