“Diễn viên cần kỹ xảo.” Trong video, Mạc Thiệu Hòa đã khẳng định như vậy. Ánh mắt hắn kiên định, thái độ trầm ổn khiến người ta mê hoặc. Mọi người căn bản là không có cách nào dựa vào nét mặt của hắn để tìm ra chút ngụy trang nào cả. Nếu hắn có thực lực hoàn toàn có thể đảm nhận vai diễn nhà khoa học thì tại sao lại tiếng xấu truyền đi xa vậy?
“Tôi ngồi quan sát hết nửa ngày, không tìm ra chút dấu vết nào của ngụy trang. Là một nhà tâm lý học, tôi có thể kết luận, Mạc Thiệu Hòa nói ra những lời này đều xuất phát từ trong tâm khảm. Nếu như hắn có thể diễn ra như vậy chứng tỏ kĩ xảo của hắn đã đạt đến mức đỉnh cao, ăn sâu trong linh hồn. Trong điện ảnh, diễn viên dù nhiều hay ít cũng sẽ có bản sắc diễn của riêng mình, không ai có thể hoàn mỹ hòa nhập vào nhân vật. Cho nên, tôi tin những lời Mạc Thiệu Hòa nói là thật.”
“Đã có kĩ xảo tốt như vậy, sao lại muốn lãng phí danh dự của mình như thế?”
“Mọi người có phát hiện thái độ của ảnh đế đại nhân đối với Mạc Thiệu Hòa rất vi diệu a. Lẽ nào chỉ có một người như tôi thấy được khả năng nào đó?! Ông trời ơi, thế này quá kinh khủng.”
“Di, lầu trên nói vậy khiến tôi mới để ý đúng là thế. Tân ảnh đế quá mức lưu ý bình hoa rồi. Ảnh đế, ngài không phải là gặp mối tình đầu chứ?! Tuy tôi thừa nhận Mạc Thiệu Hòa diễn tốt, kỹ xảo không tệ nhưng hắn không phải là người chống tốt a!!!!”
Có tán thành và sám hối, trên internet còn có một loại thái độ khác. Loại thái độ này nhằm vào lời nói của Mạc Thiệu Hòa, thậm chí còn có chút bén nhọn khiến mọi chuyện sôi sùng sục.
Những lời bình luận này đâu đâu đều thấy, nhất là ở weibo Mạc Thiệu Hòa. Tân ảnh đế cũng không thoát khỏi, cũng bị một đám người xâu xé, biểu thị không phục, tuyên bố tồn tại thiên vị trong trận đấu lần trước. Không ít người qua đường không rõ lắm hoặc người hâm mộ bị tẩy não, từ fan biến thành antifan.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ, dư luận đã đem Mạc Thiệu Hòa đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tựa như hắn là một kẻ ác không thể tha thứ, tội lỗi chồng chất.
Tạm thời không nói đến internet, vì đoạn diễn buổi sáng của Mạc Thiệu Hòa đều tương đương với cấp bậc ảnh đế nên đạo diễn quyết định sử dụng luôn. Có lẽ là kẹo cùng với diễn xuất tốt nên ánh mắt mọi người nhìn Mạc Thiệu Hòa tốt hơn một chút, có người còn chủ động chào hỏi.
Người đại diện căn bản không bố trí phụ tá cho Mạc Thiệu Hòa nên hắn phải tự đi lấy cơm trưa. Bưng hộp cơm, ăn một miếng, Mạc Tạp nhịn không được chắt lưỡi. Cơm hộp của đoàn kịch còn không bằng cơm tập thể đời trước. Thế giới trước tài nguyên không nhiều nhưng cơm lại khá ngon miệng.
Mà bây giờ, nhìn hộp cơm toàn màu xanh thế này, chưa ăn đã thấy không chịu được.
“Ân.” Trước quầy bar thả xuống một túi đồ ăn vặt bên ngoài, Tân Chí Thần thản nhiên ngồi xuống, khẩu khí chế nhạo, “Ăn không quen a! Nuông chiều từ bé.”
Liếc mắt một cái, Mạc Tạp ah một tiếng, “Như vậy Tân ảnh đế ăn cái gì?”
“Đồ mua bên ngoài.” Tân ảnh đế rầm rì, vẻ mặt ‘sao cậu lại ngu xuẩn như vậy.’
Chẳng hề khách khí, Mạc Tạp mở túi ăn vặt ra ăn. Một lát sau hắn lau miệng, không biết móc thuốc lá và bật lửa chỗ nào ra, nửa người dựa vào quầy bar, ánh mắt tà tà nhìn trần nhà, trầm tư.
Dư quang liếc sang bên cạnh, thấy nhân viên đưa cơm đã đi rồi, khu nghỉ ngơi chỉ còn hai người, Tân ảnh đế không chịu được, “Đang nghĩ cái gì?”
Liếc Tân Chí Thần, Mạc Tạp lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, “Anh có nên nói ra suy nghĩ của mình không?”
Ngày hôm nay nhân vật chính công rất kì quái, hay là bị hắn kích thích đến rồi. Nhân vật chính công quả nhiên lưu ý chuyện thắng thua a. Cùng nhân vật chính công chơi thắng thua quả là chuyện thú vị.
Hơi thở của Tân Chí Thần hơi dừng lại, ánh mắt lóe lóe, nghiêng đầu ra chỗ khác, “Cái gì? Tôi có thể nói gì với cậu.”
Nguyên bản đang xem kịch vui, Mạc Tạp lại phát hiện Tân Chí Thần muốn nói lại thôi, vành tai hồng hồng đâm vào hai mắt. Hắn nở nụ cười chẳng quan tâm, “Vậy thì hẹn gặp lại.”
“A….” Tân Chí Thần vội đuổi theo, “Chờ một chút.”
Mạc Tạp nghiêng đầu, nở nụ cười xán lạn, ánh mắt đối diện với đôi mắt của ảnh đế.
“Tân ảnh đế, còn chuyện gì sao?”
“Tôi….” Tân Chí Thần cắn răng nói, “Kỹ xảo diễn xuất của cậu rất tốt, tôi rất thích.”
Nhếch môi, Mạc Tạp gạt tàn thuốc, ánh mắt tối nghĩa, “Thế sao? Trùng hợp quá, tôi cũng thích kỹ xảo của tôi.”
Không sai, ban đầu đúng là vì kĩ xảo nên Tân Chí Thần mới chú ý thanh niên nhưng ngày hôm nay, ngay trong phút chốc Mạc Thiệu Hòa rơi lệ, trái tim đập kịch liệt nói cho hắn biết hình như hắn động lòng. Tính tình của nhân vật chính công vốn bướng bỉnh và cường thế nên hắn hầu như không nghĩ ngợi gì cả mà quyết định lưu người lại.
Trong lòng nghĩ từ nghĩ muốn biểu đạt, Tân Chí Thần kéo thanh niên về, ánh mắt lóe ra, vừa cần thận vừa khẩn trương nói, “Cậu có phải là không biết không? Tôi nói là tôi bị cậu…..”
“Buông ra.” Giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên từ phía sau Mạc Tạp, chỉ một giây sau, thanh niên mảnh khảnh đã bị ôm vào trong một lồng ngực cứng rắn mà nóng bỏng.
Lời nói của ảnh đế đại nhân chưa kịp nói đã bị nghẹn, mà người hắn muốn nói cũng bị đoạt đi, mặt Tân Chí Thần đen sì.
Đây là ai a?!
Mẹ nó, lần đầu tiên tỏ tình trong đời hắn lại bị ép nghẹn, quả thực như nghẹn một hạt mận không nuốt xống được.
Tân Chí Thần căm tức trừng mắt, khuôn mặt xanh lè.
“Anh là ai?” Tân Chí Thần vươn tay muốn đoạt người lại nhưng lại bị ngăn trở. Tân Chí Thần cao 1/87, vóc người đã rất cao nhưng đối diện với một người đàn ông cao gần 2m, khí thế lập tức yếu bớt.
Thẩm Tiêu ngay cả một liếc mắt cũng lười, trực tiếp cúi đầu nhẹ giọng nói, “Tôi tới đón em.” dừng một lát, ánh mắt bí hiểm lướt qua Tân Chí Thần, “Mạc Mạc, kẹo thế nào?”
Bị khóa lại từ phía sau, tâm tình Mạc Tạp không tính là tốt. Thế nhưng thấy thần sắc tức giận của Tân Chí Thần, thân thể lại mềm xuống, miễn cưỡng dựa vào lồng ngực của đối phương, nụ cười không có ý tốt, “Rất ngon. Tôi còn cố ý để lại cho anh mấy que.”
“Thật không?” Con ngươi đen nhánh của Thẩm Tiêu hiện lên ý cười, khí thế lạnh như băng cũng nhu hòa một ít, “Nếu thích thì mỗi ngày tôi sẽ mua cho em. Được không?”
Mặt Mạc Tạp tối sầm, “…….” thằng nhãi này tuyệt đối là cố ý.
Thẩm Tiêu ôm cả người Mạc Tạp, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại có chút bất đắc dĩ, “Hút thuốc không tốt.”
Mạc Tạp nhe răng trợn mắt nhìn. Cứ nhắc tới chuyện này là hắn lại thấy không thoải mái.
Bầu không khí giữa hai người rất ấm áp, thân thể còn dính sát vào nhau. Đáy mắt Mạc Tạp phát ra tình cảm chân thật, dù có là phẫn nộ thì cũng là chân thật. Mà người đàn ông kia rõ ràng là kẻ hung ác bá đạp nhưng lại thiết hán nhu tình, dường như đem thanh niên kia bưng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Hành động của bọn họ khiến trái tim ảnh đến đau nhói, khuôn mắt hăn hết đen rồi lại trắng. Trước đây, Tân Chí Thần còn đắc ý chính hắn là người đầu tiên phát hiện ra tài năng của Mạc Tạp, thế nhưng hiện thực lại cho hắn một cái tát. Hắn không e ngại mình có đối thủ nhưng hành động không coi ai ra gì của họ lại khiến hắn không thể chen chân vào được.
Lẽ nào hắn tới chậm?! Hắn còn chưa kịp bày tỏ a, hắn vừa mới phát hiện ra chân ái a!
Phát hiện ánh mắt nóng hổi của nhân vật chính công, động tác đẩy mạnh của Mạc Tạp lại chuyển thành vỗ nhẹ, bàn tay đập vào lồng ngực đối phương, cảm thấy cơ ngực khẽ run lên. Hắn nhếch miệng cười, “Ha, cơ ngực còn rất cứng.”
Ánh mắt Thẩm Tiêu trầm xuống, hắn cúi đầu, thấp giọng nói bên tai thanh niên, “Nơi khác của tôi càng thêm cứng.” Giọng nói không lớn nhưng vừa vặn khiến cho Tân Chí Thần cách đó không xa nghe thấy.
Tùy ý cười to, Mạc Tạp ném cho hắn một ánh mắt mị hoặc, “Thế sao, tôi tực sự muốn thử xem.”
Không thể không nói, loại đàn ông này rất phù hợp với Mạc Tạp. Các thế giới khác nam thần đều cao lĩnh chi hoa, tiên phong đạo cốt, lần đầu tiên gặp phải nam thần nửa chính nửa tà, tâm tình Mạc Tạp rất vui sướng, ngón tay nhịn không được trượt hai cái khiến bắp thịt phía dưới khẽ run lên, khóe miệng hắn nở nụ cười tà ác.
Nam thần của thế giới này thật thú vị.
Mặc dù có chút phiền phức nhưng đối diện với một người đàn ông tuyệt vời như vậy, không cọ cọ hai cái quả nhiên đáng tiếc.
Hai người nắm tay nhau rời đi, Tân Chí Thần đột nhiên hoàn hồn, cầm lấy tay còn lại của Mạc Tạp, “Mạc Thiệu Hòa, buổi chiều còn một cảnh, cậu không thể đi.”
Mạc Tạp đẩy tay của hắn ra, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người theo nam thần. Buổi chiều đúng là hắn có một cảnh diễn, cũng là cảnh diễn quan trong của nhân vật nhà khoa học, là tuyên ngôn tỏ tình trước khi chết của nhân vật này.
Chép miệng một tiếng, Mạc Tạp nghiêng đầu, “Thẩm tổng, vậy anh về trước đi. Sau này tôi sẽ chiên đãi anh thật tốt.”
Lần này, Thẩm Tiêu lại ghé vào tai Mạc Tạp nhưng giọng nói chỉ đủ cho một người nghe, “Tôi chờ em.”
Phát hiện bàn tay vòng qua thắt lưng, Mạc Tạp hung ác nhìn Thẩm Tiêu rồi mới trở lại đoàn phim. Lúc này, đạo diễn đã hô bắt đầu, cả ảnh đế và Mạc Thiệu Hòa đều trở về rồi nên cũng có thể làm việc. Nhân viên công tác nhìn Tân Chí Thần lại nhìn Mạc Tạp, trong lòng thắc mắc.
Sắc mặt ảnh đế rất khó coi, Mạc Thiệu Hòa cười rất quỷ dị lại thêm cả người đàn ông tỏa ra khí thế kinh người đi phía sau kia lại là ai?!
Nhìn thấy Thẩm Tiêu, đạo diện trợn to mắt, “Ha ha, sao hôm nay Thẩm tổng lại có nhã hứng đến vậy?”
Đôi môi mím chặt khẽ mở, ánh mắt Thẩm Tiêu hoàn toàn không rời khỏi Mạc Tạp, “Tôi tới bồi Mạc Mạc.”
Sắc mặt Tân Chí Thần trầm xuống, hắn siết chặt hai tay.
Ách…..
Mạc Mạc? Gọi thật quá buồn nôn. Đạo diễn vuốt cánh tay, cười cười vài tiếng rồi quay ra tiếp tục công việc.
Ngồi xuống đất, ánh mắt Mạc Tạp nâng lên, khóe miệng còn dính một vệt đỏ tươi khiến nụ cười của hắn tựa như đóa hoa mạn đà la nở rộ, mỹ lệ lại mang độc.
Tân Chí Thần ngồi cạnh Mạc Tạp, ánh mắt nhìn thẳng bầu trời, giọng nói khô khốc, “Tình a….” dừng lại một hồi, đôi mắt chuyển đến người thanh niên cũng chật vật không kém bên cạnh, rõ ràng rất đơn bạc nhưng lại rất lãnh khốc quyết đoán.
“Cậu hối hận sao?” Tân Chí Thần ngưng mắt nhìn Mạc Tạp, “Thích tôi, cậu hối hận sao?”
Câu sau không hề có trên kịch bản nhưng Tân Chí Thần lại muốn nói ra. Hiển nhiên hắn đã sửa lại kịch bản nhưng vì tâm tình của nhân vật vẫn ở mức cho phép nên hiệu quả không sai, đạo diễn cũng chưa hô cắt.
Con ngươi lạnh lùng của Thẩm Tiêu bùng lên ngọn lửa, chiếu thẳng vào người ảnh đế.
Mạc Tạp cầm bàn tay Tân Chí Thần, “Hối hận là gì? Trong từ điển của tôi chưa từng có hai chữ hối hận. Tôi thích anh nên dùng tất cả thủ đoạn để có được anh mà thôi. Cuối cùng tôi không có được, chẳng qua là cố chấp không đủ….”
Dứt lời, vẻ điên cuồng lại hiện lên trong đôi mắt Mạc Tạp, “Thua thì thế nào? Tôi tự chịu! Anh yên tâm, coi như là thua, tôi cũng muốn cả anh và tôi cùng chịu một kết cục! Những gì tôi không có được, người khác đừng hòng có! Người để lại ấn tượng sâu nhất trong lòng anh vĩnh viễn sẽ là tôi!”
Cúi đầu cắn lên bả vai Tân Chí Thần một cái, ngẩng đầu lộ ra hàm răng đọng vết máu, Mạc Tạp cười ha ha sau đó đứng dậy chạy. “Ầm” một tiếng. Nổ tung.
Một cảnh diễn kết thúc, Tân Chí Thần khẽ vuốt xương quai xanh còn vương cảm xúc mềm mại khi bị môi đụng vào, một lúc lâu sau chưa lấy lại tinh thần. Toàn thân Thẩm Tiêu âm trầm, mang theo Mạc Tạp rời đi. Trước khi rời đi còn vứt cho đạo diễn một túi kẹo.
Vào trong xe, Thẩm Tiêu lạnh lùng lôi ra một chai nước rồi đưa tới.
Mạc Tạp hí mắt, “Tôi không khát.”
“Khử trùng!” Thẩm Tiêu cố chấp đưa tới, “Tôi cho em một điếu thuốc.”
Mạc Tạp giật mình, cười nhẹ một tiếng rồi nhận. Nam thần quả nhiên không dễ chọc. Hắn uống mấy ngụm nước rồi quệt miệng, “Xong rồi, thuốc lá đâu?”
Thẩm Tiêu nhìn Mạc Tạp một lúc lâu, lôi thuốc lá ra châm lửa, trong ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tạp, hắn hút một hơi rồi nghiêng người sang, đầu lưỡi gạt cánh môi của đối phương, đem thuốc lá độ sang.