Lệ Ngự Nam cứ im lặng, nhìn vào gương mặt Mạt Sinh rất lâu mà không nói gì, anh thật lòng chúc phúc cho Mạt Sinh, nhưng khi nghe Mạt Sinh nói sẽ đến bên Hứa Trạm, anh lại thấy không vui chút nào, nhưng anh có quyền gì mà không vui, anh sắp kết hôn với Kỉ Hướng Vãn rồi, còn mặt mũi nào mà ngăn cản Mạt Sinh và Hứa Trạm?
Cho đến tận khi Mạt Sinh đã lên taxi rồi, Lệ Ngự Nam mới quay mặt đi, nhưng khi nhắm mắt lại nhìn thấy gương mặt đầy tuyệt vọng của Mạt Sinh, đau đớn vô cùng, những hình ảnh rời rạc trong đầu lại hiện lên, anh không hiểu vì sao lại nhớ đến Mạt Sinh, có cảm giác như tất cả mọi việc trong đời anh đều liên quan đến cô.
Lệ Ngự Nam lấy một viên thuốc từ trong túi ra rồi uống, cơn đau đầu mới thuyên giảm một chút.
Cô ấy sẽ đến bên Hứa Trạm sao?
Như thế thật là tốt.
Lệ Ngự Nam cười cay đắng, nắm chặt bàn tay, cảm thấy không còn nuối tiếc nữa.
Thời gian gần đây Lệ Ngự Nam rất hay bị đau đầu, thuốc uống ngày càng nhiều hơn, khi anh còn ở bên cạnh Mạt Sinh cũng chưa từng uống nhiều thuốc đau đầu thế này, dường như rời xa cô rồi thì không còn được thoải mái nữa.
Mỗi lần nhìn theo bóng dáng Kỉ Hướng Vãn, Lệ Ngự Nam đều nghĩ cô chính là Mạt Sinh, khi thấy vết sẹo trên lưng Kỉ Hướng Vãn, anh lại nhớ đến khối u trên đốt sống của Mạt Sinh.
Lúc trước anh từng bị tai nạn giao thông, trong vụ tai nạn ấy bố mẹ anh đều qua đời, khi đó anh hai mươi mốt tuổi, lúc tỉnh lại thì chính Kỉ Hướng Vãn đã chăm sóc anh, năm đó nếu không nhờ Kỉ Hướng Vãn liều mình cứu anh thì có lẽ anh đã đi theo bố mẹ mình rồi, cho nên tình cảm của anh dành cho Kỉ Hướng Vãn có cả sự cảm kích và dựa dẫm.
Anh không thể ở bên cạnh Kỉ Hướng Vãn đều là vì sự trói buộc của bố Mạt Sinh, rõ ràng anh đã sắp kết hôn với Kỉ Hướng Vãn rồi, nhưng ông lại dùng cái chết của bố mẹ và tài sản nhà họ Lệ để cầm cố anh, ép anh phải lấy Mạt Sinh, nếu năm xưa anh không lấy Mạt Sinh thì sẽ trở thành một kẻ trắng tay, sản nghiệp nhà họ Lệ cũng sẽ mất trong tay anh, anh không còn cách nào khác, đành phải lấy Mạt Sinh, từ bỏ Kỉ Hướng Vãn.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, Lệ Ngự Nam vẫn sống trong cái bóng của năm xưa, nếu không phải vì bố của Mạt Sinh thì anh và Kỉ Hướng Vãn đã không cần phải lén lút thế này.
Kỉ Hướng Vãn bước vào phòng ngủ, mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm ngồi lên đùi Lệ Ngự Nam: “Ngự Nam, mình đi ngủ thôi.”
Cô ta nghĩ đủ mọi cách để dụ dỗ Lệ Ngự Nam, nhưng Lệ Ngự Nam lại dường như không hề có chút hứng thú gì, cứ mãi suy nghĩ xa xăm, hoàn toàn không tập trung tinh thần vào Kỉ Hướng Vãn, Kỉ Hướng Vãn có hơi bực bội, uốn éo trước mặt Lệ Ngự Nam như một con rắn, chạm những chỗ gợi cảm của người phụ nữ vào người anh.
Lệ Ngự Nam lúc này chợt phản ứng, nắm lấy tay Kỉ Hướng Vãn rồi hỏi: “Hướng Vãn, năm xưa em cứu anh như thế nào?”
Đột nhiên bị hỏi một câu như thế, Kỉ Hướng Vãn sững người, điều mà cô ta không muốn nhớ đến nhất chính là chuyện năm xưa ấy, Lệ Ngự Nam cứ sống mãi trong cái bóng ấy mà không thoát ra, “Sao anh lại hỏi chuyện này? Trong vụ tai nạn ấy chỉ còn anh là thoi thóp, còn bố mẹ anh đều đã chết, chính em đã kéo anh ra, sau đó chiếc xe nổ tung, em vì che chắn cho anh nên phần lưng mới bị bỏng.”
Nhắc đến chuyện cũ, Kỉ Hướng Vãn vẫn còn thấy sợ, thảm kịch năm xưa hoàn toàn không muốn nhớ đến.
Lệ Ngự Nam vuốt nhẹ lên lưng Kỉ Hướng Vãn, vết sẹo ấy anh đã từng chạm vào rất nhiều lần, nhưng vẫn hoài nghi, vừa thân thuộc lại vừa xa lạ, cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hướng Vãn, cảm ơn những việc em đã làm vì anh, nếu không nhờ em thì anh đã chết từ lâu rồi.” Lệ Ngự Nam đau lòng ôm Kỉ Hướng Vãn, anh và Kỉ Hướng Vãn đều là mối tình đầu của nhau, nếu không phải Mạt Sinh chen chân vào thì có lẽ anh vào cô đã có thể sống hạnh phúc bên nhau từ lâu rồi, anh không nên vì Mạt Sinh mà nghi ngờ Kỉ Hướng Vãn.
Lệ Ngự Nam lúc đi chọn nhẫn cưới chợt vô tình gặp Hứa Trạm, Hứa Trạm đang ôm một người phụ nữ cùng vào tiệm trang sức, Lệ Ngự Nam nhìn thấy Hứa Trạm thân mật với người phụ nữ khác thì lập tức cau mày, không phải Mạt Sinh sẽ đến bên Hứa Trạm sao? Tại sao Hứa Trạm lại thân mật với người khác?
“Trùng hợp quá, lại gặp cậu ở đây, cậu và Kỉ Hướng Vãn kết hôn rồi, Lệ Ngự Nam, cậu hành sự đúng là rất nhanh đấy.” Hứa Trạm có hơi tiều tụy, ánh mắt đỏ hoe, trông có vẻ như đã nhiều đêm không ngủ, người phụ nữ đứng bên cạnh vừa ôm Hứa Trạm vừa nói: “Anh Hứa, tối qua không phải anh nói sẽ cho em một sợi dây chuyền sao? Chúng ta mau đi thôi.”
“Được, chúng ta đi.” Hứa Trạm nói.
Sắc mặt Lệ Ngự Nam càng khó chịu hơn, anh nắm lấy cổ áo Hứa Trạm, “Cậu làm vậy là sao? Cậu thân mật với người phụ nữ khác thế này thì đặt Mạt Sinh ở đâu?”
Nghe xong câu nói ấy, Hứa Trạm chợt cười mỉa mai, hất tay Lệ Ngự Nam ra, anh không tính sổ Lệ Ngự Nam thì thôi, giờ Lệ Ngự Nam lại tìm anh tính sổ sao? “Cậu nói câu này không thấy ngại sao? Cậu đã cho Mạt Sinh vị trí thế nào? Cậu đã kết hôn với Kỉ Hướng Vãn rồi, còn quan tâm cô ấy làm gì?”
“Không phải cậu và Mạt Sinh đến bên nhau rồi sao? Cậu làm vậy không thấy có lỗi với cô ấy sao?” Lệ Ngự Nam kích động hét lên.
“Ha ha.” Hứa Trạm cười nhạt rồi nắm lấy cổ áo Lệ Ngự Nam, “Cậu làm thế này chính là chối bỏ trách nhiệm, cố ý ra vẻ đúng không? Tôi đã theo đuổi Mạt Sinh bao nhiêu năm, cô ấy có bao giờ chịu đến bên tôi đâu, nếu cô ấy muốn đến bên tôi thì cần gì phải chờ năm năm? Cậu đừng nói mấy lời này để gạt tôi nữa!”
Lệ Ngự Nam kinh ngạc, gương mặt biến sắc, Hứa Trạm hoàn toàn chẳng cần phải nói dối anh, nếu Hứa Trạm đến bên Mạt Sinh thì chắc chắn sẽ đến trước mặt Lệ Ngự Nam tỏ vẻ mới phải, việc gì phải nói với anh mấy lời này?
Hứa Trạm và người phụ nữ kia đi rồi, Lệ Ngự Nam vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không hiểu vì sao Mạt Sinh lại nói dối mình.
Lệ Ngự Nam không còn hứng thú chọn nhẫn nữa, anh vội vàng đi tìm Giản Tiếu, “Giản Tiếu, Mạt Sinh rốt cuộc có đến bên Hứa Trạm không?”
Giản Tiếu đang chơi với con, đột nhiên thấy Lệ Ngự Nam đến trước mặt mình thì liền khinh bỉ: “Cậu ấy ở bên cạnh ai thì liên quan gì đến anh? Anh đừng có mèo khóc chuột giả từ bi nữa.”
“Có nghĩa là Mạt Sinh đã gạt tôi sao?” Lệ Ngự Nam cau mày, trong lòng rối loạn.
“Anh đi đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa, nếu Mạt Sinh mà xảy ra chuyện gì thì chính là do anh đã hại, tội lỗi anh gây ra cho cậu ấy, cả đời này cũng không rửa sạch.” Giản Tiếu đỏ hoe mắt, gào to.