• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tiêu nheo mắt, “Bắt đầu từ ngày mai thu đồ đạc cút đến Châu Phi.”

“!!!!!!” Gã phụ tá ngẩn ra, thần sắc hoảng sợ, “Lão đại, ngài quyết định bỏ tôi sao? Tôi muốn ở lại cạnh ngài. Tôi biết lỗi rồi, van cầu ngài.”

“Cậu, và em gái của cậu nữa.” Thần sắc Thẩm Tiêu không đổi, “Từ khi cậu gia nhập, tôi đã nói, phản bội sẽ bị xử lý. Hoặc là cậu tự mình chặt hai cánh tay đi.”

“Lão đại, ngài, ngài thực sự vì một sai lầm nhỏ của tôi mà không cần tôi nữa sao. Bao nhiêu năm qua tôi luôn tận tâm tận lực như vậy.” Ánh mắt gã phụ tá phức tạp, giọng nói tràn đầy bi thương.

Ánh mắt thờ ơ, Thẩm Tiêu mấp máy môi, “2% hạng mục Sa Âu ở nơi nào? Kho quân hỏa lần trước sao chỉ đủ chín phần? Cậu, còn cần tôi nói nữa sao? Cậu đã làm quá nhiều rồi.”

Sắc mặt gã phụ tá xám trắng, vẻ mặt gã chán chường, “Lão đại, thì ra ngài, ngài cũng biết rồi. Tôi, tôi chỉ đang để lại đường rút lui cho chúng ta thôi.”

Phanh —

Gã phụ tá kêu lên một tiếng đau đớn. Cánh tay gã bị bắn một súng, mặc dù không nghiêm trọng nhưng đủ đau.

Thẩm Tiêu thu súng, giọng nói lãnh khốc lại khinh bỉ, “Cầm đường lui của cậu đi Châu Phi a! Mấy thứ đó coi như là thù lao cho sự tận tâm mấy năm nay.”

“Lão đại, thì ra ngài lại lãnh khốc như thế.” Gã phụ tá cười khổ, “Thì ra trong lòng ngài tôi thậm chí còn không bằng một đầu ngón tay của con hát kia. Hắn còn chưa làm sao thì ngài đã vì hắn mà mất lý trí.”

Bước chân đi về phía cửa của Thẩm Tiêu hơi dừng lại, “Em ấy là mạng của ta. Ta không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương đến em ấy. Bất kì kẻ nào.”

Cánh cửa bị vô tình đóng lại, gã phụ tá chán nản quỳ trên mặt đất, “Tại sao lại như vậy? Lão đại, tất cả những gì tôi làm đều vì ngài a, vì sao ngài lại không hiểu? A. A!” Gã đấm xuống đất, vết thương nhỏ máu loang lổ.

“Không được, mình không thể đi như thế được! Nếu lão đại đem hắn trở thành bảo bối, mình sẽ khiến cho bảo bối này bị vấy bẩn. Đến lúc đó lão đại mới biết ai mới là người đối xử tốt nhất với ngài ấy.” Gã phụ tá vẫn lẩm bẩm, giọng nói độc ác, thần sắc hung tợn.

“Mạc Thiệu Hòa, mày chỉ là kẻ dư thừa….”

Đang pha chế đồ uống, Mạc Tạp nghe báo cáo của Tiểu Miêu, ánh mắt lóe lóe. Tiểu Miêu sưng mặt, “Cái gã này trước đây còn thân mật gọi chị dâu. Gã cho gã là ai nha.”

Pha chế thành công, Mạc Tạp giơ cái cốc đen đen đỏ đỏ lên trước mặt, nở nụ cười giảo hoạt. Buổi tối, sau khi nhìn thấy ly đồ uống đặc chế này xong, Thẩm Tiêu trầm mặc hai giây rồi uống cạn, mặt không đổi sắc. Hắn cố nén cảm giác buồn nôn xuống, cố làm ra vẻ ngồi nghiêm chỉnh xem ti vi.

Nhìn nắm tay nổi đầy gân xanh của nam thần, Mạc Tạp dựa tới, “Thế nào?”

“Giải quyết rồi.” Ánh mắt Thẩm Tiêu nghiêm nghị, cúi đầu nhìn chằm chằm hắn.

“Ah, cậu nói tối mai có một buổi tụ hội của giới thượng lưu, anh có tham gia không?!” Mạc Tạp kéo cà vạt của Thẩm Tiêu, bờ môi dùng sức mút một cái ở hầu kết của nam thần.

Thân thể Thẩm Tiêu cứng đờ, hơi thở hổn hển, giọng nói của hắn khàn khàn, “Có.”

“Đừng nhúc nhích.” Đè lại cánh tay của Thẩm Tiêu, Mạc Tạp liếm nhẹ vành tai của nam thần, “Anh quên đây là hình phạt của anh sao? Tôi cũng sẽ đi. Mấy ngày nay thật cực khổ cậu vì sắp xếp mấy hạng mục đầu tư ‘đặc biệt’ cho tôi.”

Hơi thở nóng hổi của thanh niên lướt qua vành tai, Thẩm Tiêu suýt nữa rên rỉ nhưng khi bị thanh niên trừng mắt nhìn hắn lại không dám động đậy. Là tại hắn nghĩ không chu đáo, chịu phạt cũng được thôi nhưng không nghĩ là thủ đoạn của thanh niên lại dằn vặt người như vậy.

“Ôi chao, tôi cho anh xem một thứ rất thú vị.” Mạc Tạp vuốt cái mũi cao của nam thần, “Nhìn cái này đi.”

Thẩm Tiêu chật vật vươn tay mở văn kiện, ngọn lửa trong mắt chợt bị đóng băng, “Bạch, Giai.”

Mạc Tạp híp mắt, “Ah, được rồi. Trừ cái đó ra, tôi còn phát hiện anh rất được hoan nghênh nha.” Hắn bĩu môi cười nhẹ, “Cậu muốn hủy diệt tôi nên muốn phá mối quan hệ giữa tôi và anh, thật ra tôi rất hiểu điều này. Nhưng thuộc hạ của anh cũng muốn đâm một đao làm tôi không thích lắm.”

Hắn hung ác nhìn Thẩm Tiêu, “Còn nói là giải quyết xong rồi sao? Nếu như tôi không tự xử lý được thì bây giờ đã gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn rồi. Ah, tôi dễ bắt nạt thế sao? Kẻ nào cũng một hai muốn tôi ngoài ý muốn?”

Chứng kiến một tập văn kiện khác, Thẩm Tiêu triệt để hắc hóa. Hắn nghiến răng, “Anh đi lôi gã ra bắn chết luôn.”

Kéo lại Thẩm Tiêu, dùng cà vạt của hắn buộc hai tay lại, “Ah, giờ là thời gian nghiêm phạt, anh muốn trốn sao?”

Thẩm Tiêu nhếch môi, đôi mắt sắc bén của hắn chống lại ánh mắt lười biếng của Mạc Tạp chỉ có thể chịu thua, “Mạc Mạc…”

“Ai, cầu xin vô dụng.” Đầu ngón tay Mạc Tạp cọ qua cằm Thẩm Tiêu, “Anh cũng không thể ảnh hưởng lạc thú của tôi.”

Liếm môi, Mạc Tạp nở nụ cười tà ác, “Tôi còn phương pháp tốt hơn. Yên tâm, cam đoan là trò hay.”

Đổi một tư thế, ánh mắt Mạc Tạp quét qua mấy văn kiện, “Ôi chao, anh không tò mò sao?”

Những tư liệu này rất chi tiết mà không biết lấy ra từ đâu.

Lắc đầu, ánh mắt Thẩm Tiêu sáng lên. Vẻ mặt của thanh niên rất đường hoàng, khóe miệng lại cười xấu xa tựa như một con hồ ly giảo hoạt. Hơi thở của hắn loạn hết cả hết, tà hỏa trong người không thể áp chế được nữa, mãnh thú trong lòng cũng bị thả ra, Thẩm Tiêu quyết đoán nhào tới.

“A. Đã nói là nghiêm phạt…Hỗn đản…”

“Vì anh là hỗn đản.”

Nhìn chủ nhân và nam thần rơi tiết tháo cùng nhau, Tiểu Miêu phiền muộn bay đi.

Tiệc tối được tổ chức tại một khách sạn năm sao ở thành phố W, những người tham dự tiệc tối ngày hôm nay không ai là không có máu mặt trong giới thượng lưu.

Mạc Tạp mặc một bộ vét trắng, lại thêm khuôn mặt vốn tinh xảo đẹp đẽ nên đã trở thành tâm điểm chói mắt. Mọi người nhìn thấy Mạc Thiệu Hòa như vậy đều âm thầm tiếc nuối vẻ ngoài tốt mà nội tâm lại xấu xa.

Mạc dù những gièm pha liên quan đến Mạc Thiệu Hòa đã tan biến bớt nhưng ảnh hưởng của nó vẫn còn dư lại.

Bạch Giai kéo cánh tay của cậu, đi phía sau Mạc Tạp. Cậu nhìn dáng dấp của Mạc Tạp, ánh mắt lóe lên, “Thiệu Hòa, người nơi này không thể đắc tội được. Thế nên cháu đừng xung động, biết chưa?”

Mạc Tạp vui vẻ gật đầu nhưng cười lạnh trong lòng. Hắn nhìn quanh không thấy được tên khốn kia đâu cả.

Cậu đã sớm theo chân một vài kẻ có máu mặt khác để giao lưu, chỉ ném lại mấy câu “Tuổi nhỏ chưa từng trải” để bỏ rơi hắn một bên, Mạc Tạp cũng lười để ý mấy kẻ dối trá nên chọn một góc để đứng. Không thể không nói người tham gia cũng không ít.

Tân Chí Thần? Phía sau hắn là Phó Văn Gia. Mạc Thiệu Hòa quét mắt nhìn phía cửa ra vào, thầm khen ngợi sự cố gắng của cốt truyện. Hắn nhớ trong cốt truyện cũng có đoạn này, chẳng qua đối tượng trả thù của Bạch Giai là Phó Văn Gia mà thôi, thủ đoạn trả thù cũng là ghi hình cảnh giường chiếu dâm loạn.

Nhưng âm kém dương sai thế nào mà Phó Văn Gia lại có một đêm tình với Tân Chí Thần.

Mạc Tạp nhịn không được phun tào, hắn lại bị cốt truyện đào hố rồi. Tình tiết lúc này là Tân Chí Thần coi trọng hắn nên hắn cũng được ‘phục vụ đặc biệt’?

Tân Chí Thần không hổ là ảnh đế, tiến lui có mức độ. Trong tiệc tối xa hoa này hắn hoàn toàn không chút lúng túng, ngược lại là Phó Văn Gia chỉ biết kinh hoảng đỏ mặt mỗi khi bị đề cập tới.

Sau một hồi nói chuyện, Tân Chí Thần đi tới góc phòng, ánh mắt phức tạp, kích động nhìn Mạc Tạp, “Thiệu Hòa.”

“U, Tân ảnh đế, đã lâu không gặp.” Mạc Tạp nâng ly chào.

“Thiệu Hòa, lần trước là tôi quá mức xung động. Xin lỗi.” Tân Chí Thần bị sự hờ hững của Mạc Tạp làm thương tâm. Hắn lúc nào cũng nhớ tới thanh niên nhưng giờ thấy xong hắn lại thấy thất vọng. Thanh niên đã không còn để ý tới hắn.

Mạc Tạp cười phất tay, “Trước đó còn phải cảm ơn Tân ảnh đế đã quan tâm. Nếu không thì không biết bạn bè trên mạng còn mắng tôi thế nào nữa.”

“Không oán trách tôi là tốt lắm rồi. Thiệu Hòa, tôi rất nhớ cậu.” Ánh mắt của Tân Chí Thần còn ánh lên vẻ mong đợi, “Kỳ thực tôi vẫn luôn có chuyện muốn thổ lộ. So với tên Thẩm Tiêu quá mức nguy hiểm kia, tôi….”

Thẩm Tiêu không có ở đây, phải chăng là hắn có cơ hội?

“Cậu cái gì cơ?” Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tân Chí Thần lạnh mặt, ánh mắt âm trầm, “Thẩm tổng.”

“Ah, là Tân ảnh đế. Cậu nói gì với người yêu của tôi vậy?” Thẩm Tiêu dửng dưng ngồi xuống bên cạnh Mạc Tạp, đoạt lấy ly rượu của hắn rồi đưa ra một ly nước ép trái cây một cách tự nhiên, “Rượu đỏ tuy tốt nhưng không nên uống nhiều.”

Lười nhác cầm ly nước ép, Mạc Tạp chống má cười, “Ah, giờ anh qua đây tôi lại thành tâm điểm.”

Người yêu…

Trái tim Tân Chí Thần đau đớn, giọng nói của hắn khàn khàn, “Thiệu Hòa, cậu đã…” Hắn hít sâu một hơi, “Thiệu Hòa, cậu thông minh như vậy chắc đã nhận ra tình cảm của tôi. Tôi, tôi không có chút hi vọng nào sao?”

Phó Văn Gia đứng ở phía sau Tân Chí Thần cũng trắng mặt.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Thẩm Tiêu híp mắt, “Tân ảnh đế, thỉnh tự trọng. Người yêu của tôi hiện giờ cần nghỉ ngơi, cậu có thể đi cùng với người đại diện và cậu bạn phía sau này nữa rồi.”

Bối cảnh của Tân Chí Thần không đơn giản nhưng sao có thể so với Thẩm Tiêu. Lại còn chưa nói đến việc bị Thẩm Tiêu lấy danh nghĩa bạn trai của Mạc Tạp để đuổi khéo, Tân Chí Thần cảm thấy cả người cứng ngắc. Phó Văn Gia đứng phía sau hắn sắc mặt hết đỏ lại trắng.

Phía trong góc tối có một ánh mắt lạnh lẽo, âm độc nhìn chằm chằm Mạc Tạp đầy oán hận. Một lúc sau, gã sửa sang lại áo, bê ly nước trái cây đi đến bên Mạc Tạp.

Nhìn thấy nước trái cây, Mạc Tạp nhíu mày.

“Mạc thiếu, Thẩm tổng bảo tôi đưa tới cho ngài.” Người phục vụ thấp giọng nói, “Ngài ấy nói ngài không nên uống nhiều rượu đỏ.”

Mạc Tạp gật đầu cười, “Tôi biết rồi.”

Thấy nước trái cây được đưa tới, Bạch Giai mừng thầm trong lòng, không nghĩ tới người kia hành động nhanh như vậy. Nghĩ tới tương lai, cô ta nhịn không được uống một ngụm rượu để che giấu đắc ý.

Mà người đàn ông giấu trong góc tối kia nở nụ cười đầy ác ý.

Chết rồi cũng không tốt lắm. Sống không bằng chết mới là tốt nhất a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK