Từ sau khi đội ngũ của đại hoàng tử xông tới nhằm chiếm tiên cơ thì các đội ngũ khác cũng không chờ nổi nữa. Cây hoa tuylip đỏ là một trong năm trân hoa, khả năng phòng ngự của nó chỉ nằm dưới hoa tường vi một bậc mà thôi.
Cây tuylip đỏ thấy có đội ngũ xông lên liền run cánh hoa khiến dã thú càng điên cuồng, nhe răng nhìn những vị khách không mời mà đến. Thời đại tinh tế ngoại trừ trùng tộc ra thì những dã thú này cũng đã tiến hóa nguy hiểm hơn nhiều so với ngàn năm trước.
Hổ có cánh, sói lân giáp, ong mật đầy châm…Đó đều là những tiến hóa vượt bậc sau cả ngàn năm thay đổi. Song song với sự phát triển về công nghệ cơ giáp của nhân loại, dã thú cũng thích ứng với hoàn cảnh. Cho dù là cơ giáp cũng có thể bị một móng vuốt của loài sói lân giáp kia cào rách.
Đám ác lang càng ngày càng hung tàn, răng nanh móng vuốt đều giương ra để đe dọa đám người đang tiến đến gần. Không biết là con người trước hay dã thú tiến công trước, cả hai phe lao vào nhau. Một con sói xám to nhất cả đàn nhìn chằm chằm đại hoàng tử khiến gã mềm nhũn cả chân, suýt nữa thì ngã gục ngay trên mặt đất. May mà gã dùng cơ giáp, nếu không thì đã bị móng vuốt của nó cào nát cả người.
Nhìn cơ giáp bị cào hỏng, đại hoàng tử cực kì căm giận. Cái cơ giáp này là cái gã thích nhất, thế mà lại bị con súc sinh chết tiệt này phát hỏng!! “Giết con sói này cho ta!” Đại hoàng tử chật vật tránh né sự tấn công của ác lang, đôi mắt gã lạnh lẽo, “Bản điện hạ còn thiếu một cái thảm lông! Bắt lấy nó rồi lột da sống!”
“Đại điện hạ, có vẻ như cây tuylip đang tức giận. Chúng ta nên làm gì đây?” Một thị vệ lui lại bên cạnh đại hoàng tử, thấp giọng hỏi.
Đại hoàng tử nhìn Mộ Uy, hí mắt nở nụ cười âm độc, “Đi hái nó về đây. Trước kia ngươi tự mình đề cử bản thân, giờ là lúc tự chứng minh năng lực rồi. Nếu như ngươi có thể đem nó về cho ta, ta có thể phong phi cho người. Chờ đến khi ta đăng cơ….”
Đại hoàng tử đưa tay vuốt cằm Mộ Uy, nụ cười càng thêm mê hoặc, đầu ngón tay cố tình cọ qua cổ của y, “Ta nghĩ nếu đã học ngành chữa trị này, ngươi cũng muốn có một tương lai tốt đẹp. Nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ giúp phủ công tước đổi chủ nhân.”
Ánh mắt Mộ Uy lóe lên, trên mặt nở nụ cười đồng ý nhưng đáy lòng lại ghê tởm không thôi. Ai sẽ đi thích đại hoàng tử ngu xuẩn ngạo mạn? Người y thích chính là nam thần đứng đầu toàn tinh tế Wilmot chứ không phải cái thứ vật hi sinh ngu xuẩn này.
Là tra công duy nhất trong tiểu thuyết, đại hoàng tử là kẻ bị độc giả ném đá nhiều nhất. Đại hoàng tử khi nhìn thấy nhân vật chính thụ đứng cạnh Wilmot đã nhất kiến chung tình. Gã vừa nghĩ cách giết Wilmot để đoạt ngôi lại vừa muốn câu dẫn Posey Joyce.
Nhưng đạo hạnh của gã không cao, suốt đời không thể thực hiện được. Ngay khi thân thể lão hoàng đế suy yếu, trùng tộc nhân cơ hội đột kích, Wilmot trở thành Thống soái lên chiến trường, một trận thành danh, đại hoàng tử chó cùng rứt giậu bắt cóc Joyce để uy hiếp Wilmot nếu không từ bỏ ngôi vị hoàng đế, gã sẽ cưỡng gian Joyce rồi tung lên mạng.
Chuyện này đã chạm đến nghịch lân của Wilmot. Nhị hoàng tử nổi giận, sử dụng phương thức tàn khốc nhất để trả thù đại hoàng tử. Chỉ trong chớp mắt, đại hoàng tử trở thành chuột chạy qua đường, người người đánh đuổi. Cả tinh tế không ai không cảm thấy mất mặt với một gã hoàng tử như vậy.
Sau này, đại hoàng tử cũng bị tác giả viết thành vật hi sinh.
Cũng bởi vậy, lão hoàng đế sau khi biết tin đã bị đại hoàng tử tức chết, Wilmot trở thành hoàng đế kế nhiệm, Posey Joyce cũng thành hoàng phi, hai người trở thành biểu tượng của tình yêu toàn tinh tế.
Nhìn vẻ mặt cười dâm đãng của đại hoàng tử, đáy lòng Mộ Uy nhịn không được nôn mửa. Người đàn ông này thật ghê tởm, luôn tự cho mình là đúng. Dựa vào cái gì mà gã cho rằng mình thích gã?!
Mạc Tạp nhìn tràng cảnh này chỉ cười lạnh một cái, quay đầu nhìn về phía nam thần, lại phát hiện ánh mắt của Wilmot vẫn dừng trên người mình, ánh mắt nóng bỏng cả da thịt nhưng khi nhìn về phía đại hoàng tử, ánh mắt lại lạnh băng không độ ấm.
Lúc này cả nhân loại và dã thú đều đang chiến đấu hết sức gay gắt quyết liệt nhưng do có trợ lực từ cây tuylip nên dường như đám dã thú trở nên bất bại còn nhân loại thì lại uể oải do quá mệt mỏi và tổn thất quá lớn. Đang lúc hai bên giằng co quyết liệt thì một thanh niên ung dung đi về phía hoay tuylip.
Thái độ của y cực kì thận trọng, trong tay còn bê một lư hương đang cháy. Khi gặp dã thú, không những dã thú không tấn công y mà còn tránh đường để y qua. Đại hoàng tử vẫn để ý Mộ Uy, thấy y thuận lợi như vậy gã liền nở nụ cười chiến thắng. Tuy rằng trong lòng gã luôn khinh thường y nhưng coi như y vẫn còn có chút tác dụng.
Đợi khi y được gã thu vào dưới trướng thì còn không phải mặc gã sử dụng sao.
Elson vừa chém giết với dã thú vừa để mặt tới Mạc Tạp, chợt phát hiện ra một con ác lang mon men tới gần thiếu niên, y vội vàng lao tới, kiếm laser quét ngang một đường, ác lang bị chém eo chết ngay tại chỗ.
Ngay trong một cái chớp mắt, thi thể ác lang vừa bị chém làm đôi vỡ ra thành những miếng nhỏ. Nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy dường như những khối nhỏ này có thể tích y hệt nhau.
Tiếng gầm gào phía sau Elson càng ngày càng nhỏ. Mạc Tạp chậm rãi thu tay, một cái ngân châm đã biến mất.
Lúc này, Elson mới quay đầu lại nhìn ra sau mình, chỉ thấy thi thể một con ác lang chết không nhắm mắt, cả người thậm chí còn không có một chút vết thương nào cả. Đồng tử của y co rụt lại, đúng là giết người không thấy máu! Thiếu niên này thật lợi hại!
Wilmot chạy tới, dùng cả người mình che đi tầm nhìn sáng quắc của Elson. Đây là thiếu niên thuộc về hắn, để thiếu niên cứu người đã là sự chịu đựng cực hạn rồi, nếu lại thêm một màn diễn mỹ nhân cứu anh hùng, anh hùng lấy thân báo đáp nữa thì hắn chắc chắn sẽ phát điên mà giết Elson.
Elson cũng không thích tên đàn ông cao to này, y có cảm giác như hắn và y là thiên địch trời sinh. Cho dù trong lúc chiến đấu họ ăn ý với nhau nhưng vốn đã xem nhau thấy ghét nên quan hệ cũng không thể cải thiện hơn chút nào. Elson nhìn người đàn ông nọ vài giây sau quyết định đuổi theo thiếu niên.
Nhưng Wilmot lại không để y vừa ý, hắn lập tức chiếm vị trí đi gần với thiếu niên nhất. Nam thần âm trầm cười, thanh mai trúc mã thì thế nào, thời gian không phải là nhân tố quyết định, chỉ cần người mà tiểu hỗn đản thích là hắn thì ai cũng không thể cướp đi thiếu niên của hắn.
“Em muốn đi ngắt hoa.” Mạc Tạp nhướn mi nói.
Wilmot nâng cằm, gật đầu hiểu ý.
Elson bị ngăn trở ở ngoài im lặng nhìn hai người đối đáp với nhau, cảm giác rất khó chịu, dường như đường tình của y trước giờ không mấy bằng phẳng thì phải. Nhưng không sao, dù cho đã đính hôn, chỉ cần Joyce và nhị hoàng tử không thích nhau thì y vẫn còn cơ hội.
Dù sao Nhị hoàng tử là một cường giả, lại không thích người yếu ớt. Thiếu niên mà y đã che chở từ trước đến giờ vậy mà lại phải chắp tay nhường người khiến y không cam lòng. Y rõ ràng quý trọng thiếu niên như vậy, hơn nữa y cũng có thể cho thiếu niên một cuộc sống vô buồn vô lo. Trước đây, y tự mình chui đầu vào ngõ cụt, tự cho nhị hoàng tử là người đàn ông tốt nhất nhưng giờ y đã tỉnh táo lại.
Y thật quá ngốc, dựa vào cái gì mà y lại có thể tự ti cho rằng bản thân không thể cho thiếu niên một cuộc sống tốt đẹp??!
Khóe mắt khẽ đảo qua đại hoàng tử ngạo mạn cũng với Mộ Uy, Elson trầm mặc. Công tử nhỏ của phủ công tước Wright hình như…..
Elson nâng tay lên công kích ác lang bên cạnh Mộ Uy. Ác lang vốn có ý định tránh lui thì lại bị ăn một đao khiến nó phẫn nộ rống lên, nhe răng công kích về phía trước và Mộ Uy là người hứng trọn tất cả.
“A!” Hơi thở hôi thối mang theo mùi máu tanh tưởi xộc đến khiến Mộ Uy sợ ngây người. Vốn dĩ y chỉ là một trạch nam thích đọc tiểu thuyết, luôn chỉ dám ảo tưởng tất cả đàn ông tốt trên đời đều thích mình. Nếu không phải xuyên vào tiểu thuyết biết trước tình tiết truyện thì từ đầu đến cuối y chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, dù cho có ném vào hồ nước cũng không nổi gợn sóng. Một người như vậy sao có thể chịu đựng được cảnh huyết tinh.
Ngay khi tử vong đang đến gần, cái miệng rộng đầy máu kia sắp cắn vào người y, y chỉ có thể cuống cuồng tháo chạy. Lư hương trên tay y bị rơi vỡ thành từng mảnh.
“Không, không,…..” Mộ Uy hoảng sợ ngã nhào, chỉ còn biết lết từng chút từng chút về phía sau.
“Ngao!” Ác lang bị chém thương gào lên một tiếng đau đớn, trên người nó còn cắm nguyên một chiếc kiếm laser. Mộ Uy ngồi dưới đất, sợ ngây người không nói lên lời.
Elson liếc nhìn thiếu niên đã thành công lấy được hoa rồi mới quay đầu lại nhìn người mà y vừa cứu, “Cậu có sao không?”
Mộ Uy ngẩn ngơ vài giây rồi mới phản ứng, lo lắng nhìn xung quanh một vòng. Khi y thấy được lư hương đã vỡ, sắc mặt thay đổi, “A! Sao có thể như vậy!”
Đại hoàng tử vốn không hiểu Mộ Uy làm cái gì nhưng ít nhất gã cũng biết thứ trong lư hương có thể áp chế thú tính của dã thú. Ngay khi thấy mọi chuyện sắp thành công thì lại chui ra một tên Trình Giảo Kim. Tầm mắt của đại hoàng tử nhìn về phía Elson có thể nói là sắp phóng ra lửa.
Elson mỉm cười vươn tay, “Cậu không sao chứ? Bị thương như vậy có đứng lên được không?”
Mộ Uy nhìn Elson thẳng cả mắt. Người đàn ông này rất đẹp trai, lại còn rất ôn nhu khiến đắc ý trong lòng y lại bốc lên. Đây chẳng lẽ là bàn tay vàng của y? Đúng vậy! Y là người xuyên qua, là sự tồn tại siêu việt cả thế giới, ngoại trừ Wilmot, người đàn ông này cũng phải thuộc về y!
Nhưng y sẽ không để người nào thương tâm cả, y sẽ yêu thương cả hai người.
Đúng vậy nha, đàn ông trên thế giới này đều là của y! Ngay cả tiểu thụ xinh đẹp kia cũng vậy! Sao y có thể làm khó người khác như thế chứ, chỉ cần y thu tất cả là được rồi, không phải sao. Tưởng tượng đến cảnh mình có thể đặt tiểu thụ dưới thân, đáy lòng Mộ Uy dâng lên tia vui sướng quỷ quái.
Trong khi Elson ngăn đường Mộ Uy thì Mạc Tạp đã được Wilmot hộ tống đi tới chỗ cây hoa tuylip đỏ. Wilmot theo lời dặn của Mạc Tạp, lấy lọ sữa ong chúa ra rồi chậm rãi nhìn về phía đại hoàng tử.
Sắc mặt đại hoàng tử hết xanh lại trắng, gã chưa bao giờ bị người ta khinh thường như vậy. Đúng là đồ kĩ nữ! Muốn leo lên làm chính phi của gã mà lại còn câu dẫn đàn ông khác. Thậm chí còn dám làm trò trước mắt gã! Chẳng qua chỉ là quân cờ tùy lúc có thể vứt bỏ thôi mà lại dám bò lên đầu gã. Nếu y làm hỏng chuyện, cả phủ công tước Wright đừng hòng sống tốt!
Mạc Tạp đứng ở trước mắt cây tuylip, ánh mắt hạ xuống.
Cây tuylip hăng hái ưỡn người nhưng khí thế mạnh mẽ của nó không hiểu sao lại không dám xuất ra. Mạc Tạp cười tủm tỉm nhìn cây hoa, số liệu màu xanh uốn lượn trên ngón tay hắn, “Ta cần ngươi. Hiện giờ ngươi có hai lựa chọn, một là theo ta đi. Hai là….Chết!”
Cây tuylip dường như rất khó chịu, mùi hoa trên người nó lại càng đậm đặc. Chuyện này đại hoàng tử vẫn chưa phát hiện bởi giờ này gã còn đang ốc chẳng mang nổi mình ốc, lấy đâu ra tinh lực lo cho những cái khác. Sau khi bị Wilmot ụp cả vại sữa ong chúa lên đầu, giờ gã đã trở thành bia ngắm sống cho lũ ong mật.
Nhóm ong mật thấy đồ của nữ vương nhà mình bị nhân loại vấy bẩn, lập tức hùng hổ xông lên. Đại hoàng tử vốn chỉ quen ăn trắng mặc trơn, làm gì có chút kinh nghiệm thực chiến nào. Vì thế, gã chỉ biết ôm đầu chạy thoát thân, trong lòng dâng lên nỗi phẫn hận. Vì sao gã đã chuẩn bị chu đáo rồi mà vẫn bị tai bay vạ gió?
Vừa rồi gã chắc chắn bên cạnh mình không có kẻ nào cả, vại sữa ong kia tựa như từ hư không hiện ra ụp đầy người gã.
Rốt cuộc là tên hỗn đản nào! Đại hoàng tử vừa chạy trốn vừa âm độc nghĩ, chỉ cần gã tra ra được, cam đoan có thủ đoạn khiến tên kia sống không bằng chết!
Bay trên không trung, lần đầu tiên trong đời Wilmot cảm giác được chỗ tốt đẹp của linh hồn. Khi hắn hư ảo, không ai có thể phát hiện ra hắn. Đại hoàng tử ngu dốt vẫn chưa hiểu được tình cảnh của bản thân thế nào. Khi nhìn thấy đại ca nhà mình bị ong đốt đầu sưng như đầu heo, Wilmot cảm thấy được có một sự sảng khoái không hề nhẹ trong lòng.
Đảo mắt nhìn về phía Elson, hắn lại phát hiện ra ánh mắt quen thuộc của Mộ Uy. Cái ánh mắt ấy giống hệt như ánh mắt đã nhìn hắn và vị hôn phu của hắn, đó là ánh mắt tự cho mình là cao, thậm chí còn có cả sự dâm dục. Một lần hai lần giờ lại có cả lần thứ ba, Wilmot trầm mặt xuống, quả nhiên người của phủ công tước Wright chẳng ra cái gì cả, chó không đổi được bản tính ăn phân.
Khi Mộ Uy nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy thật nực cười, khi y nhìn vị hôn phu, hắn có cảm giác không vui nhưng khi người nhận ánh mắt ấy là Elson thì hắn lại có chút sảng khoái.
Tầm mắt của Wilmot lại hướng về phía thiếu niên của hắn, phát hiện ra ánh sáng số liệu màu xanh quen thuộc, đồng tử của nam thần co rụt lại.
Mạc Tạp vẫn vô tư không phát hiện bản thân sắp bại lộ thân phận, hắn vẫn đang uy hiếp cây hoa tuylip. Hắn nhớ trong tiểu thuyết, tính tình của cây hoa tuplip này là thích bắt nạt kẻ yếu, cho dù thần phục nguyên chủ nhưng lại luôn hất hàm sai khiến, cho đến khi Wilmot dạy dỗ một hồi mới đỡ được.
Lúc này cây tuylip đang cực kì khó chịu nhưng nó mơ hồ nhận ra cái ánh sáng kia rất nguy hiểm nên đành buông lỏng thái độ. Tiểu Miêu nãy giờ vẫn vây xem chủ nhân uy hiếp dụ dỗ ngược đánh cây trân hoa, nó sắp quỳ trước chủ nhân nhà mình. Người ta gặp trân hoa ai chẳng có thái độ cung như cung tổ tiên, vậy mà chủ nhân nhà nó lại cường thế như vậy liệu có được không?!
Cho dù nội tâm phun tào nhưng Tiểu Miêu vẫn làm tốt công tác phiên dịch, “Chủ nhân, nó nói ngài phải để lộ mặt xem bộ mặt của ngài có đẹp không thì nó mới quyết định thần phục.”
Mạc Tạp nheo mắt, “Muốn nhìn?”
“Vâng.” Tiểu Miêu tiếp tục nói, “Nó muốn nhìn xem mặt chủ nhân tương lai là thế nào.”
Sau đó hắn sẽ trở thành cái đích để mọi người tranh đoạt sao? Mạc Tạp vuốt ve cây hoa, đáy lòng cảm thấy thú vị. Cây hoa nhỏ này rất thông minh nhưng không đủ dùng trước mặt hắn, “Đương nhiên là có thể, hơn nữa ta còn có thể giới thiệu đồng bọn cho ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ rất vui vẻ.”
Tạm thời vẫn chưa biết mình bị bán, cây tuylip còn đang dương dương tự đắc. Nó là trân hoa, đợi đến lúc cần đến nó, không phải nhân loại này sẽ phải mặt nó định đoạt sao?
Vì cây tuylip không thả hương nữa nên dã thú cũng đã khôi phục thần trí và bỏ chạy hết, một số con khác hung ác tấn công đã bị nhân loại tiêu diệt gọn. Tình hình chuyển biến khiến mọi người tỉnh ra và phát hiện thiếu niên đang nắm trong tay cây tuylip.
Cây tuylip bị hắn nắm trong tay cực kì nhu thuận, thậm chí còn dùng lá cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Không cần suy đoán nhiều, người có thể khiến thực vật thân thiện như vậy không ai khác ngoài chủ nhân của nó. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hiểu ra mình chỉ là pháo hôi trong cuộc tranh đoạt này.
Quý tộc thuộc phe cánh của đại hoàng tử không thể chấp nhận được kết quả này. Tên kia là ai?! Chẳng lẽ không biết nơi này đều là quý tộc sao?! Chỉ một gã học sinh bình dân cũng dám lấy được trân hoa, không sợ bị các thế lực xé xác sao?
Lúc này tất cả mọi người đều có cùng một câu hỏi: Cậu ta là ai thế?!
Nhất định phải mời chào vào thế lực của mình. Nếu cậu ta không muốn…..
Trong ánh mắt như lang như hổ của mọi người, Mạc Tạp cởi áo gió xuống, tháo kính quăng xuống rồi nở nụ cười chói mắt, “Đa tạ các vị. Ngày sau nhất định tôi sẽ cùng Wilmot ghé thăm.”
Nhìn khuôn mặt đẹp không phải là người ấy, tất cả mọi người sửng sốt. Họ còn tưởng là một tên hung ác nào hóa ra là một đứa nhỏ! Mà đứa nhỏ này thật quen mắt.
Các quý tộc lúc này mới bừng tỉnh, sắc mặt có khó coi, có vui sướng.
A, mẹ nó! Wilmot không phải là nhị hoàng tử sao?! Khó trách người này sao lại quen thuộc như vậy, người này không phải là công tử phủ công tước Posey sao? Không phải là cái người xinh đẹp mà tính tình yếu đuối trong lời đồn sao. Nhưng ai tới nói cho họ biết tiểu ác ma này là ai?!
Chờ, chờ một chút.
Nói cách khác thiếu niên này là vị hôn phu của nhị hoàng tử nên người sở hữu cây hoa tuylip này thực ra là nhị hoàng tử? Nhị hoàng tử không phải đang trọng thương hôn mê sao? Thế lực của đại hoàng tử thì có cảm giác như mình bị bán mà còn đếm tiền giúp người ta, cái tình huống gì đây? Vừa mới vặn đổ được nhị hoàng tử thì vị hôn phu từ trước đến giờ vốn nhu nhược lại vùng đứng lên. Họ đang bị đùa giỡn sao?
Ngạc nhiên hơn cả vẫn là Elson. Y kinh ngạc nhìn Mạc Tạp mà hai mắt lại phiếm hồng, gương mặt trắng nhợt. Uổng cho y tự phong là người thân cận nhất với Joyce mà giờ lại không biết thiếu niên có một mặt khác như vậy. Đây không phải là thiếu niên thiện lương yếu ớt của y mà tựa như một người khác, sáng chói, mạnh mẽ.
Có lẽ trước giờ thiếu niên chưa bao giờ đem mình trở thành người thân. Những gì hắn nói trước giờ có lẽ chỉ là tự châm chọc sự yếu đuối trước kia của bản thân mà thôi.
Đại hoàng tử giết chết con ong mật cuối cùng, cả khuôn mặt sưng phù những vết chích, đôi mắt cũng híp lại chỉ còn đường chỉ. Lúc gã thấy trân hoa trong tay Mạc Tạp, đôi mắt sáng lên. Gã hoàn toàn không nghe thấy Mạc Tạp nói gì cả mà chỉ cảm thấy thiếu niên này rất thuận mắt, nếu như thiếu niên đã có trân hoa thì gã muốn người đẹp là của gã, hoa cũng là của gã! Gã chợt phát giác thiếu niên này mới là Vương phi mà gã đợi bấy lâu nay!
Mộ Uy đờ đẫn ngồi dưới đất, bàn tay siết chặt lư hương đã vỡ, ánh mắt vừa nóng bỏng lại vừa ghen tị oán hận.
Trong số những người ở đây, chỉ riêng Wilmot lại đang tự hào, “Vị hôn phu giỏi quá!”
“Chờ chút, cậu, cậu là ai?” Đại hoàng tử vừa mở miệng nói đã đau rút gân. Dù rất đau nhưng gã cố tỏ ra khí thế, đáng tiếc khí thế ấy ghép với khuôn mặt sưng phù kia chỉ khiến cho người ta buồn cười.
“Tôi? Đại hoàng tử, tôi là Posey Joyce.” Dừng lại một chút, Mạc Tạp nở nụ cười, “Posey Joyce, tiểu công tử phủ công tước Posey, hiện tại là vị hôn phu của nhị hoàng tử Wilmot.”
Vị hôn phu của nhị hoàng tử, Vị hôn phu của nhị hoàng tử, Vị hôn phu của nhị hoàng tử,…..
Trong nháy mắt, đại não của gã tràn đầy câu nói tựa như châm chọc này khiến gương mặt đại hoàng tử đen sì. Sao có thể là Wilmot! Cái tên Wilmot chết tiệt kia sao vẫn chưa chết luôn đi!!!!