• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

262

Cái tên mà Mạt Sinh thốt ra khiến cô thấy như có nhát dao đâm vào tim, cái tên ấy chính là ung nhọt trong lòng cô, còn đối với Lệ Ngự Nam lại là một vết châu sa.

Năm xưa, Mạt Sinh đã ép Lệ Ngự Nam phải lấy cô, bất chấp mọi giá mà đuổi Kỉ Hướng Vãn đi, thậm chí ép mẹ Kỉ Hướng Vãn đến cái chết, Kỉ Hướng Vãn vì vậy mới từ bỏ ý muốn ở bên cạnh Lệ Ngự Nam, tạo cơ hội cho Mạt Sinh chen vào, dùng tài sản của mình để trói buộc anh cả đời.

Lệ Ngự Nam đã hận cô bao nhiêu năm nay, nhưng chỉ không hài lòng duy nhất khi cô nhắc đến Kỉ Hướng Vãn, thế mà hôm nay cô lại phá giới.

Anh nắm chặt bàn tay lại, quay đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào Mạt Sinh, “Cô có tư cách gì mà gọi cái tên ấy? Tôi muốn cô yên phận làm bà Lệ, bắt đầu từ việc cô phải ngậm miệng!”

Trước nay cô không bao giờ nhắc đến cái tên ấy trước mặt anh, bởi cô cũng không muốn dùng Kỉ Hướng Vãn để phá hoại tình cảm giữa hai người, “Ừm, sau này em không nhắc nữa, sáng mai anh muốn ăn gì, em sẽ làm cho, quần áo em cũng đã giặt cho anh rồi, nếu anh đến công ty thì nhớ mang theo, em bỏ vào túi cho anh hết rồi, em…”

“Cô nói đủ chưa vậy?” Vẻ mặt Lệ Ngự Nam lộ rõ vẻ bực dọc, “Mạt Sinh, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao cô vẫn chẳng khác gì lúc trước vậy?

Vẫn cứ đáng ghét như thế!”

Rồi Lệ Ngự Nam lôi gối lôi chăn từ trong tủ ra, định tối nay sẽ ngủ ở phòng khách.

Mạt Sinh nắm chặt tay lại, dùng ánh mắt khát khao nhìn Lệ Ngự Nam một lúc lâu.

“Ngự Nam, ở bên em thêm mười tháng nữa thôi, sau mười tháng, em sẽ li hôn với anh, cầu xin anh, đừng hận em.”

Câu nói này bật ra từ miệng Mạt Sinh khiến Lệ Ngự Nam có hơi bất ngờ, năm xưa Mạt Sinh vì muốn lấy anh mà đã bất chấp mọi giá, còn nói sẽ bám lấy anh cả đời, cho dù anh có không yêu cô, có chán ghét cô đi chăng nữa, nhưng chỉ cần anh ở bên cô là đủ rồi, thế mà giờ cô lại nói chỉ sau mười tháng nữa sẽ li hôn với anh, đây hoàn toàn không giống lời nói của cô chút nào.

Lệ Ngự Nam trừng mắt: “Cô đang giở trò gì thế?”

“Em mệt rồi, muốn giải thoát.”

Mạt Sinh vẫn luôn cúi mặt, chẳng ai biết được nước mắt đang rơi từng giọt xuống tay cô.

Lệ Ngự Nam hầu như ngày nào cũng quay về nhà, nhưng đều về rất muộn, chẳng giao tiếp bao nhiêu với Mạt Sinh ngoại trừ lúc lên giường ra, cũng chẳng bao giờ cùng ăn cơm với cô.

Mạt Sinh đột nhiên nói mười tháng sau sẽ li hôn, khiến Lệ Ngự Nam lập tức cảm thấy khó hiểu, Mạt Sinh thật sự dễ dàng buông tay như vậy sao?

Năm xưa anh lấy Mạt Sinh, đã hứa với bố Mạt Sinh rằng sau này sẽ chăm sóc tốt cho cô.

Hơn nữa Mạt Sinh là người không thể tự chăm sóc cho mình, nếu không có anh thì cũng như mất đi cả thế giới, thế thì sau khi li hôn rồi cô sẽ sống ra sao?

Vì muốn có con với Lệ Ngự Nam, Mạt Sinh đã tháo vòng tránh thai, dùng mọi biện pháp để giữ Lệ Ngự Nam lại, mỗi lần Lệ Ngự Nam vào trong người cô từ phía sau, cô đều vô cùng phối hợp, nhiệt tình hồi đáp lại anh, tựa như đã dùng tất cả sinh mệnh của mình để cùng anh đi hết ngày tháng cuối vậy.

Một đêm nọ, Lệ Ngự Nam uống say nên đã hôn Mạt Sinh, khiến cô cảm thấy rất an ủi, nhưng sau đó lại như bị tạt một gáo nước lạnh, bởi cái tên phát ra từ miệng của Lệ Ngự Nam lại là Kỉ Hướng Vãn.

Anh nói, Hướng Vãn, anh li hôn với Mạt Sinh xong sẽ lấy em.

Mạt Sinh thấy mắt mình nhòa đi, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, anh ấy muốn nhanh chóng lấy Kỉ Hướng Vãn đến thế sao?

Tiếc là cô không thể nhìn thấy ngày đó.

Hôm sau, Mạt Sinh và bạn thân là Giản Tiếu cùng đi mua sắm, Giản Tiếu đã có thai bốn tháng, Mạt Sinh sợ đến lúc bạn mình sinh con rồi, cô lại nằm ở giường bệnh không thể ở bên bạn, thế nên đã bảo sẽ đi mua quần áo cho đứa bé trước, còn lo lắng nhiều hơn người làm mẹ là Giản Tiếu nữa.

Giản Tiếu nhận ra vẻ bất thường của bạn mình liền hỏi: “Mạt Sinh, cậu làm thế này là sao? Đợi đứa bé sinh ra đời rồi chọn cũng không muộn mà, bây giờ vẫn còn sớm lắm.”

“Mình sợ không còn cơ hội.”

“Sao cậu lại không có cơ hội? Cậu là mẹ nuôi của nó mà.”

Mạt Sinh mỉm cười, không trả lời, nhưng cô thật sự mong mình cũng có thể có con, có thể làm một bà mẹ hạnh phúc giống như Giản Tiếu.

“Mạt Sinh, cậu nhìn xem, là Lệ Ngự Nam thì phải.” Giản Tiếu chợt nắm lấy cổ tay Mạt Sinh rồi kích động kêu lên.

Mạt Sinh quay đầu, nụ cười trên môi tắt ngóm, bàn tay nắm chặt lại, tim đau như bị xé nát ra, bởi người đang đứng chọn quần áo ở không xa kia không ai khác chính là Lệ Ngự Nam và Kỉ Hướng Vãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK