• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2630

“Việc này…” Mạc Niệm phân vân.

Tiểu Bảo chợt rưng rưng nước mắt, uất ức nói: “Không sao đâu, cho dù mẹ không đồng ý cũng không sao, con sẽ vẫn mạnh mẽ.”

Mạc Niệm cảm thấy như mình vừa làm một chuyện sai trái nghiêm trọng.

“Để anh đưa em về.” Lệ Ngự Nam nói.

“Anh không thể ở lại nhà tôi được!” Mạc Niệm phản đối.

Lệ Ngự Nam nhướn mày, “Được.”

Thế là ba người họ đến nhà của Mạc Niệm. Mạc Niệm sống trong một căn nhà nhỏ, tuy đơn sơ nhưng rất ấm cúng, Lệ Ngự Nam vừa vào liền mỉm cười, cảm thấy thích thú, lập tức đến ngồi xuống ghế sô pha, ôm con trai đùa nghịch.

“Anh uống gì?”

“Nước lọc đi.”

Mạc Niệm đi rót hai cốc nước mang đến, Lệ Ngự Nam quan sát xung quanh một lúc rồi hỏi: “Em ở đây được bao lâu rồi?”

“Có lẽ là hai năm.” Mạc Niệm đáp.

“Thế trước đó em làm gì?” Lệ Ngự Nam hỏi tiềp, nhưng sợ mạo phạm, “Anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, em không trả lời cũng được.”

“Lúc trước làm gì tôi cũng không biết nữa, dường như tôi đã ngủ rất lâu, sau khi tỉnh lại thì không nhớ gì nữa.”

Lệ Ngự Nam chợt kích động, nói thế nghĩa là Mạt Sinh đã quên đi tất cả mọi việc trước kia, đây chắc chắn là Mạt Sinh, là vợ của anh rồi.

Năm xưa, sau khi Mạt Sinh qua đời, Lệ Ngự Nam không phải là người làm đám tang cho cô, bởi người của bệnh viện nói di thể của cô đã có người khác đưa đi rồi, anh đi hỏi Giản Tiếu, Giản Tiếu nói chính cô đã đưa Mạt Sinh đi hỏa táng. Khi ấy, Lệ Ngự Nam đang đau đớn cùng cực nên đã tin lời của Giản Tiếu.

“Mẹ ơi, con đói bụng.” Tiểu Bảo xoa lên cái bụng xẹp lép của mình.

Mạc Niệm lập tức chạy vào nhà bếp, “Được, để cô nấu cơm cho con ăn.”

Tiểu Bảo quay sang nháy mắt với Lệ Ngự Nam, quả nhiên tuyệt chiêu của cậu vẫn là lợi hại nhất, mới đó mà đã đánh gục mẹ rồi, Lệ Ngự Nam đập tay với Tiểu Bảo, trong lòng rất vui, nhờ Tiểu Bảo mà anh mới có thể ngồi ở đây, được hưởng khẩu phúc.

“Bố ơi, con rất lợi hại đúng không? Nếu mẹ mà chịu quay về thì chắc chắn là nhờ con rồi.” Tiểu Bảo vênh mặt.

“Sai rồi, còn có một phần là vì mẹ con yêu bố nữa.” Lệ Ngự Nam véo nhẹ lên mũi Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo khịt mũi, “Bố đúng là tự luyến.”

Mạc Niệm nấu vài món ăn dọn ra để tiếp đãi hai cha con, Lệ Ngự Nam lần đầu tiên được ăn cơm do cô nấu, trong ấn tượng của anh, Mạt Sinh không phải một bà nội trợ đảm đang, không ngờ có ngày được ăn cơm cô nấu thế này, Lệ Ngự Nam có hơi xúc động, cứ chăm chú nhìn Mạc Niệm, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

“Anh Lệ, anh cứ nhìn tôi làm gì thế?” Mạc Niệm cảm nhận được ánh nhìn của Lệ Ngự Nam liền nghi ngờ hỏi.

Giọng Lệ Ngự Nam có hơi lạc đi, “Hai năm qua em sống thế nào?”

“Rất tốt, tiệm hoa đó chính là của tôi, cuộc sống yên ả, không lo lắng gì, rất vui.” Mạc Niệm cười đáp.

“Thế thì tốt.” Lệ Ngự Nam cúi mặt, không để lộ cảm xúc.

Tiểu Bảo liên tục gắp đồ ăn, khen ngợi không ngớt tài nghệ nấu ăn của Mạc Niệm, có mẹ rồi thì cậu liền quên bố ngay, cứ bám dính lấy Mạc Niệm, Mạc Niệm là một người dễ mềm lòng, bị Tiểu Bảo làm nũng một chút là liền không nỡ nhẫn tâm, liên tục xoa đầu, thật sự đã xem mình là mẹ của Tiểu Bảo.

Ăn cơm xong, Lệ Ngự Nam quyết định về nhà, anh để Tiểu Bảo ở lại, không ép Mạc Niệm phải chấp nhận anh ngay, yên tâm rời đi.

Sau khi Lệ Ngự Nam đi rồi, Mạc Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao, khi nói chuyện với Lệ Ngự Nam, cô luôn cảm thấy hồi hộp, căng thẳng một cách kì lạ.

“Mẹ ơi, mẹ có thích bố không?” Tiểu Bảo mở to đôi mắt ngây thơ lấp lánh.

“Cô với bố con chỉ mới quen nhau thôi, chưa thể thích được.” Mạc Niệm nói: “Ngày mai con không được ở lì nhà cô không đi đâu, nếu người khác nhìn thấy cô dắt theo một đứa trẻ còn tưởng cô là mẹ đơn thân đấy.”

“Nhưng con là con của mẹ mà.” Câu nói của Tiểu Bảo khiến Mạc Niệm không biết nói gì nữa.

“Có phải mẹ có bạn trai rồi không? Tại sao mẹ lại không thích bố? Bố con xuất sắc như thế, nhiều cô muốn lấy bố lắm đấy.” Tiểu Bảo tiếp tục huyên thuyên.

Mạc Niệm không biết phải trả lời Tiểu Bảo thế nào, cứ ngập ngừng, “Không thích thì là không thích, đâu cần có nhiều lí do, con đừng hỏi nữa, mau đi ngủ đi.”

“Vâng.” Tiểu Bảo gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Bố yêu mẹ nhiều lắm, khi Tiểu Bảo hiểu chuyện thì đã thấy bố ngày nào cũng nhớ mẹ rồi, tuy Tiểu Bảo không biết bố đã phạm lỗi gì, nhưng bố thật sự đã hối hận. Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho bố đi, Tiểu Bảo không thể không có mẹ.”

Mạc Niệm ngẩn người, nhìn ánh mắt chân thành của Tiểu Bảo, chợt cảm thấy có một giây ảo giác, giống như mình chính là mẹ của Tiểu Bảo, nhưng cô không phải, cho dù Lệ Ngự Nam có yêu thì cũng là yêu vợ mình, cô và Lệ Ngự Nam hoàn toàn không có chút liên quan gì.

Mạc Niệm ôm Tiểu Bảo ngủ: “Con mau ngủ đi, có gì để mai nói.”

Lệ Ngự Nam công việc bận rộn, cũng muốn để Tiểu Bảo ở bên cạnh Mạc Niệm nên nhiều ngày không liên lạc, dù vậy anh tin chắc Mạc Niệm sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo. Mạc Niệm ở cạnh Tiểu Bảo lâu ngày cũng thành quen, ngày nào cũng đưa đón, dù gì tiệm hoa của cô cũng ở đối diện trường học, thời gian ở cạnh Tiểu Bảo không ảnh hưởng đến công việc.

Nhưng nguy cơ cuối cùng cũng đến, Tiểu Bảo đang ngồi làm bài tập ở tiệm hoa thì đột nhiên thấy có một người đàn ông đến thăm Mạc Niệm, trông hai người vô cùng thân thiết, Tiểu Bảo không còn tâm trí làm bài tập nữa, cứ cảnh giác nhìn người đàn ông ấy, thấy anh ta còn mời cả mẹ cậu đi ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK