Bạch Giai kinh hoàng nắm chặt hai tay. Lần này cô ta đã đem hết vốn gốc ra đặt cược, hầu như tất cả tài sản đều đổ vào việc thuê sát thủ. Thế nhưng đã hơn một ngày rồi sao vẫn không thấy tin tức?
Chẳng lẽ là nhiệm vụ thất bại?!
Nhớ tới tổn thất lần trước, Bạch Giai hoảng sợ. Không thể nào. Cho dù lợi hại đến đâu thì bọn họ có thể nghịch thiên sao? Thân thể con người sao có thể so với hai ba chục tên sát thủ cầm súng?! Nhưng dù nghĩ như vậy Bạch Giai vẫn có cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng.
Bạch Giai oán hận cắn môi. Mấy ngày nay cô ta đã bình tĩnh lại và sắp xếp mọi chuyện, cô ta không thể nào thuyết phục mình rằng những đau đớn và thê thảm mà cô ta phải chịu không phải do Mạc Thiệu Hòa gây ra. Cậu ta có năng lực, gã phụ tá kia của Thẩm Tiêu không phải cũng rơi vào tay cậu ta sao?!
Là cậu ta. Cái tên khốn nạn khiến mình mất đi trinh tiết nhất định là Mạc Thiệu Hòa! Chỉ cần điều này là thật thì mọi chuyện vô lí khác nhưng sự phát triển của Thịnh Thế, kĩ thuật diễn xuất tinh tế của Mạc Thiệu Hòa đều có lời giải đáp. Quãng thời gian này cô ta đã dính vào một âm mưu lớn với vô số những âm mưu nhỏ hơn và vô số lần bị tính kế. Cậu ta là ác ma, lại càng là kẻ địch anh sống tôi chết của cô!
Cậu ta để cô thê thảm đến mức thế này, cô hận cậu ta, hận không thể ăn gan uống máu cậu ta.
Cảm giác sung sướng khi sống lại đã biến mất, hiện giờ ngoại trừ chấp niệm với Tân Chí Thần thì Bạch Giai chỉ còn lại nỗi hận muốn phanh thây Mạc Thiệu Hòa. Vừa nghĩ tới tên Mạc Thiệu Hòa khốn nạn còn sống, trái tim của cô ta lại đau nhức không thôi. Bạch Giai nắm lấy cái di động, gào lên như phát điên, “Chết tiệt, chết tiệt! Tại sao mày không chết đi! A a a a!!!!”
Thời gian chờ đợi một phút tựa như một năm. Tới lúc này dường như lý trí của Bạch Giai đều bị hận thù cắn nuốt sạch sẽ. Ting. Một gmail được gửi tới. Ánh mắt của Bạch Giai sáng lên sự mong chờ, cô ta mở thư ra nhưng nụ cười còn chưa đạt tới đáy mắt thì đã đọng lại trên mặt.
Tại sao có thể như vậy?!
Hai mươi mốt sát thủ cứ như vậy mà tan biến không một chút chứng cứ, tan biến không chút dấu tích gì cả!
“Bạch Giai, kẻ thù của cô kinh khủng thế nào cô không biết sao? Bao nhiêu thủ hạ tốt của tôi đều tổn thất! Tôi không thể giúp cô được nữa. Tôi đã cố rồi nhưng người kia không thể chọc được. Nếu thực sự không có cách nào khác thì cô đành trốn đi!”
tuyệt vọng.
“Hai lần giúp cô tôi đã trả lại hết ân tình. Về sau chúng ta chỉ là người xa lạ. Gmail này về sau cũng sẽ bị xóa. Cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Giọng nói thờ ơ mà kiên định từ đầu dây bên kia vọng tới, Bạch Giai còn chưa kịp nói thì điện thoại chỉ còn nghe tiếng tút….tút….tút đầy tuyệt vọng.
Bạch Giai nắm tóc, hoảng sợ, “Sao….Sao lại có thể như vậy!!!!!”
Những người này là người mà đời trước cô có chút ấn tượng, là hắc bang số một ở đây. Nếu không như vậy thì sao cô ta phải mất công vắt hết óc để tạo cơ hội một lần cứu người này. Nhưng kết quả bây giờ là sao?!
Để cô tự giải quyết?!
“Vì sao lại không chết?! Vì sao bọn họ lại không chết?????” Bạch Giai cắn răng oán hận.
“Đương nhiên là bởi vì còn không có sống đủ a.” Một giọng nói vang lên sau lưng.
Bạch Giai run rẩy quay người lại, thân thể sợ hãi lui mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất, “Cậu, cậu, cậu….Sao cậu lại ở đây?!” Đây là nơi bí mật của cô ta, không có ai biết. Vì sao…..
“Bởi vì muốn nhìn cuộc sống thê thảm hiện tại của cô.” Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Mạc Tạp. Hắn thờ ơ đi tới, đôi mắt nhìn Bạch Giai tựa như nhìn một con kiến hôi.
Chậm rãi dựa vào cạnh bàn, Mạc Tạp ghé mắt nhìn cái laptop, chậc một tiếng đầy tiếc nuối, “Không giết được tôi cô có tiếc không?”
Nam thần đứng phía sau hắn nghe thấy vậy liền biến thành cái máy xả khí lạnh, đôi mắt đen nhìn Bạch Giai chằm chằm như nhìn một người chết.
Bạch Giai sợ hãi nhưng đồng thời cũng oán giận, “Cậu….”
“Làm sao?” Mạc Tạp nhếch mép cười.
Bạch Giai hít sâu một hơi, bàn tay lặng lẽ sờ phía sau lưng, “Phim cậu đóng, Thịnh Thế cậu tiếp quản. Tại sao lại như vậy?! Tại sao tôi lại thê thảm như vậy?! Dựa vào cái gì mà cậu lại đối xử với tôi như thế?!”
“Tôi đã nghĩ cô không ngu nhưng có vẻ tôi sai rồi. Đương nhiên cô hiện giờ còn sống là để tận hưởng cái gọi là gieo gió gặt bão. Xem đi, thuốc cô hạ cho tôi cô cũng thưởng thức rồi. Có tuyệt không cơ chứ?” Nụ cười của Mạc Tạp thậm chí còn không đạt tới đáy mắt, “Muốn hãm hại tôi, cô có thể sao?”
Vừa dứt lời, Mạc Tạp bóp chặt cằm của Bạch Giai, “Gương mặt này nhìn qua không tệ. Nếu như cô thích hắc đạo thì tôi sẽ giúp cô.”
Đột nhiên, Bạch Giai giật lấy khẩu súng phía sau lưng ra đưa lên nhưng súng còn chưa kịp giơ thì thân thể đã bay về phía sau, đụng mạnh lên tường, một bên cánh tay bị gãy, khẩu súng trên tay cô ả rơi xuống đất rồi lăn vào bên chân Mạc Tạp.
Thẩm Tiêu chậm rãi thu tay về, Mạc Tạp nở nụ cười. Hắn quét mắt nhìn khẩu súng, giơ chân lên đạp mạnh vào nó dưới đôi mắt hoảng sợ của Bạch Giai, “Thứ này rất nguy hiểm a.”
Rầm.
Khẩu súng bị đôi chân kia đạp vỡ vụn.
Bạch Giai hoảng sợ đến nỗi quên cả sự đau đớn trên thân thể. Kẻ này là một ác ma! Thân là một trọng sinh giả nhưng vẫn là người thường, sao có thể đọ được với thứ sức mạnh phi nhân loại này!
Mạc Tạp híp mắt, kéo nam thần đang đầy mặt lạnh lùng đi mất, giọng nói chậm rãi vang lên.
“Tôi đã chuẩn bị cho cô hành trình năm mươi năm sau rồi. Tin tôi đi, cực kì đặc sắc.” Đối với kẻ dám đánh chủ ý lên người Thẩm Tiêu, hắn không ngại bóp chết. Một người chết đi căn bản không ai để ý, hơn nữa đây lại còn là một ả đàn bà với tiếng xấu lan xa.
Rời khỏi nơi này, Thẩm Tiêu lập tức rút khăn tay ra, nắm lấy bàn tay của thiếu niên rồi cố sức chà lau. Một lúc sau, hắn ghét bỏ ném cái khăn xuống rồi lại rút lọ cồn ra…
Mạc Tạp không còn gì để nói, “Này…”
Thẩm Tiêu lập tức chặn họng, “Em đụng vào mặt của ả ta!”
Được rồi, đối với bệnh khiết phích của Thẩm Tiêu, Mạc Tạp luôn có niềm vui vây xem. Hắn cười híp mắt, giơ tay lên, “Không thích cồn, thích anh.”
Đôi mắt hơi sáng lên, Thẩm Tiêu hé miệng ngậm ngón tay ấy vào trong miệng.
Thời điểm quay chụp truyền hình thực tế đã tới. “Cầu sinh” là một chương trình khác hẳn so với kiểu chương trình gây cười mà ý nghĩa của nó nằm ở việc các diễn viên thể nghiệm sinh tồn dã ngoại. Điều này không chỉ khảo nghiệm sự thông minh và bình tĩnh mà còn cả sự gan dạ. Trong quá trình quay chụp chắc chắn sẽ gặp những tình huống đột xuất, cần khách mời thể hiện trí tuệ cũng như khả năng của bản thân.
Mỗi một mùa “Cầu sinh” đều chọn quay ở những nơi có địa hình khá là ác liệt, các vị khách quý sẽ tìm cách sống qua hai ngày hai đêm. Họ có thể gặp được mưa đá xối xả hoặc thậm chí bị uy hiếp bởi thú hoang dã.
Dựa theo tiến độ của tiểu thuyết, Mạc Thiệu Hòa tham gia cái này ngay khi đang vướng vào một loại scandal, hơn nữa cậu ta còn khá khép kín và u ám nên không thể nhẫn nại được hoàn cảnh ác liệt của tiết mục.
Mà Tân Chí Thần và Phó Văn Gia lại biểu hiện ưu tú hơn. Hai người họ do đã có cảm tình làm trụ cột nên phối hợp với nhau rất ăn ý. Thậm chí còn có rất nhiều fan ship cp hai người sau đợt quay chụp lần này.
Phó Văn Gia mặc dù tính cách mơ hồ song lại có một tay trù nghệ, đem gỗ mục biến thành gỗ tốt, một tay đảm nhiệm thức ăn của mọi người. Tân Chí Thần thì tốt hơn về mặt thể lực và khả năng vận động do hắn là nhân vật chính công. Nhất là giữa đường khi cả đội gặp mưa to, bọn họ bị ép chuyển lên núi, nhân vật chính công dù bị thương nhưng vẫn cố gắng đến cùng.
Theo như tin tức không chính thức thì “Cầu sinh” đã mời được ảnh đế có tầm ảnh hưởng rộng lớn – Tân Chí Thần, một tân nhân ưu tú – Phó Văn Gia, một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh và diễn xuất – Mạc Thiệu Hòa cùng với một vương tử tình ca nổi tiếng. Hơn nữa còn có hai vị khách mời thần bí cũng được mọi người quan tâm.
“Cầu sinh” lần này được tổ chức trên một hoang đảo nên sáu vị khách quý lần này được công chúng cực kì quan tâm. Chỉ trong một thời gian ngắn, “Cầu sinh” đã trở thành một trong số những tiết mục truyền hình thực tế được mong đợi nhất.
Trước đêm quay chụp, Mạc Tạp đắn đo đứng nhìn tủ quần áo.
Phía sau đột nhiên xuất hiện một cơ thể nóng bỏng, một đôi tay cứng như sắt lướt qua lấy ra hai bộ quần áo. Mạc Tạp quay người lại, liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu, “Anh thích cái này?”
“Ừ.” Thẩm Tiêu dừng một chút rồi nói, “Anh muốn thấy em mặc.”
Mạc Tạp nở nụ cười, “Thật ra là anh muốn thấy tôi cởi thế nào đúng không?”
Ánh mắt Thẩm Tiêu lóe lên, lời nói cực kì nghiêm túc, “Không, anh hi vọng anh tự mình cởi nó.”
Đối với lời nói tràn đầy phế liệu màu vàng của Thẩm Tiêu, Mạc Tạp cũng không thể chống đỡ nổi, “Nếu anh đã muốn nhìn thì phải giúp tôi dọn mấy thứ này vào.” Từ sau khi ở chung cùng Thẩm Tiêu, những thứ vụn vặt này đều do Thẩm Tiêu một tay xử lý. Vì thế, Mạc Tạp rất ít khi phải nhúng tay vào.
Sau khi kiên nhẫn xếp đủ hành lý của Mạc Tạp, Thẩm Tiêu bắt đầu chuẩn bị cái của mình. Mạc Tạp ngồi khoanh chân ở đầu giường vây xem nam thần sau đó bị hành trang mà nam thần mang theo làm ngạc nhiên. Vali lớn như vậy mà chỉ có hai bộ quần áo cùng một số giấy tờ. Nam thần không chuẩn bị gì cho hắn cả mà để không ít kẹo và đồ ăn vặt.
Ánh mắt Mạc Tạp lóe lên, khóe miệng nhếch nhếch.
Cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của thiếu niên nhà mình, đôi mắt đen của Thẩm Tiêu cũng nhu hòa đi. Hắn rướn người hôn Mạc Tạp.
Nhìn hai người cẩu nam nam vô ý thức ngược cẩu, Tiểu Miêu che mắt bay ra ngoài. Nó âm thầm cảm thán người phá hủy cốt truyện không chỉ có nữ phụ trọng sinh a! Nam thần mới là bug lớn nhất của cốt truyện mới đúng. Thiết lập cao không thể chạm cô độc tới già đâu? Hiện giờ người đàn ông vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng này là ai vậy?!
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Khóe mắt liếc thấy là một số lạ, Mạc Tạp khẽ mút bờ môi của nam thần một cái rồi mở máy.
“Thiệu Hòa a, anh là anh Lý đây. Anh cố ý gọi cho cậu biết lệnh đóng băng lịch trình của cậu bị hủy rồi, gần đây cậu rất nỗ lực, công ty đã thấy được nên hi vọng cậu tới một lần. Tổng tài quyết định tiếp tục bồi dưỡng cậu. Ngay khi nghe được tin tức này anh đã phải gọi ngay cho cậu. Về sau anh sẽ tiếp tục làm người đại diện của cậu.”
Đầu dây bên kia hơi dừng lại rồi ôn hòa nói, “Bây giờ cậu có thời gian không? Anh có thể đi đón cậu. Được rồi, mấy ngày nay Văn Minh cũng thấy hổ thẹn, vẫn hi vọng được xin lỗi cậu một lần. Lần này cậu ta cũng nhận được lời mời tham gia tiết mục. Hai người là sư huynh đệ, giúp nhau là việc nên làm. Vai diễn nhà khoa học vừa rồi quả nhiên rất hợp với cậu. Thiệu Hòa, cậu thuộc về giới giải trí, anh rất coi trọng cậu.”
Chỉ trong chốc lát đầu dây truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, người đại diện nghi hoặc, “Thiệu Hòa? Thiệu Hòa, cậu có đang nghe máy không?”
Tút——–
Di động bị ngắt, người đại diện nhìn di động hồi lâu, nhịn không được nắm chặt tay lại. Gã ngồi trên ghế, ánh mắt u ám nhìn Văn Minh đang quỳ bên chân mình, một tay nắm tóc cậu ta kéo lên, “Nhớ kĩ lần sau phải đi xin lỗi cho tốt, nếu như cậu ta không tha thứ thì cậu biết hậu quả rồi đấy.”
Văn Minh rên lên đau đớn rồi sợ hãi gật đầu, “Em biết rồi.”
Cậu cúi đầu xuống, đôi mắt sưng đỏ tràn ngập oán giận.
“Được rồi, ngày mai phải biểu hiện tốt một chút, nhớ đừng phát tính tình gì, đừng phá buổi quay chụp.”
Văn Minh nuốt nước bọt, lúng túng đồng ý.