Mục lục
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, trong phòng liền truyền ra từng đợt la hét thảm thiết của con gái.



Đáng tiếc, mọi người bên ngoải đều không hề sinh ra chút đồng tình nào với cô ta.



Nếu không phải hôm nay Dạ Mộc Thần tới kịp, lúc này người gặp nạn rất có thể là Lãnh Tâm Nhiên.



Suy đến đây, tất cả mọi người đều không có chút đồng tình nào. Bắc Âu Hân, nhiều lắm cũng được xem như tự làm tự chịu mà thôi.



Dạ Mộc Thần nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của người trong lòng, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhẹ nhàng nhíu mà: "Chúng ta đi trước?"



Lãnh Tâm Nhiên đối với tình trạng thảm hại của người khác cũng không có chút hứng thú nào. Cô chì làm việc mình nên làm, nhưng không hề có sở thích xem trò "quần ma loạn vũ" đó.



Nghe được câu hỏi của Dạ Mộc Thần, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."



Có lẽ là vì sự tín nhiệm với người bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy toàn thân như nhũn ra, khí lực toàn thân cũng từ từ tản đi. Đem phần lớn sức nặng cơ thể dựa vào người bên cạnh, tùy ý đối phương dẫn mình đi.



Dạ Mộc Thần thấy sự tín nhiệm của Lãnh Tâm Nhiên dành cho mình như vậy, hàn băng trong mắt liền tan chảy, ánh mắt nhìn đối phương cũng ôn nhu như nước. Bất quá, "Trí Viễn, cậu ở lại đây. Hoàn thành mọi việc thì trở về."



Nhìn lướt qua căn phòng đang cực kỳ náo nhiệt, con ngươi màu lục của Dạ Mộc Thần hiện lên sát khí.



Ninh Trí Viễn khẩn trương gật đầu: "Vâng."



"Các cậu cũng ở lại đây. Không được để cho cô ta chết, tôi muốn, khiến cho cô ta sống không bằng chết."



Thanh âm băng lãnh vô tình, tuyên bố thảm cảnh mà Bắc Âu Hân sắp phải trải qua.



Dặn dò xong xuôi mọi chuyện, Dạ Mộc Thần liền dẫn Lãnh Tâm Nhiên rời khỏi.



Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở vị trí ghế phụ, vẻ mặt mờ mịt, nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang lái xe bên cạnh, lộ ra nụ cười ngây ngốc: "Thần..."



Nghe được xưng hô quen thuộc kia, trên gương mặt tuấn mỹ của Dạ Mộc Thần rốt cuộc cũng có chút thay đổi. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ đạp chân ga tăng tốc độ lên mức cao nhất. Anh không đưa Lãnh Tâm Nhiên về nhà, mà mang cô đến ngôi biệt thự mình đang ở.



Có lẽ là do điều hòa trong xe quá thoải mái, cũng có lẽ là vì không cố áp chế nên tác dụng của thuốc lại phát tác, đợi đến khi Dạ Mộc Thần đỡ Lãnh Tâm Nhiên lên nhà, Lãnh Tâm Nhiên đã hoàn toàn mờ mịt, môi đỏ ửng, nổi bật giữa làn da trắng như tuyết. Tuy vẻ ngoài lúc này của Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể tính là bậc trung, nhưng chính sự kết hợp đó, lại tạo nên một hình ảnh mị hoặc động lòng người.



Nhìn cánh môi mềm mại hơi cong lên trong vô cùng rực rỡ đó, con ngươi màu lục của Dạ Mộc Thần càng trở nên thâm trầm. Trực tiếp cúi người bế cô gái đang toàn thân tỏa ra khí tức động lòng người ra khỏi xe, đi nhanh lên phòng.



Phong cách bài trí trong nhà của Dạ Mộc Thần rất giống anh, lấy phong cách khiếm tốn mà xa hoa làm chủ đạo, vừa đơn giản vừa trang nhã. Trong căn phòng, nhìn thì đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện rất nhiều trân phẩm xa xỉ. Cho dù nơi đây chỉ làm chỗ ngủ tạm thời của anh, những vẫn vô cùng xa hoa cao quý, đủ cho thấy bối cảnh của anh không tầm thường chút nào.



"Nóng...Nóng quá...."



Lãnh Tâm Nhiên ngồi trên sofa phát ra từng tiếng ngâm khẽ, quần áo trên người cũng bị cô cởi ra theo bản năng, lộ ra làn da trắng hồng như trân châu bên trong.



"Nhiên!"



Dạ Mộc Thần nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô.



Đôi mắt to đen láy đang mê mang của Lãnh Tâm Nhiên mở to, khi nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục kia đột nhiên nở nụ cười: "Thần"



Xưng hô thân thiết như vậy, khiến cho khuôn mặt Dạ Mộc Thần phát ra một loại hưng phấn đầy mê hoặc. Nhưng anh che giấu rất tốt, tình hình hiện tại của cô không tốt chút nào, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước, sau đó trở về ôm cô lên thả vào bồn tắm lớn đầy nước lạnh.



Hiện tại, cô và anh vẫn chưa nhận nhau, anh không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.



Cho dù bọn họ có là người yêu, nếu không được người yêu cho phép, anh cũng sẽ không làm hành động gì quá đáng. Cho dù lúc này cô đang bị người khác hạ dược, biện pháp tốt nhất chính là làm chuyện thân mật, anh cũng không muốn.



Bị ngâm trong nước lạnh, ý thức của Lãnh Tâm Nhiên lập tức thanh tỉnh.



Nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, lại nhìn trên người còn đầy đủ quần áo, nhớ lại những chuyện lúc trước, cô biết, nhất định là người kia dẫn mình về. Cảm giác đó, khiến cho cô cảm thấy an tâm. Cứ như vậy, ngâm trong nước gần nửa giờ, Lãnh Tâm Nhiên mới quấn khăn tắm đi ra ngoài. Nhưng mà, cô vẫn chưa kịp nói gì với Dạ Mộc Thần, nhiệt độ quen thuộc kia lại bắt đầu lan tràn trong cơ thể, khiến cho khuôn mặt trắng nõn mà cô không dễ dàng gì mới khôi phục lại trở nên đỏ bừng.



Lại trở về phòng tắm, lần này, ngâm gần một giờ mớt thấy dễ chịu một chút. Nhưng trong lòng cô cũng không có bất kỳ cảm xúc vui mừng nào, cô đã có một suy đoán rất không tốt, linh cảm được loại dược liệu này cũng không dễ dàng biến mất như vậy.



Quả nhiên, sau khi cô chạy ra chạy vào phòng tắm năm sáu lần, mà thời gian mỗi lần ngày càng lâu, suy đoán của cô đã được chứng thực.



Dạ Mộc Thần cũng không nghĩ tới loại dược này lại mạnh như vậy. Loại hương liệu kích dục này là từ Âu Mĩ tràn tới, nghe nói là loại thuốc mới nhất vừa được nghiên cứu. Ban đầu lưu thông ở thành phố A, nhưng bị anh quyến đoán hạ lệnh cấm. Không nghĩ tới, lại lan truyền đến thành phố C.



Loại dược liệu này quá mạnh, căn bản không phải dùng để chơi đùa mà còn có mục đích hại người. Loại thuốc này vừa tràn vào thành phố A được một tuần, tình trạng bị cưỡng gian trong các quán bar ở thành phố A tăng lên nghiêm trọng. Ngay cả những quán bar thuộc quyền quản lý của Diêm Môn, cũng xuất hiện tình trạng này.



Nhìn khuôn mặt lúc thì trắng bệch như giấy lúc thì đỏ bừng như lửa của người nọ, Dạ Mộc Thần không nhịn được nữa. Cũng không quan tâm bây giờ đang lúc rạng sáng, trực tiếp gọi cho người nào đó ở thành phố A.



Vừa mở miệng, liền hỏi về chuyện t-8. Dù sao, tiếp tục thế này cũng không ổn.



"Ngâm nước lạnh sao , không được đâu. Trừ phi cậu có thể kiên trì ngâm nước lạnh trong mười tiếng, nếu không, dược hiệu căn bản không giảm mà còn ngày càng lợi hại. Nhưng mà, cho dù ngâm nước lạnh mười tiếng, người bình thường dù không chết cũng mất nửa cái mạng rồi. Tôi có nghiên cứu điều chế được thuốc giải rồi, nhưng còn chưa có thử nghiệm trên lâm sàng, tạm thời chỉ mới thử nghiệm trên một số động vật và người, cho nên vẫn còn nguy hiểm rất lớn. Vậy nên, lão Đại, đề nghị của tôi là, loại dược này, hoặc là làm, hoặc là cố gắng chịu đựng. Trừ hai cái này, không còn biện pháp nào khác cả."



Cúp điện thoại, mặt của Dạ Mộc Thần đen như đáy nồi.



Trần Phong, Bắc Âu Hân, còn cả đám người đó, thật sự là quá đáng giận rồi! Trừng phạt bằng cách này vẫn còn quá tiện nghi cho bọn họ!



"Trí Viễn, cho mấy người kia một bài học thật sâu sắc. Tôi muốn cho bọn họ sống không bằng chết!"



Cảm nhận được sự phẫn nộ, Dạ Mộc Thần không chút do dự trực tiếp gọi điện thoại cho Ninh Trí Viễn đang ở quán bar ra lệnh.



Đến sáu giờ sáng, tác dụng của thuốc trong người Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng từ từ biến mất.



Sở dĩ có thể ngâm nước ít hơn gần nửa thời gian, không chỉ vì cô hít vào một lượng thuốc rất ít, mà ít nhiều còn do ý chí kinh người của cô.



Dù như vậy, Lãnh Tâm Nhiên vẫn bị cảm.



Sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực, hai má đỏ ứng không bình thường, môi khô nứt. Đây là bộ dáng của cô từ sau lần cuối cùng bước ra từ phòng tắm.



Không đợi cô bước ra, trước mắt đã bắt đầu hoa lên, tuy nhiên khi cô chuẩn bị ngã xuống, Dạ Mộc Thần sau một đêm không ngủ đã nhanh tay ôm lấy thắt lưng cô, sau đó bế lên đưa vào phòng.



Anh chưa bao giờ cho người khác ở lại trong phòng mình qua đêm, cho nên, trong căn biệt thự to lớn, chỉ có một gian phòng ngủ chính là có giường có chăn.



Không chút do dự, Dạ Mộc Thần trực tiếp đặt Lãnh Tâm Nhiên lên giường mình, sau đó bắt đầu đi lấy nước và thuốc cảm.



Những thứ này, đều là do anh gọi điện thoại bảo người ta đưa tới.



Bởi vì bị bệnh, bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên trở nên cực kỳ yếu ớt.



Vốn là trúng dược, sau đó lại phải ngâm nước lạnh một đêm, nóng lạnh trộn lẫn như vậy, cho dù cô là người sắt cũng phải ngã xuống.



Uống thuốc xong, Lãnh Tâm Nhiên liền nằm xuống ngủ. Cô nhớ, hôm này là ngày đi gặp ông của Dung Thiếu Tuyệt. Đáng tiếc, còn chưa kịp nói ra chuyện này, cô đã ngủ rồi.



Nhìn thấy cô ngủ, Dạ Mộc Thần sau một đêm không ngủ, đôi mắt màu lục đầy vẻ mệt mỏi, cuối cùng không nhịn được dùng tay nhẹ nhàng sờ mặt cô. Nếu không phải vì quá nhớ nhung, anh cũng sẽ không tin tưởng vào suy đoán kia của mình.



Một người, rõ ràng đã chết, lại trọng sinh trong một thân thể khác tại một thành phố khác.



Chuyện như vậy, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được.



Nhưng mà, anh lại có suy đoán này, hơn nữa, còn rất tin tưởng vào điều đó. Nhìn thật lâu vào thân thể xa lạ đang ngủ kia, sau cùng Dạ Mộc Thần vẫn xoay người rời khỏi phòng.



Anh nhớ, hình như mọi thứ của Lãnh Tâm Nhiên đều đặt ở phòng khách.



Có lẽ, ở đó, anh có thể tìm được chứng cứ mà mình vẫn luôn tìm kiếm.



Tấm hình chụp chung kia, là tấm ảnh chụp chung độc nhất vô nhị, tấm ảnh bị mất ngoài ý muốn trong căn phòng của cô, chính là chứng cứ tốt nhất.



Dựa theo hiểu biết của anh về cô, nếu thật sự cô đã cầm tấm ảnh đó đi, vậy thì khả năng lớn nhất, nó sẽ được cất trong ví tiền của cô.



Tim được ví tiền, động tác của Dạ Mộc Thần đột nhiên dừng lại.



Anh thậm chí có chút sợ hãi!



Dạ Mộc Thần luôn cao cao tại thượng giống như vương giả mà cũng có lúc sợ hãi, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, chỉ sợ không ai tin.



Nhưng mà rất không may, đó lại là sự thật.



Anh rất lo lắng, nếu trong ví tiền không có vật mà mình muốn tìm, vậy thì...., hy vọng đột nhiên xuất hiện trong mấy ngày nay sẽ tan thành bọt biển, biến mất trong không khí. Anh không dám khẳng định, bản thân mình lúc này, còn có thể chịu được cảm giác từ hi vọng hóa thành tuyệt vọng này hay không!



Hồi lâu sau, trên ngón tay hiện rõ khớp xương kia cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở khóa kéo của ví tiền.



Ví tiền mà Lãnh Tâm Nhiên là một loại rất bình thường, có một số chuyện cô không hề xem trọng, nếu như không cần thiết, cô sẽ không dành quá nhiều thời gian để chăm chút cho vẻ ngoài của mình.



Từ từ mở ví tiền ra, bên trong chỉ có mấy tờ tiền giấy màu đỏ, thẻ tín dụng rất ít, ít đến mức khiến cho tâm của Dạ Mộc Thần trở nên run rẩy.



Nhiên của anh, nữ vương cao cao tại thượng của anh. Trong ví tiền chư bao giờ để tiền mặt, chỉ mang theo mấy thể tín dụng kim cương dành cho khách quý, vậy mà giờ đây, lại sa sút đến mức này.



Phát hiện này, khiến cho trong lòng Dạ Mộc Thần đột nhiên trở nên khó chịu.



Nhưng mà, không đợi anh suy nghĩ quá nhiều, tấm ảnh quen thuộc nằm trong ví tiền đã khiến cho mắt anh trợn lên thật lớn.



Một nam một nữ, nam tuấn mỹ nữ xinh đẹp, vẻ mặt người nam lạnh nhạt, khuôn mặt người nữ cũng không chút biểu tình, nhưng không khí giữa hai người lại vô cùng ấm áp. Chỉ cần nhìn thấy tấm ảnh này, sẽ dễ dàng nhận ra loại tình cảm khắc cốt ghi tâm giữa hai người họ.



Người nam có đôi mắt màu lục vô cùng yêu mị, người nữ diện mạo xinh đẹp, nói theo cách thời xưa, thì chính là hồng nhan họa thủy.



Khuôn mặt hai người anh đều rất quen thuộc, người đàn ông có vẻ mặt lạnh nhạt kia, chính là Dạ Mộc Thần anh, môn chủ Diêm Môn. Mà người bên cạnh anh lại giống như một báu vật mê người, là cô gái mà anh tín nhiệm nhất, cũng là người mà anh yêu nhất, Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên.



Nhìn thấy tấm hình này, Dạ Mộc Thần phát hiện tầm mắt của mình đã dần trở nên mơ hồ.



Tuy lúc trước đã nắm chắc đến 80%, nhưng khi mọi chuyện được chứng thực rõ ràng, anh vẫn cảm thấy kích động không kiềm chế được. Nếu không phải tính tình của anh trời sinh vui buồn đều không lộ ra mặt, chỉ sợ lúc này anh đã hưng phấn đết mức điên cuồng hét lớn rồi.



Nhiên...........



Nhiên...........



Thật là em sao?



Chẳng quan tâm đến hình tượng, Dạ Mộc Thần trực tiếp ngồi lên thảm, trong ánh mắt màu lục phát vẻ đau xót khó nói nên lời.



Nhiên, thật là em sao, em thật sự trở về bên cạnh anh sao?



Nhưng mà, vì sao em không nói rõ mọi chuyện với anh?



Kích động, nghi hoặc, hưng phấn, mừng rỡ như điên, đau buồn, nhiều loại cảm xúc đồng loạt tràn đến, gộp lại thành một cảm xúc hỗn loạn vô cùng phức tạp.



Ngồi đờ đẫn trên thảm giống như một kẻ đần độn, lớp mặt nạ lạnh lùng trên mặt cũng bị gỡ xuống, lột ra vẻ mặt vặn vẹo không rõ là đang khóc hay đang cười, Dạ Mộc Thần như thế, hoàn toàn khác hẳn với anh lúc của thường ngày.



Từ khi sinh ra, anh đã là đế vương cao cao tại thượng, tôn quý không thể xâm phạm. Hơi thở cường đại của anh, khiến cho người bình thường không thể tiếp cận. Vẻ mặt của anh luôn nghiêm túc lạnh lùng, gần như không có tình cảm, không hề bị dao động bởi bất cứ chuyện gì. Nhưng giờ thì khác, anh rốt cuộc cũng có hỷ nộ ái ố giống một người bình thường, tất cả những thứ đó, đều là vì cô gái đã mất nay lại tìm thấy kia! Cầm tấm ảnh trên tay, anh đột nhiên rất muốn chạy ngay vào phòng lay tỉnh cô gái đang ngủ mê man kia, sau đó hỏi cô, vì sao phải làm như vậy, vì sao không nhận anh, vì sao lại muốn giữ khoảng cách với anh, vì sao, vì sao......



Nhưng mà, lý trí lại cố níu anh lại, khiến cho anh chỉ kêu gào trong lòng mà không có hành động bất cứ hành động nào.



Không phải anh không muốn, chỉ là vì anh hiểu Nhiên, cũng tôn trọng cô. Nếu cô không muốn nhận lại mình vào lúc này, vậy thì, không cần nhận nhau, chỉ là, đợi đến ngày bọn họ nhân lại nhau, đừng trách anh không khách khí!



Ngay cả anh cũng dám gạt, lá gan thật sự càng lúc càng lớn rồi!



Tuy suy nghĩ rất hung ác, nhưng Dạ Mộc Thần lại không phát hiện, ánh mắt của mình lúc này có bao nhiêu ôn nhu, vẻ mặt của anh, có bao nhiệu sự sung sướng và hạnh phúc!



Loại sung sướng này, vẫn duy trì cho đến khi Ninh Trí Viễn gọi điện đến.



"Thiếu gia."



Trước mặt Dạ Mộc Thần, Ninh Trí Viễn luôn kính cẩn trung thành.



"Mọi chuyện đã làm tốt, người có muốn tới xem không?"



Dạ Mộc Thần nghĩ nghĩ, sau đó "ừ" một tiếng, liền cúp điện thoại.



Không phải vì anh tò mò với tình trạng hiện tại của những người này, mà là, muốn cảnh cáo những người tổn thương đến vùng cấm của anh. Người của Dạ Mộc Thần anh, không phải người nào cũng có thể đụng đến!



Trần Phong, Bắc Âu Hân, còn có chủ nhiệm lớp A dám can đảm gây tổn thương cho cô, ai cũng đừng nghĩ trốn được.



Sau khi suy nghĩ thông suốt, trở lại phòng, nhìn người vẫn ngủ say như cũ, chú ý thấy sắc mặt của cô đã dần trở nên hồng hào, không còn trắng xanh như trước, lúc này mới thả lỏng tinh thần mà nhẹ nhàng thở ra.



Tìm giấy bút, viết một dòng ghi chú, dán lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng.



"Thiếu gia."



Dạ Mộc Thần vừa tới, Ninh Trí Viễn đã tiến lên giúp anh mở cửa xe.



Vẫn là quán bar tối qua, nhưng ban ngày không xa hoa như lúc tối, trong có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.



Dọc theo đường đi, không có ai đến ngăn cản anh, ngược lại, anh nhìn thấy không ít kẻ bị đứt tay đứt chân nằm trên mặt đất.



Anh biết, những người này chính là tay chân làm việc cho quán bar. Tuy nhiên, những kẻ tay chân không ra gì này, sao có thể so được với thủ hạ của anh.



Vòng qua hành lang dài đi đến căn phòng ngày hôm qua.



"Thiếu gia."



Nhìn thấy Dạ Mộc Thần, hai vệ sĩ canh giữ ở cửa cung kính hành lễ.



"Mở ra."



Cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, rất hiển nhiên là đám người bị nhốt trong phòng cả đêm vẫn chưa rời khỏi phòng.



Nghe được mệnh lệnh của Dạ Mộc Thần, một vệ sĩ mở cửa phòng ra, một mùi hương đặc biệt lập tức tràn ra.



Trong cái mùi hương nồng đậm đó, có mùi máu tươi, còn có cả mùi hương của dược liệu, hương vị cực kỳ khó ngửi, xộc thẳng vào mũi khiến người ta thiếu chút nữa thì ngạt thở mà ngất đi.



Trong phòng, trên mặt đất, có mười mấy người đang khỏa thân.



Đa số đều là nam, chỉ có một nữ.



Chỉ là, ở trong này, nam hay nữ đều không có gì khác nhau rồi.



Người nữ đúng là Bắc Âu Hân, hình tượng vốn thanh khiết trong sáng của hoa hậu giảng đường đã hoàn toàn biến mất, trên cơ thể trần trụi đầy vết hôn và vết cắn xanh xanh tím tím, dưới hạ thân lại vô cùng dơ bẩn và nhầy nhụa, ánh mắt trống rỗng, môi bị cắn nát, khóe miệng tràn ra tơ máu, bộ dáng giống hệt người thực vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK