Lệ Ngự Nam cũng dẫn Kỉ Hướng Vãn đến thăm Giản Tiếu, khi đến cửa thì chợt bị Tiết Lục chặn lại, Tiết Lục liếc nhìn Kỉ Hướng Vãn rồi cười nói: “Chúc mừng hai người sắp kết hôn.”
“Ừm, cảm ơn.” Kỉ Hướng Vãn cười bẽn lẽn rồi dịu dàng nhìn Lệ Ngự Nam.
“Cậu không cho chúng tôi vào, có phải là không hoan nghênh tôi đến thăm vợ cậu không?” Lệ Ngự Nam lạnh lùng nhìn Tiết Lục vẫn đang chặn trước cửa không cho họ vào.
“Tôi sợ hai người vào rồi sẽ hối hận, vợ tôi đã sinh con gái, lời chúc phúc của hai người tôi xin nhận.” Tiết Lục thật ra cũng là vì nghĩ cho họ, bởi dựa vào tính cách của Giản Tiếu, khi thấy hai người này bước vào chắc chắn sẽ mắng chửi, vì vợ mình, cũng là vì Lệ Ngự Nam, anh quyết định không cho họ vào thì hơn.
Lệ Ngự Nam lại không đồng ý, “Chỉ vào thăm một chút có gì mà hối hận?”
Tiết Lục nhíu mày, thấy hai người họ quá kiên trì nên đành phải mở cửa, Lệ Ngự Nam đưa mắt vào trong, nhìn thấy Mạt Sinh đang ngồi cạnh giường thì lập tức sững người, hệt như vừa bị điểm huyệt, anh đã lâu rồi không gặp Mạt Sinh, giờ trông cô như biến thành một người khác vậy, có thai rồi mà lại gầy đi biết bao nhiêu.
Mạt Sinh đang đội mũ, mặc một chiếc váy rộng, cơ thể mảnh mai hơn trước nhiều, trông không giống một người đang mang thai.
Kỉ Hướng Vãn cố nở nụ cười, tỏ thái độ lịch thiệp thân thiết trước mặt Mạt Sinh: “Giản Tiếu, tôi và Ngự Nam đến thăm cô đây, cũng không biết cô thích ăn gì nên chỉ chọn vài món đồ bổ cho sản phụ.”
Giản Tiếu đứng cạnh Mạt Sinh, cảm thấy không thể ưa được Kỉ Hướng Vãn, bèn lừ mắt, “Không cần phiền cô phải nhọc lòng, tôi sợ ăn vào sẽ giảm thọ.”
Câu nói ấy khiến Kỉ Hướng Vãn ngượng ngùng, nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ bình thản, “Cô đúng là biết nói đùa.”
Kỉ Hướng Vãn nhẹ nhàng đặt giỏ đồ xuống rồi quay lại đứng cạnh Lệ Ngự Nam, từ đầu cô ta đã bảo không muốn đến, vì đến thì sẽ chịu sự bực mình, nhưng Lệ Ngự Nam lại cứ kiên quyết muốn đi, cô ta đành phải đi theo.
“Vợ tôi mới sinh con nên tính tình có hơi khó chịu, mong mọi người thông cảm.” Tiết Lục vội nói đỡ.
“Khó chịu gì? Em có khó chịu gì đâu? Em chỉ là không chịu nổi một số người quá ngốc, cho rằng người trong thiên hạ đều nợ mình mà lại không biết chính bản thân đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi.” Giản Tiếu mỉa mai châm chọc, ám chỉ Lệ Ngự Nam.
Lệ Ngự Nam nhìn xuống bụng Mạt Sinh, đã hơn sáu tháng rồi, bụng cô giờ trông còn to hơn cả người cô, Lệ Ngự Nam cau mày, mãi không thể định thần lại.
“Tôi về trước, mọi người cứ nói chuyện đi.” Mạt Sinh không nhìn Lệ Ngự Nam, xem anh như người vô hình.
“Cậu đi làm gì? Bọn họ mới phải đi đấy.” Giản Tiếu nắm tay Mạt Sinh lại.
Mạt Sinh cảm thấy khó xử, tình cảnh này đổi lại là ai cũng sẽ không biết phải làm sao, “Thế thì mình vào nhà vệ sinh một chút.”
Lệ Ngự Nam thu lại ánh nhìn, không để bụng lời châm chọc của Giản Tiếu, “Giản Lục, vợ cậu hồi phục nhanh thật đấy, vừa mới sinh con mà nói được như thế rõ ràng đã rất khỏe rồi.”
“Sinh xong đúng là hồi phục rất nhanh.” Tiết Lục cũng vội tiếp lời.
Mạt Sinh càng lúc càng bước đến gần Lệ Ngự Nam, khi lướt qua người anh, hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn, chợt có một bàn chân chìa ra, Mạt Sinh đứng không vững nên ngã thẳng về phía trước, cũng may Lệ Ngự Nam nhanh mắt nhanh tay đỡ được cô, vẫn là cánh tay ấy, vẫn là mùi hương ấy, Mạt Sinh nắm chặt tay lại rồi đẩy Lệ Ngự Nam ra.
“Cảm ơn.” Mạt Sinh hốt hoảng bỏ đi.
Lệ Ngự Nam quay đầu nhìn theo bóng dáng của Mạt Sinh, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ngự Nam.”
Kỉ Hướng Vãn gọi liên tục mà Lệ Ngự Nam không nghe, liền giật mạnh áo của anh.
Lệ Ngự Nam lúc này mới phản ứng: “Sao?”
“Tiết Lục nói muốn mời anh đi ăn cơm.” Kỉ Hướng Vãn nói khẽ.
“À, được.”
Sau khi đặt chỗ ở nhà hàng, Tiết Lục và Giản Tiếu mời tất cả mọi người ăn cơm, Mạt Sinh ngồi cạnh Giản Tiếu chăm đứa bé.
Lúc lên món, Mạt Sinh chỉ ăn một ít cháo, chẳng hề động đũa vào món nào, chuyện này Lệ Ngự Nam đều nhìn thấy cả, Mạt Sinh giờ đang mang thai, không phải nên ăn nhiều chất dinh dưỡng hơn sao? Sao lại chỉ ăn cháo trắng? Hơn nữa trên bàn có bao nhiêu món cô thích, cô cũng không động vào.
Lệ Ngự Nam càng lúc càng thấy lạ, Mạt Sinh đã thay đổi rất nhiều, trước nay cô không thích đội mũ, cũng không bao giờ từ chối món ngon, giờ lại làm ngược lại những điều mình thích và không thích.
“Mạt Sinh, con của cậu cũng sắp ra đời rồi, nếu là con trai thì chúng ta định hôn ước cho các con đi được không?” Giản Tiếu cố ý nhắc đến đứa bé.
Mạt Sinh định thần lại, cười nói: “Nếu là con gái thì sao?”
“Thì có sao đâu, sẽ là chị em tốt, Ngự Nam, anh thấy sao?” Giản Tiếu cố tình nói chuyện này trước mặt Kỉ Hướng Vãn.
Kỉ Hướng Vãn sa sầm nét mặt, ai cũng biết đứa bé này là con của Lệ Ngự Nam, là cái gai lớn của cô ta, Kỉ Hướng Vãn vốn đang rất vui vẻ mong chờ đến lễ cưới, nhưng thật sự đã vì đứa bé này mà cảm thấy khó chịu.
“Cô hỏi Mạt Sinh là được rồi.” Lệ Ngự Nam bình thản nói.