• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tạp khoanh chân ngồi trên giường, tay không ngừng đưa dữ liệu vào quang não, ngón tay đã nhanh đến mức chỉ còn nhìn thấy tàn ảnh.

Những số hiệu phức tạp kia lần lượt được đưa vào lập trình tạo nên khung của một thế giới ảo. Tiếp sau đó vũ trụ được thành lập, những số liệu u lam bắt đầu tạo dựng nên một thế giới mới.

Giữa vũ trụ sâu thẳm thần bí, một tinh cầu xanh lam xinh đẹp được tạo ra.

Wilmot vẫn đứng nãy giờ bên cạnh Mạc Tạp, ánh mắt tràn đầy si mê. Khi nhìn thấy hình ảnh giả thuyết kia, trong lòng hắn đã cực kì rung động. Hiện giờ tuy thế giới này mới được tạo ra theo phương thức 2D nhưng đã khiến cho hắn có cảm giác rất chân thật.

Hơn nữa khả năng lập trình của vị hôn phu cũng rất nghịch thiên, chỉ trong vài giờ mà Mạc Tạp đã có thể làm ra một thế giới khiến cho một người vốn chẳng có chút hiểu biết gì về khoa học kĩ thuật giả tưởng cũng phải kinh hãi. Hắn nhớ lúc trước có một vị giáo sư muốn thành lập một thế giới ảo như vậy nên đã cùng đoàn đội của mình nghiên cứu tới tận một năm, lại thêm việc hoàn thiện thế giới đó cũng cần một năm rưỡi.

Wilmot giờ đang trơ mắt vây xem kì tích được sinh ra.

Hai giờ. Vị hôn phu của hắn chỉ dùng hai giờ đã có thể cấu thành một thế giới rộng lớn.

Điều này khiến Wilmot lại càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng. Hắn nhẹ nhàng sờ lên trán mình, nơi này còn lưu lại hơi thở của vị hôn phu. Hắn có một bạn lữ như vậy, đời này sống không uổng.

Không chỉ có năng lực lập trình khiến cả thế giới hoan nghênh mà Mạc Tạp còn có những tri thức tiên tiến hiện đại. Vị hôn phu nhà hắn có không ít bí mật a. Wilmot cười cười đổ một cốc nước ấm đưa qua.

Đầu ngón tay của Mạc Tạp vẫn không ngừng nhập số liệu nhưng ánh mắt của hắn đã chuyển sang nhìn Wilmot, đôi mắt đen láy sáng tựa như chứa những ánh sao. Hắn cúi đầu nhấp một ngụm nước rồi tiện thể liếm một vòng lên đầu ngón tay của nam thần.

Hô hấp của Wilmot cứng lại, đôi mắt vốn đen như màn đêm giờ lại cnagf thâm thúy, đôi môi hắn mím chặt. Hắn nhìn chằm chằm vị hôn phu nhà mình, đầu ngón tay tựa như bị điện giật mà co lại.

Người yêu ngay trước mắt khiến lửa trong lòng hắn rục tịch. Ngay khi đầu ngón tay bị liếm, ngọn lửa kia trong Wilmot càng cháy càng lớn tựa như lan ra cả đồng cỏ. Hắn vuốt ve ngón tay vừa bị liếm, hình như còn để lại hơi ấm của đối phương.

Không biết là đàn ông không chịu nổi trêu chọc sao, nhất là khi bị người mình yêu khiêu khích. Wilmot không lúc nào không bị vị hôn phu nhà mình hấp dẫn. Thậm chí, linh hồn hắn lúc nào cũng có cảm giác nhớ nhung vội vàng mà hắn không thể lý giải nhưng hắn cũng hiểu được chỉ cần thiếu niên quay người rời đi là hắn có thể làm ra những hành động cực kì điên cuồng.

Cái loại cảm giác mất rồi lại tìm thấy khiến Wilmot có cảm giác như mình thật sự đã mất đi thiếu niên một lần. Loại ý nghĩ này ăn mòn tư tưởng của hắn, lý trí của hắn ngăn hắn không để bản thân dọa đến vị hôn phu nhưng tình cảm lại luôn kêu gào bản thân giữ lấy thiếu niên. Mà vị hôn phu lại rất bướng bỉnh, lúc nào cũng vây xem chuyện xấu hổ của hắn.

Cuối cùng cũng nhập xong số hiệu, Mạc Tạp hít sâu một hơi, lười nhác duỗi lưng. Nhưng hắn quên là mình đang ngồi ở mép giường nên thân người vừa ngửa ra sau đã suýt lăn xuống đất.

Wilmot lập tức ôm lấy thiếu niên, “Cẩn thận ngã xuống.”

Mạc Tạp không đẩy nam thần ra mà ỷ vào ngực đối phương, ngẩng đầu lên lộ ra cái cổ trắng nõn và xương quai xanh gợi cảm, “Không phải là có anh sao.”

Wilmot cúi đầu, đập vào mắt là cảnh đẹp bị vô ý lộ ra. Hắn suýt nữa không cầm giữ được mà nuốt nước miếng.

Nghe được hơi thở của đối phương, Wilmot tâm ý viên mãn. Hắn ôm thiếu niên rồi nghiêm túc nói, “Vạn nhất anh không đỡ được thì làm sao bây giờ?”

“Vậy thì ngã chỗ nào liền nằm chỗ đó mà cởi quần áo.” Mạc Tạp cười đến hai mắt cong cong, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ. Sau đó, hắn ôm lấy cổ nam thần, híp mắt hỏi, “Em hoàn toàn tin tưởng anh có thể đỡ được em nha. Anh nhìn xem không phải như vậy sao.”

Nói xong, hắn hơi siết vòng tay lại khiến gương mặt hai người dựa gần vào một chút. Mạc Tạp hé mắt nhìn nam thần, cười mà không cười, “Nhị điện hạ hình như có chút nóng?”

Hô hấp lại càng trở nên nặng nề hơn, con ngươi của Wilmot tựa như cuộn trào sóng biển không thể khống chế, “Em có biết hậu quả của việc làm này không?”

Đàn ông không thể trêu chọc, nhất là với người tay ôm người yêu mà không được phát tiết. Wilmot cũng không phải là Liễu Hạ Huệ. Ngay từ việc nhẫn nhịn không đè Mạc Tạp ra hôn ở đây đã khiến hắn dùng hết cả sức lực. Nhưng giờ hắn lại không thể áp được nữa.

Mạc Tạp híp hai mắt lại, giọng nói cũng trầm xuống, “Hậu quả? Chẳng lẽ không phải là chúng ta đã ước định rồi sao?” Đầu ngón tay hắn chọc chọc bờ môi mím chặt của nam thần, “Chẳng lẽ anh định bội ước sao?”

Hắn nở nụ cười nhẹ, “Dám can đảm bỏ dở giữa chứng, em sẽ bá vương ngạnh thượng cung, cường anh.” Dừng một hồi, ánh mắt hắn nhiễm lên ý cười chế nhạo, “Hay là anh không được?”

Anh không được anh không được anh không được anh không được…..

Ba chữ đó cứ vòng vòng quanh đầu khiến nhẫn nại của Wilmot hoàn toàn hỏng mất. Sợi dây lí trí đứt phựt thành hai đoạn.

“Thật không.” Wilmot tuy rằng chưa từng làm qua nhưng chuyện này còn cần dạy sao, đều là bản năng của đàn ông thôi. Sự khẩn trương do không có kinh nghiệm kia đã bị vỡ vụn vì đối phương khiêu khích. Hắn chỉ còn nghĩ đến bản thân sẽ làm gì để cho tiểu hỗn đản đẹp mặt.

Wilmot ôm gục thiếu niên xuống giường, hai tay chống xuống hai bên đầu thiếu niên, “Nếu em muốn thì đừng xin dừng lại. Tất nhiên là dù em có muốn dừng thì anh cũng không dừng lại đâu.”

Mạc Tạp ngẩn ra một hồi rồi bật cười, “Ha ha. Có dọa dẫm trước khi làm cũng vô dụng. Có được hay không phải đợi hành động mới đánh giá được.”

Mạc Tạp đập mạnh tay vào phần eo của nam thần, cười nói, “Thật ra là ngay ngày đầu tiên em đã mơ ước thân thể của anh. Ha ha ha ha ….A….”

Wilmot không thèm để ý người kia đang nói cái gì mà đột nhiên cúi đầu ngậm lấy bờ môi của thiếu niên, mút vào. Hắn lại nhớ tới tiểu hỗn đản từng ghét bỏ thân thể của hắn suy yếu, còn dám cởi quần tiêm thuốc cho hắn. Nghĩ đến đấy, Wilmot quyết định không nên bạc đãi bản thân nữa mà đi theo dục vọng của mình.

Về phần tư vị trong đó, Mạc Tạp ngày thứ ba mới tỉnh lại tỏ vẻ, tình thú gì đó đúng là vẫn nên tiết chế là tuyệt vời nhất. Hình như vì bối cảnh là tinh tế tương lai nên tố chất cơ thể của nam thần lại cao hơn so với thế giới trước. Cho dù là cũng một cái linh hồn nhưng thay một thân xác khác với vỏ ngoài thuộc level cao hơn thì hiệu quả tạo ra cũng sẽ thảm thiết hơn.

Mạc Tạp hữu khí vô lực nằm nhoài trên giường mà xoa mông. Hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nam thần là chó sao mà lại cắn hắn, còn cắn ở cái chỗ như vậy, hiện giờ đau sắp chết rồi. Bụng đau do di chứng hệ thống chưa khỏi giờ vết thương cũ lại thêm vết thương mới.

Mạc Tạp gian nan đứng dậy nhưng chân lại nhũn xuống ngã trở về, cơ thể hắn lại đau nhức do va đập với đệm trên giường. Một bàn tay ấm áp ấn lên lưng hắn, nhẹ nhàng xoa xoa, “Em không sao chứ?”

Mạc Tạp trợn trắng mắt, “Đương nhiên là em tốt lắm.”

Ý cười trong đôi mắt của Wilmot lóe lên rồi lại biến mất, “Anh đem đồ ăn vào nhé?”

Thân thể mềm mại trước mắt đều ấn đầy dấu hôn của nam thần. Giờ nhớ lại quá trình lưu lại dấu vết ấy, tâm tư của Wilmot lại giằng co, hô hấp cũng ngày một nặng.

“Ăn gì thế?”

“Cháo bí đỏ. Anh nghĩ đêm qua em mệt mỏi như vậy nên cần ăn gì đó mềm và dễ hấp thu.” Wilmot thực tủy tri vị, nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên gáy thiếu niên, hơi thở cũng ngày càng hỗn loạn.

“Được. Nghe không tồi. Ra lấy đi!” Tuyệt đối không thể gây sức ép nữa. Mạc Tạp ngăn trở cằm của nam thần nhưng lại không ngờ nam thần bắt được tay hắn rồi hôn lên từng đầu ngón tay, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm Mạc Tạp tựa như xuyên thấu qua thể xác hắn để nhìn vào tận linh hồn.

Trong nháy mắt, vẻ mặt nhớ nhung có được sau khi mất đi khiến Mạc Tạp ngỡ ngàng, ánh mắt quen thuộc khiến hắn hoài niệm. Hắn nhịn không được ngốc ngốc nhìn ánh mắt của nam thần, đôi mắt đen láy tràn ra ý cười tưởng niệm, “Anh….”

Đồng tử của Wilmot co rụt lại, hắn tức giận dùng sức cắn một cái.

Lại là ánh mắt này! Hắn cực kì ghét sự nhớ nhung hiện lên trong đôi mắt của bạn lữ nhà mình. Thiếu niên của hắn đang nhớ đến ai?! Đang nhìn thấy bóng dáng ai thông qua hắn? Rõ ràng đã trở thành người của hắn, đời này thiếu niên đừng mong thoát khỏi.

Wilmot nắm lấy cằm Mạc Tạp, gằn giọng nói, “Em đã ở cùng với anh, chỉ có thể là người của anh. Trong lòng em chỉ có thể là anh, không thể có thêm bất kì kẻ nào khác. Em thích anh nên em đừng bao giờ nghĩ đến việc rời đi. Nếu đã trêu chọc anh thì đừng mong thoát khỏi. Nếu không, anh với em không chết không ngừng.” Hắn hung hăng cắn một cái vào gáy của thiếu niên, cố gắng áp chế sự ghen tị của mình, “Anh sẽ khiến em không nhớ nổi bất cứ kẻ nào nữa.”

Sau khi chiếm giữ được thân thể, Wilmot lại càng biến thái hơn muốn nắm chặt trong tay hết thảy của thiếu niên, bao gồm cả trái tim và linh hồn. Đây là người của hắn, tất cả đều là của hắn, đừng ai mong có thể cướp đi được!

Mạc Tạp kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Trong lòng hắn từ trước đến nay đều là tên khốn nạn này a. Giờ thì hay rồi, nam thần tự ăn dấm của chính mình. Chịu đựng đau đớn, Mạc Tạp thở hổn hển nói, “Trong mắt em, trong lòng em từ đầu đến cuối chỉ có anh. Em chỉ đang nhớ lại anh trước kia mà thôi.”

Mình của trước kia? Động tác của Wilmot hơi dừng một lát, trong lòng dâng lên cảm giác được yêu mà kinh sợ.

Hay là…..

Từ lâu trước đây vị hôn phu nhà hắn đã thích hắn?!

Người khi yêu đều mù quáng, Wilmot cũng vậy. Hắn cực kì tin tưởng vào cái suy đoán này của mình. Bảo bối nhà hắn đã tỏ tình với hắn, sao hắn có thể ngồi yên được.

Vì thế một câu nói dẫn đến một thảm án.

Chờ đến khi Mạc Tạp có thể run run rẩy rẩy đứng lên đã là hai ngày sau. Nếu không phải là hoàng đến  truyền chỉ tiến cung thì Mạc Tạp vẫn còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày. Lần đầu tiên hắn lý giải vì sao tiểu thụ trong cốt truyện hai ngày ba bận nằm trên giường. Giờ Mạc Tạp chẳng còn sức đâu mà phun tào nữa.

So với đời trước vốn là vật hi sinh, lần này xuyên đến thân thể của nhân vật chính thụ lại càng thích hợp để xxoo này nọ kia. Mẹ nhà nó chứ, hắn nhớ rõ trong tiểu thuyết khi hai người đã lấy nhau thì loại vận động này trở thành việc làm mỗi ngày, tiểu thụ lúc nào cũng trong tình trạng nằm bò trên giường….

Tính toán một hồi, Mạc Tạp buồn bực sắp hộc máu đến nơi. Còn thảm hơn nguyên thân, Mạc Tạp còn phải chịu đựng di chứng của hệ thống. Hơn nữa hình như là nhờ phấn cúc nên quá trình điều trị cho nam thần không có tác dụng phụ khiến thể năng của Wilmot lại tăng lên, gây sức ép cũng càng thuận tiện.

Chỉ mới thân cận có vài ngày mà hỗn đản kia đã đem cả một quyển tư thế thử vài cái. Sau đó Mạc Tạp không thể không thừa nhân thiên phú dị bẩm của cơ thể nhân vật chính thụ. Giờ hắn cũng biết Wilmot không thận hư, không cần phải tiêm. Đột nhiên hắn lại nhớ tới nam thần nói lần sau thử bác sĩ play.

Uống một lọ dịch dinh dưỡng, Mạc Tạp tức giận nhìn Wilmot, “Anh cũng phải uống! Tối hôm qua em thua không có nghĩa là hôm nay cũng thua!”

“Được.” Vẻ mặt Wilmot cực kì thỏa mãn. Là một người đàn ông tốt, hắn chỉ cần nắm giữ quyền chủ động trên giường được rồi, dưới giường vợ nói cái gì chính là cái đó, không lời phản bác, “Yên tâm, đêm nay anh cũng sẽ làm việc chăm chỉ.”

Mạc Tạp nhe răng, “……”

“Đúng rồi, phụ hoàng gọi chúng ta tới.” Từ hôm qua Wilmot đã truyền tin cho bệ hạ để bệ hạ chuẩn bị đón bọn họ trở về nhưng lại bị chậm trễ do có chính sự cần giải quyết. Tuy rằng không phải là một người cha tốt nhưng không thể phủ nhận rằng người đàn ông này là một vị hoàng đế tốt chăm lo cho việc nước.

Lần này phụ hoàng không thúc giục bọn họ, dường như đang đợi để xem trò hay. Mấy ngày nữa có đoàn chính khách của đế quốc Billy đến thăm, bọn họ lần này sang muốn hiệp thương cũng như cố ý dò xét tình hình.

Sau khi uống dịch dinh dưỡng, thân thể Mạc Tạp thoải mái hơn không ít, cảm giác đau bụng kia cũng biến mất dần dần.

Trong vài ngày ngắn ngủi này, thanh danh của Mạc Tạp đã lên như mặt trời ban trưa. Đây là lần thứ hai tên của hắn bị đẩy lên top và cũng là lần đầu tiên được công nhận là vị hôn phu của nam thần toàn tinh tế. Khi trước có một vài người ghen tị với hắn nhưng lần bùng nổ này hắn đã khiến cả thế giới đều chấn kinh.

Tiểu công tử phủ công tước Posey không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng là khiến người ta kinh ngạc. Hắn hiện giờ đang sở hữu hai trong số năm trân hoa, một trong số đó lại là phấn cúc vô cùng thần bí. Phải là người có lực tương tác với thực vật biến thái đến mức nào mới có thể thu phục được hai trân hoa a. Nếu như chỉ có hoa tuylip đỏ thì còn nói hắn may mắn nhưng chỉ trong không đầy đến hai ngày sau lại tuôn ra tin hắn sở hữu phấn cúc, không ai không phục.

Mặc dù có một vài kẻ ghen tị tỏ vẻ phấn cúc hay tuylip đỏ đều là của Nhị hoàng tử nhưng sự thật rành rành trước mắt ai chẳng biết. Nếu như không có lực tương tác thực vật mạnh mẽ thì Mạc Tạp căn bản không có khả năng khiến hai đóa trân hoa kia thần phục mình, nhất là nhóm fan não tàn của Wilmot. Ngay khi bọn họ nghe tin Mạc Tạp mạo hiểm sinh mạng để cứu thần tượng, lập tức một số lượng lớn fan tỏ vẻ ủng hộ Mạc Tạp.

Có một vị bạn lữ như vậy, ai có thể không yêu chứ.

Lại có người quay lại quá trình Posey Joyce thu phục hoa tuylip đỏ. Video vừa đăng lên đã chấn động cả thế giới.

“Ta cần ngươi. Hiện giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là thần phục. Hai là….” Dừng một lát, thiếu niên nói ra một chữ cực kì ngạo mạn, “Chết.”

Đứng giữa chiến trường tàn nhẫn, dường như hắn là màu sắc sáng nhất nơi đây. Chói mắt, sáng lóa chấn nhiếp tất cả mọi thứ. Con ngươi tràn ngập huyết tinh kia như cười như không khiến người ta vừa sợ hãi vừa bị mê hoặc tựa như một đóa anh túc rực rỡ.

“Lầu 211: Tôi chấn kinh đến tim đập bùm bùm. Không phải nói tiểu thiếu gia nhà công tước Posey là một người ít nói sao? Đây mà là phú nhị đại chỉ biết ngậm thìa vàng a?! Khí thế này dù có muốn cũng không giả tạo được ra a. Lời đồn thật không thể tin được!”

“Lầu 212: Đúng thế nha. Ban đầu tôi nghe đồn Joyce là một người xinh đẹp nhưng không biết cậu ta lại đẹp đến như vậy! Nhất là khí thế dời non lấp biển kia khiến tôi vừa xem vừa gào thét. Nhị điện hạ thật có phúc nha. Trước đây tôi hâm mộ Posey Joyce nhưng hiện giờ lại hâm mộ nhị điện hạ! Căn bản không ai có thể xứng với một trong hai người đó. Thật ra đây là tổ hợp ngược cẩu đúng không?”

…..

“Lầu 3590: Có thể nói một câu mà đã khiến hoa tuylip nhận chủ, lực tương tác của Posey Joyce không có SS là không thể làm được. Tóm lại, ánh mắt của hoàng gia đúng là lợi hại, tìm vợ tương lai cũng mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà hiện giờ nhị điện hạ thế nào rồi?”

“Lầu 3591: Chắc chắn là tỉnh rồi. Hiện giờ vợ chồng son nhà người ta 100% là đang thân mật a!”

“Lầu 3592: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi nhận ra người thanh niên kia sao? Đó không phải là công tử nhà công tước Wright sao? Mọi người nhìn kĩ mà xem. Cái vẻ mặt hoảng sợ lại ghen ghét thật dọa người!!! Cậu ta đang hận ai vậy? Không phải là Posey Joyce chứ?!”

“Lầu 3593: Chắc chắn rồi. Không phải là vị công tước Wright kia hôm nay còn đi làm ầm ĩ với công tước Posey sao?! Nói cái gì mà Posey Joyce đánh trọng thương đại công tử….Thật buồn cười. Cái con heo đấy mà cũng đáng để Joyce ra tay sao? Đúng là không thể tưởng được a, công tước Wright đã não rút đến mức nào mới lấy cái lí do ngu xuẩn này chứ?”

…………..

Trên mạng hiện giờ đang ồn ào huyên náo vì Mạc Tạp và cây hoa tuylip khiến công tước Wright trầm mặt, nhìn chằm chằm đứa con nhà mình, hận không thể bóp chết, “Ai cho phép con đi đến phủ công tước Posey trong thời kì mẫn cảm thế này?”

“Con sai rồi. Mộ Uy nói cái tên ngu ngốc kia không có ai dựa vào, nhị hoàng tử cũng không thích nó. Chúng ta làm vậy là phân ưu cho phụ thân….Con cũng không biết cái kẻ ngu xuẩn trong lời của Mộ Uy lại không đơn giản như vậy!” Nhắc tới Mạc Tạp, đại công tử Wright cực kì oán hận, “Phụ thân, tay của con còn đau lắm a! Hơn nữa bệnh của con…….”

Từ lần trước sau khi bị tên thị vệ cưỡng gian, vị đại công tử này vẫn chưa ‘lên’ được lần nào nữa dù cho có chịu khiêu khích đến đâu.

Công tước Wright bình thường rất chiều chuộng đứa con bảo bối này, mặc cho gã muốn phá thế nào thì phá. Nhưng sự việc lần này khiến ông cực kì tức giận. Đứa con bảo bối bị đánh, còn mất đi năng lực của đàn ông! Chuyện này sao có thể hoang đường mà kết thúc như vậy được! Đứa con này về sau không thể khai chi tán diệp, bọn họ không phải là sẽ tuyệt hậu sao?

Nghe xong lời nói ấp úng của đại công tử, công tước Wright cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Ông lạnh lùng vỗ bàn, “Loạn côn đánh chết tên thị vệ kia cho ta! Gọi thằng nghịch tử kia tới!!!!”

Mộ Uy bị gọi đến, trong lòng cũng không yên nhưng lại càng nhiều là chờ ming. Gần đây y không thấy đại ca nên hiện giờ gặp có chút bất an, “Phụ, phụ thân.”

Bốp —————

“Đừng gọi ta là phụ thân. Ta không có một nghiệt chủng như ngươi! Ngươi tự xem mình đã làm gì!” Công tước Wright tức giận đứng lên, ánh mắt như muốn xuyên thủng cả người Mộ Uy, “Chết tiệt! Sao ngươi lại xúi giục đại ca đi hãm hại Posey! Công tước Posey là người mà ngươi có thể đụng sao! Chết tiệt! Thằng nghịch tử nhà ngươi muốn phủ công tước chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”

“Phụ thân…..” Mộ Uy sợ ngây người, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Biểu tình trên mặt công tước Wright ngưng lại, sắc mặt lạnh lùng, “A, đúng rồi. Ngươi đang muốn người của dòng dõi công tước chết hết đi để ngươi kế thừa đúng không?! Còn sai vào đâu được nữa. Dã tâm của ngươi cũng không nhỏ a, dạo gần đây còn thông đồng cả đại hoàng tử cơ đấy!!!”

“Phụ thân, ngài nói gì vậy, con không hiểu! Phụ thân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra a?” Mộ Uy bụm mặt hoảng sợ nhưng càng nhiều là phẫn hận. Lão già chết tiệt này dám đánh y! Cả hai đời đến giờ còn chưa ai dám ngược đãi y như vậy. Lão ngu xuẩn đã dám đối xử với y thế này thì y không cần cân nhắc đến sống chết của lão nữa.

Nếu đã thông đồng với đại hoàng tử, phủ công tước Wright y nhất định nắm trong tay rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK