“Không, đừng mà, em biết lỗi rồi, xin anh đừng đối xử với em như vậy, em yêu anh, cho dù không còn Mạt Sinh nữa thì chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc mà.” Kỉ Hướng Vãn kích động nói.
“Sống hạnh phúc gì chứ? Giờ tôi chỉ muốn giết cô để cô chết chung với Mạt Sinh!” Lệ Ngự Nam mượn hơi rượu gào thét, rồi lôi Kỉ Hướng Vãn đến quỳ xuống trước tấm ảnh của Mạt Sinh, “Mau nhận lỗi với Mạt Sinh đi.”
“Em nhận lỗi, nhận lỗi.” Kỉ Hướng Vãn quá sợ Lệ Ngự Nam, nhìn cặp mắt long lên sòng sọc của anh mà run lẩy bẩy, “Mạt Sinh, tôi sai rồi, tôi không nên làm thế với cô, xin cô tha lỗi cho tôi.”
“Cô ấy sẽ không tha thứ cho cô đâu.” Lệ Ngự Nam lập tức nói: “Cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi.”
Lệ Ngự Nam chợt lôi Kỉ Hướng Vãn dậy, “Cô xuống mồ mà xin lỗi cô ấy.”
Anh muốn giết Kỉ Hướng Vãn, nắm lấy cô ta đẩy đến trước cửa sổ, gió ở cửa sổ rất to, thổi vào mặt Lệ Ngự Nam lạnh toát cũng không khiến anh tỉnh táo lại, từ trên cửa sổ nhìn xuống, những người bên dưới chỉ bé như con kiến, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết.
Kỉ Hướng Vãn không muốn chết, hốt hoảng nắm lấy tay Lệ Ngự Nam cầu xin, nhưng anh liền tát cô ta một bạt tai rồi cười lạnh lùng, “Còn biết sợ chết sao? Hôm đó ở trên tầng thượng, không phải cô không sợ chết sao? Cứ thế mà nhảy xuống thôi, tôi không ngại ngồi tù thì cô sợ gì chứ, hả?”
“Em thật sự biết lỗi rồi, em xin anh, Ngự Nam, anh hãy nghĩ đến tình cảm của chúng ta, đừng đối xử với em thế này.” Kỉ Hướng Vãn sợ đến mức hai chân run cầm cập.
Lệ Ngự Nam không thỏa hiệp, cứ nắm chặt áo Kỉ Hướng Vãn không buông, Kỉ Hướng Vãn trợn tròn mắt, khóc lóc thảm thiết, cũng ôm chặt lấy cánh tay Lệ Ngự Nam không dám buông ra.
“Ngự Nam, cậu làm cái gì thế?”
Tiết Lục chợt xông vào, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy, “Cậu mau bỏ ra.”
“Cậu đừng qua đây, mình phải giết cô ta, để cô ta cùng bồi táng với Mạt Sinh.” Lệ Ngự Nam không còn sợ gì nữa.
“Ngự Nam, nếu cậu chết rồi thì con của cậu và Mạt Sinh biết phải làm sao?”
Câu nói ấy như khiến Lệ Ngự Nam tỉnh ra, anh khựng lại, suýt nữa đã quên anh và Mạt Sinh còn có một đứa con, phải, Mạt Sinh bảo anh phải chăm sóc cho con, đó là đứa con cưng của anh và cô, thế mà nó là trai hay gái anh còn không biết, cũng chưa nhìn nó lần nào.
Khóe mắt Lệ Ngự Nam chợt đỏ lên, anh do dự.
“Là một bé trai, sinh non, còn đang nằm trong lồng kính, nếu cậu cũng đi theo Mạt Sinh thì muốn biến nó thành cô nhi sao? Cậu đã quên Mạt Sinh dặn cậu phải chăm sóc tốt con của hai người sao?” Tiết Lục nói thêm lần nữa.
Đứa con, con của anh và Mạt Sinh.
Lệ Ngự Nam thả Kỉ Hướng Vãn ra, cô ta được tự do lập tức bỏ chạy, tránh xa Lệ Ngự Nam như tránh xa ôn dịch.
Lệ Ngự Nam ôm mặt, cú sốc vì cái chết của Mạt Sinh quá lớn, khiến anh hầu như ngày nào cũng say xỉn, muốn tự làm tê liệt mình, quên đi đau khổ, quên đi những việc mình đã làm, nhưng anh không quên được, chỉ có thể nhớ càng sâu sắc hơn, nỗi hận của Mạt Sinh đối với anh khiến anh không còn chút tự tin nào.
“Tôi muốn đi thăm thằng bé.”
Anh phải chăm sóc cho con thật tốt, Mạt Sinh lúc còn sống đã trân trọng đứa bé này nhất, anh cũng phải gánh trách nhiệm, nuôi dưỡng nó trưởng thành. Lệ Ngự Nam trong đêm liền chạy đến bệnh viện, ngắm nhìn con mình trong lồng kính, thân hình bé xíu, gương mặt nhăn nhúm ấy lại cho Lệ Ngự Nam có thêm hi vọng để sống tiếp.
Lệ Ngự Nam lau nước mắt, chỉnh trang lại đầu tóc, lấy lại sức chiến đấu.
Về đến nhà, căn phòng trống trải ấy dường như vẫn còn hơi ấm của Mạt Sinh, tựa hồ như cô vẫn còn ở đây, Lệ Ngự Nam trước đây chưa bao giờ ngắm kĩ căn nhà này, hôm nay mới phát hiện Mạt Sinh bày biện rất ấm cúng, đến phòng ngủ, anh mở tủ quần áo ra, bên trong là những bộ đồ vét của anh được treo vô cùng ngay ngắn, tất cả đều do một tay Mạt Sinh làm.
Lệ Ngự Nam lại thấy mắt mình cay cay, khi Mạt Sinh còn sống anh không biết trân trọng, giờ đây lại hối hận thế này.
Anh không muốn nhìn nữa, liền đóng tủ lại, nhưng một bên cửa tủ chợt bị kẹt, Lệ Ngự Nam liền nhìn kĩ, thấy ở đó có một cái khăn choàng màu đen, nhớ lại lúc trước Mạt Sinh từng hỏi anh chiếc khăn cô đan có đẹp không, thì ra cô đã luôn làm những điều này.
Lệ Ngự Nam cầm chiếc khăn trên tay như cầm một món bảo bối, anh hối hận vô cùng, tấm lòng của Mạt Sinh đều bị anh phủi đi hết, khi nhìn thấy hai chữ “Mạt Sinh” được thêu lên khăn, Lệ Ngự Nam lại khóc không thành tiếng.
Mạt Sinh, em đến lúc chết vẫn cứ nghĩ cho anh, em yêu anh nhiều như thế, tại sao không dẫn anh theo mà lại để anh sống cô đơn một mình thế này?
Năm năm sau.
“Cậu Tiểu Bảo, xin chạy chậm thôi, trên đường nhiều xe lắm.”
Một bóng dáng nhỏ bé mặc quần yếm, đeo cặp sách chạy vụt qua, phía sau là một người giúp việc đang thở hổn hển chạy đuổi theo.
“Đã nói đừng gọi con là Tiểu Bảo, tên đó không hay, các bạn trong nhà trẻ ai cũng chọc con.” Cậu bé khôi ngô bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
“Cậu quên lời ông chủ rồi sao? Cậu là tâm can bảo bối của ông chủ và bà chủ, bà chủ lúc sinh cậu đã tốn bao công sức, thế nên mới gọi cậu là Tiểu Bảo.” Người giúp việc kiên nhẫn giải thích.
Cậu bé vác cặp sách, má khẽ phồng lên, cảm thấy không tin lắm, “Câu này đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng con chưa bao giờ gặp mẹ, mẹ con đâu rồi? Sao bố lại không cho con gặp mẹ? Mọi người đều lừa con, bố hễ đi là mười mấy ngày không về, hoàn toàn chẳng yêu thương gì con cả, chắc là nhặt con từ thùng rác về rồi.”
“Sao cậu lại nói như thế? Ông chủ làm việc rất bận rộn mà.”