• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2635

Mạc Niệm thật sự muốn lột giày ném vào đầu Lệ Ngự Nam, đúng là một tên lưu manh mà, về đến phòng, cô hít một hơi thật sâu, thấy toàn thân nóng bừng, dường như vẫn còn cảm nhận được nụ hôn của anh. Cô thế này là đang làm gì? Rõ ràng là rất hận Lệ Ngự Nam, thế mà còn tự đâm đầu vào hang cọp, rõ ràng là đã hồ đồ rồi.

Sau khi tắm xong, Mạc Niệm ngồi chải đầu, chợt nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài, là Tiểu Bảo gọi: “Mẹ ơi, tối nay con ngủ cùng mẹ được không?”

Biết là Tiểu Bảo, Mạc Niệm liền nhẹ nhàng mở cửa, nhưng không ngờ nhìn thấy Lệ Ngự Nam cũng đang mặc đồ ngủ đứng phía sau, tươi cười nhìn cô.

“Sao anh cũng đến đây?” Mạc Niệm cảnh giác hỏi.

Tiểu Bảo ngây thơ nói: “Là con đã kéo bố đến đấy, con muốn cùng ngủ với bố mẹ, các bạn ở trường bảo với con, bố mẹ thì phải ngủ chung với nhau, thế thì mới sinh em gái cho Tiểu Bảo được, con muốn xem bố mẹ sinh em gái.”

Mạc Niệm dở khóc dở cười, thằng bé này đúng là tinh nghịch mà, Tiểu Bảo lúc này nhảy lên giường rồi cuộn tròn lại. Lệ Ngự Nam tỏ vẻ vô tội nói: “Anh chỉ nghe lời Tiểu Bảo thôi.”

“Anh ngủ bên kia Tiểu Bảo, tôi ngủ bên này, không được vượt qua giới hạn.”

Mạc Niệm sợ Lệ Ngự Nam giở trò nên cảnh giác nói.

“Được.” Lệ Ngự Nam nhướn mày.

Mạc Niệm ngủ ở bên trái giường, Lệ Ngự Nam ngủ ở bên phải giường, ngăn cách bởi Tiểu Bảo, cũng may chiếc giường khá to, Mạc Niệm sợ chạm phải Lệ Ngự Nam nên nằm sát cạnh giường, quay lưng về phía anh.

“Em cứ nằm thoải mái đi, có Tiểu Bảo ở giữa, anh sẽ không làm gì em đâu.”

Tiểu Bảo ngăn cách bọn họ như một dòng sông ngăn cách đôi bờ.

Mạc Niệm quay mặt lại, thấy Tiểu Bảo đã ngủ thì không cần phải ngại nữa, “Tôi đã nói tôi quay về là vì Tiểu Bảo, anh không được đưa ra những yêu cầu quá đáng.”

“Anh có đưa ra yêu cầu gì quá đáng đâu, em nằm xa Tiểu Bảo quá, anh sợ nó đạp em ngã xuống giường, Tiểu Bảo có thói quen đạp chăn, em nằm sát vào thì nó sẽ ngủ ngoan hơn.”

Mạc Niệm nghe thế thì cũng nằm sát lại một chút, áp vào người Tiểu Bảo mà ngủ, Lệ Ngự Nam thì lại không muốn ngủ chút nào, cứ ngắm nhìn gương mặt của Mạc Niệm, đã năm năm rồi, nhưng Mạc Niệm vẫn không khác gì so với lúc trước, Lệ Ngự Nam cảm thấy trong lòng có phần được an ủi, cả nhà ba người họ cuối cùng cũng đã được đoàn tụ, cho dù cô có tha thứ cho anh hay không thì đây cũng là đoạn kết tốt nhất.

Mạc Niệm nằm sát Tiểu Bảo ngủ không chút phòng bị, Lệ Ngự Nam thừa cơ lúc cô đang ngủ bèn lén hôn lên trán, lên mặt, lên môi cô.

Mạc Niệm trong cơn mơ cảm nhận thấy vị ướt át nong nóng, hơi khó thở, cô khẽ cựa mình, cuối cùng không khó chịu nữa, chỉ cảm nhận được một cái ôm ấm áp.

Sáng hôm sau, Mạc Niệm thức dậy, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cô vội mở mắt, thấy mình đang nằm trong lòng của Lệ Ngự Nam, còn Tiểu Bảo thì không biết đã chạy đi đâu rồi, hiện giờ chỉ có cô đang ngủ với Lệ Ngự Nam. Mạc Niệm giật mình, đẩy tay Lệ Ngự Nam ra.

Lệ Ngự Nam mơ màng một chút rồi lại ôm Mạc Niệm, cất giọng khàn khàn: “Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay cuối tuần mà.”

Mạc Niệm lại đẩy tay anh ra lần nữa, ngồi dậy tránh xa anh, “Không phải tôi đã nói không được vượt qua giới hạn sao? Sao anh lại ôm tôi ngủ?”

Lệ Ngự Nam dụi dụi mắt, bẻ bẻ cổ tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, “Tối qua là em chui vào lòng anh mà, anh đành bó tay thôi.”

Mạc Niệm nhìn lại khoảng cách giữa cô và Lệ Ngự Nam vừa rồi, dường như đúng là chính cô đã vượt qua giới hạn, lăn qua chỗ ngủ của Lệ Ngự Nam, bình thường cô ngủ rất ngoan, sao lại có thể thế này?

Mạc Niệm ngượng ngùng, lập tức nhảy xuống giường, “Tiểu Bảo đâu?”

“Nó dậy rồi.”

Lệ Ngự Nam cũng đã tỉnh ngủ, bước xuống giường.

Tiết Lục và Giản Tiếu đến chơi, Giản Tiếu vừa vào cửa đã đỏ hoe mắt ôm chầm lấy Mạc Niệm, “Mạt Sinh, cuối cùng cũng ổn rồi, mình nhớ cậu chết đi được.”

Mạc Niệm vừa thấy xa lạ lại vừa thấy thân thuộc với Giản Tiếu, nhưng tóm lại vẫn là cảm tình tốt, “Hai người ngồi đi.”

“Mình là Giản Tiếu, là bạn thân nhất của cậu, tuy đã năm năm trôi qua rồi, nhưng tình cảm mình dành cho cậu không hề thay đổi.”

“Xin lỗi, mình bị mất trí nhớ, không rõ lắm về những việc đã xảy ra, nhưng mình có nghe Hứa Trạm nhắc đến cậu.”

“Đều là tại tên khốn Lệ Ngự Nam, hại cậu ra nông nỗi này, nếu là mình thì mình tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, Mạt Sinh, cậu quyết định thế nào mình cũng sẽ ủng hộ cậu, cho dù cậu không có Lệ Ngự Nam thì vẫn còn mình, mình sẽ nuôi cậu và Tiểu Bảo cả đời, không được để Lệ Ngự Nam đắc ý!” Giản Tiếu mắng Lệ Ngự Nam không chút ngại ngùng.

Lệ Ngự Nam vẫn cứ bình thản, chỉ cần Mạt Sinh quay về thì trước đây anh có là tên khốn cũng được, sau này anh sẽ không là một tên khốn nữa.

“Thôi được rồi, em nói xấu về Ngự Nam nhiều như thế, sẽ khiến tình cảm giữa hai người họ càng rạn nứt, thế thì sẽ tội lỗi lắm.” Tiết Lục ngăn Giản Tiếu lại, không cho cô nói nữa.

“Mạt Sinh, em ngồi đây đi.” Lệ Ngự Nam chỉ vào vị trí cạnh mình.

Mạc Niệm cũng ngoan ngoãn ngồi xuống đó, Tiểu Bảo leo lên ngồi trên đùi cô rồi nói với Giản Tiếu, “Dì Giản Tiếu, tình cảm của mẹ con và bố con tốt lắm, tối qua đã ngủ cùng nhau, dì không được nói xấu bố con, lỡ sau này tình cảm họ thay đổi thì làm sao?”

Giản Tiếu kinh ngạc, bụm miệng: “Tốc độ hai người cũng nhanh thật đấy, chưa bao lâu mà đã ngủ cùng.”

Mạc Niệm tưởng Giản Tiếu muốn nói đến chuyện đó liền phủ nhận ngay: “Không có, không phải như cậu nói đâu, cậu đừng nói bậy.”

Giản Tiếu cười gian xảo, “Thôi đừng giấu giếm nữa, ai chẳng biết cậu yêu Lệ Ngự Nam đến chết đi sống lại? Cho dù có mất trí nhớ thì cũng thế thôi.”

Lệ Ngự Nam im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười, tỏ vẻ đúng rồi, hai bố con họ đúng là đã dìm cô xuống nước, khiến cô không thể ngoi lên bờ.

Mạc Niệm ngồi trò chuyện với Giản Tiếu một lúc, giữa hai người phụ nữ có nhiều việc chỉ có thể nói riêng với nhau. Giản Tiếu không phản đối Mạc Niệm ở bên cạnh Lệ Ngự Nam, vì dù gì họ cũng đã có một đứa con, năm năm qua, Giản Tiếu cũng nhận ra được Lệ Ngự Nam thật lòng yêu Mạt Sinh, chuyện này là vì đứa trẻ, vì hạnh phúc của Mạt Sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK