Mạc Niệm nghe được những lời ấy liền trào nước mắt, thấy tim đau quặn thắt, cô suýt nữa đã quên Tiểu Bảo chỉ là một đứa bé, không thể mạnh mẽ như một người lớn được, việc này đối với Tiểu Bảo mà nói chính là một sự tổn thương. Mạc Niệm cố nén tiếng khóc, cô đã sai rồi, đã không suy nghĩ cho Tiểu Bảo, bắt nó từ bé đã phải sống trong một gia đình đơn thân.
Mạc Niệm bước vào phòng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nghe tiếng liền lập tức lau nước mắt, nghẹn ngào gọi: “Mẹ ơi.”
“Tiểu Bảo, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp bố con, sau này cả nhà ba người chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa được không?” Mạc Niệm vì Tiểu Bảo mà quyết định sẽ thỏa hiệp, cô phải nghĩ cho Tiểu Bảo, không thể ích kỉ như thế được.
“Chúng ta thật sự có thể đi gặp bố sao?” Tiểu Bảo không tin vào tai mình.
“Ừ, mẹ sẽ cùng con về nhà.”
“Thế thì tốt quá.” Tiểu Bảo liền ôm chầm lấy Mạc Niệm, khóc hu hu, “Con muốn có cả bố và mẹ.”
Mạc Niệm xoa đầu Tiểu Bảo, lòng đau như cắt, chính sự ích kỉ của cô đã khiến Tiểu Bảo phải chịu nhiều tổn thương thế này.
Về nhà, Mạc Niệm cảm thấy mọi thứ đều rất quen thuộc, giống như mình từng ở đây, ngắm nhìn một vòng xung quanh, cô chợt thấy buồn bã, trái tim quặn thắt, đây có lẽ chính là nỗi đau do kí ức mang lại.
Lệ Ngự Nam hay tin Mạc Niệm đã dắt Tiểu Bảo về nhà thì rất mừng, anh biết Mạc Niệm không nỡ rời xa mình, nhưng Mạc Niệm vừa gặp đã tỏ thái độ lạnh lùng, tâm trạng vui mừng của Lệ Ngự Nam giống như bị tạt một gáo nước lạnh, đành phải bảo giúp việc đưa Tiểu Bảo ra ngoài.
Mạc Niệm không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi vì Tiểu Bảo nên mới về nhà, nhưng anh cần phải hiểu, tôi không thể nào tha thứ cho anh, tôi sẽ dọn về đây sống, nhưng chúng ta sẽ ở riêng, anh không được làm chuyện vượt quá giới hạn với tôi, sau này chúng ta đường ai nấy đi, chỉ cần trước mặt Tiểu Bảo tỏ ra thân mật một chút là được.”
“Được.” Lệ Ngự Nam liền đồng ý ngay, chỉ cần họ có thể sống bên nhau thì anh có lòng tin có thể làm cô động lòng.
Mạc Niệm bước lên lầu, không muốn dây dưa nhiều với Lệ Ngự Nam, Lệ Ngự Nam nhìn theo bóng dáng cô, nở một nụ cười an ủi, cuối cùng cũng có cách khiến cô phải thỏa hiệp.
Về đến phòng, Mạc Niệm thở phào nhẹ nhõm, bởi khi nói những câu đó trong lòng cô rất thấp thỏm.
Mạc Niệm đi nấu cơm cho Tiểu Bảo, bận rộn trong bếp, dạo gần đây vì muốn bù đắp lại cho Tiểu Bảo mà cô đã nghĩ đủ mọi cách khiến Tiểu Bảo vui vẻ, nào là làm cơm hộp tình yêu, nào là dẫn cậu đi chơi công viên, chỉ cần Tiểu Bảo vui thì sự cố gắng của cô sẽ không hề lãng phí.
“Em nấu món gì đấy?”
Mạc Niệm giật bắn mình, không cẩn thận cắt trúng ngón tay, Lệ Ngự Nam trông thấy liền chạy đến đưa ngón tay cô vào miệng mình, Mạc Niệm kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn anh, còn Lệ Ngự Nam rất tập trung liếm vết máu trên tay cô.
“Sao anh lại dùng miệng…”
“Để cầm máu nhanh.” Lệ Ngự Nam liếm máu xong liền đi tìm băng cá nhân cho cô, “Sao em lại bất cẩn như thế? Để anh làm cho.”
“Không được, tôi đã hứa là sẽ nấu cơm cho Tiểu Bảo rồi.” Mạc Niệm không đồng ý.
Lệ Ngự Nam không buông tha, chợt bế Mạc Niệm, Mạc Niệm hốt hoảng kêu lên rồi ôm chặt lấy cổ anh, Lệ Ngự Nam âu yếm nhìn Mạc Niệm mỉm cười, gương mặt điển trai của anh dường như chính là gương mặt đẹp nhất trên thế gian này.
Mạc Niệm mở to mắt, tim đập dữ dội, bị anh nhìn bằng ánh mắt như thế khiến cô chợt thấy mơ màng, nằm yên trên tay anh.
Lệ Ngự Nam bế Mạc Niệm đặt lên ghế sô pha, “Anh và em ai nấu thì cũng thế thôi, Tiểu Bảo cũng đều sẽ thích.”
Mạc Niệm cúi mặt không nói gì, cũng không từ chối nữa.
Lệ Ngự Nam lúc trước không biết nấu cơm, nhưng từ khi có Tiểu Bảo thì anh cũng đã học nấu ăn, trở thành một người đàn ông đảm đang.
Mạc Niệm không còn việc gì làm, bèn lên lầu dạo một vòng, thấy phòng ngủ chính không đóng cửa bèn nhẹ nhàng bước vào trong, vào rồi mới phát hiện cả phòng của Lệ Ngự Nam chứa đầy ảnh của cô, Mạc Niệm đứng trân trân, cắn môi nhìn những khung ảnh trên đầu giường, trong lòng thấy không dễ chịu.
Tâm lí vẫn là một ải khó vượt qua, Mạc Niệm bước ra khỏi phòng ngủ, cố quên hết những hình ảnh mình vừa trông thấy.
Tiểu Bảo không kén chọn, chỉ cần là món ăn do người nhà làm thì đều thích ăn, ăn rất ngon lành thích thú, Tiểu Bảo cười vui vẻ, khen ngợi tài nghệ của Lệ Ngự Nam, “Bố ơi, con thơm một cái.”
Tiểu Bảo ôm mặt Lệ Ngự Nam thơm một cái rồi quay sang nói với Mạc Niệm: “Mẹ ơi, con thơm một cái.”
Mạc Niệm cũng đưa mặt ra.
“Bố ơi, bố cũng thơm mẹ một cái đi.” Tiểu Bảo lại nói.
Mạc Niệm ngẩn người, không kịp phản ứng, nhưng Lệ Ngự Nam lại phản ứng rất nhanh, đưa tay ôm mặt cô rồi hôn lên môi cô, Mạc Niệm muốn tránh ra, nhưng sợ Tiểu Bảo buồn nên cũng đành chấp nhận, nhưng khi Lệ Ngự Nam vừa đưa lưỡi ra thì cô liền hốt hoảng, muốn từ chối, nhưng Lệ Ngự Nam vẫn giữ chặt lấy mặt cô không buông, hôn một nụ hôn kiểu Pháp với cô.
Tiểu Bảo ngồi bên cạnh cười thích thú.
Sau khi hôn xong, Mạc Niệm mới hít thở được một chút, giận dữ trừng mắt nhìn Lệ Ngự Nam.
Lệ Ngự Nam mỉm cười, hài lòng ăn cơm, quay sang nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo à, bố đã hôn mẹ rồi, có phải giờ mẹ cũng nên hôn lại bố không?”
Tiểu Bảo gật đầu đồng ý.
Mạc Niệm bị hai cha con này xoay như chong chóng liền lừ mắt, “Mẹ ăn no rồi, hai bố con cứ ăn đi.”
Rồi cô bỏ lên lầu như một kẻ chạy trốn, Lệ Ngự Nam liền giải thích với Tiểu Bảo: “Mẹ con ngượng đấy, lát nữa sẽ hôn sau.”