Là Lệ Ngự Nam, Mạt Sinh chợt cảm thấy khóe mắt rưng rưng, lập tức đứng dậy ôm lấy vai anh, “Ngự Nam, ở lại với em được không?”
Mạt Sinh chỉ còn biết cầu xin, cầu xin Lệ Ngự Nam cho cô một chút ấm áp, cho cô một cái ôm, trong tình yêu, Mạt Sinh rất bi lụy, cô vì yêu Lệ Ngự Nam mà mặc kệ bản thân, mặc kệ lòng tự tôn, nếu có một ngày cô không còn yêu anh nữa thì có thể sẽ giác ngộ ra, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra, cô bằng lòng dành hết thời gian cuối cùng của mình cho Lệ Ngự Nam.
“Ừ.”
Lệ Ngự Nam không nỡ nhẫn tâm, ở bên cạnh Mạt Sinh lâu đến thế rồi, cho dù không có tình yêu thì cũng có tình bạn và tình thân, dù cô có dùng cuộc hôn nhân chán chường này để trói buộc anh thì anh cũng không thể nhìn cảnh cô ngồi co ro sợ hãi bất an trong căn nhà này. Anh bế Mạt Sinh vào phòng ngủ, bảo cô ngủ đi, còn mình thì đi lấy rất nhiều nến thắp sáng mọi ngõ ngách trong căn phòng.
Mạt Sinh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, với cô mà nói thì thế này là quá đủ.
Đêm đó, sau khi cùng làm chuyện ấy, Mạt Sinh nằm ôm eo Lệ Ngự Nam, còn anh thì vuốt ve lưng cô, đột nhiên chạm trúng một vật cứng, nơi đốt sống lưng cô có một chỗ lồi lên, hệt như phần xương đã bị tổn thương, trong kí ức của Lệ Ngự Nam, Mạt Sinh vốn là một người được bảo vệ rất kĩ, không hề mắc bệnh nặng nào, cũng chưa từng bị thương, sao lại có vết thương này?
“Ở đây bị sao thế?” Lệ Ngự Nam khẽ vuốt nhẹ giữa hông Mạt Sinh.
Mạt Sinh áp mặt vào ngực anh, lấy tay anh đặt lên ngực mình, “Em không cẩn thận bị ngã thôi, giờ đã không sao rồi.”
Bị thương ở xương thì không thể nào không sao được, nhưng Mạt Sinh đã không nói thì Lệ Ngự Nam cũng không muốn hỏi nhiều, dần dần ngủ thiếp đi.
Mạt Sinh lại không ngủ được, nhất là khi đang nằm đối diện với gương mặt của Lệ Ngự Nam thế này, cô chỉ muốn dùng toàn bộ trí nhớ của mình để ghi nhớ hình ảnh của anh mà không dám nhắm mắt. Cô khẽ chạm vào mặt anh, gương mặt này đã khiến bao nhiêu cô gái phải điên đảo, nhưng lại bị một cô gái bình thường như cô trói buộc cả đời.
Mạt Sinh mỉm cười, rốt cuộc vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Điện thoại của Lệ Ngự Nam chợt vang lên, Mạt Sinh sợ làm phiền đến anh, lập tức tắt âm lượng, trên màn hình hiện lên cái tên của Kỉ Hướng Vãn, cô đành phải nghe máy.
“Ngự Nam, em sợ lắm, anh đến với em được không?” Kỉ Hướng Vãn ở đầu dây bên kia khóc thút thít.
Bên ngoài trời đang mưa to, Mạt Sinh nhìn Lệ Ngự Nam đang ngủ trong vòng tay mình, lập tức phản đối.
“Ngự Nam đang ngủ, có gì mai hẵng nói.”
“Là cô!”
Kỉ Hướng Vãn vừa lên tiếng, Mạt Sinh đã cúp máy.
Cô cũng có sự ích kỉ, Lệ Ngự Nam là chồng cô, cô không rộng lượng đến mức dâng chồng mình cho người khác, mỗi lần nhìn thấy họ ôm nhau thân mật, trái tim cô đau như bị dao đâm, đã muộn thế này mà Kỉ Hướng Vãn vẫn muốn Lệ Ngự Nam đến bên cô ta, Mạt Sinh tuyệt đối không cho phép, cô mới là vợ của Lệ Ngự Nam.
Thời tiết trở lạnh, nhìn cảnh Giản Tiếu đan áo len cho con, cô chợt nảy ra một ý, muốn đan khăn choàng cho Lệ Ngự Nam, mỗi khi đi làm anh sẽ choàng chiếc khăn của cô, thế thì sẽ hạnh phúc biết chừng nào.
Mạt Sinh học theo clip trên mạng, chỉ khoảng một ngày là đã đan được một nửa, thì ra đan khăn choàng cũng không phải khó học lắm.
“Mạt Sinh!”
Lệ Ngự Nam nổi giận đùng đùng đẩy cửa xông vào.
Thấy anh trở về, Mạt Sinh rất vui, đặt cái khăn đã đan một nửa lên người Lệ Ngự Nam ướm thử, “Cái khăn này có hợp với anh không? Sau này khi mùa đông đên, anh choàng vào thì sẽ không lạnh nữa, em vừa học đấy, mới đan một ngày thôi đã được thế này, có lợi hại không?”
Mạt Sinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy gương mặt Lệ Ngự Nam đang rất tức giận, hoàn toàn không quan tâm cái khăn của cô, giật lấy xé tung rồi ném xuống đất, thanh đan văng tung tóe, âm thanh phát ra khiến trái tim Mạt Sinh quặn thắt lại, cô rất đau lòng, nhìn cái khăn mình đã phải vất vả đan đến sưng cả tay mới làm ra rồi mím chặt môi.
Lệ Ngự Nam nắm lấy tay cô đẩy mạnh lên tường, dùng lực bóp vào cổ như muốn làm cô nghẹt thở, “Tối qua cô cố tình cúp máy của Hướng Vãn đúng không?”